Đang lúc nghỉ trưa, sau khi các cô gái đi ăn về thì thấy Trương Vĩ vò đầu bứt tai trước máy tính, họ mới tò mò vây quanh lại hỏi thăm.

“Hầy, Vĩ Tử, cậu muốn nuôi chó a!” Một trận kinh hô, trong nháy mắt các cô gái bị một trang web quảng cáo bán chó dễ thương trên màn ảnh mê hoặc.

Tiếng kêu chói tai, khiến Trương Vĩ cả kinh.

Nhìn biểu tình bắn tim của các cô gái xung quanh , Trương Vĩ càng càng thêm chắc chắn quyết định của mình là chính xác, gật đầu nói: “Đúng vậy, mua một con về cho bà xã.”

“Sao vậy? Bà xã cậu lại làm ầm ĩ với cậu?”

“Ách, nào có, em ấy biết phân rõ phải trái lắm!”

Các cô gái đồng tình vỗ vỗ vai Trương Vĩ, “Bọn tôi hiểu mà.”

Trương Vĩ công tác trong công ty truyền thông cũng đã được một năm, trước đây cũng đã từng làm trong một công ty nhỏ khác, rốt cuộc cũng có chút địa vị, thế nhưng tiền lương lại không mấy lý tưởng, cuối cùng không chống cự nổi sự mê hoặc của tiền tài mà đi ăn máng khác chạy đến công ty đứng đầu trong ngành này, cho nên tương ứng với chuyện tiền lương được nâng cao không ít thì địa vị lại thấp xuống.

Bản thân Trương Vĩ với tướng mạo chất phác, cao lớn thô kệch, trong thô có tinh tế, nhận được sự chào đón từ đồng nghiệp, nếu không phải biết cậu ta đã kết hôn rồi, phỏng chừng sẽ có em gái thật sự muốn theo đuổi cậu ta đi, dù sao, tỉ lệ nam nữ trong công ty này cũng bị chênh lệch nghiêm trọng mà.

Mặc dù đã kết hôn, nhưng Trương Vĩ sẽ đảm nhiệm chức trách nấu cơm, là một nam nhân tốt với hình tượng biết đau lòng bà xã đã khắc sâu vào ấn tượng của mọi người.

Đáng tiếc là, sau khi kết hôn, sự nghiệp thành công, Lý Nghiên bắt đầu càng ngày càng không cam lòng với cuộc sống bình thản trước mắt, cũng bắt đầu từ từ có nhiều bất mãn với cậu ta, bình thường sẽ hay cáu kỉnh một chút, mỗi lần đều do Trương Vĩ tốt tính dỗ dành.

Bất quá, lần nháo lên gần đây nhất rốt cuộc cũng dẫn tới nguy cơ rạng nứt trong hôn nhân của hai người.

Sự tình là bởi vì cấp trên của Lý Nghiên, hắn có chút hài lòng với cô, dự định điều cô sang chi nhánh bên Châu Âu dốc sức làm việc.

Bản thân Lý Nghiên vốn tốt nghiệp với bằng cấp không cao nên cô phi thường coi trọng cơ hội lần này, cũng tuyệt đối tín nhiệm chuyên nghiệp và năng lực làm việc của chính mình, cô mẫn cảm cảm nhận được đây là một bước ngoặc trọng yếu trong cuộc đời này.

Nhưng đợt công tác này lại là vô hạn…

Đương nhiên là, ba mẹ và Trương Vĩ đều phản đối, nhưng cô vẫn quyết giữ ý định như cũ.

Trương Vĩ không có khả năng cùng cô ra nước ngoài, cậu ta là con một trong nhà, ba mẹ khoẻ mạnh, năng lực ngoại ngữ của bản thân và thói quen cuộc sống của cậu ta không thể thích ứng được với hoàn cảnh ở nước ngoài. Huống chi, cậu ta cũng không muốn xuất ngoại.

Vì vậy song phương lâm vào chiến tranh lạnh.

Vài ngày sau, Trương Vĩ vẫn là mềm lòng, quyết định chạy đi dỗ dành vợ.

Nhớ tới Lý Nghiên đã từng nói muốn nuôi một chú chó con đáng yêu, cho nên mới có một màn như hôm nay.

