Edit: windy

Mùa đông gió thổi lạnh buốt, mà hôm nay mang theo một chút ấm áp, đến ngay cả Mặc Tuyển Thần luôn muốn ông trời đổ mưa cũng không hề xuất hiện mây đen gió lớn gì, tựa như toàn bộ thế giới đều chúc mừng hôn lễ của Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành.

Bên trong Phúc Viên, khách mời đứng thành một vòng tròn, để lại không gian ở giữa, Mặc Dận, đứng ở bên trong.

Mặc Tuyển Thần vỗ vỗ tay, từ trong đám người đi ra mấy người trẻ tuổi.

“Cửa thứ nhất con đã thông qua, đây là cửa thứ hai.”

Không cần giải thích, Mặc Dận nghe thấy mùi chiến đấu trên người bọn họ.

Cửa ải này, xem ra là một đội ngũ rồi.

“Lão đại, không phải chúng tôi muốn làm như vậy, thật sự là quân lệnh không thể không nghe!”

Tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt của Hứa Minh Chí là vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tuy rằng năm người bọn họ thân thủ không bằng Mặc Dận, nhưng cũng không có nghĩa là năm người cùng tiến lên cũng không đánh lại được Mặc Dận, đương nhiên, mục đích của bọn họ chỉ là kéo dài thời gian, cho anh biết chị dâu nhỏ không dễ cưới như vậy đâu, về phần vấn đề thời gian, làm ơn, bọn họ mới là cửa thứ hai mà thôi, trách nhiệm không ở trên người bọn họ đâu!

“Lão đại, đắc tội rồi.”

Lâm Chiêu đẩy đẩy gọng kính, đối với tính toán của Mặc Tuyển Thần, anh ta là vui khi việc thành.

Trái ngược với mấy người khác, Liễu Uông biểu đạt trực tiếp hơn.

Hai năm đấm, tiếng “Bịch bịch” nặng nề biến làm cho mấy người trẻ tuổi ở đây theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Anh ta thật mạnh mẽ!

“Lão đại, không cần thủ hạ lưu tình.”

Tuy rằng trong quân đội khả năng có chút không đạo đức, cho dù như thế, anh ta cũng không thừa dịp mà thả nước!

Lửa chiến trong mắt hừng hực lên, bốn người khác nhìn nhau, bên trong lóe ra tia lửa giống nhau.

Mặc Dận không nhìn người, lại cúi đầu nhìn hoa hồng trước ngực mình, mày cau chặt.

Quả nhiên, cha của anh sẽ không để anh dễ dàng cưới được cục cưng như vậy, nhưng mà dù thế nào, cho dù có bao nhiêu cửa ải, cục cưng cũng sẽ trở thành vợ của anh!

Áo cưới đỏ tươi bị anh vén ra phía sau, nói khẽ: “Đến đây.”

Thời gian quý giá, cục cưng còn đang chờ anh!

“Lên!”

Bình thường lúc không có Mặc Dận, đều là Lâm Chiêu chỉ huy, lúc này, cũng là như vậy.

Trong nháy mắt, làn gió ấm áp bị thổi làm khí lạnh nổi lên, làm cho sắc mặt mấy vị phu nhân tiểu thư ở đây đau đớn như vị dao cắt.

“Bịch.”

“Kít.”

Tiếng đế giày ma sát với sàn nhà.

Chỉ một chiêu, mấy người ngay lập tức tách ra, lui về phía sau bước về nhiều nhất là Hứa Minh Chí toét miệng cười nói: “Lão đại không hổ là lão đại, nhiều người như vậy cũng không làm khó được anh đến rước hồng nhan.”

“Tiếp tục.”

Mặc Dận chủ động công kích, chiêu thức càng hung hiểm hơn, năm người thầm nghĩ một tiếng hỏng bét rồi!

Đây là chọc giận lão đại rồi?

Mấy người cười khổ ứng phó, có thể kịp thời như thế, vết thương trên người đều đang không ngừng tăng lên rồi.

“Không, đừng tới! Em nhận thua!”

Hứa Minh Chí che một con mắt, nghiến răng chịu đựng.

Có cần hung tàn như vậy không, xuống tay nặng như vậy, quả thực không coi bọn họ là anh em nữa rồi!

Mặc Dận không để ý anh ta, nắm tay mạnh mẽ thừa dịp Biện Dương phân tâm, đánh một quyền vào bụng anh ta, đánh bay ra ngoài.

“A.”

