Hắn gật đầu.

Trong lòng Hoa phi vui mừng, vội dập đầu tạ ơn.

Toàn Cơ đỡ nàng ta đứng lên, cả người nàng ta đứng không vững, đột nhiên ngã vào người nàng. Nàng thở nhẹ một tiếng, dùng thân mình chống đỡ thân thể Hoa phi. Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lui hai bước, ôm Hoa phi đâm vào Bạc Hề Hành.

“Hoàng Thượng!” Toàn Cơ hoảng hốt, vội đứng vững thân mình từ trong lồng ngực hắn lui ra.

Sắc mặt hắn vẫn như cũ, chỉ có Hoa phi vội vàng mở miệng: “Thần thiếp không có việc gì.” Nàng ta sợ Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bắt nàng ta trở về Tường Bình cung nghỉ ngơi.

Hắn buông lỏng tay, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, ý bảo Đồng Dần đưa Hoa phi lên kiệu. Đồng Dần đỡ Hoa phi, cẩn thận đi xuống bậc thang. Toàn Cơ muốn đuổi theo, chợt nghe Hoàng đế nói: “ Chuyện của Tô phi, trẫm muốn thưởng cho ngươi.”

Lời nói của hắn vừa rồi khiến nàng không hề cảm nhận được một trận gió ấm thổi qua như thế nào, lời này nghe vào trong tai Toàn Cơ như càng thêm lạnh lẽo. Nàng bỗng nhiên cảm thấy thật là châm chọc, lúc trước bởi vì chuyện của Tô phi mà hắn muốn giết nàng.

Nàng cúi đầu nói: “Nô tỳ sợ hãi.”

Ánh mắt hắn ánh mắt không dừng ở trên người nàng, mà nhìn đỉnh kiệu phía xa xa trước mặt kia chưa rời đi, thanh âm lãnh đạm như cũ: “Cho dù bất cứ thứ gì, ví dụ như vàng bạc châu báu, tùy ngươi chọn.”

Nàng cười khổ: “Nô tỳ muốn mấy thứ đó làm gì?”

Cuối cùng hắn liếc nhìn nữ tử trước mặt, lại thấy nàng cúi người hành lễ với hắn: “Hoa phi nương nương còn chờ nô tỳ, nô tỳ xin cáo lui trước.” Uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người, bước chân không chút chần chờ, đi thẳng về phía loan kiệu.

Đôi mắt Hoa phi vẫn hồng hồng, lại không quên hỏi nàng: “Chuyện gì?”

“Hoàng Thượng kêu nô tỳ hầu hạ cho tốt, hầu hạ không chu toàn, sẽ hỏi tội nô tỳ.” Về chuyện Tô Phi, nàng rất tin Bạc Hề Hành sẽ không đề cập ở trước mặt Hoa phi.

Nữ tử trong kiệu không nói thêm gì nữa, ho khan một tiếng.

Đồng Dần đã trở về, nhìn thấy Hoàng đế đang ngơ ngẩn nhìn, hắn cũng không dám nói chuyện. Thật lâu sau, cho đến khi loan kiệu rời đi, Bạc Hề Hành cười khẽ, hắn còn nghĩ rằng, hắn hứa cho nàng bất luận điều kiện gì, ít nhất nàng sẽ chần chờ suy nghĩ, lại không ngờ, nàng ấy cái gì cũng không cần.

Toàn Cơ, hắn có chút nhìn không thấu nữ tử này.

…………

Phó Thừa huy phạm phải tử tội, liên lụy toàn bộ Phó gia.

Mà cuối cùng nàng ta đã làm nương nương, chẳng sợ Bạc Hề Hành biếm nàng ta thành phế phi, nàng ta hành hình cũng không có khả năng bị kéo đến thiên lao hoặc là chỗ khác. Hoa phi không trở về Tường Bình cung, mà đi thẳng về phía Huyên Hi cung.

Phía ngoài Huyên Hi cung, tụ tập rất nhiều cung nữ thái giám, tất cả mọi người đều đứng ở rất xa, châu đầu ghé tai to nhỏ nghị luận nhưng lại không dám tới gần. Chuyện này, khiến nhiều người tò mò, có rất nhiều người thay chủ tử nhà mình tới thám thính tin tức. Ở trong cung, một khi ai bị hạch tội, sẽ không có người dám đứng ra giúp đỡ. Loại chuyện này, Toàn Cơ thấy quá nhiều.

