Note: ở chap này, [tôi] và cô là 1, linh hồn của tôi trú ngụ trong thân xác của một người con gái.
[Tôi] ở đây dịch từ từ [watashi], một cách xưng hô phi giới tính.
================
Trích từ hồi ký của ???
[Tôi] được sinh ra dưới chân của một ngọn núi và lớn lên ở gần thành phố Marba.
Ngôi làng nơi [chúng tôi] sống tọa lạc ở một khu vực được vây quanh bởi những cái cây ven sườn núi, ở đây chúng tôi kiếm sống bằng cách làm than. Trong quá khứ, [chúng tôi] đã trèo lên ngọn núi này, nơi được đồn là có đền thờ Ác Thần. Những người ở ngôi làng này được biết đến với biệt danh là “Những kẻ không biết đến nỗi sợ”. Điều này mọi người đều đã được dạy từ khi còn rất nhỏ. Sự thực là, những kẻ đang leo giữa lưng chừng núi sẽ bị lạc đường không rõ lý do. Họ sẽ bị mất phương hướng, và mặc dù đáng lẽ họ đang leo lên thì cuối cùng lại trở về nơi xuất phát… Một sự việc xảy ra như cơm bữa ở ngọn núi này. Tuy nhiên, ngôi làng vẫn cần phải có lửa. Vì làng không lửa chẳng khác gì đèn dầu không có dầu. Cho nên, [chúng tôi] vẫn tiếp tục sống nương nhờ vào rừng cây xanh tự nhiên ở sâu trong núi. Kể cả khi chúng ta có khinh miệt nó, thì nó vẫn là một nguồn tài nguyên cần thiết để duy trì sự sống.
Còn nữa, về việc xưng hô là [tôi]….À, có lẽ bạn đang thắc mắc tại sao tấm thân này lại cứ xưng là [tôi] đúng không? Thực ra lý do cho cách xưng hô đó đơn giản bởi vì tôi đã quên mất cái tên của mình rồi. Một lúc nữa tôi sẽ giải thích tường tận hơn.
Từ khi sinh ra, [tôi] đã có trong mình duy nhất một 『Món quà』.
Cái được gọi là 『Món quà』
là thứ thần linh ban tặng cho một ai đó. Gác lại chủ đề này qua một bên, Nếu sở hữu trong mình món quà ấy, tức là bạn đã có trong mình những sức mạnh siêu nhiên, chẳng hạn như những kỹ năng độc nhất vô nhị.
Tuy nhiên, mặc dù những sức mạnh được ban tặng ấy thường rơi vào tài năng về kiếm hoặc ma thuật, nhưng vẫn có vô vàn những khả năng khác nhau nữa, kể cả thiên phú trong trò Kéo-Búa-Bao.
Khả năng mà [tôi] được trao tặng, rất hữu dụng đối với kiểu cơ thể con gái mà linh hồn tôi đang trú ngụ.
Đó chính là “Kho chứa đồ đa chiều”, với sức mạnh tạo một cái lỗ liên kết đến một chiều không gian khác, một công cụ giúp [tôi](cô ấy) lưu trữ đồ đạc.
[Tôi] không có sức mạnh thể chất, không có sức mạnh ma thuật, lại càng không có trí thông minh hơn người. Khả năng này có thể được dùng để mang đồ, khiến cho cô có một vị trí khá vững chắc trong cộng đồng nơi cô đang sinh sống.
Những cái cây to lớn, than mới ra lò, cả thịt và lông động vật.
“Kho chứa đồ đa chiều” sẽ ngưng đọng thời gian của những vật ở bên trong. Chỉ cần cái gì đó tươi, thì việc đưa chúng đến làng mà vẫn giữ chúng nguyên vẹn là khả thi.
Nhưng khả năng này không chỉ tiện lợi, mà nó còn có thể sử dụng cho mục đích khác.
Cha cô đã giấu đi khả năng này một cách khôn khéo. Và ông ấy đã bảo cô phải chắc chắn rằng mình đã giấu nó đi để những thành viên chủ chốt của làng không phát hiện ra.
Cái [tôi] lúc còn trẻ con ấy không hiểu được lý do cha làm vậy, nhưng có vẻ như cái khả năng này còn ẩn chứa một mặt khác vô cùng nguy hiểm.