Ba giây sau, ba người còn lại đề bị Mặc Dận dùng một chiêu liền thu phục được.

“Bốp bốp bốp!”

“Phu nhân đẹp trai ngây người!”

Lê An An kích động hai mắt tỏa sáng, sớm biết thân thủ của Mặc Dận rất tốt, nhưng không nghĩ tới lại tốt như vậy, chờ ngày nào đó Khuynh Thành rảnh, cô nhất định cầu để phu nhân dạy mình mấy chiêu!

“An An, ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng.”

?!

Lê An An kích động nháy mắt cứng ngắc quay đầu, trong ánh mắt liền tỏ rõ “Anh đang nói đùa”?

Dịch Thần ôm lấy cô, nghiêm túc nói: “Lê An An, em nghe cho rõ đây, ngày mai chúng ta phải đi lĩnh chứng.”

Một năm trước vì trốn anh, cố ý cùng chị dâu tới tổ kịch, sau khi trở về lại lấy lý do làm phù dâu từ chối anh, hiện tại chị dâu đã kết hôn, xem cô còn lấy lí do gì để từ chối nữa!

“Rầm.”

Thật sợ, cô không tránh thoát được rồi hả?

“Dịch, Dịch Thần, em còn chưa làm phù dâu xong đâu!”

Lời phản bác có chút lo lắng, hai mắt sáng ngời cứ thế nhìn anh ta.

Dịch Thần cảm thấy trên trán đã nổi gân xanh rồi, tâm tư nha đầu này thế nào chẳng lẽ anh ta không biết, nhưng chính bởi vì vậy, mới không thể tha cho cô được!

“An An, mẹ anh rất thích em.”

Lê An An không hiểu vì sao anh lại gấp như vậy, có thể tưởng tượng tới gương mặt Tiền Tuệ lao thẳng tới chỗ cô coi cô như con gái ruột, gật gật đầu.

Ừ, cô biết.

“An An, mẹ anh rất hâm mộ chị dâu.”

Lê An An tràn đầy đồng cảm lại gật gật đầu, cô cũng rất hâm mộ!

“An An, mẹ anh muốn bế cháu.”

“Khụ khụ khụ.”

Lê An An xém chút bị sặc nước miếng.

Bế, bế cháu?

Dịch Thần vỗ vỗ phía sau lưng cô, “Em sao lại không cẩn thận như vậy, anh biết em rất kích động, không sao, sáng nay trước khi ra cửa cũng đã nói với mẹ, sáng mai chúng ta đi lĩnh chứng.”

Sấm chớp đùng đùng!

Cô đáp ứng lúc nào?

Dịch Thần như nhìn ta nghi hoặc của cô, “Lòng tốt” giải tỏa nghi hoặc của cô: “Lễ Giáng Sinh năm ấy không phải em đã đáp ứng rồi sao?”

Lễ Giáng Sinh?

Lê An An trực tiếp bị sét đánh rồi!

Lúc trước bởi vì thân thủ của Mặc Dận mà kích động mà giờ liền ngã xuống đáy cốc rồi.

Cô biết, cô không tìm được cớ gì để từ chối, nếu chỉ cần có một mình Dịch Thần, cô sẽ mặt dày mày dạn là được, nhưng còn có Tiền Tuệ luôn luôn mong chờ nữa.

Dịch Thần nhìn biểu cảm không lỡ của cô, đôi mắt thâm thúy lóe lên.

Không sao, không phải là sợ cưới, có lão đại ở đây, cho dù người ta không đi, sáng mai trên bàn anh cũng sẽ để giấy chứng nhận kết hôn.

Lê An An, em không thoát được đâu!

Lại nói tới Mặc Dận, sau khi đánh bại xong, phủi phủi áo, đem chỗ áo bị nhăn vuốt vuốt ra, nhìn về phía Mặc Tuyển Thần, “Cửa tiếp theo là cái gì?”

Mặc Tuyển Thần tức nghẹn lời, hắng giọng quát: “Cửa tiếp theo!”

“Đến!”

Lê An An đảo qua phía trước, vỗ vỗ đám người Hứa Tịnh bên cạnh, đi đến trước mặt Mặc Dận.

“Khụ khụ, trước khi ra tay, cửa ải này là mọi người của Đại trang viên nhất trí quyết định.”

Ngụ ý, đến lúc đó nếu mang thù, không cần tìm bọn họ, bọn họ cũng vô tội!