“Có thể làm phiền mọi người góp chút ý kiến được không? Nuôi giống chó nào sẽ tốt hơn?”

Các cô gái hăng hái bừng bừng mà tiến hành thảo luận.

“Pomeranian (*) đi, Pomeranian dễ thương lắm á!”

“Poddle nâu (*) cũng không tệ a.”

“Tôi thì nghĩ Chihuahua (*) được lắm, một con be bé, Miniature Schnauzer (*) cũng có thể.”

“Toy Poodle (*) được lắm á, Toy Poodle manh nhất!”

Nghe các cô luôn mồm luôn miệng thảo luận, Trương Vĩ cảm giác đầu của mình đã phình to ra rồi.

Bỗng nhiên ——

“Khụ.”

Quản lí?!

Trong nháy mắt mọi người biến thành chim sợ cành cong, nhìn đồng hồ, rõ ràng còn 10 phút nữa mới qua giờ nghỉ trưa, nhưng ngại khí tràng băng sơn của người trước mặt, vẫn là quyết định cứ thành thành thật thật quay về chỗ ngồi ngây ngốc.

“Ha ha, Vĩ Tử, chính cậu chọn đi, chúng tôi có việc bận rồi.” Trong nháy mắt các cô gái nhanh chóng tản ra.

Trương Vĩ nhìn nhìn các cô gái không có nghĩa khí, lại trộm liếc mắt qua cái mặt đen của quản lí, sau khi xác định một chút, rốt cục kiên trì hô lên: “A, quản lí! Buổi trưa hảo.”

Rốt cục, quản lí mặt lạnh dời đường nhìn từ màn ảnh máy tính đến trên mặt của Trương Vĩ, mở miệng nói: “Cậu muốn nuôi chó?”

“Ách… Đúng vậy, bà xã thích.”

Đột nhiên trong mắt quản lý lóe lên kim quang, trong khoảnh khắc đó Trương Vĩ cho rằng mình đã hoa mắt.

Qua một lúc lâu, chỉ nghe hắn dùng thanh âm lạnh lẽo tiếp tục nói: “Nuôi Poddle (*) đi.”

Trương Vĩ bị chấn kinh rồi, quản lí đại nhân mặt lạnh nghiêm túc ít lời độc miệng cư nhiên lại cho mình gợi ý mua chó!

Chó con và và quản lí…

Cái đệt, tưởng tượng quá kích thích nha!

Trương Vĩ dùng sức lắc đầu đuổi đi hình ảnh được mình bổ não, sau khi bình tĩnh lại, mới phát hiện quản lí đã đi rồi.

Cậu lại nhìn vào phòng làm việc đang đóng chặt của quản lí, lại lần nữa nhìn về phía màn ảnh máy tính của mình.

Poddle… Sao?

************

Tống Dật xoay lưng đi vào phòng làm việc của mình.

Vừa nãy… mình mới nói chuyện với Trương Vĩ.

Mặc dù là giúp bà xã em ấy chọn mua chó…

Tống Dật có chút thất bại mà ngồi trên ghế xoay cao cấp.

Hắn vẫn luôn biết tính hướng của mình, nhưng bởi vì cá tính, hắn rất ít khi đi tiếp xúc với người trong giới, hơn nữa học hành, bài tập và công tác đã chiếm lấy phần lớn thời gian của hắn, dẫn đến hắn dù đã 35 tuổi nhưng kinh nghiệm yêu đương lại ít ỏi đến đáng thương, cái này cùng với sự nghiệp của hắn hình thành sự đối lập rõ ràng.

Không biết là bắt đầu từ khi nào đã chú ý đến thanh niên lỗ mãng kia.

Lúc bắt đầu chỉ cảm thấy cậu ta thật ngốc.

Vô luận là lúc nào, chỉ cần một cú điện thoại triệu hồi của bà xã thì liền bay đi xin về sớm.

Trời mưa đi đưa dù, ngốc ngốc đứng dưới lầu công ty chờ cô ta tăng ca hơn ba tiếng.

Lúc mệt mỏi tự mình nhìn ảnh chụp kết hôn để trên bàn rồi cười khúc khích.

Học tập kinh nghiệm từ các đồng nghiệp để làm ra món ăn bà xã thích.

Phí hết tâm tư chuẩn bị kinh hỉ vào những ngày sinh nhật và kết hôn.