Sau khi thành công thoát khỏi sự chú ý của cộng đồng, trong khi giấu đi sức mạnh thực sự của mình, [tôi] tin rằng cô ấy đã sống một cách vô cùng hạnh phúc. Cứ như vậy, cho đến ngày đó.
Vào năm [tôi] 13 tuổi, ngọn núi lửa đột nhiên phun trào.
Đợt phun trào đó xảy ra quá đột ngột…Dung nham bất ngờ phun ra từ đỉnh núi, Địa Cầu rung chuyển, mọi thứ xung quanh đều trở nên đổ nát…Cùng lúc đó, một trận tuyết lở ập xuống từ trên cao.
“Trường đời” đã dạy cho cô ấy biết thế nào là một trận tuyết lở.
Đất và cát bất ngờ đổ ập xuống giống như một trận lở đất, cảnh ngôi làng tức khắc bị nuốt chửng vẫn còn đọng lại trong ký ức của cô.
Vào cái lúc mà [tôi] lấy lại được nhận thức, cô đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Nhưng cô vẫn còn sống, với khoảng không gian xung quanh cô chỉ vừa đủ để duy trì nhịp thở. Đây đúng chính xác là một phép màu mà
Tuy vậy, cô ấy không thể cử động…Thật khó để có thể khẳng định tình hình hiện tại của cô là “an toàn”
Cô cũng không thể chắc chắn được, vì trước mắt cô chỉ toàn một màu đen, nhưng cô cảm thấy một cơn đau nhói lên ở bên mắt trái.
Cô vẫn có thể nhận thức rằng có một loại chất lỏng âm ấm và nhớp nháp đang chảy ra từ hốc mắt cô.
Cánh tay trái của cô ấy đã bị khóa chặt. Có vẻ như nó đang bị thứ gì đó đè bẹp, gần như là đã bị dập nát rồi.
Nhưng cô ấy lại cảm thấy một luồng nhiệt từ chỗ đó, lấn át cả cơn đau của cô.
Chân phải của cô ấy cũng cảm thấy tương tự. Cơ thể của cô ấy đang nằm chéo, vì vậy mà các chuyển động của cô bị hạn chế đến nỗi không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
Đến lúc mà [tôi] biết được tình trạng hiện tại của cô ấy, thì cơ thể cô đã kiệt sức, ý thức cũng dần dần tan biến đi.
Tóm lại, bây giờ [tôi]…cô ấy đã rơi vào một tình trạng tồi tệ đến thế.
Khi tôi mở mắt ra một lần nữa, hiện trạng vẫn y nguyên.
Nếu phải nói, tôi có thể cảm thấy một cơn đau âm ỉ đến từ chân phải, tay trái và cả mắt trái của tôi nữa.
----Tệ thật. Ước gì mình không thể cảm nhận được đau đớn nữa thì tốt biết mấy.
Cơn đau nhức nhối vô cùng, nó khiến tôi muốn quằn quại…nhưng bản thân lại không thể di chuyển nổi. Đống đổ nát đè lên ngực khiến cho tôi chỉ còn đủ không gian để hét lên. Nhưng sức chịu đựng của tôi lại một lần nữa đến giới hạn, và [tôi] lại bất tỉnh thêm một lần nữa.
Bao lâu, bao lâu đã trôi qua rồi…?
Khi nào, khi nào sẽ có người tới giúp?
Và khi nào, khi nào [tôi] sẽ chết…?
Trong đầu tôi hiện giờ chỉ còn những tạp niệm mơ hồ và cơn đau âm ỉ, còn bản thân chỉ còn có thể tự hỏi như vậy.
Điều đầu tiên tôi cảm thấy là cơn đói dữ dội. Với lượng thể lực và máu tôi đã mất, thì tôi nghĩ cơ thể của mình cần bổ sung chất dinh dưỡng để hồi phục các vết thương. Tất nhiên, [tôi] đang bị chôn vùi dưới đống đổ nát, nên chẳng có chút đồ ăn nào ở gần cả.
Thứ tiếp theo tôi cảm thấy là cảm giác khát cháy họng. Theo như những gì tôi nhớ, thì cả ngày nay tôi đã chưa có thứ gì vào miệng rồi. Con người có thể chịu được bao lâu nếu không uống nước nhỉ, và cuối cùng liệu có chết không?