Hứa Tịnh cho Lê An An một cái like, sau đó nói tiếp: “Công tử chúng tôi, lần đầu tiên biểu diễn là nữ giả nam, cho nên chúng tôi muốn mời anh, nam giả nữ.”

“Oanh.”

“Nam giả nữ? Này không phải là khó sao?”

“Mặc Khuynh Thành đúng là, thế mà để bọn họ làm loạn như vậy!”

“Các người nói sai rồi, đây là cửa ải của lão đại chúng tôi, các người xem là được rồi!”

Nhiều lời vô nghĩa như vậy, cũng không biết mỗi một câu đều là lãng phí thời gian sao/

Trên thực tế, Lý Lợi cực kì muốn nhìn thấy lão đại giả nữ sẽ như thế nào.

Người xung quanh bàn luận liền ngậm miệng lại, ánh mắt có chút ác liệt.

Hừ, còn Mặc Dận nữa, một chút cũng không giữ gìn mặt mũi của nam tử hán, xem ra hôn lễ hôm nay không tiến hành được rồi.

Mà phản ứng của Lily càng thêm kích động.

Hai tay gắt gao nắm lấy góc áo của Tô Thụy, khóe miệng toét ra, đáy mắt đều là vui sướng khi thấy người gặp họa.

Mặc Khuynh Thành ơi Mặc Khuynh Thành, xem ra fan của cô cũng không muốn cô kết hôn, thật sự quá tốt! Cô hủy hôn lễ của tôi một lần, cũng để cho cô nếm thử như vậy đi!

“Mặc tiên sinh, nếu không được coi như xong, này rõ ràng là làm khó người khác mà.”

Mặc Dận không thèm nhìn cô ta, mà nói với Tô Thụy: “Quản không được phụ nữ của mình, liền cút ra ngoài cho tôi.”

Ánh mắt Tô Thụy có chút phức tạp, nghi ngờ trong lòng sớm đã có, cho dù lúc trước Lily nói hoàn mỹ thế nào, cũng không xóa hết được nghi ngờ kia.

“Lily, chúng ta về trước đi.”

Hôm nay vốn không nên đến, nếu không phải là muốn chứng minh nghi ngờ của mình, có lẽ anh ta sẽ không theo ý Lily mà tới đây.

“Anh Thụy, hôn lễ còn chưa tiến hành, em còn muốn nhìn thêm một chút.”

Lily làm nũng, thời điểm mấu chốt như vậy sao cô ta có thể rời đi, cô ta còn chưa nhìn thấy Mặc Khuynh Thành bị người phỉ nhổ, sao cô ta có thể đi được!

Tô Thụy xiết chặt bàn tay nhỏ bé của cô ta, hỏi lại một lần: “Lily, em có đi cùng anh không?”

Trong lòng lộp bộp một chút!

Nụ cười khóe miệng Lily cứng ngắc, không xác định nói: “Anh Thụy, chúng ta xem thêm một chút không được sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, vứt hết tình cảm đi, cứ thế khiến Tô Thụy phẫn nỗ không bỏ qua chợt lóe rồi biến mất.

Tay to chậm rãi đem cánh tay trên người mình ra.

“Em đã muốn xem, vậy ở lại chỗ này một mình đi.”

Nói xong, không hề lưu luyến xoay người rời đi.

“Anh Thụy!” Lily sốt ruột hô lên.

Tại sao có thể như vậy, bình thường Tô Thụy không phải rất cưng chiều cô ta sao? Chẳng lẽ vừa rồi cô ta để lộ ra cái gì rồi? Không, sẽ không, cô ta tin tưởng kĩ thuật diễn của mình, cũng tin tưởng Tô Thụy sẽ không nhận ra, vậy thì sai chỗ nào rồi...

“A, Kim chủ cũng đã đi rồi, sao cô còn ngây ngốc ở chỗ này, có phải thực cho là Mặc gia thiện lương, hoan nghênh khách tâm địa xấu như vậy hả.”

Lí Lợi chướng mắt Lily này, tác phong đều có vấn đề, mấu chốt nhất là, chỉ cần vừa thấy chị dâu, là giống như nhìn thấy kẻ thù, ánh mắt kia hận không thể trực tiếp đánh bại cô.

Anh ta không hiểu giữa hai người có ân oán gì, lúc trước điều tra cũng chỉ nói Lily là tên ở nước M, nhưng mà... không tra ra được lúc nhỏ.

“Lật Tử, nói cô ta như vậy là không tốt.” Ngừng lại, bổ sung: “Tuy rằng là sự thật.”