Bất tri bất giác, bắt đầu hâm mộ nữ nhân kia.

Muốn nghe cậu thân thiết gọi mình “bà xã”.

Mà khiến người khác vô lực chính là, cậu ta lại giống như những người khác, đối với mình vừa kính vừa sợ.

Tống Dật rất xoắn xuýt, làm sao mà hắn không muốn thân thiện ở chung với người trong lòng như bạn bè thông thường cho được chứ, làm sao mà hắn không muốn nghe cậu nói thao thao chứ không phải là bị mình khiến cho sợ hãi tránh không kịp.

Nhưng mỗi lần có cơ hội thì chính tính cách của mình lại khiến cho mọi chuyện rối rắm, trái lại khiến Trương Vĩ càng ngày càng sợ hắn, hắn càng thêm tức giận, giận mình nhưng cũng giận Trương Vĩ.

Vì vậy, hắn đối với Trương Vĩ càng thêm nghiêm khắc, tạo thành vô số lỗi lớn lỗi nhỏ cho cậu.

May mà Trương Vĩ thô thần kinh, không thôi đã sớm nhịn không được mà rời đi rồi.

Đáng mừng là, hắn không có nghe Trương Vĩ nói xấu mình.

Tống Dật thở dài, tháo mắt kiếng xuống, xoa xoa mũi, chuyển đường nhìn tới máy tính của mình.

Màn ảnh đang trong trạng thái màn hình chờ, là một con Poddle khả ái nhu thuận đang lè lưỡi bán manh.

************

Đến khi Trương Vĩ dùng khá nhiều tiền mua được một con Poddle thuần chủng trịnh trọng đưa qua cho vợ mình, Lý Nghiên thừa nhận, cô có chút cảm động.

Cô cùng Trương Vĩ đã bắt đầu hẹn hò từ thời đại học, Trương Vĩ là học trưởng của cô.

Xuất phát từ sự sùng bái không rõ đối với học trưởng, cùng với thiếu nữ ngây ngô ôm ấp tình cảm về mối tình đầu, cô đã luân hãm vào thế tiến công theo đuổi của Trương Vĩ.

Mặc dù có tranh cãi lớn nhỏ, nhưng là vẫn bình an vô sự đi đến con đường tốt nghiệp —— ở chung —— kết hôn.

24 tuổi, vừa mới bước vào đời, liền nhận được sự chúc phúc của gia trưởng hai bên nên họ đã bước chân vào cánh cổng hôn nhân.

Lúc mới bắt đầu, Lý Nghiên cảm thấy cuộc sống của mình rất mỹ mãn.

Không thể phủ nhận, Trương Vĩ đúng là một ông xã tốt, sống cùng với anh, tuy nói mỗi ngày trôi ngày sẽ không kinh thiên động địa, nhưng tuyệt đối có thể nói là bình thản hạnh phúc yên vui. Anh thực sự quan tâm mình, sẽ nhớ kỹ mỗi một câu nói, mỗi một yêu cầu của mình. Tựa như con Poddle này, chính mình chỉ là thỉnh thoảng hâm mộ nhắc tới chó nhà đồng nghiệp rất khả ái mà thôi, nhưng mà khi anh nghe xong liền đặt ở trong lòng.

Trước kia nhất định Lý Nghiên sẽ bị hành động tri kỷ này khiến cho cảm động, tiểu nữ nhân tức giận cái gì đó cũng sẽ bị đánh bay, nhưng còn bây giờ…

Lý Nghiên sờ sờ đầu chó con, lại nhìn nhìn bộ dạng thận trọng chất phác của Trương Vĩ như đang hiến vật quý, thở dài, vẫn kiên quyết như cũ, nói: “Vĩ Tử, xin lỗi. Chúng ta ly hôn đi.”

“Cuộc sống mà chúng ta mong muốn không đồng dạng với nhau, chúng ta cách nhau càng ngày càng xa rồi.”

“Anh là người tốt, nhất định sẽ có người thích hợp hơn đang chờ đợi anh.”

************

“Vợ a! Tại sao em lại phải đi a! Tại sao lại muốn bỏ rơi anh a!?”

Trong quán rượu, một nam nhân ghé lên quầy bar khóc kêu trời gọi đất, uống rượu một cách hung mãnh, khiến người khác không khỏi ghé mắt.

