Tôi đi vào Tử Kim cung từ cửa sau, tiếp đó qua rất nhiều khúc ngoặt quanh co mới đến tẩm cung của Hoàng thượng. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa lúc Tiền Tam không có ở đây.

Tôi đóng cửa lại, đi đến trước long sàng của Hoàng thượng. So với mấy ngày trước đây, Hoàng thượng lại càng gầy yếu, nhìn thế nào cũng không ra được long uy của hắn ngày xưa.

Hốc mắt của hắn trũng xuống thật sâu, thoạt nhìn hết sức khủng khiếp, nhưng tinh thần lại tốt hơn so với mấy ngày trước đây, thần trí còn có phần tỉnh táo.

Hắn nhìn tôi, khóe mắt ròng ròng nước mắt, khóe miệng mấp máy, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng nói được một câu: “Dung Nhi”.

Tôi nhìn hắn, trong lòng xót xa. Người này là trượng phu của tôi, cũng từng sủng

ái tôi có thừa, cũng từng cùng tôi trải qua những ngày hạnh phúc. Thế nhưng, người trước mắt này đã hại chết đứa con còn chưa kịp ra đời của tôi, cũng hại chết cả nam nhân từng có ân có tình với tôi. Người kia đối với tôi tình thâm ý trọng, tôi từng thà rằng phụ người trong thiên hạ cũng không muốn phụ chàng. Nhưng người trước mắt này lại không màng nghĩa tình huynh đệ, chỉ bởi vì lòng mang ngờ vực, y lại nhẫn tâm hại chết chàng.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi vốn hết sức bình thản, chợt xuất hiện tầng tầng hận ý. Tôi mặt mày điềm nhiên nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, ngài gọi thiếp làm gì?”.

Bàn tay Hoàng thượng run rẩy rất nhiều lần, muốn nắm lấy tay tôi. Tôi liếc hắn vài lần, không nói không rằng. Môi Hoàng thượng mấp máy mấy lần mới thốt ra được vài câu: “Dung Nhi... trẫm biết lỗi rồi… cứu trẫm…. sau này trẫm sẽ... sẽ đối xử tốt với nàng...”. Lúc nói chuyện, hắn đã nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn Hoàng thượng chăm chú, nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng rút tay mình ra khỏi tay hắn, quay đầu đi, lớn tiếng nói: “Quá muộn rồi. Hoàng thượng, đã quá muộn rồi. Tất cả đều không thể trở về được nữa. Trước kia, lúc ngài sắp đặt hại chết Tiết vương gia, nên nghĩ sẽ có một ngày thế này”.

Sắc mặt Hoàng thượng vốn đã cắt không còn hột máu, hắn hiểu lời tôi nói rồi thì thân thể run rẩy vài cái, nói: “Dung Nhi... Dung Nhi, nàng thật sự nhẫn tâm... nhẫn tâm như vậy sao?”.

Tôi cười nhạt, đáp: “Hoàng thượng, không phải thần thiếp nhẫn tâm, mà là ngài có lỗi với thần thiếp, có lỗi với Tiết vương gia, có lỗi với người trong thiên hạ trước. Hiện giờ, không phải là thần thiếp không chịu cứu ngài, mà là thần thiếp thật sự không có cách nào. Hoàng thượng trúng độc của Trương Đạo Cơ, loại độc này chỉ mình gã mới có thuốc giải, thần thiếp cũng hết cách”.

“Vậy... Dung Nhi không thể đến... đến chỗ Trương Đạo Cơ đòi... đòi thuốc giải sao?” Hoàng thượng gần như van lơn tôi.

Tôi lại mềm lòng một hồi, trước mắt lập tức hiện lên hình ảnh tôi và Hoàng thượng ân ái ngày xưa, hắn yêu thương tôi, hắn che chở tôi. Nhưng mà mỗi khi nhớ đến điều này, trước mắt tôi lại luôn bất giác hiện lên bóng dáng của một người khác. Người đó là Tiết vương gia. So với cái tốt Hoàng thượng dành cho tôi, cái tốt Vương gia dành cho tôi còn tốt hơn gấp nghìn lần trăm lần. Mà Hoàng thượng mắc nợ Tiết vương gia, Tây Tống mắc nợ Tiết vương gia, há lại dễ dàng mà có thể trả được?