Lily tức giận mặt đỏ bừng, vốn tưởng rằng Dịch Thần nói thay cô ta, kết quả bổ sung câu kia quả thực chính là đánh vào mặt cô ta, quả nhiên, người có liên quan tới Mặc Khuynh Thành, đều không hợp với cô ta!

Hít sâu, cô ta biết nếu muốn tiếp tục ở lại sẽ phải bình tĩnh, “Các người không cần phải nói khó nghe như vậy, tôi có thiếp mời.”

Lí Lợi châm chọc nhìn cô ta một cái, đương nhiên anh ta biết cô ta có thiếp mời, nếu không cô ta cho rằng bản thân có thể an nhiên ở đây sao?

Không nói tiếp, nhìn Mặc Dận ở giữa sân, nói chuyện với cô ta còn không bằng chờ xem lão đại giả nữ thì hơn.

Mặc Dận không phải không thể được, nhưng anh chỉ muốn cho một mình cục cưng nhìn.

“Có thể giả nữ.”

“Xì xào.”

“Anh ta nói cái gì? Có thể giả nữ?”

“Quả thật là điên rồi!”

“Thế mà anh ta lại đáp ứng?”

“... Kì thực tôi cũng rất muốn nhìn.”

Nhỏ giọng nói chuyện chính là một cô gái trẻ tuổi, ánh mắt tỏa sáng.

Trong lòng Lê An An âm thầm khen ngợi, cô cũng muốn xem Mặc Dận giả nữ có đẹp như trong tưởng tượng của cô không.

“Nhưng tôi chỉ muốn cho một mình cục cưng xem.”

Nụ cười khóe miệng liền cứng ngắc, Lê An An có chút không vừa ý, “Phu nhân, đây chính là tâm nguyện của Đại trang viên, người muốn chỉ cho Khuynh Thành xem, vậy sao bọn họ có thể đồng ý qua cho người qua cửa được.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Không sai không sai, sao không để cho bọn họ xem chứ.

“Nếu không hỏi cục cưng một chút đi?”

Anh tin tưởng, cục cưng tuyệt đối sẽ không cho người khác nhìn thấy anh giả nữ, đây chính là điều thú vị giữa hai người bọn họ.

Lê An An nghẹn lời, thầm nghĩ nếu cô gọi điện cho Mặc Khuynh Thành, có phải kết quả là cô tự mình xuống nhìn Mặc Dận không?

Vậy phải làm sao bây giờ...

Quay đầu không tiếng động thảo luận với Hứa Tịnh.

[Nếu không liền coi như xong...]

[Không được! Đây chính là quyết định của Đại trang viên chọn ra!]

[Vậy cậu tự đi nhìn đi...]

[Đừng nói là các cậu không muốn nhìn.]

Lê An An khinh thường nhìn hai người, hừ, cô nhìn hai người tuyệt đối là không thành thật.

“Thảo luận thế nào rồi?”

Mặc Dận cũng không gấp, nhàn nhã nhìn ba người, anh cẩm thấy có vài lời tự mình hiểu thôi, sẽ phải để anh qua cửa thôi.

“Bọn em cũng không muốn làm khó anh, bằng không như vậy, anh bày ra một dáng, nữ tính một chút.”

Lê An An cảm thấy sửa lại cũng không tồi, đã có thể nhìn thấy Mặc Dận tỏ vẻ nữ tính, cũng có thể dễ dàng thông qua cho anh, cô quả thật quá thông minh~

“Em xác định?”

Hỏi lại, đôi mắt thâm sâu, sâu không thấy đáy, bên ngoài bình tĩnh cất giấu nguy hiểm.

Lê An An theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, lại nghĩ đến người đàn ông của mình là Dịch Thần, dù thề nào cũng bảo anh tha cho mình một lần, nghĩ như vậy, cô khẳng định gật gật đầu, đến ngay cả Đào Hề Nhiễm cùng Hứa Tịnh ở bên cạnh cũng ngăn cản không kịp.

Nguy rồi!

Hai người không thể không lui về sau một bước, giống như người vừa ra vẻ với Mặc Dận không phải bọn họ.

“Được.”

Mặc Dận không muốn trả giá thêm, cục cưng còn ở trên chờ anh, mà Lê An An, a, sẽ nhanh thôi.

“Vậy thì làm đi.”

Lê An An giương cổ, yên lặng lui về phía sau.

