Tạ Chủ tịch già đi.

Một năm trước sau lần bị trúng gió, thân thể liền rốt cuộc không thể phục hồi như cũ, đầu choáng mắt hoa ngồi ở trên ghế mây, lão biết rõ mình sắp gần đất xa trời rồi.

Ngoài hành lang gấp khúc tí ta tí tách tích hạt mưa rơi, lão ngồi ở đó, ở trong vườn ẩm ướt nền đất bàn đá xanh, trong lòng tính toán nên đem hậu sự bàn giao xong mới được.

Mấy đứa con của bà Sáu với bà Bảy còn nhỏ, cho dù để lại tài sản đầy đủ, mai sau chăm sóc còn phải dựa vào mẹ đẻ bọn họ. Hai bà này giờ đều còn trẻ, khó bảo đảm sẽ không tái giá… Dù sao cũng phải dặn dò các bả, vô luận thế nào, bảo con cái đọc sách, cố gắng tiến tới mới quan trọng.

Bà Năm là người thông minh, làm việc làm người ta yên tâm. Đôi trai gái của bả cũng đều thông minh hiểu chuyện, có lẽ không cần mình bận tâm nhiều.

Bà Tư chết sớm, nhưng lão Cửu lão Thập đều đã thành người, hai huynh đệ suốt ngày Tiêu không rời Mạnh, nói vậy có thể chăm sóc lẫn nhau.

Bà Ba là không để người bớt lo nhất. Hơn nữa thằng Lão Thất! … Cứ ăn chơi đàng điếm như vậy, không biết tương lai sẽ thành cái gì nữa! … Haìz, con cháu đều có phúc con cháu, cũng quản không được nhiều mấy cái này…

Bà Hai ngược lại là thành thật, lão Ngũ đại sự không làm được, thủ thành* chắc hẳn không đáng ngại… Ngũ Trân các gì đó đều để lại cho nó đi, nó hẳn là có thể trông nom ổn thoả… Nếu không, để lại trong tay nghịch tử, tên trong nhà* của nó… Không công đạp hư thứ tốt của ta!

*giữ gìn cái đã có. Trong này ý nói sản nghiệp.

*vợ.

Trên mặt đất ngoài hành lang gấp khúc, giữa khe hở bàn đá xanh đang mọc ra chút chút cỏ tươi màu xanh, lúc này là tháng ba Kim Lăng, mưa thuận gió hòa. Tạ Chủ tịch cô độc nhìn chăm chú tất cả những thứ này, trong lòng là khổ tâm hơi chua.

Không yên lòng nhất, chính là thằng nghịch tử …

Còn nhớ rõ nghịch tử mới trước đây, ôm nó đi ra cửa mua mứt quả ghim thành xâu… Mùa đông ngồi bè tuyết… Đó là chuyện bao lâu trước?

Chỉ chớp mắt liền trưởng thành. Lại chỉ chớp mắt, ngay cả nó đều thấy già đi… Haìz, vẫn là không có con cái… Nó là quyết tâm, liền hòa người như vậy qua một đời… Nhưng hai tên đều là đàn ông, tương lai không có người tống chung* … Không được, ta phải làm chủ, bảo lão Ngũ đem lão Tam trong nhà nó làm con thừa tự cho nghịch tử mới được!

*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.

Tạ Chủ tịch run run rẩy rẩy từ trong trường sam lấy ra cái khăn tay, xoa xoa mắt. ‘Nếu ta đi, thì còn lại mình nó… Cái tên trong nhà nó có nháo ra chuyện gì, cũng không có người nhìn chằm chằm quản … Biết lạnh biết nóng thì không cần nói… Suốt ngày vì quốc sự hao phí tâm lực, về nhà càng là khó chống cự… ’

Tạ Chủ tịch càng nghĩ, càng cảm thấy nhi tử bơ vơ lạnh lẽo, khiến người làm cha như lão nóng ruột nóng gan, thật là không yên lòng…

Cửa trạch viện, một chiếc xe hơi Cadillac màu đen ngừng lại.

Phó quan ngồi ở vị trí phó xe tay chân lanh lẹ nhảy xuống, kéo ra cửa sau xe. Quản gia đợi trong phòng vội vàng tiến ra đón, cung kính khom lưng.

– Tam gia… Lý gia…