Từ phía xa xa, nhìn thấy loan kiệu của Hoa phi tới đây, mọi người đều mở to đôi mắt thật lớn, một dáng vẻ tò mò không thôi.

Toàn Cơ đỡ Hoa phi xuống khỏi loan kiệu, Hoa phi nhìn một hồi về phía những cung nữ thái giám đó, nhóm người hiểu chuyện sợ tới mức vội vàng lách mình tránh ra. Bọn họ còn không biết chuyện Hoa phi không bao giờ có thể mang thai nữa, ai cũng không thể biết chắc sau việc này qua đi, Hoa phi có được sủng ái nữa hay không. Đây chính là cái mấu chốt quan trọng nên không ai có gan đi chọc tức Hoa phi.

Trong Huyên Hi cung, đã không thấy bất cứ một cung nữ hay thái giám nào nữa, chỉ còn lại từ trong phòng truyền đến từng trận tiếng khóc, thanh âm xin tha. Chủ tử bị hạch tội, làm nô tài đều phải gặp tai ương.

Thị vệ chào đón, ngăn cản các nàng. Thanh âm Hoa phi âm lạnh lùng quát: “Cút ngay!”

Trên mặt thị vệ khẽ hiện ra chút kinh ngạc, lướt qua bả vai Hoa phi, nhìn thấy Hàn Thanh từ bên ngoài đi vào, hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, vội mở miệng: “Tướng quân, Hoa phi nương nương nói muốn

đi vào.”

Hoa phi không quay đầu lại nhưng Toàn Cơ lại không khỏi ngoái đầu nhìn lại hắn. Trên người Hàn Thanh mang một bộ áo giáp màu bạc, không đeo bội kiếm. Hắn không nhiều lời, phất tay ý bảo bọn thị vệ tránh ra, thấp giọng nói: “Nương nương mời vào bên trong.”

Hoa phi vẫn như cũ chưa từng nhìn đến hắn, chỉ nâng chân bước vào bên trong. Phó Thừa huy bị nhốt ở trong tẩm cung của mình, tiếng khóc của nàng ta truyền ra từ bên trong, từ xa đã nghe tiếng đập cửa “Bang bang” rung động, thanh âm nữ tử sớm đã kêu đến nghẹn ngào: “Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan uổng! Hoàng thượng ngài nghe thần thiếp giải thích đi Hoàng thượng! Hoàng thượng.”

Bên ngoài, truyền đến tiếng bước chân, còn có thể thấy bóng người khắc ở trên cửa, Phó Thừa huy như là thấy được hy vọng, càng dùng sức vỗ cửa: “Có phải Hoàng thượng tới thăm thần thiếp hay không? Hoàng thượng… Hoàng thượng thần thiếp thật sự bị oan uổng!”

Cánh cửa bị người dùng sức đẩy ra, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, cả người Phó Thừa huy do không kịp phòng bị mà đụng phải ngã ra ngoài. Ngã xuống đất, nàng ta cũng không quan tâm đến đau đớn, cuống quít bò dậy, ngoái đầu nhìn lại, người trước mặt đứng trong ánh sáng mặt trời chói lóa, mới đầu nàng ta không nhìn thấy rõ, đợi người đó đi tới gần một chút, nàng ta mới đột nhiên há to miệng.

Hoa phi!

Chẳng qua mới không thấy một ngày, Toàn Cơ cơ hồ sắp không nhận ra Phó Thừa huy. Hai má đầy đặn như là lập tức lõm xuống, khóe miệng dường như còn vương chút máu lưu lại làm cho người ta sợ hãi. Ngày ấy ở Tường Bình cung nàng ta còn một dáng vẻ sắc bén, hôm nay gặp lại, chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt cùng tiều tụy. Một cú đá của Bạc Hề Hành kia không đá chết nàng ta, thì cũng sẽ không cho thái y tới điều trị cho nàng ta.

