"Này, Hishiki, món yakisoba này hơi bị ngon luôn. Để tôi đút cho ăn nè."

"Ừm, cảm ơn... Ngon thật."

"Sao thế? Bà vẫn còn buồn à? Hồi tôi vui như lên mây vì được bà thú nhận là thích đó."

"Vì tôi thấy mình thật tệ. Tôi cứ giả vờ như không quan tâm đến Dateyama, nói là thích Toritani-senpai, rồi bây giờ lại..."

"Không hề tệ mà!"

"Dateyama?!"

"Tôi yêu bà lắm, Hishiki!! Tôi rất yêu bà luôn!! Khi bà thừa nhận, tôi hạnh phúc cực kỳ!! Bà không tệ một tí nào cả!!"

"D-Dateyama, ông nói bé thôi!! Mọi người đang nhìn kìa!!"

"Kệ mọi người chứ!! Thật sự, bà không tệ tí nào đâu, Hishiki!! Giờ chúng ta đã yêu nhau rồi!! Tôi sẽ làm bà hạnh phúc!! Tôi hứa danh dự luôn!!"

"Bình tĩnh lại đi!! Ngồi xuống, Dateyama!!"

"Tôi yêu bà, Hishiki!!"

"Được rồi!! Được rồi mà!!"

"Bà thấy khá hơn chưa?"

"..."

"Hishiki ơi? Bà giận tôi à?"

"...Pfft."

"Hishiki?"

"Hahaha, trời ạ!! Dateyama, ông phiền ghê chứ!! Không cho người ta thời gian buồn gì hết, cứ bắt tôi phải cười toe toét ra thôi!!"

"Nhìn bà cười vậy tôi cũng vui theo."

"Nghĩ sao ông hét toáng lên vậy mà tôi không cười được chứ."

"Mà nè, thật sự đó, tôi rất vui khi bà thổ lộ luôn. Bà quả là cô gái dễ thương nhất mà, Hishiki."

"Lại thế nữa rồi... Vậy để tôi nói lại cho rõ ràng nhé?"

"Hmm?"

"Tôi thích ông, Dateyama."

"..."

"D-Dateyama! Đừng véo má tôi chứ!"

"Sao mà kìm nổi... Một thiên thần tỏ tình mình sao... nghe cứ như mơ vậy. Bà quả là một thiên thần mà."

"Ông cứ nói quá thôi..."

"Bây giờ chúng ta chính thức yêu nhau rồi... Giấc mơ ba đời của tôi thành hiện thực rồi...!! Bây giờ chúng ta là người yêu của nhau!!"

"T-Thì đúng vậy thật, nhưng ông cứ từ từ nào? Tôi chưa chuẩn bị gì hết..."

"Gì? Tại sao...? Đợi đã, ủa? Tự nhiên bảo vệ tới chỗ mình chi thế?"

"Ấy? Chuyện gì vậy nhỉ?"

"Dạ, có gì không ạ? Dạ? Cháu làm trẻ con khóc à? Không, không phải vậy. Cô bé này là bạn gái cháu, chúng cháu bằng tuổi nhau ạ! Cháu thề ạ, đừng đuổi bọn cháu!"

"Anh yêu vô vọng quá đi thôi..."