1
Như Roselia đã dự trù, đoàn binh của Nhà Masshimo đang trên đường tiến quân đến Thành Romanesco. Tổng binh lực là hai ngàn bốn trăm. Tuy nhiên, phía Romanesco hiện đang trú ngụ nội thành vẫn chưa nắm được thông tin chính xác trên. Tất cả những gì họ biết ở thời điểm hiện tại, ấy là có khoảng đâu đó trên hai ngàn quân Masshimo đang trên đường đến đây. So quân số, phiến quân phe Romanesco chỉ có vỏn vẹn sáu trăm, giả sử kẻ địch có hai ngàn quân thì binh lực tỉ đối đã là một chọi ba. Trên thực tế, con số ấy là một chọi bốn.
Bị phục kích bất ngờ, mất đi đương chủ lãnh đạo, bại binh với tổng quân số một ngàn năm trăm chỉ có vỏn vẹn ba trăm người tháo chạy thành công về được lâu đài. Số còn lại hoặc đã bị tàn sát giữa đường tẩu thoát, hoặc bị bắt làm tù binh do không thể di chuyển bởi thương tích, hoặc đang ẩn nấp ở đâu đó. Một số kẻ khi thấy Nhà Romanesco mất đi người lãnh đạo đã từ bỏ và chạy trốn đến nơi nào đó chẳng một ai hay. Dù nguyên do có là gì đi nữa, binh lực của Nhà Romanesco đã nhận lấy tổn thất không hề nhỏ.
Cơ hội chiến thắng nếu đối đầu trực diện là rất mong manh chiếu trên quân số. Tình trạng binh sĩ hai bên rõ ràng chênh lệch. Tức có nghĩa biện pháp chống trả tối ưu nhất ấy là thủ thành. Dẫu sao thì Nhà Romanesco cũng có lợi thế địa hình xung quanh, cả thành trì cũng được bao bọc bởi bức tường vững trãi. Giả sử dù chỉ có sáu trăm binh sĩ trấn thành, vẫn có đâu đó khả năng cầm chân thành công được hai ngàn quân địch. Đấy hẳn là cách nghĩ của những kẻ tầm thường. Song Roselia... Hay nói đúng hơn là con người thực sự bên trong y, Nobunaga tuyệt nhiên chẳng hề có ý định án binh trấn thủ.
Trước mặt các cao tầng đang tụ hội tại thực đường nơi lâu đài, Roselia đã phán quyết rằng sẽ xuất quân nghênh chiến.
Ngoại trừ Nigoald và Gadjen còn có hai lão nhân có mặt trong chuyến viễn chinh là Smelza và Audelio, cùng hai lãnh binh Maldets và Kyrgyztan tổng cộng sáu người. Thân là những kẻ đi theo phò trợ đương chủ nhưng Smelza và Audelio lại bỏ chạy khi thấy thống lĩnh ngã ngựa, hiện cả hai hoàn toàn không có tư cách phát biểu do phải hứng chịu những định kiến chẳng mấy tốt đẹp. Cả hai từ đầu chí cuối còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Roselia lấy một cái.
Roselia đang khoác lên mình bộ giáp óng ánh sắc bạc, thế nhưng Nigoald và Gadjen chỉ vận thường phục. Vốn chỉ là binh sĩ nên
Maldets và Kyrgyztan lúc nào cũng đầy đủ giáp trụ vũ trang, hiển nhiên, ở chốn luận bàn quân nghị thế này không thể không vận quân phục. Song Smelza và Audelio, hai kẻ chỉ vừa mới trở lại sau cuộc chiến cách đây không lâu lại mặc thường phục, dễ có thể thấy ý chí chiến đấu của các lão nhân thấp kém đến thảm thương.
Nghe Roselia ra lệnh xuất quân, cả sáu người đều tròn mắt ngạc nhiên.
“Điều động sáu trăm quân ra đương cự trong khi đối phương lại có đến hai ngàn, dù thế nào thì vẫn quá ư liều lĩnh.”
“Hiện Ngài Lucreseggia đã qua đời, nếu lỡ may Tiểu Thư Roselia có mệnh hệ gì thì đây sẽ là cái kết của Gia Tộc Romanesco, xin hãy cân nhắc.”
