“Có một cô gái vừa ngã xuống?”

Kairi dừng bước.

Cậu đang leo lên ngọn đồi sau nhà, vốn là nhà của một người bà con mà bố mẹ đã đưa cậu tới nhân kỳ nghỉ hè năm đầu sơ trung của cậu.

“Mình tưởng chỗ này không có ai mà nhỉ…”

Quả đồi nhỏ này ngoài cây ra thì chẳng có gì cả, chỉ có muỗi là loài côn trùng duy nhất có thể tìm thấy.

Do cảm thấy hiếu kỳ khi nghe nói rằng chỗ này là nơi mà mấy đứa nhóc bản địa cũng dám bén mảng tới nên Kairi đã mò đến đây.

Cậu nghiêng đầu và lại gần cô gái trong khi nhớ lại những lời mà đứa con chưa lần nào tới đây của người bà con kia đã nói.

“Mình chưa từng gặp cô ấy.”

Hai người có vẻ cùng tuổi.

Cô sở hữu màu tóc vàng hiếm gặp và nước da sáng, mặc trên người một cái áo choàng xanh cùng với chiếc quần màu trắng.

Nhưng nổi bật hơn cả thì phải kể đến đôi tài dài và nhọn.

Nhìn giống như một tiên nữ bước ra từ trong truyện.

“Cô ổn chứ?” Kairi tiến đến bên cô, cúi xuống hỏi.

Cậu lo lắng cho cô nhiều hơn là quan tâm xem cô có hiểu mình nói gì hay không.

Nn…” Đôi mắt cô hơi hé ra, từ đôi môi cất lên một giọng nói.

Bên trong đôi mắt xinh đẹp xanh như ngọc kia đang phản chiếu bóng hình của Kairi.

“●▽◇%&#*@?”

Cô gái ngồi bật dậy, gấp gáp nói gì đó với nét mặt có vẻ phòng bị trong khi lùi ra xa khỏi Kairi.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì đâu, đó là tiếng nước nào vậy?”

Cho tới lúc này, mới chỉ chắc chắn được cô gái này không phải người Nhật, vừa nghĩ, Kairi vừa cảm thấy bối rối.

Cô gái này chắc hẳn đang cảnh giác với cậu nên không chắc là cả hai có thể thuận lợi nói chuyện với nhau được hay không.

“Thôi thì đành vậy. Tôi là Kairi, còn cô là? Cô đến từ đâu?”

Sau khi nhìn cậu đăm đăm, cô đưa mắt nhìn quanh.

Cô làm vẻ mặt khó hiểu khi thấy cậu cố giữ khoảng cách trong khi nỗ lực bắt chuyện với mình.

“@◇▼◎$¥#%■?”

Sau rồi lại gấp gáp nói gì đó.

“Như đã nói, tôi không hiểu gì hết. Rốt cuộc mình phải làm sao bây giờ?”

Kairi thở dài.

Cậu chỉ biết rằng có lẽ cô đã gặp phải một tình huống không lường trước nào đó và lúc này đang vướng vào rắc rối.

Mình có thể đi được bao xa nếu dùng cử chỉ đây?

Vào lúc cậu thực sự lo lắng mà thốt lên “Giờ làm sao đây? Cô có hiểu tôi nói không thế?” thì chợt cô gái kia trả lời bằng tiếng Nhật.

Ể, có chứ. Ở đây có chuyện gì vậy?

Cô nàng vỗ ngực ra chiều nhẹ nhõm trước Kairi đang tròn mắt, “Phù, may mà mình đã học phép chuyển ngữ để phòng hờ.”

“Chuyển ngữ? Phép thuật?”

Mình không hiểu cô ta vừa nói cái gì?, Kairi trở nên mơ hồ.

“Được rồi, sao cũng được.”

Cô ấy hiểu mình nói nên trước hết cứ hỏi xem cô ấy gặp phải chuyện gì đã, cậu thầm nghĩ.

“Cô ổn chứ? Người ngợm có chỗ nào bị làm sao không?” Kairi bày tỏ sự lo lắng theo cách riêng của cậu.

“...Tôi nghĩ mình đang khát nước.” Cô đáp lại sau một thoáng suy nghĩ.

“Nếu cô muốn thì tôi có một cốc đây.”

Kairi lấy chai nước ra từ cái ba lô cậu đang đeo trên người rồi đưa cho cô một cốc nước.

Một cốc nước ư? Cảm ơn cậu.”

Cô nàng ngửi ngửi nghe chừng thích thú rồi uống lấy một ngụm.

Mùi vị có chút là lạ. Nhưng chắc là tôi thích nó.” cô khẽ mỉm cười và nói.

“Mừng là cô thích nó.” Kairi cũng thấy nhẹ cả người.

Uống trà xong, cô hướng đôi mắt xanh của mình tới chỗ Kairi.

