27.

Sau khi hắn băng hà, ta lật mở di chiếu. Ta định thay tên của lão Thất thành lão Lục. Nhưng vừa mở ra, ta phát hiện hắn đã ghi rõ tên lão Lục. Người này, trước khi đi cũng không quên trêu đùa ta một phen. Không ngạc nhiên khi thấy hắn cười vui vẻ như vậy.

Lão Lục vui mừng vì ngôi vị hoàng đế, Nhưng lại vô cùng khó chịu. Hắn giận dỗi nhìn ta. Ta có thể làm gì đây? Chỉ có thể khuyên hắn, trời sẽ giao trọng trách cho những người có khả năng. Đẩy hắn lên ngôi hoàng đế.

Nhưng rồi đứa trẻ cũng lớn lên. Hắn bắt đầu trả thù. Cố tình dậy sớm để thỉnh an ta. Kéo ta dậy sớm! Biết rõ ta ghét nhất là dậy sớm! Nghịch tử! Kéo ta dậy sớm đúng không! Ta kéo lão Lục đi sinh hài tử!

Cuối cùng hắn chịu thua ta. Hừ! Phụ hoàng hắn còn không thắng được ta, huống chi là hắn! Nhưng nhìn hắn từng bước đi trên con đường của phụ hoàng hắn, trong lòng ta không khỏi cảm thấy xót xa. Hoàng cung cũng được, hậu cung cũng vậy, không biết bao giờ mới có thể biến mất? Ta muốn nhìn ngày nó biến mất.

Nhưng ta đã không chờ được. Ta phải đi rồi. Lão Lục và lão Thất cũng đã có tuổi, cả hai khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem. Lão Thất còn lau nước mũi vào long bào của lão Lục.

Ha ha ha ha ha.

Tiểu tử cũng không sợ bị ca ca đánh sao.

Được rồi.

Ta phải đi gặp cố nhân.

Không biết Hân quý phi, Hoàng hậu có đang đợi ta không.

Nếu chàng còn ở đó, vậy thì cùng gặp nhau đi.