“Sĩ khí quân ta ai nấy cũng đều thấp cả. Đưa họ ra ngoại thành quyết tử là chuyện không tưởng. Chi bằng cứ cố gắng cầm cự, trấn thủ trong nội thành. Ắt hẳn quân địch cũng không chuẩn bị đủ quân nhu cho chiến sự lâu dài.”
“Quân địch lúc này sẵn trên đà chiến thắng, sĩ khí ngút trời. Trong khi đó ý chí quân sĩ phe ta đang bên bờ sụp đổ. Chỉ luận về quân số không thôi quân địch đã có ưu thế, chúng ta thậm chí còn chẳng có lấy một cơ hội thắng mong manh.”
Bốn người ngoại trừ Smelza và Audelio đều lần lượt lên tiếng phản đối, thế nhưng Roselia chẳng mảy may dao động, cất cao giọng phán duy nhất một câu chính là thế khiến cả bốn á khẩu.
“Là, là thế? Ý Người là sao?”
Lão nhân lãnh trọng trách quán xuyến nội thành- Nigoald hỏi lại với vẻ mặt hồ nghi.
“Sĩ khí quân ta đang trên đà sụp đổ, dẫu có cố thủ trong thành thì cũng chẳng thể nào khả quan hơn. Còn chưa kể nếu sĩ khí cứ tiếp tục đi xuống thế này, số lượng những kẻ đào ngũ sẽ cứ tiếp tục tăng lên mà thôi.”
“Quả đúng như lời Người nói. Nhưng nếu ta ra lệnh xuất binh...”
Thì sĩ khí binh mã cũng chẳng thể tăng lên được, đấy là những gì Nigoald định nói, song Roselia ngắt ngang.
“Có nguyên do để ta bảo trấn thủ trong thành là hạ sách.”
Roselia trừng mắt nhìn một lượt những cao tầng đang tại vị thành hàng xung quanh. Hiện y đang an tọa trên một chiếc ghế dành cho người trưởng thành, nhưng do mặt ghế quá cao, không thể nào với chân được đến sàn nên mới phải đặt một chiếc bệ gác bên dưới cốt để y tựa chân lên. Dẫu nhìn vẻ ngoài chẳng mấy oai nghiêm, nhưng ánh mắt của y lại có uy lực khôn tả. Có kẻ tìm cách lảng đi, có kẻ chỉ biết thở dài, số khác lại ngước mắt nhìn trời. Duy chỉ có Smelza và Audelio là cứ cúi xuống chằm chằm, tuyệt nhiên chẳng dám ngẩng mặt lên. Quan sát phản ứng của chúng thuộc hạ một hồi sau, đoạn Roselia tiếp lời.
“Nếu không có viện quân tương trợ, chẳng có cơ may chiến thắng nào cho bên trấn thủ cả.”
“Nhưng thưa Người, vẫn có khả năng viện quân từ phía lãnh địa thân tộc sẽ đến nếu chúng ta tiếp tục cầm cự. Nếu gửi yêu cầu chi viện đến các tiểu lãnh chúa chư hầu vẫn đang án binh, có lẽ ta sẽ...”
Trông Nigoald một mực vẫn muốn bảo vệ chủ kiến bản thân, Roselia chỉ khịt mũi cười.
“Viện quân sẽ đến ư? Ngươi thật sự nghĩ thế sao?”
“Thưa... Chuyện đó, thì...”
Bỏ mặt Nigoald đang ấp úng không thể đáp lời, Roselia nhìn cả năm người còn lại.
“Kẻ nào thực sự nghĩ rằng viện quân sẽ đến, đưa tay lên ta xem.”
Chỉ việc đơn giản là đưa tay lên, song tuyệt nhiên chẳng ai dám làm.
“Giả sử như cha ta còn sống, hẳn phía thân tộc sẽ gửi viện quân sang tương trợ. Cả bọn tiểu lãnh chúa kia nữa. Thế nhưng kẻ đang tiếp quản cả gia tộc hiện tại lại là ta, một con nha đầu hỉ mũi còn chưa sạch.”
Tự hạ nhục chính mình, Roselia bật cười nức nở.
“Đây hẳn là hồi kết cho Gia Tộc Romanesco. Giờ chẳng phải lúc lo cho bọn chúng. Nghĩ cách làm sao để tự gia còn tồn tại là việc tối ưu tiên lúc này. Chắc chắn trong lòng chúng đang nghĩ thế.”
