1
Anh Vương xứ Behalgad- Alzashan Đệ Tam đã thất bại trong trận quyết chiến với Roselia Romanesco, qui quân về ẩn náu tại tư thành Gulgardjen của chính mình.
Alzashan đã điều động một đại quân với chiến lực lên đến năm vạn, song hiện tại binh mã dưới trướng y chỉ còn vỏn vẹn một vạn hai trăm. Tính thêm ba ngàn binh còn trấn thủ trong thành cũng chỉ được có một vạn năm trăm. Trong khi phiến quân bên Romanesco chỉ dừng ở mức ba vạn. Nhưng do không phải chịu tổn thất quá lớn nên đối phương vẫn vẹn toàn binh lực khoảng ba vạn. Tức có nghĩa, dù có điều động tất cả một vạn năm tàn quân vừa trải qua thất bại ra đương đầu, cơ hội thắng thực sự rất mong manh.
“Chết tiệt, súc sanh, khốn nạn! Tại sao lính Romanesco lại có thể mạnh đến như thế!? Chẳng phải thủ lĩnh phiến quân Romanesco chỉ là một con nhãi mới hơn có mười tuổi thôi sao? Vô lí, hết sức vô lí!”
Bỏ chốn chiến trường, y quyết định ẩn cư trong thành đợi quân chi viện. Vẫn còn một vạn năm quân trấn thủ, không lí nào Thành Gulgardjen lại thất thủ dù có bị ba vạn quân tấn công. Đó là những gì Alzashan mường tượng. Tuy nhiên khoảng thời gian chờ viện quân cũng phải mất từ bốn đến năm ngày.
Không thành vấn đề. Bởi không thể nào có chuyện thành trì kiên cố này lại sụp đổ trong ngày một ngày hai, dù cho có bị tấn công bởi ba vạn quân.
Trong lúc Alzashan đang đốc thúc tiến hành biện pháp trấn thủ, chẳng mấy chốc ba vạn quân Romanesco đã nhanh chóng tiếp cận. Vừa xuất hiện, quân Romanesco đã triển khai đội hình, hoàn thành mạng lưới bao vây trong chớp mắt.
Thành Galgardjen vốn được xây dựng ngay dưới đỉnh Yoshugi hiểm trở mọc lên giữa đồng bằng Murglen, phía sau là dốc đứng cheo leo. Ngoại trừ phần đó, toàn bộ phần đồng bằng xung quanh đâu đâu cũng thấy ba vạn quân Romanesco án ngự.
“Quá nhanh. Bọn chúng không biết mệt là gì hay sao? Nhưng dù có bị vây hãm, trong thành vẫn còn đủ lương thực và nguồn nước. Chắc chắn quân sĩ sẽ không bị hao kiệt dù phải trấn thủ trong năm hay sáu ngày. Truy kích vội vàng như thế, ắt hẳn Romanesco vẫn chưa kịp chuẩn bị quân nhu. Cứ tiếp tục gắng gượng cố thủ trong thành như đã định thì chẳng mấy chốc viện quân sẽ đến. Đến nước đó chúng bắt buộc phải điều quân rút lui. Ta chỉ việc nhắm thẳng vào tấm lưng đang chìa ra đấy, lần này chính bọn chúng sẽ phải nếm mùi đại bại.”
Alzashan Đệ Tam hoàn toàn tin tưởng vào khả năng phòng thủ của tòa thành Galgardjen danh giá, tuyệt nhiên không nao núng trước ba vạn quân đang vây hãm. Tình hình vẫn có lợi cho phe ta dù cho quân địch có tấn công, chúng sẽ chỉ tự bào mòn chính sức mình mà thôi, y nhủ thầm. Tuy nhiên tình hình quân sĩ trấn thủ trong thành lúc này lại không được khả quan như thế. Toán quân phải chịu tủi nhục trên chiến trường mới ngày trước, hiện đã hoàn toàn buông xuôi trước sức mạnh của quân Romanesco. Sĩ khí binh mã lúc này còn thấp hơn những gì Alzashan dự trù.
Nhận thấy tình trạng binh sĩ như thế không khỏi khiến Alzashan cảm thấy sốt ruột.
Ta không thể để mọi sự thế này được. Một tòa thành kiên cố tức một tòa thành được trấn thủ bởi những tinh binh kiên định. Một khi tràn ngập sĩ quân nhụt chí, tòa thành sẽ mất đi sức mạnh vốn có.