Hai tên phản đồ này, dám để cô một mình đối mặt với Mặc Dận, hu hu hu, Dịch Thần, mau tới cứu em!

Mặc Dận cúi đầu, nghĩ tới, nữ tính sao?

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, anh chậm rãi ngẩng đầu, mặt vốn không có biểu cảm liền xuất hiện chút ôn nhu, như từng tảng băng tan ra, biến thành ôn nhu, mặt mũi sáng sủa.

“Đẹp, đẹp quá!”

“MD, hoàn toàn như một người khác!”

“Không được! Tôi muốn hôn mê!”

Thôi Nghi Giai đứng giữa đám người đánh đánh Từ Lập bên cạnh, “Đạo diễn Từ, sao tôi cảm thấy Mặc Dận còn có thể diễn hơn Mặc Khuynh Thành vậy.”

Nếu cô ấy muốn giả nam, còn phải dùng không ít công cụ hóa trang, nhưng Mặc Dận chỉ ở đằng kia, nhẹ nhàng bâng quơ nở nụ cười tươi tắn, đã đem toàn bộ khí phách đàn ông thay đổi thành dịu dàng, nếu thay vào một bộ cổ trang, cô tin tưởng, cho dù anh cái gì cũng không làm, chỉ cần đứng ở đó, đều có thể khiến cho Làng giải trí sôi nổi.

Từ Lập gật gật đầu, cảm khái: “Đáng tiếc, cậu ấy tuyệt đối không tiến vào vòng tròn này, nhưng mà cũng không sao, ít nhất vợ cậu ấy ở trong này rồi.”

Thiên tài là khó được, thiên tài có nhan sắc có tài có quyền như này, cho dù ông tích tiền thế nào, cũng sẽ không thể khiến cho Mặc Dận tiến vào vòng tròn này được.

Thôi Nghi Giai nghĩ đến sau khi cô đến đây, còn chưa kịp lên lầu nhìn Mặc Khuynh Thành lâu rồi không gặp, có chút buồn.

Khuynh Thành của cô bị người kia cướp đi rồi, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.

Nhưng mà qua một giây sau, Mặc Dận trước mắt lại trở về bộ dáng mọi khi.

“Có thể không?”

Nhàn nhạt nói khiến Lê An An đang thất thần nháy mắt phản ứng kịp, trong lòng cười khổ, các vị Đại trang viên, không phải là cô không cố gắng, mà là đối thủ quá mức cường đại, con người nhỏ bé như cô thật sự không chống lại được!

“Được, có thể rồi.”

“Cửa tiếp theo.”

Thời gian đã không còn sớm, cũng không biết phía sau còn mấy cửa nữa, anh chỉ có thể gia tăng tốc độ, để thời gian cục cưng chờ đợi ít hơn.

Mặc Tuyển Thần không nghĩ có thể qua cửa dễ dàng như vậy, khẽ cắn môi, hô: “Cửa tiếp theo.”

Cửa tiếp theo là cửa của đám người Vũ Văn Sâm.

Ba người đứng trên bậc thang, trên mặt mang theo vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, thậm chí Tống Hạ Bạch còn nói: “Lão đại, cửa này rất khó, bằng không anh từ bỏ đi.”

“Nội dung là gì?”

Mặc Dận đến trả lời cũng không đồng ý trả lời, từ bỏ? Trước kia không, bây giờ cũng không, sau này, sẽ càng không!

Vũ Văn Sâm vỗ vỗ bờ vai anh ta, “Hạ Bạch, lúc trước đã nói với cậu rồi, anh ấy sẽ không buông tay, cậu còn không tin.”

Tống Hạ Bạch liền giơ hai tay lên, “Tôi chỉ lòng tốt nhắc nhở một câu thôi, cửa này với anh ấy mà nói, sẽ không đơn giản.”

“Không sao, lão đại của chúng ta là ai chứ, cho dù không qua được, anh ấy cũng sẽ nghĩ cách.”

Lời nói của ba người làm mọi người không khỏi tò mò, rốt cuộc là cửa ải như thế nào làm cho bọn họ phải nói ra như vậy.

Trong lòng Mặc Dận có chút dự cảm không rõ, nhưng như lời Trình Bắc Lạc nói, anh sẽ không buông tay.

Ba người nhìn không khí bị bọn họ nói như vậy, nhìn nhau, Vũ Văn Sâm mở miệng giảng giải.

“Ải này rất đơn giản, cũng rất khó, từ trong những thứ này lấy ra đồ chị dâu chúng ta đã dùng qua rồi.”