Chẳng ai nói gì. Bởi thâm tâm họ cũng đang nghĩ tương tự. Bao giờ là thời điểm thích hợp để từ bỏ Nhà Romanesco, chuyển sang phò trợ Gia Tộc Masshimo? Nên chuẩn bị những gì để làm lễ vật? Những kẻ hiện đang có mặt tại buổi quân nghị lúc này cũng đang ấp ủ trong dạ những toan tính như thế, chuyện đó Roselia thừa biết. Dẫu sao thì con người thực sự trong y là Oda Nobunaga, những thứ như phản bội, bán đứng, mưu toan, thí mạng,... Y đều đã nếm trải đến mức phát ngán. Nhìn thấu tâm can những kẻ gia thần phụng sự chủ quân, dù có là tự nguyện hay bị ép buộc bởi thời thế đẩy đưa, đối với y cũng dễ như trở bàn tay.
Đa số họ đều đã sẵn sàng lựa chọn chủ quân mới để bảo toàn cơ ngơi cho mình, toan tính nên phụng sự ai để sống đời phồn vinh. Đấy là ưu tiên hàng đầu trong tâm can họ lúc này. Nơi đây không hề có quan niệm nho gia [Gia thần không tôn thờ hai chủ] như dưới thời Chiến Quốc, những kẻ này có tư duy như thế âu cũng là lẽ dĩ nhiên.
Tông giọng cao vút của Roselia là âm thanh duy nhất vang vọng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng chốn quân nghị.
“Lính tráng cũng thế. Liệu rằng binh sĩ có thể cầm cự được trong một trận chiến thủ thành mà không có viện quân hay không? Họa chăng sẽ chỉ tăng thêm những kẻ đào ngũ mà thôi. Thế nên toàn lực xuất binh, giải quyết nhanh gọn là hướng đi khả quan nhất hiện tại. Chỉ duy nhất một trận thì ai ai cũng có thể dốc sức, cả binh lính lẫn các người nữa, ta nói đúng không?”
Nói rồi, Roselia thoáng mỉm cười mỉa mai. Nhận lấy ánh nhìn của y, cả sáu người bất giác rụt cổ. Lần này đến phiên Gadjen lên tiếng.
“Thế nhưng thưa Tiểu Thư, dẫu có xuất binh thì quân số hai bên rõ ràng quá chênh lệch. Liệu ta có thể đẩy lùi bước tiến quân địch đang tiến công vây thành hay không? Điều binh không khéo, nguy cơ toàn diệt là viễn cảnh không thể tránh khỏi...”
“Khác biệt quân số không phải vấn đề. Cái chết của cha ta, Lucreseggia đã khiến phiến quân phe ta nhanh chóng sụp đổ. Quân địch cũng tương tự thế thôi, chỉ cần lấy được thủ cấp kẻ lãnh đạo quân xâm lược, quân địch tất nhụt chí mà rút lui.”
Thật là nực cười. Không lí nào có thể lấy được thủ cấp tướng lĩnh bên phía địch chỉ với sáu trăm quân. Dẫu biết Tiểu Thư Roselia là người có tố chất thông minh, song chung qui đấy chỉ là những tri thức đúc kết từ sách. Điều binh thiếu khôn ngoan sẽ chỉ làm tăng thêm thương vong để rồi bị đẩy lùi. Chưa kể đến nguy cơ bị toàn diệt.
Nhận định của Gadjen là hoàn toàn sai. Đã nhắc bao lần, kẻ đang trú ngụ trong cơ thể Roselia lúc này chính là Thiên Hạ Bố Vũ tự Oda Nobunaga. Là kẻ có kinh nghiệm chinh chiến nhiều hơn bất kì ai, âu cũng là kẻ biết cách làm thế nào để giành phần thắng rõ hơn bất kì ai. Song, tinh ý đến đâu thì các lão nhân cũng không thể đoán được thân phận thực sự của Roselia lúc này, có nói ra cũng không thể trách được.
Dẫu nghĩ trong tâm đây là chuyện không tưởng, thế nhưng trước phong thái thản nhiên tự nhã của Roselia, Gadjen không thể không tò mò muốn nghe tiếp.
Lẽ nào y có mật sách gì sao? Dù chỉ là kế sách trên bàn quân nghị song có nghe cũng chẳng mất mát gì cho cam. Giả sử như thế sự trở xấu, ta có thể điều động thuộc hạ giam lỏng y làm con tin, sau đó giao nộp y để thương lượng. Nghe chừng có vẻ không tồi.