Bây giờ mà còn có 1 (công) ngây thơ như thế sao? Lớn lên còn cường tráng chất phác như vậy nữa chứ. Một ít tiểu 0 (thụ) tại hiện trường không bình tĩnh nổi, muốn dùng hết khả năng đi hấp dẫn, phao mị nhãn, đến gần, hành động như một đệ đệ tri tâm, đáng tiếc, người nọ chỉ là liên tiếp uống rượu, căn bản không để ý đến người bên ngoài.

Không sai, đây là một gay bar, hơn nữa còn là cái quán mà khi Từ Nhất Minh thất tình uống say gặp phải Cốc Hạo. [tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin tìm về chương 16]

Nam nhân đang thất tình này chính là Trương Vĩ.

Sau khi Lý Nghiên đưa ra ý muốn ly hôn, Trương Vĩ đã níu kéo vô số lần, vẫn như cũ không thể lưu cô lại.

Hôm sau cô liền để lại một tờ đơn ly hôn, trở về nhà mẹ.

Nửa tháng sau hôm đó, rốt cục cô cũng thuyết phục được ba mẹ, không hề lưu luyến mà lên máy bay rời đi.

Trương Vĩ cũng triệt để thất tình.

Ngu ngu ngốc ngốc đi làm, đi dạo không mục đích ở trên đường, cũng không chịu được sự kích thích của những người bên ngoài nữa, não cậu ta nóng lên vọt vào quán rượu gần nhất, vẫn cứ uống cho đến tận bây giờ.

Tống Dật vẫn luôn đi theo cậu ta.

Khi biết Trương Vĩ ly hôn, hắn thừa nhận chính mình có chút vui vẻ.

Nhưng, qua nửa tháng nay, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trương Vĩ, hắn lại có chút không đành lòng.

Thực sự là nhìn không được nữa, gọi cậu tiến vào phòng làm việc, vốn muốn an ủi một phen, lại không khống chế được mà thốt ra “Đừng để tình cảm ảnh hưởng tới công việc”.

Ai mà ngờ, cậu ta lại đem toàn thân toàn tâm đầu nhập vào trong công việc để khiến cảm giác của mình bị tê liệt, giao chó con cho một nữ đồng nghiệp chiếu cố, chính mình ngủ lại công ty, không muốn quay về ngôi nhà lạnh lẽo kia nữa.

Tống Dật không có chút biện pháp nào với cậu, chỉ có thể không được tự nhiên giúp cậu mua bữa sáng, lại nghiêm nghị nhắc nhở cậu ăn uống đúng giờ.

Mấy ngày nay, hắn đã nhìn thấu biến hóa của Trương Vĩ, trở nên càng ngày càng chết tâm.

Làm bộ lơ đãng đi hỏi thăm cấp dưới, mới biết được hôm nay là ngày vợ trước của Trương Vĩ xuất ngoại.

Tống Dật lo lắng cho cậu, cùng cậu ngu ngu ngốc ngốc lăn lộn cả một ngày, lặng lẽ đi theo phía sau nhìn cậu, sợ tên ngốc này làm ra cái chuyện ngu xuẩn nào đó.

Thẳng đến khi đi theo cậu ta vào gay bar kia, nhìn ánh mắt mơ ước của một đám nam nhân như lang như hổ, càng ngày Tống Dật càng không bình tĩnh nổi nữa rồi.

“Mỹ nhân, mới tới sao? Uống một chén đi.” Quan sát hắn đã thật lâu, Jack bày ra một pose mà bản thân tự nhận là đẹp trai mê người nhất, đưa một ly rượu qua, tiến đến gần. [mời coi lại chương 16] [ta thấy cái ông chú này cũng rảnh lắm cơ, tối ngày cứ canh trong gay bar miết ]

Tuy rằng thoạt nhìn khí thế của mỹ nhân này lạnh lùng kinh người, nhưng ta là một cao thủ chuyên săn người đẹp, hiếm khi mới gặp được một cực phẩm như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho được đây?

Vậy mà, Tống Dật chỉ một lòng một dạ chú ý tới nam nhân bên quầy bar, căn bản là không thèm để ý đến người nọ.

