Leng keng.
Khi cánh cửa màu hồng xinh xắn mở ra, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Như một tín hiệu, các nhân viên, những người đang làm việc khắp nơi trong cửa hàng bắt đầu tập hợp lại một cách có trật tự.
"Chào mừng trở lại. Con búp bê ngài mua lần trước vẫn tốt chứ ạ? nếu ngài muốn sửa lại gì đó, xin hãy tự nhiên mang nó đến đây. Thêm một điều nữa, như tôi đã đề cập đến lần trước, c-chủ tiệm của bọn tôi t-tuyệt đối không phải là c-công chúa đâu ạ!"
"Jenin. Cậu đang làm lộ hết ra ngoài đấy, ngậm miệng lại dùm. Hoan nghênh quý khách đến với cửa tiệm. Ngài có thể xem xét tất cả những con búp bê đang được trưng bày. Tuy nhiên, nếu ngài dám nhìn vào chủ tiệm quá ba giây, tôi sẽ tiêu diệt ngài trên danh nghĩa Chỉ Huy Hoàng Gia, vì vậy làm ơn hãy chú ý thận trọng.”
“Trời ạ, Happer! Cậu đang nói gì vậy! Thành thật xin lỗi quý khách. Đừng để tâm điều đó và tự nhiên thăm quan đi ạ. Nhân tiện, trang phục của ngài trông rất tuyệt, là hãng nào vậy? Không lẽ là của tên khốn Joseph đó? Hắn ta có vẻ tiến bộ hơn đấy, mà, đằng nào thì cũng chỉ là ‘hổ vắng nhà, cáo lộng hành’ thôi *. Ha, mặc dù tôi đang làm việc ở cửa hàng búp bê này, nhưng thành thật mà nói....”
(* Dịch trực tiếp từ thành ngữ của hàn: Khi con hổ đi vắng, một con cáo nhảy ra và cư xử như vua của khu rừng)
“Ặc, dừng lại, dừng lại ngay, tất cả các người! Cứ đà này chúng ta sẽ mất hết khách hàng mất thôi! Chủ tiệm, chủ tiệm! Ra đây giúp với!”
Ngay tức thì, một cô gái trẻ lao từ tầng trên xuống.
Vẻ đẹp có thể đánh bại bất kì con búp bê nào tại cửa tiệm, gò má của thiếu nữ xinh xắn như búp bê này trở nên ửng hồng.
Ngoài ra, trên tầng hai, nơi lẽ ra không có ai, lại đột ngột xuất hiện thêm một người.
Ha, các nhân viên đều nhíu mày tỏ ra thấu hiểu. Chẳng có gì mới lạ vì điều này đã xảy ra hôm qua, hôm kia, và cả hai ngày trước đó nữa.
Thiếu nữ tóc hồng cười ngượng ngùng và nói trong khi dùng tay chải tóc.
“Chào mừng đến với cửa tiệm, nơi hạnh phúc dừng chân, hỡi quý khách thân mến.”
Cửa hàng búp bê lộn xộn, ồn ào và bí ẩn này, hôm nay, sẽ lại mở cửa.