Tỉnh dậy, bị giày vò bởi cơn đau và đói khát, rồi lại bất tỉnh. Bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tôi đã hoàn toàn đánh mất ý thức về thời gian, nhưng rồi một giọt nước nhỏ xuống mặt tôi. Nó chảy xuống má tôi, tôi đành tuyệt vọng liếm lấy nó..
Máu tôi đã bị trộn lẫn vào nó à? Giọt nước có vị của sắt và máu, nhưng đối với [tôi] nó có vị như mật ngọt chảy xuống từ thiên đàng vậy.
Từng giọt một, tôi tiếp tục liếm những giọt nước như thể đó là con đường sống cuối cùng của tôi vậy. Tôi tự hỏi bao lâu đã trôi qua?
[tôi] cuối cùng đã nhận ra một điều bất thường.
--Tay mình…có thể cử động rồi ư?
Tay phải tôi vừa cử động một chút. Chân trái của tôi—cũng vậy!
Tôi vẫn không thể cử động cánh tay trái bị ghìm chặt và cả chân phải, nhưng không hiểu sao chúng lại được giải phóng bởi lớp đất đá kia nữa
Với cơ thể yếu đuối của mình, tôi tuyệt vọng cào lấy đất cát. Không gian tôi có thể cử động dần rộng ra, tôi đã có thể đào cho đến khi có đủ không gian để có thể cuộn tròn lại.
Một cảm giác mà tôi đã không cảm thấy từ lâu rồi, cơ thể tôi đã không còn phải chịu sức ép. Cảm giác của sự tự do khiến cho tôi không thể kìm được nước mắt.
Sau khi nâng niu cơ thể mình một lúc, tôi bắt đầu nghĩ về việc tiếp theo cần làm.
[Nếu như mình cứ tiếp tục bị kẹt trong đống đổ nát này mãi thì kiểu gì bản thân cũng sẽ sức cùng lực kiệt mà thôi. Mình phải thoát ra cho bằng được…]
Tuy nhiên, nếu như tôi không thoát khỏi đống đổ nát này ngay bây giờ thì sẽ…Cứ nghĩ về điều đó là tôi lại vội vàng cắm mặt vào và bắt đầu đào bới.
Có lẽ là do dòng nước lúc trước đã cho tôi chút sức lực, nhưng việc đào qua đống đất cát đó dễ hơn tôi tưởng nhiều. Ngay sau khi tiến đến mặt đất nơi mà tôi tin rằng chỉ còn vài mét nữa là đến, thì một bức tường đá xuất hiện ngay trước tôi.
[Ở…một nơi như thế này ư…?]
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái này chắc chắn là do bàn tay con người làm nên. Đứng ở góc độ của [tôi] mà nói, nó giống như một chướng ngại khổng lồ chặn đứng con đường đưa tôi lên khỏi lòng đất.
Trên mặt đá có vài vết chạm trổ. Tôi đã thử dùng tay đập vào bức tường đó nhưng nó thậm chí còn không có lấy một vết trầy.
Có lẽ [độ cứng] này là do cái thứ “ma thuật đen” mà người ta thường hay đồn đoán sao?
Tôi có thể cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng của việc sập hang nếu như tôi cứ đào xung quanh một cách vô tội vạ, nhưng nếu như bản thân không thể vượt qua cái bức tường đá này thì tôi sẽ không thể chạm được tới mặt đất.
Nếu như tôi tìm một con đường khác xung quanh búc tường thì biết đâu sẽ phát hiện ra được một vết vỡ của nó thì sao.
Tôi đã thử đào sang một hướng nhỏ khác, và đã phát hiện ra một khu vực nơi mà bức tường đá đã bị nứt. Vết nứt đó chỉ vừa đủ rộng để một thứ gì đó nhỏ chui qua, may thay, với cơ thể nhỏ nhắn như [tôi] cũng có thể chui qua được.
Sau khi chui qua vết nứt, không gian được mở rộng thành một căn phòng khá rộng rãi.
Căn phòng đáng nghi này rộng khoảng chừng 400 mét vuông, một không gian rộng lớn vô cùng. Ở chính giữa căn phòng là một viên đá được chạm khắc một cách hoàn hảo. Đây có phải nơi được gọi là “hầm đá” không nhỉ? Tôi nằm thư giãn phần trên cơ thể mình trên bệ đá. Viên đá khổng lồ này chiếm tới 70% diện tích căn phòng.