Jack vỗ ngực bơm hơi, chưa từ bỏ ý định, lại muốn mở miệng, vậy mà đột nhiên Tống Dật đứng lên, đi đến phía quầy bar.

Khiến Tống Dật nhịn không được phải ra tay chính là một tiểu 0 nhiệt tình đang dùng tay vói vào trong ngực của Trương Vĩ.

Hắn tiến lên bắt lấy cái tay kia lại, để lại một sắp tiền trên quầy bar rồi lôi người đi mất.

“Ấy ấy, anh làm gì đó? Có biết phải ưu tiên cho người đến trước hay không vậy?” Tiểu 0 chưa từ bỏ ý định mà hô lên.

Sau khi Tống Dật nghe xong, chỉ quay đầu lại tặng cho người nọ một ánh mắt lạnh như băng, thành công đông lạnh được người nọ.

Thật… Thật đáng sợ! Ánh mắt muốn giết người kia là có chuyện gì a… Vẫn là bảo toàn mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Tống Dật cố hết sức kéo Trương Vĩ đang xụi lơ cao hơn mình đến gần 10cm, không nhìn cái tên đang khóc như người bệnh tâm thần ở đằng sau kia cùng ánh mắt của người qua đường, rốt cục thành công chở người ta về tới nhà của mình.

Ném người lên chiếc giường king size, Tống Dật có chút hư thoát mà thở phì phò.

Một con Poddle đáng yêu đang nhìn người xa lạ nằm trên giường chủ nhân nhà mình kêu lên những tiếng bất an, tựa hồ đối với người đã xông vào lãnh địa của mình hết sức bất mãn.

“Ngoan, cậu ta là… Trương Vĩ.” Tống Dật cúi người ôm lấy Bối Bối, sờ sờ bộ lông mềm mượt của nó để dỗ dành.

Khi chú chó Poddle —— Bối Bối kia nghe được cái tên này, phảng phất như nhận được một loại mệnh lệnh, nhất thời bình tĩnh lại.

Đã từng có rất nhiều một buổi tối, chủ nhân sẽ ôn nhu ôm lấy nó, trò chuyện về cái tên này, nói một ít thứ nó nghe không hiểu nhưng có thể cảm giác được tình cảm bên trong đó. Đối với người đại biểu cho cái tên này tự nhiên sinh ra một loại tác dụng di tình.

Cảm giác được sự khác thường của chủ nhân, Bối Bối liếm liếm lên mặt của hắn.

Tống Dật ngơ ngác nhìn người đã say đến mức ngã chỏng vó ở trên giường như người chết một lúc lâu, rốt cục làm ra một cái quyết định.

Hắn ôm lấy Bối Bối, đặt vào ổ nhỏ dành riêng cho nó, nhắc nhở nó đêm nay phải ngoan ngoãn không cần chạy loạn, sau đó… Vào phòng của mình.

************

Ngày hôm sau, Trương Vĩ tỉnh lại, đầu đau đến muốn nứt toạc ra, nhưng thân thể lại có một khoái cảm khó diễn tả.

Cậu giật giật người, trong nháy mắt cương cứng lại.

Của quý của mình… Tựa hồ… Đang được bao bọc bởi một địa phương mềm mại ướt át…

Trong phút chốc Trương Vĩ mở mắt ra.

Lập tức phát hiện ra một chuyện đầy khiếp sợ, chính mình đang ôm một người ngủ trên chiếc giường xa lạ, tấm lưng tuyết trắng trơn bóng của người nọ rải rác đầy những đốm hồng ngân, có cảm giác khung xương hơi lớn hơn nữ nhân, nơi hai người tiếp xúc thân mật nhất, trong khi giãy dụa, cái đó của mình cứ vô thức mà sáp nhập vào thân thể của người nọ càng sâu…

Trương Vĩ dùng lực bò dậy.

Ma sát khi rời khỏi dẫn đến xúc cảm thoải mái khiến thân thể của chính mình cảm nhận được một tia dị dạng, trong khi mình giãy dụa thì người đang nằm nghiêng kia cũng phát ra một tiếng thở gấp rên rỉ, khiến dục vọng vốn có chút cứng rắn càng thêm ngẩng cao đầu.

Trong nháy mắt mặt của Trương Vĩ trở nên đỏ bừng, thầm mắng chính mình súc sinh.