Toàn Cơ đỡ Hoa phi đến một cái ghế ngồi xuống, Hàn Thanh cũng đuổi theo kịp, Phó Thừa huy mới hồi phục tinh thần lại. Biểu tình nàng ta có chút hoảng sợ, rất nhiều lần động môi, thế nhưng lập tức không biết nên nói cái gì.

Hàn Thanh cúi đầu nhìn sườn mặt Hoa phi nói: “Nương nương, cách thời gian hành hình còn hai canh giờ, ngài…”

Hoa phi hừ lạnh một tiếng: “Bổn cung chờ được. Vậy thì làm phiền Hàn tướng quân đi chuẩn bị chút hình cụ cho bổn cung.”

Trong mắt Hàn Thanh lộ ra kinh ngạc: “Nương nương, chuyện này chỉ sợ không tốt lắm. Hoàng thượng vẫn chưa nói muốn tra tấn…”

“Hoàng thượng cũng chưa nói không cho phép động chút tay chân!” Ánh mắt Hoa phi trầm xuống, mười ngón bám vào thành tay vịn, một ly rượu độc, hoặc là ba thước lụa trắng chẳng phải là quá tiện nghi cho ả sao?

Hàn Thanh nghe Hoa phi nói như vậy thì như nghẹn lời, có chút xấu hổ: “Nhưng ở đây lấy đâu ra hình cụ?”

Ánh mắt Hoa phi trước sau không rời khỏi Phó Thừa huy, âm thanh nàng ta lãnh lẽo đến cơ hồ có thể kết băng: “Gậy gỗ, chắc là có thể tìm đến đây cho bổn cung chứ?”

“Đây… Vâng.” Hàn Thanh phân phó thị vệ bên ngoài đi xuống chuẩn bị.

Toàn Cơ không rõ Hoa phi rốt cuộc muốn làm gì, Phó Thừa huy trên mặt đất hiện tại mới thật sự có phản ứng, nàng ta hoảng sợ nhìn Hoa phi, bò vài lần cũng chưa bò dậy, vội vã khóc lớn: “Nương nương, không phải ta làm! Thật sự không phải ta!” Bò lại đây, phủ phục ở bên chân Hoa phi, run rẩy lôi kéo một góc váy áo màu tím nhạt của Hoa phi.

Toàn Cơ vội đẩy Phó Thừa huy ra, đôi mắt nữ tử ấy hàm chứa đầy nước mắt nhưng cũng tỏ ra chút tức giận, giờ phút này lại thu liễm rất tốt, nàng ta vẫn như cũ ngửa mặt lên nhìn Hoa phi: “Nương nương, ngài phải tin tưởng ta. Là… Là Tô Phi nương nương hại ngươi, độc nhất định là do nàng ta hạ, tần thiếp chỉ là bị hãm hại! Nàng ta hạ độc, muốn tìm kẻ thay nàng ta gánh tội đó nương nương!”

Hoa phi vẫn ngồi ngay ngắn ổn định như cũ, ánh mắt khiếp người nhưng trước sau không nói lời nào. Khuôn mặt âm trầm đến nỗi làm người ta nhịn không được khẽ rùng mình.

Hàn Thanh tới cửa, lạnh lùng nhìn, ở thời điểm nghe Phó Thừa huy đề cập tới Tô Phi, đáy mắt hắn rõ ràng cũng có một tia động dung. Một chút mỉm cười biến hóa, đều thu vào trong đáy mắt Toàn Cơ, Hàn Thanh là người của Bạc Hề Hành, hắn đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, khó tránh khỏi không phải Bạc Hề Hành phái hắn tới giám thị. Chỉ là, về chuyện của Tô Phi, Bạc Hề Hành hẳn là sẽ tin tưởng nàng ấy vô tội, bởi vì “Phệ tâm”, không phải sao?

Chuyện này, cho dù Phó Thừa huy ở chỗ này kêu to oan uổng, thì khi nàng ta đề cập đến Tô Phi, Bạc Hề Hành cũng sẽ không hoài nghi. Nghĩ như vậy, nàng cũng yên tâm không ít.

