I. Một công cụ có khả năng thay đổi đặc tính của mình theo chiều hướng tiêu cực chừng nào nó còn hấp thụ những tư tưởng tiêu cực.
II. Một công cụ hấp thụ những suy nghĩ tiêu cực làm ảnh hưởng tới chủ sở hữu và những người xung quanh nó.
III. Đổi lại cho những tác động tiêu cực mà mình mang lại cho mọi người xung quanh, nó tỏa ra một nét cuốn hút và thể hiện những khả năng khó giải thích.
IV. Kết thúc quá trình hấp thụ tư tưởng tiêu cực và sự nguyền rủa từ con người, nó sẽ có được những đặc tính của con người.
***
Một khối lập phương màu đen.
Đó là cách duy nhất để miêu tả nếu bạn nhìn vào nó. Mỗi cạnh dài khoảng một mét, và không thấy có gợi ý về cách sử dụng.
Yachi Haruaki nhìn chằm chằm vào khối hộp với vẻ hoài nghi hiện rõ mồn một trên khuôn mặt.
“Xin lỗi, cậu có thể kí vào đây được không?”
“À, vâng.”
Haruaki kiểm tra tờ biên lai. Do gửi về từ nước ngoài nên nó được viết bằng tiếng Anh, nhưng tên người gửi hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của cậu.
Lại là một trong số CHÚNG hả ông già ngớ ngẩn? Haruako âm thầm lầm bầm.
“Cảm ơn cậu! Phù, khuân được nó cũng oải thật. Nó nặng ghê. Mà thứ này là cái gì vậy?”
“Ờ thì, anh thấy đấy, ông già em thích sưu tập mấy thứ đồ cổ nên thỉnh thoảng ổng lại gửi về đây vài món... Hmmm... Em cũng tự hỏi không biết đây là cái gì!”
Haruaki tìm cách lảng tránh câu hỏi. Cậu không nói dối. Chỉ là cậu không biết bản thân cái vật bố mình gửi về lần này kì cục đến mức nào. Tất nhiên, cậu không có ý định giải trình về điều đó với nhân viên chuyển phát.
Sau khi người giao hàng đi khỏi, Haruaki lại nhìn xuống chiếc hộp kì quặc đang nằm chình ình trước cửa nhà mình.
“Thiệt tình, cái gì vậy nhỉ? Ừm, nếu là hàng của ông già gửi thì thể nào cũng có vấn đề.”
Câu hỏi quan trọng ở đây là cái vấn đề đó sẽ nghiêm trọng tới mức nào?
Haruaki thận trọng chạm vào khối lập phương, cảm nhận chất thép lạnh từ nó. Thứ đó không có nắp nên cậu cho rằng nó là “một cái gì đó” có dạng hình hộp chứ thì hợp hơn là một cái hộp để đựng gì đó. Cậu kiểm tra kĩ càng bề mặt và phát hiện ra trên đó có rất nhiều rãnh thẳng và cong nối liền với nhau như những đường khâu nối.
“Hay là đây là một loại hộp giải đố nào đó? Có lẽ cần phải thực hiện một quy trình nhất định nào đấy mới kích hoạt được nó chăng? Hmmmm, có khi mình nghĩ phức tạp quá rồi. Giờ ngẫm lại, thường mấy thứ kiểu này làm gì có cái công dụng rõ ràng nào. Phải, quyết định vậy đi! Mình khá chắc nó chẳng phải thứ gì quan trọng cho lắm. Không thể để nó làm ảnh hưởng tới cuộc sống bình yên của mình được.”
Haruaki tự nói với bản thân như vậy trong khi đang đưa tay vuốt theo những đường rãnh. Đột nhiên cậu có cảm giác như mình vừa nghe thấy một tiếng the thé đầy bất ngờ. Cậu ngưng di chuyển và nhắm mắt lại. Tự trấn an một hồi, Haruaki nói với chính mình.
“... Chắc đó chỉ là ảo giác thôi.”
Trong khi cậu còn đang tự thuyết phục bản thân như vậy, khối lập phương nọ bỗng phát ra tiếng thép sượt vào nhau, một phần bề mặt của nó bỗng chuyển động. Haruaki liếc nhìn vào khoảng trống trông như cái cổng đầu đĩa CD đang mở. Cậu có thấy được các bộ phần làm bằng kim loại trông như những bánh răng với đủ các kích thước gắn với nhau đầy rối rắm. Cậu cố tìm hiểu chúng bằng cách thò những ngón tay của mình vào và thử di chuyển. Không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ việc hình như Haruaki lại nghe thấy một tiếng rền rĩ khe khẽ nữa.
“Ồ, lại là ảo giác! Vậy đấy. Mà, đó cũng chẳng phải việc của mình! Nếu nó không giúp ích được gì thì tốt nhất là cứ kệ nó đấy!”
Ngay lập tức, cậu quyết định không quan tâm đến thứ đó nữa. Tất nhiên, cũng không thể cứ để mặc khối hộp này chặn trước cửa nên Haruaki đem nó đặt vào căn phòng nơi mà cậu để mấy món hàng cha cậu gửi.
“Ôi trời! Sao nó nặng vậy?!”
