Gần đây toàn bộ mấy thứ nhỏ nhỏ trong nhàđều bị canh phòng nghiêm ngặt, bởi vì sơ sẩy một chút là bị bé cưng của tui cho vào mồm.

Trẻ con nào cũng có thói quen này, đến một thời kì nhất định thì thích bỏđủ thứ vào mồm, con trai tui hiện tại đúng như vậy.

Kéo cái tay đang bỏ mấy món đồ chơi gỗ vào miệng của cục cưng ra thêm lần nữa, sau đó thì bất lực nhìn con cười hớn hở thò tay bốc thứ khác.

… Nó nghĩ là tui đang chơi với nó…

Thế là hấp, bắt đầu trò con bốc cha kéo.

Cục cưng đang phơi thảo dược bên cạnh, nghe nói ông lão họ Vương trong làng gần đây xương cốt yếu đi, sợ là không chống nổi hết mùa đông, cho nên cục cưng đang gắng sức chiến đấu với thần chết. Àđúng rồi, ởđây không gọi thần chết là thần chết, cũng không gọi là Diêm Vương, mà gọi là Miên Đế[vua ngủ], là vì khi chết không gọi là chết, mà chỉ vì sống một đời đã mệt mỏi, cho nên ngủ một giấc nghỉ ngơi, ngủđủ rồi thì lại thức dậy bắt đầu một cuộc sống mới, tính ra cũng không khác thời đại của tui lắm, chỉ là thay cách nói linh hồn chuyển thếđầu thai thành ngủ, đơn giản hơn nhiều, mà Miên Đế thì cũng không khác thần chết lắm. Cho nên người ởđây đều xem nhẹ cái chết, suy nghĩ rất thoáng, cho nên khi ông Vương biết tình trạng sức khỏe của mình thì cũng chẳng lo lắng nhiều, trước đây thế nào thì bây giờ thếđó, người nhàông ấy cũng vậy.

Sau khi kéo tay con trai ra thêm lần nữa, cục cưng đi vào.

Thấy mũi cục cưng rịn mồ hôi, tui xót ruột kéo cục cưng ngồi xuống kế bên, sau đó kéo tay áo lau cẩn thận cho cục cưng.

“Em mệt rồi, nghỉ một chút đi.”

Cục cưng xoa đầu con trai, lắc đầu nói:

“Vương gia gia còn đang chờ thuốc.”

Ai, lương y như từ mẫu.

Tuy tui đã lâu không chữa bệnh cho ai, nhưng cũng từng là bác sĩ, cho nên cũng hiểu được vì sao em ấy cố chấp vậy, thế làép cục cưng ngồi xuống chơi với bé cưng, nhân tiện nghỉ một chút, cơm trưa để tui giải quyết.

.

.

Vào nhà bếp, cầm dao lên bắt đầu làm cơm.

Múa dao, củ cà rốt bự trong tay biến thành từng sợi nhỏ, sau đó bỏ vào thau rửa, vừa thái vừa nhìn, càng nhìn càng thấy thỏa mãn. Sợi nhỏ ghê chưa! Nhớ lại ngày trước tui làđàn ông tốt kiểu cũ không biết nấu ăn (nghe nói đàn ông tốt kiểu mới là phải giỏi làm ăn thạo nấu nướng), tuy ngày nào cũng cầm dao nhưng làđể mổ bệnh nhân, chưa từng cầm dao để hầu bao tử, cho nên tuy là cầm dao phẫu thuật rất thành thạo nhưng cầm dao xắt thịt vẫn lóng ngóng, mấy thứ cắt ra nói theo cách của mẹ già thì là: có thể cắt táo thành chuối, gọt khoai tây thành đậu xanh…

Khụ khụ! Nhưng từ khi đến đây rồi ẩn cư với cục cưng, đặc biệt là khi trong bụng cục cưng có bé cưng, để cục cưng được chăm sóc tốt, thần công gọt đậu xanh của tui tiến bộ thần tốc, cuối cùng cũng gọt được khoai tây thành củ khoai tây! Còn tay nghề làm bếp, ha ha! Một chữ thôi: thần! Xem đi, vo gạo sạch sẽ rồi cho chút nước vào đặt lên bếp, rồi đánh trứng, thái hành, rửa rau, sau đó thành thạo chuẩn bị gia vị, nhóm bếp nấu cơm. Không bao lâu sau, một bữa cơm ngon lành dễ tiêu đã ra lò! Cái gì? Ấy nói ai cũng biết làm thứđơn giản này? Sh!t! Tui từ một người không biết luộc trứng đến có thể nấu được một bữa cơm rau luộc canh suông như hiện tại bộ dễ dàng lắm sao! Cái gì cũng phải luyện tập!

Sau đó, xếp chén đũa lên bàn, rồi bới xơm và múc cháo cho con trai ra, bắt đầu ăn cơm trưa.

Kéo trứng gà ra trước mặt cục cưng, tui bế bé cưng lên bắt đầu đút cháo. Cục cưng không nói gì, chia trứng gà ra thành hai nửa, bỏ vào một cái chén rồi để trước mặt tui. Thế rồi bữa cơm trưa kết thúc cùng tiếng con trai tui la hát.