Thật sự biết ơn lòng tốt của cậu. Tôi là Misha.” Cô đưa bàn tay phải lên trên ngực và giới thiệu tên của mình.

“Còn tôi là Kairi. Hân hạnh gặp mặt, Misha.” để đáp lại, Kairi cũng nói ra tên của cậu.

“Sao cô lại tới đây?” không thể kiềm chế hơn nữa, Kairi sau cùng đã hỏi cô điều đó.

Misha từ từ đảo mắt hai bên rồi khẽ nói. “Trước hết thì chỗ này là ở đâu?

Kairi không bất ngờ trước phản ứng của cô.

Cậu có thể xem như cô không biết tới Nhật Bản vì cô không hiểu được tiếng Nhật.

“Đây là Nhật Bản.”

Mình có nói hẳn tên chỗ này ra thì chắc cô ấy cũng không biết đâu, nghĩ vậy nên cậu chỉ nói ra tên nước.

Nhật Bản sao?” Nhưng thậm chí là vậy thì Misha trông vẫn ngơ ngác.

Chưa nghe bao giờ luôn. Một đất nước nhân loại chăng?

“Nhân loại?”

Lần này tới lượt Kairi nghiêng đầu.

Ý tôi là chủng tộc của cậu đó,” Misha giải thích.

“Oh, hiểu rồi.”

Dẫu biết rằng đó vốn là cách để chỉ con người trong tiểu thuyết nhưng cậu chưa từng mơ rằng thực sự có người dùng cách đó..

“Cô nói đúng. Đây là đất nước nhân loại.”

Là thật sao, thật sự có một đất nước như vậy ư.” Misha bất ngờ khi những gì cô cho là hư cấu lại tồn tại ngoài đời thực.

Cơ mà Kairi cũng không ngờ lại được gặp một elf ở ngoài đời vậy nên có thể nói rằng việc này là vẹn cả đôi đường.

“Cô không thuộc ‘nhân loại’, đúng chứ?” Kairi hỏi.

Thông qua ngoại hình lẫn cách cô nói chuyện thì điều đó vốn đã chắc kèo rồi, tuy vậy thì cậu vẫn muốn xác thực lại.

Đúng vậy. Cậu có biết Elf không? Misha đáp lại.

Nên trả lời sao ta?

Kairi không tìm được câu trả lời hợp lý; cậu phân vân không biết mình nên trả lời là không biết hay là nói thẳng ra họ được biết đến là những sinh vật trong tưởng tượng sẽ ổn hơn.

Ừm.

Vừa mới nhận ra Kairi đang im lặng, Misha liền xác thực lại.

Ngay lúc Kairi đang cảm thấy lúng túng thì một âm thanh phát ra từ bụng của Misha làm cho cô phải đỏ mặt.

“Vậy là cô đang đói. Nhưng tôi lại chỉ có chút bánh quy thôi.”

Cậu không cười mà lục tìm những cái bánh trong cái balo rồi đưa cho chúng cho Misha.

Thứ này là gì vậy?” Misha hiếu kỳ nhìn chăm chăm vào vỏ bánh khi lần đầu trông thấy nó.

“À, phải rồi.”

Nhận ra lỗi của mình, Kairi bóc vỏ và lôi thứ bên trong ra ngoài.

“Cái này là một loại đồ ăn gọi là bánh quy, tôi đoán nó là một loại snack. Cô có thể ăn nếu thích,” cậu nói vậy đồng thời thúc giục cô.

Cảm ơn.

Misha hồi hộp đưa tay ra để ăn nó.

...Ngon thật.” Trên mặt cô nở một nụ cười hạnh phúc.

“Mừng là cô thích.” Kairi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đã theo phản xạ mà thôi thúc cô ăn, nhưng có khả năng món đó không hợp khẩu vị với Efl.

Có vẻ Misha đang đói muốn chết nên đã chén hết cả gói.

Xin lỗi.” Khi lấy lại được ý thức cô liền xin lỗi Kairi.

“Không, ổn mà.”

Nhìn cô ấy ăn say sưa chưa kìa, cậu nghĩ vậy nhưng vẫn cất ở trong tim.

Có lẽ không nên nói với một elf chuyện đó, cậu tự kiềm chế lại.

“Ăn bánh xong chắc cô khát lắm nhỉ?” cậu vừa cười vừa hỏi.

Misha gật đầu, ngượng ngùng đưa mắt ra chỗ khác.

Khi đã thấy nóng và hơi bốc lên nghi ngút, cậu rót cho cô thêm một cốc trà nữa.

Cảm ơn” Misha một lần nữa cảm ơn và uống nó.

“Không có gì đâu.”

Kairi mỉm cười, có lẽ đây là cảm giác có em gái ha, cậu thầm nghĩ.

“Tôi ghét phải hỏi nhưng giờ cô sẽ làm gì?” Cậu hỏi về một vấn đề quan trọng.