Vài ngày đã trôi qua, khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiếng nước lõm bõm dưới chân mình. Dòng nước chảy lên mặt tôi lúc trước đến từ chỗ này ư?
Có vẻ như nước đang rỉ ra từ tảng đá lớn này.
[“Tôi không dễ bị đánh bại… nhỉ]
Thay vì cảm thấy xui xẻo vì chân tay đã bị nghiền nát, thì tôi lại cảm thấy may mắn vì đã có một cơ thể đủ để chui qua cái vết nứt nhỏ hẹp đó và đến được đây. Và tôi tôi nhận ra một điều lạ lùng về tình trạng hiện tại.
[Hả? Tại sao mình…Tại sao mình lại có thể biết được nơi này rộng bao nhiêu nhỉ?]
Không phải bởi vì ở đây có ánh sáng. Chỗ tôi đang ở hoàn toàn không có một tia sáng nào.
[tôi] có thể…Căn phòng này rộng khoảng 20 mét ở mọi phía, và tôi có thể thấy được cả hình dáng của hoàn đá lớn được đặt ở trung tâm. Tôi lớn lên ở trong một ngọn núi, và có người nói rằng chúng tôi có khả năng nhìn được trong bóng tối, nhưng kể cả thế thì vẫn cứ sai sai.
[Nhưng…Bây giờ mình có lẽ nên vui mừng chứ nhỉ?]
Sau cùng thì điều này vẫn tốt hơn là không nhìn thấy gì. Vả lại, tôi đang hoàn toàn khát cháy họng rồi. Tôi đã gần đến giới hạn. Vì nước đang chảy ra từ hòn đá đó, có lẽ trong đó sẽ có thứ tôi đang cần.
[Nước đang chảy ra từ hòn đá khổng lồ này…, liệu đây có chứa nước không?]
Tôi thử vỗ vào mặt đá, và nắp phiến đá trượt ra. Độ nhẹ của nắp đá ấy khi trượt ra khiến tôi phải giật mình sửng sốt.
[Wa!?Đúng như mình đã đoán, đây là… Một cái hộp?]
Chính xác hơn, thứ hình hộp được đặt ở đây là…Đây chắc chắn là do con người tạo ra. Cho nên tôi nghĩ nó có cấu trúc giống một cái giỏ.
Cái nắp của hòn đá này rất chắc chắn, và mặc dù đã kiệt sức, tôi vẫn có thể dễ dàng đẩy nó ra một cách dễ dàng.
Đẩy cái nắp 10m của hòn đá này với chỉ một tay. Một loại ma thuật nào đó à?
Cẩn tắc vô áy náy, nên [tôi] đã liếc qua bên trong trước.
[---- Hiiii!]
Tôi thốt lên một tiếng hét hãi hùng, nhưng tôi đâu có thể kìm lại được.
Sau cùng thì, trong chiếc hộp đó…Không, trong chiếc “quan tài” đó là xác chết của một con rồng được đông đá.
Nó to hơn 10 mét, cơ thể con rồng còn có một cái đầu bị nghiền nát. Một chất lỏng hòa quyện giữa máu và băng tan đang từ từ rỉ ra…Nói cách khác, thứ mà [tôi] đã uống là----
[Uguuu!?]
Một cảm giác ghê tởm tựa như thể dạ dày tôi đang quặn lại. Tôi đến chỗ góc phòng và nôn một lúc, nhưng vì trong dạ dày tôi chẳng có gì cả, nên tất cả những gì tôi nôn ra là dịch vị dạ dày. Chất dịch như thiêu cháy cổ họng tôi vậy, và cái cảm giác khó chịu đó khiến cho tôi òa khóc lên một lần nữa.
Khi đã lấy lại được bình tĩnh, tôi nhìn vào trong quan tài một lần nữa.
Tôi không sợ nữa, mà hơn cả cảm giác ấy là----
[Mình…đói quá.]
Vài ngày, không, có lẽ một tuần đã trôi qua rồi chăng?
Tuy không biết chắc là mấy ngày, nhưng [tôi] đã bị thương lẫn vùi dưới lớp đất cát, và đã phải đào một cách cần mẫn để đến được chỗ này.