Đưa mắt nhìn xuống đội quân đã hoàn thành bày binh bố trận khắp chốn đồng bằng từ đỉnh tòa thành chính, lần này Alzashan dự sẽ điều mật sứ với thỉnh cầu chi viện. Điểm đến của sứ giả không đâu khác ngoài nơi tại vị của Thái Thú Xứ Bergiot- Sarshalshan, âu cũng là chú của Alzashan. Ắt hẳn Sarshalshan có khả năng huy động một lượng binh mã tầm hai vạn, quân số hai bên sẽ cân bằng một khi viện quân của y đến nơi. Dù rằng quân số tương đương, nhưng nếu bị tấn công từ hai hướng trước sau cùng một lúc, quân Romanesco không còn cách nào khác ngoài phải rút lui do không thể tiếp tục duy trì vòng vây. Nhìn thấy viện quân, chắc chắn sĩ khí binh lính trấn thành sẽ tăng lên, nếu phối hợp với đội quân của Sarshalshan tổng tấn công vào quân Romanesco đang tháo chạy, giành được đại thắng là chuyện sớm muộn. Đấy là chiến lược mà Alzashan đã đề ra.
Vì lẽ đó, dù thế nào đi nữa thì sự có mặt của viện quân Sarshalshan là cần thiết.
“Bằng mọi giá trong ba ngày phải đưa được viện binh đến đây cho ta.”
Alzashan đốc thúc gửi sứ giả lên đường.
2
Ngay sau khi mật sứ rời khỏi Galgardjen, âm thầm hòa mình vào chốn sơn thành. Một sứ giả khác được Roselia Romanesco- Đại Nguyên Soái Phiến Quân Romanesco phái đến thành Galgardjen xin diện kiến. Mới đầu Alzashan định rằng sẽ lấy thủ cấp của hắn, song y suy nghĩ lại.
Trở thành đương chủ gia tộc Romanesco khi chỉ chưa đầy mười tuổi, từ đó đến nay cũng mới hơn có vài năm, thế mà con nhãi đó lại có thể điều động một đạo quân với ba vạn binh lực, thực hiện một cuộc viễn chinh đến vùng đất mà y trị vì. Alzashan ít nhiều cũng cảm thấy tò mò chẳng biết Roselia Romanesco định nhắn gửi điều gì đến y. Vì lẽ đó, y quyết định sẽ để kẻ sứ giả đưa tin giúp nha đầu kia nán lại ít lâu.
Diện kiến trước vương tọa, hành lễ với Đệ Tam Vương, đoạn sứ giả cất cao giọng nói đầy trịnh trọng.
“Sau đây là những lời được nhắn gửi đến ngài từ Nguyên Soái Roselia Romanesco. Xin hãy chú tâm nghe từng lời từng chữ để không lỡ bất kì chi tiết nào.”
“Không cần dài dòng, nói đi.”
Alzashan thúc giục với vẻ mặt cộc cằn, đoạn sứ giả khai quyển chỉ, đọc to những dòng văn tự ghi trên đó.
[Nhân danh Roselia Romanesco- đương chủ gia tộc Romanesco- ta có đôi lời tuyên bố với Anh Vương Alzashan Đệ Tam- kẻ trị vì xứ Behalgad. Hãy nhanh chóng rời khỏi thành Galgardjen ngay. Thuận theo ý ta, ta sẽ đảm bảo tính mạng và sự an toàn cho ngươi cùng binh sĩ dưới trướng. Song nếu vẫn ngoan cố không chịu rời đi, thành Galgardjen hôm nay sẽ là mồ chôn của tất cả các ngươi. Bình an vô sự rời khỏi đây, hay chịu cảnh toàn diệt. Ngươi chỉ có thể chọn một trong hai, hãy nhanh chóng đưa ra quyết định.]
Máu nóng dồn lên não, Alzashan với tay đến thanh kiếm định tự mình lấy mạng kẻ đưa tin, may thay y đã kịp kìm nén vào những khắc cuối cùng. Nếu tự tay đoạt mạng tên sứ giả mà chính mình đã phê chuẩn cho hắn được diện kiến, chắc chắn sau này y sẽ khó lòng có thể đàm phán dù trên bất cứ phương diện nào. Không chỉ riêng thời chiến. Y sẽ hoàn toàn mất đi tư cách để thực hiện những cuộc đàm phán ngoại giao với các nước khác, dù cho ý định của y có là đối địch, hay thắt chặt quan hệ bằng hữu đi chăng nữa. Thân là kẻ trị vì kiêm vị trí thống soái điều hành quân sự, y phải tránh viễn cảnh đó xảy ra bằng mọi giá.