Cậu ta chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó nuốt nước miếng một cái, run run rẩy rẩy xốc lên tấm chăn với nhiều nếp nhăn vốn chỉ đang đắp đến bên hông hai người.

Tình cảnh trước mắt thảm đến mức không khỏi khiến người khác cảm thấy run rẩy, chung quanh bởi vì mình vừa mới rời khỏi mà mang theo một ít máu tươi cùng bạch trọc.

Rốt cục Trương Vĩ cũng phải đành tiếp nhận sự thực, quả thật mình đã cường người khác, hơn nữa người đó còn là một nam nhân!

Vào giờ khắc này, cậu hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì bây giờ, chuyện phát sinh trước mắt cậu không thể nào xử lý được nữa rồi.

Ai biết rằng, chuyện khiến cho cậu muốn chết còn đang nằm ở phía sau.

Nam nhân đang xoay lưng về phía cậu kia có lẽ là bởi vì không được khỏe, từ từ lật người lại, cũng để cho Trương Vĩ thấy được diện mạo thật của người nọ.

Quản lí!!!!!!!!!!

Còn có chuyện gì càng mất hồn kinh tâm động phách hơn nữa hay không đây?

Trương Vĩ triệt để bị sét đánh cháy khét từ trong ra ngoài, triệt để giật mình ngay tại chỗ.

Tống Dật vừa mở mắt, in vào mi mắt chính là biểu tình đờ đẫn của Trương Vĩ.

Hắn cấp tốc phân tích hiện trường, sau đó, dùng khẩu khí bình thường của cấp trên đối với cấp dưới nói: “Không có lời gì muốn nói sao?”

Phảng phất như bọn họ đang gặp nhau trong phòng làm việc của công ty chứ không phải là hiện trường của tình một đêm.

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt hold toàn bộ hiện trường.

Trương Vĩ theo bản năng mà thắt lưng trở nên căng thẳng, cúi đầu nghe giáo huấn.

“Thế nào? Ăn kiền mạt tịnh rồi không muốn phụ trách?”

Trương Vĩ cả kinh, vội vàng lắc đầu, “Không, không không phải!”

“A? Vậy chính là muốn phụ trách? Nói đi, cậu nghĩ phụ trách thế nào?”

Trương Vĩ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, khí thế của người trước mắt khiến cậu không dám lên tiếng, cậu cũng thật không biết chính mình nên phụ trách như thế nào nữa.

Tâm tình chết lặng của một ngày trước vào giờ khắc này hoàn toàn không còn cảm nhận được nữa, đầy đầu đều là bộ dạng bình thường của quản lí, bộ dạng mới hiện tại của quản lí… Mình với quản lí đã làm?!

Trương Vĩ thấp thỏm suy nghĩ: Hiện tại… Có phải là nên gọi điện hỏi Vương Tiểu Vũ một chút hay không đây?

Thấy đã mỉa mai không sai biệt lắm, Tống Dật thả lỏng nói: “Hiện tại, trước ôm tôi vào phòng tắm, giúp tôi thanh lý vật của cậu đi.”

Sau vài giây mới hiểu được ngụ ý của hắn, mặt của Trương Vĩ càng thêm đỏ hơn.

Người trước mắt chính là cấp trên mình vừa kính vừa sợ, đã từng, chính mình căn bản không có can đảm tới gần quá phạm vi hai thước, hiện tại… Hiện tại muốn ôm anh ta đi… Đi tắm?

Tuy nói chuyện càng thân mật hơn đều đã làm rồi… Nhưng, cậu hoàn toàn không có ấn tượng a!

Đây là một loại tội ác, tâm tình giữa hối hận còn mang theo chút tiếc nuối xoắn xuýt.

Thấy cậu chậm chạp bất động, chân mày Tống Dật vừa nhíu, trong nháy mắt Trương Vĩ cũng kịp phản ứng, lấy tư thế tráng sĩ không sợ chết ôm ngang người nọ lên, dưới sự chỉ dẫn ôm người vào phòng tắm.

Sau đó…

“Giúp tôi mở nước, tôi không có khí lực.”

“Quá lạnh, chỉnh nóng một chút.”

“Tê —— cậu muốn bỏng chết tôi sao?”