Cơ thể tôi thèm muốn chất dinh dưỡng.
Và cả nước nữa.
Và ngay trước mắt tôi…là miếng thịt và máu của một con rồng.
Và rồi, [tôi] đã chịu thua trước cơn đói khát, và đã ăn tươi nuốt sống máu thịt của con rồng đó.
Tuy nhiên, ăn tươi máu và thịt sống cũng không ổn lắm…Cả ngày hôm đó, toàn bộ cơ thể tôi liên tục phải hứng chịu những cơn sốt và đau bụng, đến nỗi tôi đã suýt phải rời xa khỏi thế giới này
Vì tôi đoán rằng cái xác sẽ thối rữa nếu như tôi cứ để nó như vậy, nên tôi đã ném nó vào “Kho chứa đồ đa chiều"
Dù sao thì nó cũng sẽ không bị làm sao trong đó mặc cho nó có là một cái xác chết đi chăng nữa.
Kể cả khi nó có kinh đến mức nào đi chăng nữa, Kể cả khi ăn nó cơ thể tôi có thể sẽ bị hủy hoại, ở nơi mà không có thức ăn hay nước uống như này, thì cái xác này là con đường sống cuối cùng rồi.
Tuy vậy, có lẽ cơn sốt và cơn đau này là hình phạt cho lựa chọn ấy…Sau cùng thì tôi đã bất tỉnh.
Bao lâu đã trôi qua đến khi tôi tỉnh lại…
Cổ họng khô, bụng đói meo, theo linh cảm, chắc rằng thời gian đã trôi qua khá lâu rồi.
Có lẽ đó là bởi vì tôi đang ngủ trên nền đá, các khớp của tôi cũng đau đến chết.
Tôi dùng tay trái để sửa sang lại mái tóc rối bù xù của mình…Tay trái ư?
[Không thể nào, mình chắc chắn rằng tay trái của mình không thể cử động được nữa rồi---- Ể?]
Cánh tay trái mà tôi nhìn thấy...không còn là của con người nữa.
Phần trên của tay được bọc bởi một lớp da cứng, mặt khác, những chiếc vảy cũng dần dần hình thành.
Bàn tay cũng trở nên thô ráp và xương xẩu, và những chiếc móng thì vừa nhọn vừa dài.
Đây là…dù cho nhìn kiểu nào đi chăng nữa, cánh tay này là của một loài bò sát----Không, đó là của một con Rồng.
[Lừa, mình đang mơ phải không…Tay mình…Ha..haha…hóa thành tay rồng…A ha ha ha ha.]
Đi kèm với tiếng cười đó là một tông giọng vô hồn.
Tôi chỉ biết cười mà thôi. Quê hương thì bị hủy hoại. Ngôi làng thì bị chôn vùi, và [tôi] đã đánh mất đi “nhân tính”.
[A ha, a-ha-ha-ha…AHAHAHAHAHAHA, HAHAHAHAHAHA!!]
Bối rối trước cánh tay phải dạng người của mình, cô cười lớn, giống như đang bị điên vậy.
Và với bàn tay phải đó, cô bất ngờ phải đối mặt với một sự thật gây sốc nữa.
Ẩn sau mái tóc của cô, một cái sừng nhỏ hiện ra. Cô đang mọc sừng.
[Hahaha… Phải rồi, đây là mơ, chắc chắn mình đang mơ rồi.]
Cô từ tốn trải mình trên nền. Nếu đây là mơ, đã đến lúc cô tỉnh lại… Cô ôm lấy tia hy vọng mong manh ấy và thiếp đi.
Mặc cho cơn đói hành hạ đến nát cả tâm hồn, cô vẫn giữ ý nghĩ của mình và cố gắng chợp mắt. Cô khó lắm với có thể nhắm được mắt lại.
Tất nhiên, cho dù cô có cố đến mức nào, nhiều đến đâu, đây vẫn là hiện thực đau khổ, không đổi thay.
Tay trái và chân phải cô đã hóa rồng, đầu thì mọc sừng, con mắt trái có khả năng nhìn rõ ở một nơi tối tăm như này, điều mà một con người bình thường không bao giờ làm được.
Nhưng, để có thể sống sót, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài ăn sống thịt rồng cả.