Nói xong, một nữ giúp việc bưng lên một mâm đồ được che bởi khăn nhung xuất hiện trước mặt Mặc Dận.

Cúi đầu xốc lên khăn nhung lên, phía trên liền hiện rõ trước mắt mọi người.

“MD, tất cả đều là trang sức?”

“Này ai biết chứ, thảo nào bọn họ nói từ bỏ thì hơn, hóa ra là như vậy.”

“Là tôi thì sẽ từ bỏ thôi, này quả thực chính là làm khó rồi!”

Nhưng không phải làm khó người, toàn bộ trang sức trước mắt đều không khác biệt lắm, cũng không biết ba người tìm ra từ chỗ nào, quan trọng nhất là, chỉ cần người biết Mặc Khuynh Thành một chút, đồ trang sức của cô rất nhiều, nhưng dùng cũng rất ít.

“Thế nào, lão đại, anh có muốn từ bỏ không?”

Vũ Văn Sâm khó được đem cảm xúc biểu đạt ra, thật sự là đời người khó có được cơ hội chỉnh Mặc Dận, dù thế nào cũng muốn.

Mặc Dận ngẩng đầu nhìn ba người một cái, phun ra một câu, “Phong thủy luân hồi.”

Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh, liền cả đời đừng kết hôn, bằng không đến lúc đó không chỉnh chết bọn họ, anh không mang họ Mặc!

Ba người biến sắc, nhất là Tống Hạ Bạch, anh đã xác định quan hệ với Nina, gặp phụ huynh cũng gặp rồi, nói không chừng khi nào kết hôn liền kết hôn, chiếu tình huống như vậy, đối tượng trả thù đầu tiên không phải anh sao?

Mà Vũ Văn Sâm cùng Trình Bắc Lạc sắc mặt đều thay đổi một chút rồi trở lại bình thường, bọn họ không giống như Mặc Dận và Tống Hạ Bạch, sớm như vậy đã có người yêu, huống hồ cho dù gặp được thì có sao, cùng lắm đến lúc đó không tổ chức hôn lễ, hoặc là không thông báo cho Mặc Dận là được rồi, dù sao cách ứng phó nhiều như vậy, bây giờ là tập trung xem Mặc Dận “Cam chịu” là được.

Sau khi Mặc Dận nói xong câu đó liền trực tiếp đưa đồ mình chọn cầm lên, “Chính là cái này.”

“Làm sao anh biết?”

Tống Hạ Bạch không nhịn được trực tiếp hỏi, mấy thứ này là bọn họ tỉ mỉ tìm người làm, chỉ khác một chút so với trang sức lấy chỗ chị dâu, cho dù lão đại quen thuộc chị dâu thế nào, cũng không có khả năng nhanh như vậy liền tìm ra được!

“Thật đúng là cái này? Có phải là đoán bừa hay không?”

“Cậu đoán bừa một cái cho tôi xem? Tôi nghĩ khẳng định Mặc Dận rất quen thuộc Mặc Khuynh Thành rồi!”

“Cho dù quen thuộc thế nào cũng không có khả năng đều nhớ hết số trang sức được.”

Mấy cô con gái hoàn toàn không nghĩ ra vì sao Mặc Dận liền nhanh như vậy liền tìm được, tuy rằng hôm nay Phúc Viên là nể mặt mặt mũi Mặc gia, nhưng với cửa ải này, bọn họ ghen tị với Mặc Khuynh Thành ở trên lầu, dựa vào cái gì cô lại có vận khí tốt như vậy, từ nhỏ có thanh mai trúc mã, lớn lên tuy gặp một tra nam, nhưng cuối cùng không phải là ở bên Mặc Dận sao, không chỉ như thế, sự nghiệp cũng rất tốt, đợi đến sau này còn không biết nổi đến mức nào.

“Thông qua.”

Cho dù trong lòng Vũ Văn Sâm không muốn thế nào, nhưng hiện thực chính là vậy, Mặc Dận chính là dễ dàng tìm ra được trang sức của Mặc Khuynh Thành, chỉ là...

“Dận, anh làm thế nào?”

Những lời này, mọi người ở đây cũng muốn biết.

Trong mắt Mặc Dận đầy ý cười, nhìn lắc tay trên tay, đơn giản nói, “Đây là tự tôi làm.”