“Phía sau tôi rửa không được, cậu tới.”

“A ~ nhẹ chút! Đau!”

“Quản cho tốt cái thứ đó của cậu, đừng có loạn phát tình!”

Nhìn bộ dạng hiền lành nhẫn nhịn của Trương Vĩ, Tống Dật biểu hiện ra ghét bỏ, nhưng trong lòng lại âm thầm thấy may mắn.

May là, em ấy không có chán ghét, cũng không có bỏ trốn.

* * * * * * * * * * * *

Từ đó về sau, Tống Dật lấy thế như sấm chớp vang dội mà xâm nhập vào cuộc sống của Trương Vĩ, tự biết thẹn thùng nên cậu ta cũng đành buông tay chịu trói ngầm cho phép hành động này của hắn.

Hai tháng sau, Trương Vĩ cho thuê nhà, dời đến nhà của Tống Dật.

Dẫn con Poddle nhà mình —— Giai Giai cùng đi theo.

Cuộc sống hạnh phúc lại náo nhiệt của hai người hai chó cũng bởi vì vậy mà được triển khai.

* * * * * * * * * * * *

Tiểu kịch trường một 《 về “vợ” 》

Trương Vĩ: “Quản lí, vì sao anh cứ nói mình không thích Giai Giai nha? Kỳ thực anh đối với nó vô cùng tốt a?”

Tống Dật kiên nhẫn đùa với hai chú chó, liếc mắt nhìn cậu, tức giận nói: “Nó là lễ vật em tặng cho vợ trước.”

Trương Vĩ: “Ách, kỳ thực Tiểu Nghiên không có nhận lấy, cho nên…”

Sau khi Tống Dật nghe xong, liền trở nên vui vẻ, con ngươi chuyển một vòng, nói: “Này, em đã từng nói là muốn mua con chó này tặng cho vợ đi?”

Trương Vĩ: “Ách, không sai a.”

Tống Dật nhíu mày một cái: “Vậy hiện tại nó thuộc về ai?”

Hình như Trương Vĩ đã hiểu được ý tứ của anh, có chút ngượng ngùng.

Tống Dật lại nhíu mày, “Nói!”

Trương Vĩ bị anh quát một tiếng, theo bản năng thốt ra: “Đương nhiên là anh, vợ của em!”

Tống Dật hài lòng gật đầu, ở mặt ngoài thì trấn định, kỳ thực trong lòng đã tràn đầy vui mừng lại có chút xấu hổ dẫn hai con chó ra cửa.

Tiểu kịch trường hai 《 về tiền lương 》

Trương Vĩ: “Vợ, đây, tiền lương của em nè. Đây là mật mã.”

Tống Dật nhìn nhìn cái thẻ tín dụng và mật mã được viết kèm theo, bình tĩnh mà đăng nhập vào trang web ngân hàng trực tuyến kiểm tra số dư.

“Thế nào, em chỉ chừa cho mình có 600?” Đối với Tống Dật anh một người tính toán rất cao siêu không mấy chốc đã tính ra tiền tiêu vặt cậu lưu lại cho mình.

Trương Vĩ sờ sờ đầu.”Dù sao thì em cũng không cần dùng gì nhiều.” Đây là cậu nói thật, ăn cơm ở nhà, dùng xe của Tống Dật, chính mình lại không hút thuốc lá, ngoại trừ công tác và các hoạt động xã giao, căn bản là không có nơi nào cần dùng tiền nữa cả.

Tống Dật liếc mắt nhìn cậu, trả thẻ tín dụng lại cho cậu.

“Trả lại cho em, dùng đi, trong người nam nhân không thể cầm quá ít tiền được.”

Vậy mà lúc này Trương Vĩ đặc biệt kiên trì, thở mạng nói: “Không được! Làm sao em có thể sống nhờ vào tiền lương của vợ được chứ?”

Lúc này, Tống Dật lặng lẽ nhận lấy thẻ tín dụng.

Bất quá, sau đó, anh sẽ lén lút bỏ thêm chút tiền vào ví của Trương Vĩ.

Trương Vĩ cái tên thô thần kinh này qua một đoạn thời gian rất dài sau đó cũng không phát hiện ra được điều gì khác thường cả, còn tưởng rằng là bản thân mình biết cách quản lý chi tiêu.