Toan tính trong đầu, Gadjen tiếp tục xác minh xem kế sách Roselia sắp đề ra là như thế nào.
Nghe rõ khúc mắt của Gadjen, Roselia chỉ cười thầm trong bụng.
Sáu trăm đương đầu với hai ngàn. Hừm, so với cái lần ta đánh bại một vạn tám ngàn quân dưới trướng Imagawa Yoshimoto khi hắn xâm nhập địa phận Owari chỉ với hai ngàn binh sĩ, nhiêu đây nào có xá gì?
Song, y không có ý định ngồi kể chuyện đó ngay tại đây. Trận Okehazama vanh danh sử sách, khắp Nhật Bản ai ai cũng đều biết dù thời Chiến Quốc đã trôi qua khá lâu ấy, ở đây lúc này lại chẳng một ai hay. Thế nên Roselia chỉ nói thế này.
“Ta đã cho chuẩn bị sẵn sơ đồ nội thành, cùng với đó là bản đồ địa hình ngoại thành. Arlse, mang ra cho ta.”
Arlesvianne cung kính đáp lại “Đây, thưa Thành Chủ”. Động thái đó như để nhấn mạnh và nhắc nhở các cao tầng hiện có mặt tại buổi quân nghị nơi đây rằng lúc này đây, Roselia đã là đương chủ của cả gia tộc Romanesco.
Nhanh chóng mang sơ đồ và bản đồ ra, trải rộng cả hai lên trên bàn quân nghị, đoạn Arlesvianne và Yona lập tức lùi xuống.
“Nhìn đi.”
Gadjen có hơi ngạc nhiên trước sự chuẩn bị chu đáo. Có thể phần nào đoán ra được Roselia đã chuẩn bị kế sách đường hoàng trước khi triệu tập buổi quân nghị này.
Ứng phó quá nhanh. Linh hoạt là một trong những tố chất quan trọng nhất của người nhà binh. Nói thế tức cũng đồng nghĩa, Tiểu Thư Roselia có cả tư duy lẫn sự quyết đoán tương đương với một thống soái quân đội... Khoan đã, kết luận như thế hãy còn quá sớm.
Gadjen càng lúc càng nóng lòng muốn nghe những gì Roselia trình bày sắp tới đây.
“Từ giờ ta sẽ sách trình quân lược. Hậu quân nghị, các người cứ theo đó mà làm.”
Vẫn tay chỉ lên bản đồ địa hình, Roselia tuyên bố như thể toàn quân xuất kích là quyết định cuối cùng không thể thay đổi. Rồi y nhoẻn miệng cười, đoạn chêm thêm một câu.
“Thuận theo sách lược của ta, thắng lợi là kết quả sau cùng không thể bàn cãi.”
2
Về phía Nhà Masshimo, thuận thế thắng lợi do đã lấy được thủ cấp thống lĩnh quân viễn chinh, đánh thẳng vào căn cứ phe địch là lựa chọn hoàn toàn có cơ sở. Thực tế việc hành quân liên tục không ngừng nghỉ phần nào đó khiến tinh thần và thể lực của cả quân đoàn đang có dấu hiệu rệu rã, song thống lĩnh Nhà Masshimo đã không ngại ra lệnh đốc thúc binh mã đến cùng, cả Roselia cũng nghĩ rằng quyết định trên là không hề sai.
Tuy nhiên, về cơ bản mà nói thì nhận định của y cũng không hoàn toàn chính xác.
Quân Masshimo đã lấy mạng được đương chủ Gia Tộc Romanesco trong trận chiến trước đó. Thêm vào đó người kế vị gia tộc chỉ là một con nha đầu chưa đến mười tuổi. Lẽ đương nhiên Nhà Masshimo có thừa tự tin nắm lấy thời cơ trời ban này để san bằng tuyệt đối kẻ thù không đội trời chung- Nhà Romanesco. Đó cũng là lí do tại sao Nhà Masshimo lại huy động đạo quân trên hai ngàn binh sĩ tiến công chiếm thành Romanesco.
“Trên đây là nhận định của ta.”
Roselia- người đã thiết lập cơ sở tư lệnh tạm thời tại thực đường nơi nội thành hiện đang chăm chú nhìn lên hai bản địa đồ được trải dài trên bàn ăn.