Không chỉ một cái này, bọn họ chỉ biết cục cưng có rất nhiều trang sức, nhưng không biết toàn bộ đều là tự anh chuẩn bị, đương nhiên, đến ngay cả cục cưng cũng không biết, toàn bộ đều là anh tự mình ra tay chế tác, cho nên đồ mình làm ra, sao không nhìn ra được?

Lời nói đơn giản như vậy lại giống như một trái bom nguyên tử, đem mọi người trực tiếp nổ bùng.

Tự, tự mình làm?

Trời ạ, người này rốt cuộc yêu Mặc Khuynh Thành nhiều đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy!

Lê An An vốn còn cảm thấy cửa ải vừa rồi rất dễ dàng liền im lặng, một Mặc Dận sủng Khuynh Thành từ nhỏ, một Mặc Dận nguyện ý rửa tay nấu canh cho cô, một Mặc Dận dùng bờ vai rộng ngăn cản mưa gió, một Mặc Dận yên lặng cho cô điều tốt nhất... Mặc Dận như vậy, có tư cách làm “Phu nhân” của Khuynh Thành!

“Hu hu hu, quá cảm động rồi...”

Chẳng biết từ lúc nào, từ trong góc truyền đến một tiếng khóc nỉ non.

Đúng vậy, cảm động!

Trên đời này có rất nhiều kiểu tình yêu, lại thật không ngờ lại có một kiểu yêu, gọi là đến mức tận cùng.

Cửa ải này làm rất tốt, ít nhất Mặc Tuyển Thần cẩm thấy, nếu bảo bảo lập gia đình, liền chọn Mặc Dận là tốt nhất, các cháu sau này, gọi ông là ông nội hay ông ngoại cũng không sao?

“Còn mấy cửa nữa?”

Mặc Dận không thể không hỏi vấn đề này, bởi vì thời gian thật sự không kịp rồi.

“Còn một cửa nữa.”

Vẫn là một cửa ải đơn giản nhất.

Mặc Tuyển Thần cảm thấy, không cần Mặc Dận lên, ông cũng có thể nhẹ nhàng qua cửa này.

“Cửa cuối cùng, ký hợp đồng!”

Xếp một loạt hợp đồng ở trước mắt, Mặc Dận lấy bút ra nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lật đến cuối cùng, ký tên lên.

Lưu loát như thế, hoàn toàn không cho những người khác có thời gian phản ứng lại, lưu lại, chỉ có hai chữ Mặc Dận tiêu sái.

Anh không xem chút sao?

Nghi vấn xuất hiện trên mặt người không quen thuộc anh, lại nhìn biểu cảm của đám người Lê An An, một bộ tôi biết mà!

Kì thực hợp đồng này có nhìn hay không đều giống nhau, nội dung đại khái đều là không được bắt nạt Mặc Khuynh Thành, hoặc là phân chia tài sản, đùa, trái ngược với Mặc Dận toàn tâm toàn ý với Mặc Khuynh Thành mà nói, toàn bộ tiền tài đều thành của cô hết, anh đều nguyện ý!

Toàn bộ cửa ải đều thông qua thuận lợi, Mặc Dận ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, trên mặt dào dạt mong chờ.

Cục cưng, anh đến đây!

Xuyên qua mọi người, hai bước ba bước đi thẳng tới lầu hai, nhìn hoa cúc vây quanh cửa phòng, kiên định cầm lấy tay cầm cửa.

“Két.”

Nhìn người ngồi trên giường phủ đầy cánh hoa hồng màu đỏ, dưới mong chờ của mọi người, Mặc Khuynh Thành sau lưng Mặc Dận đi xuống.

Chẳng biết từ lúc nào, khúc nhạc đàn tranh lãng mạn vang lên, khúc nhạc này, này là Mặc Khuynh Thành sáng tác cho hôn lễ của mình.

Bởi vì tiệc tổ chức ở Phúc Viên, để thuận tiện, bọn họ an bày ngay sau hậu viện Phúc Viên.

Dẫm lên những cánh hoa trải thành đường, cả con đường, gió nhẹ thổi, thổi bay khăn lụa trên đầu Mặc Khuynh Thành, chỉ liếc mắt một cái, mọi người liền kinh diễm.

Thật đẹp!

Trâm cài tóc màu vàng kim theo động tác của Mặc Dận duyên dáng giữa không trung, trang dung tinh xảo, kinh diễm nhất chính là trên trán có viên ngọc màu đỏ, không chỉ có như thế, trên tai cũng đeo khuyên tai ngọc màu đỏ, người tinh tường trực tiếp hô: “Pha lê?”

