Chiêng trống vang trời, pháo nổ đùng đoàng.

Tiếng dân chúng chúc mừng, tiếng nhạc du dương, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên bên tai nhưng trong trời đất như chỉ còn lại hai bóng người, tất cả không gian đều trở nên mơ hồ, mọi ồn ào náo động đều như bị chôn vùi, thứ duy nhất còn lại chỉ là sóng tình trong đáy mắt.

Lãnh Hạ nhìn Chiến Bắc Liệt chậm rãi đi tới, hỉ phục đỏ thẫm oai hùng phấn chấn, giống như vầng thái dương đỏ rực trên bầu trời.

Lúc nàng nghĩ sẽ được nâng vào thì hắn cầm lấy tay nàng, nhìn nàng sửng sốt, hôn tay nàng một cái, tao nhã mà thân sĩ, chống tay ở hông rồi cười tươi rói.

Lãnh Hạ mỉm cười, ôm lấy tay hắn.

“Cha, đẹp trai!” Không biết đến từ lúc nào, Tiểu Ca Dao hoan hô vui vẻ.

Chiến Bắc Liệt quay đầu lại nhìn con gái, vui vẻ không thấy phương hướng, Lãnh Hạ phải mau chóng túm hắn lại không hắn bay lên trời mất.

Chiến Thập Thất rì rầm: “Ngày nào cũng soi gương luyện, cuối cùng cũng có chút hình dạng.”

Chiến Bắc Liệt trừng mắt nhìn nó —— hủy hình tượng của lão tử!

Chiến Thập Thất trừng mắt lại —— ngươi cắn ta đi?

Tiểu Thập Thất và Tiểu Ca Dao tay cầm lẵng hoa, như hai tiểu thiên sứ phúng phính đáng yêu, Tiểu Ca Dao một tuổi rưỡi mặc quần lụa mỏng đáng yêu cười ngọt ngào với Lãnh Hạ, Tiểu Thập Thất thì mặc áo chẽn gọn gàng, nhưng tà áo đằng sau lại dài hơn.

Lãnh Hạ chớp chớp mắt: “Đó là đuôi sao?”

Tiểu Thập Thất ai oán giải thích: “Hắn nói cái này gọi là áo bành tô…….”

Được rồi, Lãnh Hạ là người biết lắng nghe, dù sao cũng chỉ có mình nàng xuyên qua không phải lo có người đến chê cười hắn, nhưng nhìn tình cảnh bắt đầu vặn vẹo thế này, nàng đã đoán được hôn lễ này sẽ không bình thường, nhìn mỗ chú rể đang cười toe toét bên cạnh chờ được khen, nàng chép chép miệng, thật lòng tán thưởng một câu: “Rất sáng tạo.”

Chiến Bắc Liệt hài lòng.

Tiểu Thập Thất cũng hài lòng, tiểu Chiến thần vui vẻ đi lên tung hoa mở đường.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi bước vào cửa cung, Lãnh Hạ thật sự hít sâu một hơi, nhưng không phải là bị dọa, mà là cảm động…….

Từ Thiên môn nhìn về phía xa, vốn phải là mênh mông gạch đá, nay lại muôn hồng nghìn tía, hoa phù dung đủ các màu trải rộng khắp nơi, ở chóp mũi còn thoang thoảng hương hoa, giống như vừa bước vào một biển hoa rực rỡ…….

Gió mát lướt qua, phù dung đầy trời.

Những cánh hoa được gió nâng lên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, đẹp không sao tả xiết!

Lãnh Hạ cười khẽ, đắm chìm trong một cảnh mưa hoa, một giọt lệ dâng lên khóe mắt.

Chiến Bắc Liệt vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên phượng mâu của nàng, giả vờ giả vịt nhưng giọng nói không dấu được vẻ đắc ý: “Khóc cái gì.”

Lãnh Hạ sụt sịt: “Toàn bộ phù dung ở Đại Tần đều trụi rồi chứ?”

Phụt……

Phía sau vang lên hai tiếng cười giòn tan, Chiến Bắc Liệt nhìn thấy hai đứa con vui sướng khi người gặp họa, rồi lại nhìn tức phụ mình không hiểu phong tình, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên thiên đao vạn quả cái tên Tiêu Phi Ca đưa ra chủ ý kia như thế nào, sớm biết thế này, không bằng đổi ngàn đóa phù dung thành nghìn thanh đao kiếm còn thực tế hơn, tức phụ bưu hãn nhà mình hứng lên còn có thể cầm luyện tập.