Xong xuôi, cậu bước về phía gian chính của căn nhà. Vừa quay đi, Haruaki lại nghe thấy một tiếng khịt mũi đầy bất mãn, nhưng dĩ nhiên cậu vẫn coi rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Haruaki tỉnh giấc trong căn phòng sáu chiếu tatami kiểu Nhật của mình. Cậu liền kiểm tra đồng hồ và nhận ra giờ đã là bảy giờ chiều. Bên ngoài cửa sổ trời đã tối sầm. Cậu chỉ định đánh một giấc ngắn sau khi vác cái khối lập phương màu đen nọ tới kho chứa đồ, nhưng lại ngủ quên luôn tới giờ mới dậy. Có lẽ lí do là vì tối qua cậu đã ngủ không đủ giấc.
Tệ thật, bụng bắt đầu réo lên vì đói rồi mà mình thì đã làm cái gì để ăn đâu...
Tuy có một người sống kế bên, nhưng lại ở phần cách biệt với nơi cậu đang sống nên có thể coi rằng Haruaki ở một mình, bởi vậy cậu không hi vọng vào việc tìm thấy một bữa ăn thịnh soạn. Mặt khác, kiện hàng người cha gửi đến ngay sau khi cậu vừa đi học về nên cậu chưa chuẩn bị được cái gì đó bỏ bụng. Haruaki bước ra khỏi giường, đang nghĩ vẩn vơ về mấy việc vặt mình đang định làm thì đột nhiên cậu nghe thấy những tiếng động nhỏ xíu. Tiếng bước chân, âm thanh tủ bát bị lục lọi, và cuối cùng là tiếng rồm rộp khó hiểu.
Lẽ nào là... Konoha?
Haruaki nhìn ra ngoài khung cửa sổ và dòm sang tầng hai của căn nhà kế bên. Có hai cửa sổ, và một trong số chúng đang sáng đèn. Như vậy có nghĩa là người bạn cùng nhà của cậu đang ở đó.
Cả người cậu bỗng căng ra vì lo lắng. Ngôi nhà kiểu Nhật truyền thống này đã cũ kĩ và khá rộng rãi. Vì thế nó nghiễm nhiên trở thành con mồi béo bở cho bọn trộm. Haruako mở chiếc cửa trượt, âm thầm bước xuống cầu thang. Tiếng động phát ra từ bếp. Với hành động chẳng khác nào một tên trộm, cậu nín thở và lặng lẽ đi đến đó.
Ánh trăng soi rọi một bóng hình nhỏ đang loay hoay gì đó trước cánh tủ bếp, và bị phản chiếu lại bởi sắc bạc của mái tóc nọ. Quan sát cái bóng, Haruaki nhận ra đó là dáng vẻ của một cô gái. Tay cô ấy cứ liên tục đưa qua lại giữa miệng và cái túi bóng mà cổ đang giữ. Thì ra những tiếng rồm rộp kì lạ ấy phát ra từ đây. Haruaki không còn giữ nổi bình tĩnh trước khung cảnh hết sức kinh ngạc ấy. Không suy nghĩ, cậu trỏ tay về phía cô gái nọ và la lên,
“Kẻ trộm khỏa thân ăn vụng bánh gạo?!”
“Hử?”
Cô gái nhìn Haruaki chằm chằm. Cô sở hữu một mái tóc dài màu bạc và làn da trắng trẻo cùng một thân hình mảnh mai với khuôn mặt xinh đẹp. Gương mặt ấy toát lên một nét yêu kiều mà mạnh mẽ, cùng với những biểu hiện trên đó, chúng tạo nên một vẻ gì đó thật khó đoán. Một mẩu bánh gạo rơi ra từ miệng khi cô trỏ ngón tay về phía Haruaki và hét lên,
“Wha...?! Khoan! Ngươi chính là tên trơ trẽn lúc nãy!”
Cô nàng nhìn lại mình một chặp, khuôn mặt bỗng chuyển sang tông màu đỏ.
“Đ-Đừng có nói ngươi đang tính chơi đùa với cơ thể của ta một lần nữa?! Thứ con trai hèn hạ!”
Cô cúi xuống và bắt đầu quăng mọi thứ nằm trong tầm tay của mình về phía Haruaki: một cái khay, một cái đĩa bằng gỗ, một cái ấm trà, và vô số những thứ khác. Cô ném một cách chuẩn xác. Haruaki đột nhiên trượt chân do vô tình dẫm lên một vật gì đó trong lúc cố né mấy vật thể bay nọ. Đồ đạc cứ thế bắt đầu chất đống lên người cậu.
“Ở-Ở yên đó! Ow! Nếu ngươi lại gần đây, ta sẽ...”
Cô gái che tay trước bộ ngực khiêm tốn của mình, hai tay vẫn giữ khư khư mấy chiếc bánh gạo tròn xoe. Đứng dậy, Haruaki hoàn toàn cứng họng khi nhìn thấy những biểu hiện khó hiểu trên gương mặt cô nàng. Cô gái khựng lại trong giây lát, và hét thẳng vào mặt cậu.
“... ta sẽ nguyền rủa ngươi!”
Từ những gì mình nghe được, Haruaki chợt nhận ra, rằng cô gái kia, chính là chiếc hộp mà cậu nhận được lúc buổi chiều. Mọi sự căng thẳng đang đè nặng trên vai chợt tiêu tan hết, thay vào đó, cậu thầm nhủ,
Biết ngay mà. Lão già ngớ ngẩn đó... Một lần nữa.
Ông ta lại gửi về một thứ bị nguyền rủa!