Tôi hờ hững nói: “Hoàng thượng, không phải là Dung Nhi không chịu đi đòi thuốc giải giúp Hoàng thượng. Chỉ là Trương Đạo Cơ ngày mai đã bị xử tử rồi. Trương Đạo Cơ chết đi thì người có thể cứu mạng Hoàng thượng trên đời này sẽ không còn nữa. Huống chi, tin tức Hoàng thượng băng hà đã truyền khắp Tây Tống, chẳng lẽ Hoàng thượng lại có thể chết đi rồi sống lại sao?”. Nói đến đây, tôi đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, ngài cứ nghỉ ngơi đi. Tương lai của Tây Tống, Cửu Dung đã an bài xong rồi. Thần thiếp sẽ hết lòng phò tá nhi tử của Tiết vương gia”.

“Nàng...” Hoàng thượng quýnh lên, ho dồn ho dập, sắc mặt bị nghẹn lại đến xanh tím. Hoàng thượng ho hồi lâu, cuối cùng hòa hoãn nhịp thở, hắn chậm chạp nói: “Dung Nhi... chỉ cần nàng cứu trẫm... trẫm sẽ nhường ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của Tiết vương gia... trẫm muốn yên ổn mà sống... không muốn chết...

còn không được sao?”.

Đáy lòng tôi đấu tranh một chập, lập tức lắc đầu: “Hoàng thượng, ngài sẽ không làm thế đâu. Một khi Dung Nhi cứu ngài khỏe lại, nhất định ngài sẽ trở giáo phản kích, đối phó với Dung Nhi và Tiết Tuần. Hoặc ngài sẽ không, nhưng Dung Nhi sẽ không mạo hiểm như vậy. Nếu đổi lại là thiếp, ngài cũng sẽ không làm như thế, chẳng phải sao? Nếu không, ngài cũng chẳng hại chết Tiết vương gia chỉ bởi vì nghi kỵ”.

Trong mắt Hoàng thượng thoáng hiện một tia tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn cả là nỗi oán hận. Tôi chỉ coi như không nhìn thấy, giúp Hoàng thượng dém lại góc chăn, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thiếp phải đi đây. Ngài hãy gắng bảo trọng. Trong những ngày ngài còn sống, thiếp sẽ phái người dốc lòng coi sóc ngài. Thiên hạ của Tây Tống, thiếp cũng sẽ giúp ngài cai quản tốt”. Nói xong, tôi xoay người đi thẳng ra bên ngoài.

Đi được hai bước, lại nghe phía sau lưng truyền đến tiếng than thở khe khẽ, Hoàng thượng nói: “Dung Nhi... nàng thật sự... thật sự thay đổi rồi”.

Tôi dừng bước chân, đầu vai run lên đôi chút, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, nếu như thần thiếp thật sự đã thay đổi, cũng là bị ngài bức bách. Nếu trước kia ngài không ép buộc Dung Nhi vào cung thì sẽ không có ngày hôm nay. Nếu ngài chịu tha cho Tiết vương gia, tha cho con của chúng ta, hôm nay Dung Nhi cũng sẽ không đối đãi với ngài như vậy. Ngài rơi vào nông nỗi ngày hôm nay, chính là gieo gió gặt bão thôi. Có thể trách ai được”.

Tôi lại đi lên phía trước hai bước, mở cửa phòng, ở cửa bỗng đâu có Tiền Tam công công đứng đó. Tiền Tam công công nhìn thấy tôi, sắc mặt nhất thời biến thành tái nhợt, ông dùng vẻ mặt phức tạp nhìn tôi vài lần, quỳ phịch xuống đất, khẩn cầu: “Xin nương nương tha cho Hoàng thượng đi”.

Tôi thay đổi sắc mặt, nói: “Bản cung làm điều bất lợi với Hoàng thượng sao? Tiền Tam công công, ông nói vậy là có ý gì?”.

“Đó…. là, là nô tài nhất thời lỡ lời, xin Thục phi nương nương đừng để bụng. Cầu xin nương nương cứu Hoàng thượng đi.” Tiền Tam vừa nói vừa không ngừng dập đầu với tôi.

Giọng nói của tôi lạnh lẽo, không mang theo chút cảm tình nào: “Tiền Tam công công, bản cung rất cảm kích ông đã bảo Phiên Phiên tới cứu ta. Nhưng chuyện của Hoàng thượng, ông cứ coi như không biết gì đi. Bản cung sẽ không bạc đãi ông”. Nói xong, tôi bỏ đi thẳng.

Phía sau lưng tôi, tà dương mang màu đỏ máu. Trên bức tường chắn mái của Tử Kim cung loang lổ dấu rêu. Nam nhân từng có long ân cuồn cuộn với tôi, từng có thâm thù đại hận với tôi trong Tử Kim cung kia, rất mau thôi rồi sẽ phôi phai trong cuộc bể dâu của lịch sử, hóa thành tro tàn, hóa ra cát bụi...