Trừng mắt liếc nàng một cái, oán hận nói: “Không lãng mạn.”

Lãnh Hạ cười to.

Giễu cợt thì giễu cợt, nhưng nói không cảm động là giả, nhẹ nhàng giẫm lên những cánh hoa mềm mại lãng mạn, đi qua Thiên môn, Thần Võ môn, Ngọc Hoa môn, coi như không nhìn thấy một hàng thị vệ đầu cái hoa hồng khóe miệng co quắp, cuối cùng cũng tới Kim Loan điện.

Nhìn Kim Loan điện cũng phủ một lớp hoa phù dung, Lãnh Hạ ngạc nhiên trợn mắt: “Không phải là ở đây……….”

Bái đường chứ?

Ba chữ này, bởi vì rất khiếp sợ, nên nàng không dám nói.

Nhìn nàng kinh ngạc, cuối cùng Chiến Bắc Liệt cũng tìm được tinh thần, quả không uổng công hắn phải phê duyệt tấu chương cho hồ ly kia suốt hai tháng, kết quả là dùng Kim Loan điện, trung tâm chính trị của Hoàng cung Đại Tần cử hành hôn lễ, chỉ có một nhà này.

Cho mẫu sư tử, đương nhiên phải là độc nhất.

Đi vào Kim Loan điện, Lãnh Hạ ‘phụt’ một tiếng.

Cung điện vốn nguy nga rộng lớn nghiêm trang, giờ phủ đầy hoa, treo đầy lụa màu, ngay cả long ỷ cũng bị phủ một chữ hỷ thật lớn, tám cột trụ đỉnh thiên lập địa khắc rồng vàng uy nghiêm đều treo câu đối, đặc biệt là hai cái gần cửa này, treo câu đối:

“Xuân về họa đống yến song tê, phượng tường loan minh xuân chính lệ

Hạm đạm hoa gian uyên tịnh lập, hạ ngọc kính thai đàm giai thoại.”

Nhưng cái khiến Lãnh Hạ sụp đổ chính là, còn có bức hoành.

Lần trước, khi lần đầu bước vào Kim Loan điện, bức hoành ở đây vốn khiến nàng sinh kính ý, vốn ghi ‘Hào khí trường tồn’, nay lại đổi thành ‘Quần anh tụ hội’

Nhìn một loạt văn võ bá quan đen mặt mà không dám nói gì ở dưới, rồi lại nhìn con hồ ly nào đó lần đầu tiên cười cứng ngắc, mí mắt giật giật, Lãnh Hạ bỗng nhiên rất bội phục nam nhân này, có thể sửa Kim Loan điện nguy nga trang nghiêm thành như vậy…… à tạm thời có thể nói là vui mừng, tổ tiên Đại Tần nếu biết, có khi còn nhảy dựng khỏi hoàng lăng, lao ra bóp chết nha!

Thực rõ ràng, mỗ nam hoàn toàn không tỉnh ngộ.

Vui tươi hớn hở thưởng thức kiệt tác của mình, không thể phê suông tấu chương hai tháng được, mặc kệ những người khác, nhướn mày đắc ý nói: “Tức phụ, trêu bò không?”

Lãnh Hạ nghiêm nghị, tán thưởng nói: “Quá mức trâu bò!”

Vừa dứt lời, tiếng nhạc rộn rã lại vang lên.

Chiến Bắc Liệt để Lãnh Hạ đứng đó rồi chạy đến cuối Kim Loan điện.

Cùng lúc đó, bên cạnh Lãnh Hạ, xuất hiện hai ông lão —— Tiêu Chấn Kiền, Tào quân y.

Chiến sự chấm dứt, Lãnh Hạ liền đón Tào quân đến Đại Tần, ông ấy cả đời ở trong quân doanh, tuổi còn lớn hơn nghĩa phụ Tiêu Chấn Kiền, lẽ ra cháu chắt đã phải đầy nhà, nhưng lại dâng cả đời cho quân đội, ngoài hai ba học đồ thì không vợ không cơn, Lãnh Hạ cảm động ông nhiều lần giúp đỡ, nên thật sự coi ông là người thân.

