Chấm dứt tất cả.

Suốt một thời gian dài, tôi đã cho rằng đó chính là mục đích duy nhất của mình.

Tôi tin rằng đó là bổn phận của tôi.

Mạng sống của chúng được tiếp tục với cái giá phải trả là cả thế giới này.

Tokiya đã không còn khả năng tự buông bỏ.

Còn Saki thì phải sống mà luôn phải gánh trên vai tội lỗi của chính mình.

Sau khi xem xét tất cả, tôi tin rằng chấm dứt tất cả là một lựa chọn đúng đắn.

Nhưng chắc chắn một phần trong tôi không hề mong muốn chuyện này.

Chỉ là… tôi không biết phải làm gì nữa.

Vậy mà, trái ngược hoàn toàn với tôi, cậu ta đã nghĩ ra một lời giải.

Một lời giải giúp cho thế giới có thể tiến tiếp mà không phải liên tục quay ngược nữa.

Lời giải của cậu đồng nghĩa rằng cậu sẽ không bao giờ có thể từ bỏ dù cho có thấy đau đớn đến nhường nào.

Lời giải của cậu đồng nghĩa rằng cậu cũng sẽ phải gánh trên vai tội lỗi mà sống cùng Saki.

Lời giải của cậu là quá đủ để thỏa mãn tôi.

Tôi còn không ngờ là có tồn tại một lời giải như vậy.

Với Tokiya thì đây quả là một nước đi táo bạo thật.

“Tốt cho cậu rồi nhé, Towako.” Sekka nhìn tôi và mỉm cười.

Nhưng tôi khó mà có thể đồng tình. “Chẳng tốt chút nào.”

“Sao lại không?”

“Hai đứa nó đã khiến tớ phá vỡ cam kết không bao giờ sử dụng Thánh tích.”

“Làm như cậu có một cam kết như vậy bao giờ ấy.” Sekka khịt mũi.

Tất nhiên tôi không nói ra, nhưng cô ấy đã đúng.

Tôi chưa bao giờ có một cam kết như vậy.

Chỉ là do tôi sợ hãi mà thôi.

Sợ rằng việc dùng Thánh tích sẽ lại khiến một ai đó gặp bất hạnh.

Sợ rằng sẽ lại có người phải đau đớn như Tokiya và Saki đã từng.

Nhưng có lẽ tôi đã sai rồi.

Đúng, tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều người vì Thánh tích mà hủy hoại chính mình.

Nhưng liệu những con người ấy có đáng thương hay không?

Tôi vẫn tin rằng Thánh tích sẽ dẫn con người đến sự tự hủy hoại tất yếu, nhưng có một số thứ chỉ có thể đạt được khi ta đánh đổi bằng chính bản thân mình. Đôi khi có những thứ ta khao khát có được tới mức sẵn sàng vì nó mà tàn phá bản thân.

Có lẽ dù bị hủy hoại nhưng họ cũng vẫn đã tìm ra được hạnh phúc.

Tất nhiên, tôi không có ý công nhận hành động của những người lạm dụng Thánh tích. Không có những kẻ bị thiếu suy nghĩ để mình bị sức mạnh của Thánh tích nuốt chửng thì thế giới hẳn cũng sẽ tốt đẹp hơn nhiều.

Nhưng nếu một người chỉ có thể đạt được thứ mình muốn thông qua sức mạnh của Thánh tích thì có lẽ nói rằng mọi Thánh tích đều chỉ đem tới bất hạnh là không công bằng.

“Nếu cậu muốn, tớ có thể thay cậu đảm nhận công việc mà Tokiya đã giao cho cậu.”

“Đó là bổn phận của tớ.”

“Cậu có chắc không? Tớ nghĩ thêm cả tên cậu vào Grimoire lại là một ý khá hay đấy chứ.”

Phantom sẽ không quay ngược thế giới mà chỉ quay ngược Kurusu Tokiya và Maino Saki và Settsu Towako.

