Liên chưởng môn xoa đầu nàng, cuối cùng cũng có cảm giác con gái mình đã trưởng thành.
"Nhưng mà" ông lại trầm ngâm, "con nói những mảnh vỡ này là con và Lục Vô Cữu cùng tìm được, giờ ba mảnh đều ở chỗ con, chẳng lẽ hắn không có ý kiến gì sao?"
Lúc này Lục Vô Cữu đang ở sảnh đối diện, Liên Kiều vội vàng bịt miệng cha mình: "Suỵt, cha nhỏ tiếng thôi, ngàn vạn lần đừng nói với hắn! Hắn vẫn chưa nhớ ra hỏi con đòi, nếu để hắn nghe thấy, hắn tỉnh táo lại sẽ đòi con đấy!"
"..."
Liên chưởng môn vẻ mặt khó tả, nếu là pháp bảo bình thường, tên tiểu tử này kiêu ngạo, không để ý cũng thôi.
Nhưng đây là mảnh vỡ của Khung Đồng Ấn, không ai có thể quên được, trừ phi... hắn cố tình quên.
Liên chưởng môn đột nhiên nhớ tới một chuyện tương tự thời trẻ của mình, khi đó, ông xuống núi lịch lãm, vừa lúc gặp Nguyệt Nương bị sơn tặc bắt cóc, liền cứu nàng, hộ tống nàng về nhà.
Trên đường ông và Nguyệt Nương cũng vậy, ông da mặt mỏng không tiện trực tiếp tặng nàng đồ, luôn âm thầm đưa cho, Nguyệt Nương lại không hiểu, còn tưởng ông đãng trí, nghiêm mặt phê bình ông hay quên trước quên sau, lớn như vậy rồi mà đồ đạc cũng không biết giữ, cứ để quên ở chỗ nàng.
Thế là ông liền giả vờ đãng trí, giao cả túi tiền cho nàng quản lý.
Như vậy, ông ăn uống ba bữa một ngày, thậm chí mua gì cũng cần nàng ở bên cạnh, lâu ngày sinh tình, cuối cùng một lần mượn rượu làm càn để mình quên luôn ở phòng nàng, bọn họ mới chính thức thổ lộ tình cảm. Sau đó, mới có Liên Kiều.
Nhớ lại những vất vả trên đường, Liên chưởng môn đến giờ vẫn nhớ như in.
Ông xoa đầu Liên Kiều, vừa thở dài vừa cười: "Kiều Kiều của chúng ta cũng lớn rồi."
Liên Kiều không hiểu ý cha mình, nhón chân lên so sánh với ông: "Đương nhiên rồi, con ra ngoài mấy tháng rồi, cao lên..."
Nàng đưa một ngón tay út ra trước mặt cha mình: "Dài ra chừng này cơ!"
Liên chưởng môn bật cười, dù đã nhìn ra tình cảm nhưng cũng không nói cho nàng biết, dù sao con gái ngốc nghếch của ông tâm tính vẫn chưa ổn định, tên tiểu tử kia tuy rằng mọi mặt đều không chê vào đâu được, nhưng tâm tư sâu sắc, rơi vào tay hắn quá sớm chỉ sợ con gái bảo bối của ông sẽ chịu thiệt.
Thế là ông vỗ vai Liên Kiều, bảo nàng cất kỹ mảnh vỡ, rồi lại nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, trước đây ở nhà con cứ đòi Thanh Loan vũ y, ta đã tìm thấy rồi, lát nữa bảo người mang đến thử xem có vừa người không."
"Thật sao?" Liên Kiều vui mừng khôn xiết, ôm lấy cánh tay ông làm nũng, "Con biết mà, cha là tốt nhất, con chỉ nói bâng quơ thôi mà cha vẫn nhớ đến bây giờ!"
"Không biết lớn nhỏ, còn không buông ra!"
Liên chưởng môn trong lòng rất đắc ý, ho khan hai tiếng mới giữ được uy nghiêm của người cha.