Bây giờ, thấy nghĩa phụ và Tào quân y, nàng mới có thời gian đảo một vòng qua mọi người.

Tất cả những người nàng kết bạn trong bao năm qua đều được mời đến đây, dù là ở tận nam cùng bắc, đều hội tụ lại đây tươi cười chúc mừng hôn lễ khuynh thế này.

Tiêu Chấn Kiền ở bên trái, càng già càng dẻo dai, bên phải là Tào quân y tinh thần quắc thước, hai người đứng cạnh Lãnh Hạ trừng mắt nhìn nhau.

Tiêu Chấn Kiền ưỡn ngực: “Lão tử là nghĩa phụ của Hạ nhi!”

Tào quân y không cam lòng yếu thế: “Lão hủ là sư phụ của Hạ nhi!”

Tuy rằng lúc trước Lãnh Hạ giả trang Lăng Hiệp, làm học đồ của Tào quân y, coi như là bị bất đắc dĩ gọi một tiếng sư phụ, nhưng đó là quá khứ, bây giờ gọi sư phụ, không vì năng lực, chỉ vì tình nghĩa.

Tiêu Chấn Kiền liếc mắt xem thương: “Đây là Đại Tần!”

Ý là: quay về Đông Sở của ngươi đi.

Tào quân y khoanh tay lại: “Cả thiên hạ, đều là Đại Tần.”

Ý là: ngươi phân chia Đông Sở Đại Tần, muốn tạo phản à?

Tiêu Chấn Kiền tức đến lệch mũi, nhìn lão già này hiền lành, không ngờ quá âm hiểm.

Tào quân y giơ tay vuốt râu, lão tiểu tử này, không biết kính già yêu trẻ a!

Lãnh Hạ chớp chớp mắt, nhìn Chiến Bắc Liệt đã chạy ra xa, rồi nhìn hai ông lão bên cạnh tranh chấp, đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra, hai đứa bé phía sau lại thấy nhưng không thể trách, cùng thở dài: “Aizz…….”

Từ lúc biết có việc này, ngày nào hai ông lão này cũng ầm ĩ một trận, nhao nhao ồn ào như hai đứa trẻ, làm gì có chút già cả nào.

Chiến Thập Thất ra dáng người lớn xoa đầu Tiểu Ca Dao: “Muội muội, không được học hai ông ngoại, nhớ chưa?”

Tiểu Ca Dao gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

Hai ông lão liền đỏ mặt, lập tức trừng mắt liếc nhau, rồi lập tức quay đầu, nhìn mà ghét.

Nhìn hai người càng già càng trẻ con, Lãnh Hạ thấy ấm áp trong lòng, cười cười khoác lấy tay cả hai người, một trái một phải: “Nghĩa phụ, sư phụ, như thế này được không?”

Tiêu Chấn Kiền ngẩng đầu ưỡn ngực, lòng tràn đầy vui mừng: “Được!”

Tào quân y cũng tươi cười hớn hở: “Được!”

Tiết mục tranh con gái đến đây là kết thúc.

Lãnh Hạ khoác tay hai người, trong tiếng nhạc mừng, bước về phía nam nhân quan trọng nhất cuộc đời nàng……

Chiến Bắc Liệt cũng cực kỳ hồi hộp, nhìn thấy nàng đang bước tới, nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Đến tận lúc tay Lãnh Hạ đã đặt trong tay hắn, đứng cạnh hắn ở phía trước chủ hôn Chiến Bắc Diễn, mỗ nam còn có chút mờ mịt, mọi chuyện đã được tập luyện vô số lần, nhưng đến tận bây giờ, đến tận lúc phải bái đường hắn mới hiểu được tâm trạng mình như thế nào.

Tiếng tim đập của nam nhân bên cạnh to đến mức gần như Lãnh Hạ cũng có thể nghe thấy.

Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, nàng khẽ cười một tiếng, huých hắn: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Mỗ nam run run: “Tức phụ a, ta không bình tĩnh được.”

Lãnh Hạ liếc mắt xem thường: “Con đã có hai đứa rồi, ta còn chạy đi đâu được?”

Mỗ nam càng oan ức: “Ngày đó nàng còn nói, bảy năm sẽ có vấn đề mà…..”