“…”

Quả là một đề nghị rất hấp dẫn.

Nhưng tôi sẽ không từ bỏ đâu. Tôi không thể từ bỏ được.

Đây là nghĩa vụ của tôi, và tôi cũng không muốn làm thêm điều gì phản bội niềm tin của chúng nữa.

“Nếu tớ chết, tớ sẽ giao chuyện này lại cho cậu.”

“Cậu sẽ không phải làm vậy đâu.”

“Ý cậu là sao?”

“Vì cậu sẽ sống lâu hơn tớ mà.”

Đúng là tôi sẽ sống tới 200…

“Hơn nữa, và cũng quan trọng hơn, cậu vẫn còn việc phải làm mà?”

“Rồi rồi, tớ biết mà.”

Cô ấy nói đúng. Giờ tôi sẽ là người phải tìm kiếm nó.

Không phải một Thánh tích để chấm dứt mọi chuyện.

Mà là một Thánh tích có thể thực sự cứu bọn chúng…

◆◆◆◆◆◆

Vào một ngày bình yên tại Tiệm Đồ Cổ Tsukumodo.

Cửa tiệm từ sáng tới giờ chưa có nổi một mống khách nào. Saki và tôi đang thư giãn trong cửa tiệm.

Khách hàng đối với tiệm chúng tôi mà nói thì cứ như sinh vật quý hiếm chẳng mấy khi xuất hiện vậy

“Anh nghiêm túc lên đi, Tokiya.”

“Cứ như này thì cũng có vấn đề gì chứ. Đằng nào thì cũng có khách đâu.”

“Khách hàng không thể tự nhiên được. Chính mình phải mời gọi họ vào đây.”

“Được rồi, thế sao em không mời gọi người ta đi?”

“Thì em cũng đang định làm vậy đây.” Saki đem ra một thứ từ phía sau cửa tiệm.

Trên tay cô là một bộ tai mèo, một cặp găng tay hình chân mèo và một chiếc vòng cổ gắn chuông.

“Gì đây?”

“Em vừa đọc một cuốn sách tên là Cửa tiệm của tôi thành công, bạn cũng thế. Nó nói ở nhật, từ thời xa xưa, mèo đã luôn được dùng để mời gọi khách hàng. Là một người yêu mèo và có thiên khiếu phục vụ khách hàng, em đã vô cùng ngạc nhiên khi không biết điều ấy sớm hơn.”

Đúng là ngạc nhiên thật…

Tôi nhớ cô cũng từng nói chuyện gì đó tương tự ở Biệt thự Mèo, nhưng có lẽ Saki không nhớ vụ này đâu.

Tôi cảm thấy không nỡ nhìn công sức của Saki đổ sông đổ bể, nhưng lại cũng chẳng có hứng tự mình đọc hết cuốn sách để nói cho cô biết ý nghĩa thật sự của việc này.

Cô mà đeo tai mèo đứng trước cửa tiệm thì sẽ chỉ thu hút được mấy tên con trai có gu kỳ lạ thôi. [note52551]

Con trai có gu kỳ lạ… con trai.

Tôi đứng dậy từ quầy thu ngân và giật lấy đôi tai mèo từ cô. [note52552]

“Ơ, anh làm gì vậy?”

“Mấy con mèo mà em đọc được đấy là tượng mèo người ta hay đặt ở trước cửa tiệm. Chứ không phải em phải ăn mặc như mèo đâu.”

“Ồ?” Saki nhìn chằm chằm vào tôi.

“Có chuyện gì?”

“Hiếm khi thấy anh dạy em chuyện gì một cách thẳng thừng như vậy đấy, Tokiya ạ.”

“Im đi.”

Tôi cũng tịch thu luôn đôi găng mèo, và cởi cả cái vòng gắn chuông cô đã đeo luôn lên cổ ra.

“Mà nếu đã em đã định mặc mấy thứ như này…”

Tôi quay lại và lục tìm trong túi.

“… Thì đeo cái này đi có phải hơn không.”