“Thu thập thông tin là ưu tiên hàng đầu ở thời điểm hiện tại. Phải xác thực được chính xác quân số kẻ thù, thống lĩnh phe địch là kẻ như thế nào, địa vị của kẻ đó trong gia phả Nhà Masshimo ra sao. Ta cũng muốn làm rõ mức độ rệu rã và cả sĩ khí quân địch.”
“Liệu chúng ta có đủ thời gian nhàn nhã để tìm hiểu tường tận đến thế không?”
Các cao tầng dấy lên vẻ mặt hồ nghi, song Roselia giải thích.
“Muốn giành phần thắng tất phải lấy thông tin chính xác của kẻ thù làm đại sự. Đặc biệt là trong tình thế lấy quả đối chúng thế này.”
Nhóm Nigoald gật đầu với vẻ mơ hồ, nửa rõ nửa không, trông như không có ai hiểu được những lời Roselia vừa nói. Mặt khác, Roselia, hay nói đúng hơn là Nobunaga lại biết rõ về mức độ quan trọng của thông tin hơn bất kì ai khác.
Nguyên do y có thể lấy mạng của chủ soái Imagawa Yoshimoto, thành công cản bước đại quân xâm lược Imagawa, phần lớn là nhờ thông tin chính xác về vị trí đại bản doanh của Yoshimoto mà y đã thu thập được trước trận quyết chiến. Sau trận thắng lớn trước đại quân Imagawa, những người được y ban thưởng hậu hĩnh nhất lại chính là những kẻ có công thu thập được thông tin hữu ích chứ không phải toán binh giết được nhiều quân địch nhất, thậm chí phần thưởng của kẻ đã lấy được thủ cấp của Yoshimoto cũng không thể sánh bằng. Giai thoại trên phần nào phản ánh được mức độ quan trọng hóa thông tin đến thế nào của Nobunaga. Trải qua không ít những trận chiến như thế, lần này y cũng không hề có ý định bỏ qua việc thu thập thông tin. Ngay cả khi y đang lâm vào hiểm cảnh tồn vong, bị quân địch bao vây tứ bề. Không, chính vì đang lâm vào hiểm cảnh tồn vong nên đối với y, thông tin mới là thứ tối quan trọng nhất nếu muốn giành phần thắng. Oda Nobunaga đích thị là kẻ như thế.
Cho vời một người lính trẻ có triển vọng trong số các gia thần, Roselia trực tiếp đưa chỉ thị điều tra tình hình quân địch. Nếu giao việc này cho những lão nhân lúc này đang không rõ giá trị quan trọng của thông tin, hẳn bọn họ sẽ chỉ thực thi qua loa như đây là chuyện thủ tục, đấy là điều mà y lo sợ.
Rời chân khỏi bệ gác, Roselia đứng hẳn lên sàn, đoạn đanh mặt nghiêm nghị trừng mắt nhìn chàng gia thần trẻ tuổi.
“Nghe kĩ đây Leisedel, ta đã chuẩn bị cho ngươi năm mươi quân trinh sát. Ngươi là kẻ nắm toàn quyền. Nhiệm vụ của ngươi là đi dò la thật kĩ lực lượng binh chủng quân địch. Địch hẳn cũng đã điều động quân trinh sát, nhưng ta muốn các ngươi phải tiếp cận càng gần càng tốt để tìm hiểu rõ ràng nếu có thể. Chí ít cũng phải xác thực được đại bản doanh phe địch nằm đâu. Song không được phép làm liều. Việc của ngươi là thu thập thông tin, sau đó toàn mạng trở về đây và báo cáo lại cho ta. Nếu cảm thấy nguy cơ bị địch phát giác, tẩu thoát ngay khi có thể, tránh né giao tranh không cần thiết.”
Khuôn mặt thoáng chút bối rối vì ngoài dự đoán, nhưng Leisedel lập tức cúi đầu phục tùng.
“Thưa vâng! Hạ thần sẽ đi dò la đội hình và quân số quân địch, xác thực vị trí đại bản doanh, nhất định sẽ toàn mạng trở về báo cáo lại cho Tiểu Thư Roselia.”
“Tốt. Một lần điều động năm mươi quân sĩ dẫu sao cũng quá nhiều. Nếu cần thì cứ chia nhỏ đội hình, ta cho ngươi được phép tùy ý hành sự.”