Pha lê! Còn là màu đỏ!

Mọi người cảm thán, Mặc gia không hổ là Mặc gia, trân bảo như vậy cũng chỉ có bọn họ mới có thể có được.

Mặc Tuyển Thần nhìn trong mắt bọn họ có chút mê man, trang sức bọn họ chuẩn bị không phải màu đỏ, vậy ai đưa?

Trước viện và hậu viện có một cánh cửa, vượt qua thềm cửa có một chậu than, mới để Mặc Khuynh Thành xuống.

Phía trước có bốn ghế, bốn người Mặc gia liền ngồi xuống, giờ phút này Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành, cách nhau một dải lụa đỏ.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

“Đưa vào phòng động phòng!”

Hai người vừa mới chuẩn bị vào động phòng liền bị một đám người ngăn lại.

“Chú rể không cần gấp như vậy chứ! Để chúng tôi xem cô dâu thế nào nào?”

Này có tính là nháo động phòng không?

“Được.”

Kết quả cầm lấy cây gậy, ở trước mặt mọi người, vén tấm lụa mỏng lên.

Bởi vỉ lúc trước chỉ nhìn thoáng một cái, mọi người cũng chỉ là sửng sốt một chút rồi hồi thần lại.

“Tôi nói này lão đại, chị dâu đẹp như vậy, anh có thấy rất áp lực không.”

Lý Lợi bắt đầu đồng tình với lão đại của mình, không có cách nha, chị dâu rất đẹp, hơn nữa lại có thể vừa công vừa thụ, vừa là nam vừa là nữ, cho dù lập gia đình, về sau tình địch vẫn là một người lại tới một người.

Bình dấm này mới hết lại tới bình khác rồi!

Ánh mắt như tia laser quét đến gương mặt trẻ tuổi, “Bọn họ có đẹp trai bằng tôi?”

Lắc đầu, không có.

“Có tiền có quyền?”

Đế Đô này Mặc gia là lớn nhất, ai còn có thể so sánh với anh.

“Đó là “Tình thú” tôi có thể thỏa mãn cục cưng?”

Mặc Khuynh Thành nghĩ lúc anh bị yêu cầu giả nữ, cũng không phải là tình thú sao!

Được rồi, vốn còn muốn Mặc Dận cam chịu chút, kết quả cam chịu cuối cùng lại là bọn họ!

“Chính cung phu nhân, anh không có lời thề gì với công tử chúng tôi à?”

Nói chuyện chính là một người của Đại trang viên.

Mặc Dận hừ lạnh một tiếng, “Lời thề? Ý này là chỉ có nhớ được mới thề, không nhớ rõ, tính cái rắm?” Cho tới bây giờ anh đều không tin lời thề, “Tôi không hứa hẹn gì với cục cưng cả, cái tôi có thể cho em ấy, chính là mạng của tôi.”

Xử lý một người, lại tới một người nữa.

“Đã không có hứa hẹn, nói như vậy cũng chỉ là biện hộ!”

Kì thực sau khi công tử công khai, bọn họ cũng chấp nhận sự thật này, huống hồ chính cung phu nhân rất xứng đôi với công tử, chẳng qua hai người quá mức khiêm tốn, đến ngay cả ảnh cưới cũng phải photoshop che mặt của anh, thật sự là không thỏa mãn được lòng bát quái của bọn họ, đương nhiên, cho dù ăn chút cẩu lương bọn họ cũng nguyện ý.

Thổ lộ?

Lắc đầu, anh sẽ không.

“Cục cưng, sống chết xa cách, thề nguyện cùng em, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”

Sẽ không thổ lộ, nhưng anh cảm thấy, những lời này, đã có thể biểu đạt được tâm của anh rồi.

“Dận, anh sẽ rời khỏi em sao?”

Hai tay có chút run run, cho dù trước kia đã hỏi, cô cũng muốn hỏi lại lần nữa.

“Cho dù, anh cũng sẽ kéo theo em.”

Bá đạo lại ích kỉ, lại cảm động tâm hồn thiếu nữ.

Anh, sao có thể để cô cô đơn ở trên đời này được!

Trong mắt ngập tràn nước mắt, xung quanh vỗ tay, khuôn mặt tươi cười, toàn bộ lời chúc phúc đều trở nên mơ hồ, gắt gao ôm lấy thắt lưng của anh, trong lòng yên lặng nói.

Anh không rời, em không vứt bỏ.

(Hoàn!)