Hướng mắt đến Alzashan đang tâm tư bất định, viên sứ giả đọc tiếp những dòng văn tự còn sót lại.
[Tuyên bố sau đây là tối hậu thư từ ta- Roselia Romanesco- Đương Chủ Gia Tộc Romanesco. Dù rằng tự là Roselia Romanesco, nhưng thần dân ngã quốc lại gọi ta bằng cái tên Đệ Lục Thiên Ma Vương Nobunaga. Thề trên danh nghĩa Đệ Lục Thiên Ma Vương, ta hứa sẽ tàn sát tất cả tất cả các ngươi nếu vẫn cứng đầu không chịu rời đi.]
Đệ Lục Thiên Ma Vương Nobunaga, Alzashan hoàn toàn không hiểu những lời đó có nghĩa gì. Song âm hưởng đáng lo ngại kia khiến nhịp tim y tăng mạnh, rùng mình vì sởn gai ốc. Nhưng đường đường là một đấng quân vương, y không thể trưng ra điệu bộ sợ hãi và khiếp đảm của mình trước mặt bộ hạ, cũng như kẻ đưa tin kia. Như đang cố để ém nhẹm nỗi lo vào lòng, Alzashan mạnh dạn đáp lời sứ giả.
“Mới chỉ thắng có một trận chiến thì đừng có vội lên mặt, nhãi ranh! Khẩu khí lớn như thế, chi bằng hãy cho ta xem cách ngươi triệt hạ Thành Galgardjen thế nào đi!”
Nhận câu trả lời cuối cùng, sứ giả hành lễ rồi rời khỏi phòng yết kiến ngay sau đó. Nhìn bóng lưng kẻ đưa tin đang bước đi, trong lòng Alzashan lúc này đang ngập tràn nỗi bất an, lo sợ phải chăng y đã phạm phải một sai lầm kinh khủng.
3
...Khuya hôm đó.
Lợi dụng bóng tối làm ngụy trang, một toán quân biệt động thuộc quân đoàn Romanesco với số lượng khoảng ba ngàn đã âm thầm leo lên ngọn núi bọc hậu, triển khai một cuộc tập kích bất ngờ vào bản doanh. Cuộc tập kích từ trên núi vào giữa đêm mà có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được khiến binh sĩ trấn thành hoang mang tột độ, lập nên một tuyến phòng thủ tạm bợ dù rằng vẫn chưa mường tượng được thứ gì đang diễn ra. Chính lúc đó, quân đoàn ma pháp mà Roselia bố trí đã phát huy hiệu quả vượt trội của mình.
Với một số lượng lớn hỏa cầu được bắn ra, phe tấn công khiến nội thành sáng rực như ban ngày. Những quả cầu lửa ma thuật trút xuống như mưa ấy quả thật khó đối phó, dù có rơi xuống đất vẫn tiếp tục cháy không ngừng. Nếu cứ để mặc, chẳng mấy chốc ngọn lửa sẽ lan rộng khắp các kiến trúc nội thành. Dù thành trì được xây dựng bằng đá, nhưng phần khung kết trụ đỡ thạch phiến lại được làm từ gỗ- vật liệu dễ bắt lửa, tất cả chuồng trại và kho lương nằm bên ngoài thành chính cũng đều được xây dựng bằng gỗ. Gió đông bắc đêm đó lại mạnh hơn mọi khi, khả năng lửa lan vào nội thành là rất cao. Nếu kho lương bị bắt lửa, lương thực cũng theo đó hóa thành tro. Thủ vệ binh không thể không ưu tiên dập lửa. Chỉ chờ có thế, quân Romanesco chớp thời cơ leo tường, đột nhập vào bên trong thành.
Nỗi lo ngại trong lòng binh lính bên phe trấn thủ, không chỉ đến từ ngọn lửa đang lan ra kia. Ngay từ đầu việc một số lượng lớn ma pháp sĩ có mặt trên tiền tuyến và triển khai công kích ma pháp, âu cũng đã là một chiến thuật kì lạ nằm ngoài thường thức.