Thấy Hoa phi không nói lời nào, Phó Thừa huy càng thêm hoảng loạn, nàng ta lại giơ tay, giữ chặt ống tay áo Hoa phi, khóc lóc cầu xin: “Nương nương ngài nhất định phải tin tưởng ta, nhất định phải tin ta, ta nói những câu này đều là sự thật! Ta hại ngài, thì người tiếp theo được sủng ái cũng không tới phiên ta! Chỉ có Tô Phi không giống như vậy, nếu không có ngài, Tô Phi lại nuôi Hoàng trưởng tử, trong hoàng cung này còn không phải là thiên hạ của Tô Phi hay sao? Hơn nữa… Hơn nữa Tô Phi cũng trước sau cho rằng nương nương ngài uy hiếp tới vị trí Tô Phi!” Nàng ta cứ nói, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên người Toàn Cơ, nàng ta đột nhiên như là nhớ tới cái gì, chỉ vào Toàn Cơ giọng the thé gào lên: “Ta đã biết, là ngươi! Là ngươi thông đồng với Tô Phi, nhất định là vậy!”

Toàn Cơ ngẩn ra, ngay sau đó thong dong nói: “Ngươi đừng nói bậy.”

“Hừ, ta nói bậy? Ngày đó ngươi hái hoa ở Ngự Hoa viên, bị ta thấy, ta kêu Tô Phi xử trí ngươi, nàng ta thì sao? Có xử trí ngươi không?” Nàng ta như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiện tại đã biết, cái gì mà sợ đắc tội với Hoa phi nương nương, tất cả đều là giả! Ngươi và Tô Phi cùng một giuộc!”

Ánh mắt nàng ta lặng yên lướt qua mặt Hoa phi, thấy thần sắc Hoa phi không có gì thay đổi, Toàn Cơ mới mở miệng: “Nương nương, nô tỳ oan uổng quá, nô tỳ hái hoa cũng không phải lần đầu.” Bất động thanh sắc khẽ tăng ngữ khí hai chữ " hái hoa”, xảo diệu kéo trọng tâm dồn hết lên đó. Người khác không biết, còn Hoa phi không thể không biết, Toàn Cơ thật sự muốn nói chính là chuyện Ngưng Hương hoàn. Câu nói kế tiếp, nàng không nói thêm nữa, thâm ý kia cũng đủ để bản thân Hoa phi nhấm nháp.

Tuy Hoa phi không nói chuyện, đáy mắt phẫn nộ đã lại lần nữa trở nên nồng đậm. Phó Thừa huy lại không hiểu gì, vẫn chỉ vào Toàn Cơ như cũ: “Hoa phi nương nương, cung nữ bên người ngài chắc chắn đã cùng Tô Phi đạt thành nhận thức chung nào đó, muốn diệt trừ một đám tỷ muội trong hậu cung! Nương nương, ngài đừng tin các nàng, chuyện hạ độc lần này thật sự không phải ta hạ!”

Tuy Hoa phi không nói gì nhưng cũng không nói chuyện giúp Toàn Cơ, Phó Thừa huy còn tưởng rằng Hoa phi nghe xong những lời nàng ta nói mà dao động, liền liều mạng ở bên tai nàng ta thay mình kêu oan.

Lúc này, có thị vệ ở cửa thì thầm vài câu cùng Hàn Thanh, chỉ thấy Hàn Thanh xoay người tiến vào, gác gậy gỗ đang cầm trong tay đặt trên bàn, nói: “Nương nương thứ ngài muốn đã lấy tới.”

Lúc này ánh mắt Hoa phi mới từ trên người Phó Thừa huy dời đi, nàng ta nhẹ nhàng quét mắt đến cây gậy trên bàn, nhỏ giọng: “Làm phiền Hàn tướng quân, bổn cung cùng Phó Thừa huy muốn nói vài lời, mời tướng quân tránh đi một lát.”

Lời này vừa nói ra, đôi mắt Phó Thừa huy tỏa sáng, Toàn Cơ đọc được ở trong ánh mắt nàng ta có một tia hy vọng. Chỉ là nàng lại không cho là như vậy, nàng biết rõ con người Hoa phi, không phải loại dễ dàng buông tha cho người khác.

Hàn Thanh có chút khó xử: “Đây… Mạt tướng ở đây, muốn bảo vệ nương nương chu toàn.”