Tôi rút ra một sợi dây chuyền.

Thật ra là kể từ ngày hôm ấy, tôi đã hoàn toàn quên mất phải đưa nó cho cô.

Nói dối đấy. Không một phút nào là tôi không nhớ đến nó. Chẳng qua mãi tôi không tìm được đúng lúc nên cứ bỏ lỡ thời điểm đưa nó cho cô mãi thôi.

Saki nhìn vào sợi dây chuyền một lúc rồi quay lưng về phía tôi.

“Đeo cho em đi.”

Ngay khi tôi đưa sợi dây chuyền lên cổ cô như cô yêu cầu…

… Một âm thanh đầy đau đớn bỗng chạy qua đầu tôi.

“Ơ?”

“Đứng yên nhé.”

Tôi đứng ra phía trước Saki và đưa sợi dây chuyền vòng qua cổ cô.

“Sao anh lại đeo từ phía trước? Đeo như này thì khó hơn mà.”

“Đừng lo, cứ để anh làm đi.”

Cô nói đeo như vậy khó hơn cũng không sai.

Cái móc cài nằm khuất tầm nhìn của tôi phía sau cổ của Saki nên tôi cứ phải chật vật lần mò mãi.

Saki cũng không hề phàn nàn mà đứng yên đợi tôi làm xong.

Cuối cùng, sau rất nhiều lần thử, tôi cũng cảm thấy tiếng cái móc đóng cách lại.

“Rồi. Xong rồi đấy.”

Sau đó, tôi lùi một bước ra khỏi Saki…

… và ngay lập tức biết rằng lựa chọn của mình đã đúng.

Tôi vừa cảm thấy tiếc cho bản thân của tương lai, nhưng cũng lại thấy vô cùng biết ơn cậu ta.

Bởi nếu đeo sợi dây chuyền từ phía sau thì tôi chắc hẳn đã bỏ lỡ nó.

“Cảm ơn anh.”

Tôi sẽ bỏ lỡ biểu cảm bẽn lẽn, vui vẻ của Saki, và quan trọng nhất là…

… nụ cười hạnh phúc của cô.

Thế giới của chúng ta có tồn tại những tạo vật gọi là Thánh tích.

Không, không phải những món đồ cổ hay tác phẩm nghệ thuật đâu. Chúng là những dụng cụ được các pháp sư hay cổ nhân đầy quyền năng tạo ra, hoặc là những vật dụng có được sức mạnh đặc biệt sau khoảng thời gian dài hấp thụ năng lượng tâm linh và oán niệm của chủ nhân. Những món đồ “bị nguyền rủa” thực chất cũng thường là Thánh tích.

Chúng cũng hay xuất hiện trong cách câu chuyện cổ, giai thoại hay cổ tích với cái mác “vật chứa đựng sức mạnh”.

Giả dụ như: một hòn đá mang lại may mắn, một con búp bê có tóc dài ra qua đêm, một chiếc gương cho bạn thấy dung mạo tương lai của mình, hay một thanh kiếm đem tới vận hạn cho bất kỳ ai rút nó ra.

Chắc hẳn ai cũng đã từng nghe những câu chuyện như vậy.

Cũng bởi chưa bao giờ đụng độ với chúng nên mọi người thường nghĩ Thánh tích là những món đồ chỉ tồn tại trong các câu chuyện viễn tưởng. Dù Thánh tích có xuất hiện ngay trước mặt, họ cũng chẳng thể nhận ra. Nếu một hiện tượng bí ẩn xảy ra, họ cũng sẽ chỉ coi đó là trùng hợp.

Một số không quan tâm, số còn lại thì dám chắc rằng trên đời này không tồn tại những vật như vậy.

Nhưng Thánh tích là có thật, và thậm chí còn phổ biến hơn mọi người nghĩ.

Còn việc chúng sẽ đem lại tai ương hay hạnh phúc thì còn tùy vào cách chủ nhân chúng sử dụng.