Có lẽ Misha không phải người thuộc về thế giới này.

Mình không rõ cách cô ấy tới đây, nhưng liệu cô ấy có về nhà được không? Trong đầu Kairi nảy ra một câu hỏi.

Tôi nghĩ mình không hẳn là không thể quay lại.”, Misha nói, “Vì cứ vài ngày thì bức tường giữa cách thế giới sẽ yếu đi một lần.”

“Tôi không hiểu cô đang nói tới chuyện gì, nhưng thật vui vì cô vẫn có thể về lại.”

Ngoài việc cô có thể về nhà ra thì Kairi chẳng hiểu gì sất.

Nhưng thật tốt khi vấn đề hệ trọng nhất đã được giải quyết.

Mà khoan đã,” Misha nói và thi triển phép thuật. “Có vẻ như tôi có thể về sau ba ngày.

“Thật vậy sao!?” Kairi thốt lên kinh ngạc.

Dù không biết cô đã làm gì nhưng cậu hiểu rằng điều đó thật sự tuyệt vời.

Giả dụ như vậy thì tôi nghĩ câu hỏi được đặt ra ở đây là làm thế nào để vượt qua được ba ngày tới.” Misha thở dài.

Vấn đề tiên quyết của cô bây giờ là phải đảm bảo được về nước và thức ăn cho ba ngày tới khi đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.

“Nước thì tôi có thể xoay xở chứ thức ăn thì…” Kairi xem chừng đang lo lắng.

Nước thì mình có thể bỏ tiền tiêu vặt ra hoặc lấy nước máy cho cô ấy.

Nhưng thức ăn thì không như vậy được.

Cậu tốt bụng quá.” Mắt Misha hơi khép lại khi cô nói điều đó bằng tiếng Elf..

“Ể, cô vừa nói gì thế?” Kairi lúng túng khi không hiểu những gì cô vừa nói.

Vừa nãy cô ấy vẫn còn dùng phép chuyển ngữ gì đó mà nhỉ, liệu có chuyện xảy ra chăng?

Bí mật.” cô nở nụ cười quyến rũ.

“Thôi nào, chết tiệt.” Kairi vừa lỡ một nhịp trước sức mê hoặc của cô khác so với lúc trước..

Cậu đã ém đi bằng cách chống lại nó.

Fufufu” Misha thích thú bật cười, có lẽ cô đã nhìn ra vẻ kích động của cậu.

“D-Dù sao thì, tôi sẽ làm gì đó nên là đừng có nản lòng,” Cậu vội vã đáp lại vì đang cảm thấy xấu hổ.

Vâng, tôi rất biết ơn cậu.” Misha đáp lại.

Lúc này, cậu tạm thời xuống đồi.

Nhìn chung là ba ngày đã trôi qua một cách êm thấm.

Cứ vào mỗi buổi trưa, khi hiệp hội cộng đồng tụ họp là Kairi lại nhận được một loạt các món ăn nhẹ coi như quà được tặng.

“Xin lỗi vì chỉ có đồ ăn nhẹ.”

Chẳng phải chúng đều ngon hết sao?

Nếu như Kairi lo lắng vì sợ ăn thế không đủ chất thì ngược lại với cậu, Misha lại tỏ ra rất bình tĩnh.

Mà miễn là có nước thì một tháng không ăn tôi vẫn sống được.” Đến đêm thứ ba, cô đã tiết lộ điều này cho cậu.

“Dù cho cô vẫn thấy đói?”

Trước câu hỏi bất ngờ đầy ẩn ý của Kairi rằng “đói và chết đói là hai thứ khác nhau”, Misha đáp trả bằng một ánh nhìn bình tĩnh.

Nhưng điều đó không qua mắt được Kairi,

bụng cô lại réo lên lần nữa làm mặt cô đỏ ửng ngay tức khắc, chứng kiến điều đó khiến cậu phải bật cười.

Geez…” Misha rên rỉ một cách dễ thương.

Trong ba ngày này, cả hai đã hoàn toàn mở lòng với nhau, Kairi thầm nghĩ.

Giờ phải chia tay thì quá là tiếc nuối.

Đã tới lúc tôi phải về rồi” Misha nói một cách nghiêm túc dưới ánh hoàng hôn.

“Tôi hiểu rồi.”

Kairi giữ lại những lời muốn nói, cậu hiểu mình không thể bảo cô đừng đi được.

Cậu không cần buồn vậy đâu, vì elf lúc nào cũng biết đền ơn mà.” Misha nói vậy và nhẹ nhàng hôn lên má phải cậu, sau đó biến mất vào vòng xoáy màu xanh dẫn đến thế giới bên kia.

“...Tạm biệt, Misha.” Kairi lẩm bẩm, từ phía xa truyền tới tiếng quạ kêu.