Hoa phi cười trào phúng, hiện tại nàng ta thật sự là tay trói gà không chặt, muốn chính tay đâm kẻ thù là không thể! Hít vào một hơi, nói: “Vậy gọi người trói chặt Phó Thừa huy vào cây cột, như thế, thì Hàn tướng quân không cần lo lắng bổn cung nữa, đúng không?”

Nghe vậy, sắc mặt Phó Thừa huy lập tức thay đổi, vừa định tiến lên, Hàn Thanh đã hô người đi vào, trói nàng ta vào một bên cột, mọi người mới lui ra ngoài. Trong phòng, không khí lập tức yên lặng. Hoa phi chống tay lên ghế dựa đứng lên, Toàn Cơ vốn muốn đi tới đỡ nàng ta, lại bị nàng ta đẩy ra.

Nàng ngẩn ra, thấy nữ tử đi tới phía trước nửa bước, một tay chống lên mép bàn, hít thở phì phò nhìn Phó Thừa huy đang bị trói rất chặt. Hoa phi nói với Toàn Cơ: “Ngươi đánh cho bổn cung!”

“Nương nương!” Phó Thừa huy kinh ngạc kêu một tiếng.

Toàn Cơ biết nàng ta muốn tra tấn nhưng không ngờ nàng ta lại muốn mình động thủ. Chần chờ chút, thấy Hoa phi nhìn nàng, thanh âm sâu lãnh: “ Sao thế, vừa rồi trước mặt bổn cung còn vu oan cho ngươi, bây giờ ngươi còn không hạ thủ được sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phó Thừa huy liền trắng bệch, đôi môi nàng ta run rẩy: “Nương nương vẫn không tin ta… Rõ ràng chính là Tô Phi làm…”

“Bang” một tiếng, chặn lại câu nói kế tiếp của Phó Thừa huy. Bàn tay vừa rồi đánh Phó Thừa huy không nhịn được mà run rẩy, cả người Hoa phi không còn sức, lui về sau hai bước dựa cả người lên trên bàn mới đứng vững, nụ cười có chút bi thương: “Tin? Chẳng lẽ bổn cung tin Tô Phi dùng chính tính mạng của mình để tranh sủng hay sao?” Cho dù tranh được rồi, thì dùng một thi thể để giành sự sủng ái của Hoàng Thượng sao? Buồn cười, quả thật là buồn cười!

Cái tát vừa rồi, không phải Hoa phi không dùng sức, mà kỳ thật nàng ta không có chút khí lực nào. Chỉ là Phó Thừa huy lại bị nàng đánh đến nỗi nói không ra lời, chậm rãi, chậm rãi lắc đầu, sao có thể? Sao có thể?

Khuôn ngực phập phồng, rốt cuộc là ai hại nàng ta?

“Toàn Cơ sao còn chưa động thủ?” Hoa phi càng thêm nổi giận.

Nàng đành cầm lấy cây gậy đi qua, Toàn Cơ khẽ nhíu mi, muốn mở miệng nói, dùng gậy chẳng lẽ không phải đánh vào mông hay trên sống lưng sao? Trói chặt vào cây cột như thế, kêu nàng xuống tay thế nào?

Đang lúc nàng còn do dự, thì nghe được thanh âm phía sau lại lần nữa truyền đến: “Phó Thừa huy, bên trong hậu cung ngươi châm ngòi ly gián châm ngòi ly gián khắp nơi, đừng tưởng rằng bổn cung không biết! Ngươi hại bổn cung mất hài tử, hại bổn cung vĩnh viễn mất đi quyền làm mẫu thân! Tất cả những chuyện này, ngươi đều là phải trả giá! Phải trả lại! Ngươi cho rằng uống một ly rượu độc là có thể chấm dứt sao? Ngươi đừng mơ!” Ngực phập phồng kịch liệt, hai mắt Hoa phi màu đỏ đậm, chằm chằm nhìn nữ tử trước mặt lộ vẻ hoảng sợ. Phó Thừa huy thật sự bị câu "Vĩnh viễn mất đi quyền làm mẫu thân" của nàng ta dọa cho ngây người, thật đáng buồn chính là nàng ta đến bây giờ còn không biết loại độc này là độc gì!

------------------------ Ta là đường phân cách -----------------