Ma pháp sĩ không thể trang bị giáp trụ do sự bất tương thích giữa ma pháp với kim loại, về cơ bản là yếu khả năng phòng bị nên rất khó điều động đơn vị này trên chiến trường. Chưa kể công kích ma pháp rất dễ bị phát hiện, tức cũng rất dễ bị phản công. Thêm nữa là công kích ma pháp đơn thể có sức công phá không hề cao. Thế nên quân đoàn ma pháp sĩ luôn được bố trí ở hậu phương, tập trung chữa trị cho những binh sĩ lâm bệnh hoặc bị thương, ấy là thường thức. Cho đến nay chưa có một thống soái nào điều động quân đoàn pháp sĩ theo cách mà Roselia Romanesco đã thực hiện, cũng không ngoa khi nói đây là bước đột phá trong thuật dụng binh. Về phía bản nhân, ngay từ đầu việc này chẳng hơn gì một sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, lúc y điều động một số lượng lớn quân dụng súng hỏa mai lên chiến trường chống lại quân Takeda ở bên kia chiến tuyến trong trận đánh tại Shitaragahara.
Gạt chuyện đó sang bên, kết hợp với cánh quân từ phía núi cao, đoàn quân án ngự vùng đồng bằng cũng bắt đầu triển khai đội hình tấn công mặc cho màn đêm bao phủ. Dẫu rằng thế giới này không hề có vô tuyến hay điện thoại, nhưng những hỏa cầu bằng ma pháp được bắn đi lại rất dễ để nhận biết trong đêm tối, đứng từ tận đồng bằng cũng có thể phát hiện ra. Nhờ đó có thể tinh chỉnh thời điểm phát động tấn công mà không cần những phương thức liên lạc gì đó quá đặc biệt. Lọt vào thế gọng kìm bị tiếp cận từ hai hướng cả trên núi lẫn dưới đồng bằng, vệ binh trấn thủ thành nhanh chóng chìm vào hoang mang tột độ. Và rồi sự hỗn loạn ấy phút chốc đã lây lan khắp nẻo nơi nội thành.
Khoảng khắc một toán quân đột phá phòng tuyến bên ngoài và bất ngờ xâm nhập vào trong thành, sự chú ý bên phía vệ quân đồng loạt hướng về đó. Nhân lúc ấy, một vài toán quân khác thuộc phía tấn công từ hướng đồng bằng đã leo lên tường thành và thành công xâm nhập được vào nội thành. Đến đây thì thắng bại đã ngã ngũ. Việc còn lại của quân Romanesco chỉ có là gây sức ép và tàn sát những vệ binh đang tìm cách tháo chạy. Thành Gulgardjen trứ danh được người đời ca ngợi là chốn thành trì vững chắc đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong vỏn vẹn nửa ngày. Ai mà ngờ được quá trình công thành lại diễn biến nhanh gọn đến như thế.
Nhận thấy tình hình tệ đến mức nào, Alzashan cùng các trọng thần và đoàn tùy tùng của mình tìm cách thoát thân khỏi thành trước khi trời sáng, song giữa lúc băng qua khu rừng lại bị binh lính Romanesco phát hiện và bắt giữ.
4
Ngày hôm sau...
Trông thấy hình bóng Roselia Romanesco hậu nhập Thành Galgardjen, đúng như những lời đồn đoán đấy chỉ là một cô bé với thân thể mảnh mai nom chỉ đâu đó độ chừng mười tuổi, Alzashan nửa chút bất ngờ, nửa lại cảm thấy kinh sợ. Nỗi nhục vì phải chịu thua một con nhãi ranh, cộng thêm sự bất lực khi phải cúi mình trước một con quái vật cộng hưởng thành độc cảm xoáy sâu vào tim. Những cảm xúc ứ dồn đó cứ xâu xé, khiến thâm tâm y quằn quại.
“Ta là Roselia Romanesco, hỡi Alzashan kia.”
Ngay cả khi đối phương mở lời bằng một giọng the thé đặc trưng của một bé gái còn chưa tròn tuổi trưởng thành, Alzashan chỉ có thể khẽ run rẩy thành từng cơn ngắt quãng, tuyệt nhiên chẳng thể đáp lại một cách tử tế.
“Quả là đáng tiếc, hỡi Alzashan kia. Dù rằng ta đã động lòng từ bi khuyên bảo ngươi đầu hàng. Cái giá phải trả cho quyết định ngu dốt của ngươi là rất cao.”
Cô gái có thân mình bé nhỏ khoác trên mình bộ giáp bạc lấp lánh thiểm quang ngự nơi sàng kỉ đứng lên, hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Alzashan đang quì gối dưới chân, hạ một lời tuyên bố đầy tàn nhẫn.
"Nhân danh Roselia Romanesco. Không, nhân danh Đệ Lục Thiên Ma Vương- Oda Nobunaga, ta tuyên cáo án tử của ngươi ngay tại đây."