.

.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Lúc con trai tui biết gọi cha và phụ thân, ông Vương qua đời.

Trùng hợp là, con dâu nhàông ấy vừa sinh đứa thứ tư, là một bé trai. Thế là nhà họ Vương vừa làm tang lễ cho ông nội vừa ăn mừng con trai nhỏ mới ra đời. Người ởđây không mê tín, không đặt nặng sinh lão bệnh tử, chỉ cần vui vẻ làđược, cho nên cũng không kiêng kị gì chuyện ông nội qua đời và cháu nội ra đời cùng một năm. Nếu chuyện này xảy ra trong thời đại của tui, không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa.

Cuộc sống cứ như thế trôi qua.

.

.

Dỗ lên dỗ xuống, khó khăn lắm mới dỗ cho bé cưng ngủđược, hê, tiểu tử này bây giờ nặng hơn nhiều cũng nghịch hơn nhiều, càng lúc càng khó dỗ.

Đi ra khỏi phòng, thấy cục cưng ngồi trên ghếđá ngắm sao, tui đi tới ngồi xuống cạnh cục cưng. Trên chiếc ghếđá này vốn có một vết lõm tự nhiên, đủ cho một người ngồi, một hôm vì tui muốn ngồi cạnh cục cưng, nên không cẩn thận té xuống, ngày hôm sau lúc đến ngồi thì phát hiện không biết có thêm một vết lõm từ khi nào, còn mới, rất tròn trịa, ngồi rất là thoải mái, lúc đó cục cưng vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh ngắm sao như không có gì.

Ngồi xuống, tay của tui vô thức đặt lên eo cục cưng.

Khụ khụ.

Tụi tui cứ tiếp tục yên lặng ngắm sao như vậy.

Sao trên trời lấp lánh lấp lánh, rất sáng, rất khác với thời đại của tui, bầu trời như rất gần, rất thần kì. Nhìn lên bầy trời, bất giác nhớ tới thời đại của tui, đã rời khỏi đó bao lâu rồi? Không nhớ rõ nữa, dường như đã nhiều năm rồi, từ khi đến đây, tui không nhớ nhiều đến trước đây nữa, mẹ giàở nhà từng nói tui có tính lãng tử, đi đến đâu cũng có thể cắm rễởđó. Có lẽ là vậy. Trước nay chưa từng nghĩđến chuyện bị một con chó dí cho xuyên không, cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được cục cưng sau đó trở thành một gia đình sau đó nữa lại có một thằng con, nếu mẹ già của tui biết chắc sẽ hoảng hồn, có một đứa dâu nam chưa nói, đứa dâu nam này còn sinh cho mẹ một đứa cháu, hê hê, nghĩ tới phản ứng của mẹ già là tui lại thấy rất mong chờ. Nhưng có lẽ tui không vềđược nữa, mẹ cũng không nhìn thấy tui bây giờđược, không biết bây giờ mẹ sống thế nào? Không có con trai bên cạnh mẹ vẫn khỏe chứ?

Nhúc nhích mấy cái, sau đó nằm lên đùi cục cưng. Cục cưng điều chỉnh thành tư thế cho tui thoải mái rất tự nhiên. Nằm xuống rồi, bầu trời lại càng bao la.

nghĩ đến chuyện nhà họ Vương, một sinh mệnh mất đi là bắt đầu cho một sinh mệnh mới, câu nói này biểu hiện rõ ràng ở nhà họ Vương, mà bọn họ cũng dùng thái độ bình tĩnh để tiễn đưa một người thân, sau đóđón nhận một sinh mệnh mới đến.

Nghĩ nghĩ, bất giác nói với cục cưng:

“Cục cưng à, chúng ta ởđây cảđời được không?”

“Được.”

Trên đầu có tiếng cục cưng đáp lời, tay cục cưng đang chầm chậm vuốt tóc tui.

“Í, cục cưng, nếu có ngày anh già rồi, bụng có ngấn, mặt có nếp nhăn, em có ruồng rẫy anh không?”

Ứ! Tóc tui bị cục cưng hung hăng giật một cái!

Tui cười ngu, thói quen của cục cưng là hành động đi trước, âm thanh đến sau.

“Chờ chúng ta già rồi, con trai cũng đã thành người lớn rồi, chúng ta ở lại đây ngày ngày ngắm sao!”

“Được.”

Người ta thường nói, sống thì phải sung túc đặc sắc sao đó, nhưng với tui mà nói, những ngày bình yên đạm bạc nhưng cả nhà quây quần thế này mới là quý giá nhất.

Không có những ngày oanh liệt rầm rộ, sóng to gió lớn, cũng không có ân oán tình thù, tất cảđều bình yên như thế, tất cảđều tự nhiên như thế, dưới bầu trời sao rộng lớn này, có tui, có cục cưng, có bé cưng, như vậy làđủ rồi.

Đời người được như thế, còn mong gì hơn!

.

Toàn văn hoàn