Được giao trọng trách, Leisedel hớn hở biết ơn. Những lời đó là minh chứng cho thấy Roselia hoàn toàn tín nhiệm y.
“Hạ thần tuân mệnh!”
Leisedel sải bước thoăn thoắt rời khỏi thực đường, đoạn Roselia cho vời hai hầu gái tên Colte và Aimermain trình diện. Cả hai đều là những người được Arlesvianne giới thiệu là phù hợp để thu thập thông tin.
“Hai người các ngươi hãy đi tiếp cận gần khu vực quân doanh địch, sau đó nói chuyện với các nữ nhân lảng vảng quanh đó.”
Trông hai hầu gái nhìn mình thắc mắc như vẫn không hiểu dụng ý khiến Roselia cau mày.
“Không hiểu lời ta sao? Tức có nghĩa, ắt hẳn phe địch cũng có những nữ nhân làm việc nơi hậu phương hay ra vào nơi quân doanh, các người hãy hóa trang sao cho giống chúng, trà trộn và dò la xem có thông tin nào đáng chú ý diễn ra tại đó hay không.”
“A! Ra là thế, hóa ra đấy là ý của Người.”
“Hỏi han không khôn khéo sẽ khiến các người bị nghi ngờ. Hãy cẩn thận không được làm quá.”
“Bọn hầu nữ xin tuân mệnh!”
“Arlse, giúp chúng hóa trang như lời ta nói, rồi gửi chúng đi.”
“Bề tôi tuân mệnh. Không quá tàn tạ, cũng không quá hào nhoáng, bề tôi sẽ khiến họ sao cho có vẻ dân dã nhất có thể.”
Khả năng phán đoán của Arles quả đúng ý ta.
“Được. Ta giao lại cho ngươi.”
Roselia gật đầu hài lòng. Arlesvianne cung kính cúi đầu, sau đó cùng hai hầu nữ Colte và Aimermain lui xuống.
Giờ thì... Lẩm bẩm như thế, Roselia quay lại yên vị trên ghế khiến bộ giáp đang phủ khắp người y phát ra âm loảng xoảng tiếng kim loại cọ xát vào nhau. Vừa đặt nguyên hai chân lên bệ gác là ánh mắt của y trở lại vẻ sắc sảo thường thấy, y từ tốn nhìn một lượt các lão nhân và binh lĩnh hiện vẫn còn nán lại tại đây.
“Ắt sẽ phải mất ít lâu để thông tin cần thiết tới được tay ta. Trong lúc đó, các người hãy tiến hành chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Không được chậm trễ.”
3
Do đối phương là Gia Tộc Romanesco hoàn toàn không có bất kì động thái kháng cự nào khi bị truy đuổi, thế nên quân đội Nhà Masshimo có thể dễ dàng tiến quân tiếp cận đến gần khu vực thành trì. Tuy rằng không thể quan sát được bên trong nội thành do bức tường cao lớn bao phủ, song có thể phần nào đoán định được rằng có số lượng đáng kể binh lực đang tập trung bên trong.
Dù rằng bản doanh của Gia Tộc Romanesco cũng có thể gọi là chốn thành trì, nhưng lại không đến mức được xem như một pháo đài được bao bọc bởi thành lũy vững trãi. Nằm tọa lạc trên một ngọn đồi thoải, ngôi thành được xây dựng cốt để đảm bảo cuộc sống yên ổn của quyến tộc và những kẻ dưới quyền. Xung quanh thành chẳng có con hào nào bởi không có nguồn nước từ sông suối để đào một hào nước phòng thủ tự nhiên. Tuy nhiên, do bức tường bao bọc xung quanh quá cao nên cũng không dễ để có thể công thành. Chỉ với binh lực khoảng từ hai đến ba ngàn bên phe công thành hẳn là sẽ rất khó khăn. Song đấy chỉ là nếu binh lực án ngự nội thành đủ quân số để chống trả.
Nếu có đủ quân để chống cự, hẳn chúng đã điều quân đến đánh chặn quân ta công kích. Việc không có bất kì động thái nào cho thấy quân số của chúng hiện tại không đủ để cầm chân quân ta.
Đấy là suy đoán của Tư Lệnh Quân Đội Nhà Masshimo- Matthege Masshimo. Tuy chỉ mới hai mươi tuổi nhưng y đã có kinh nghiệm chinh chiến và lập được không ít chiến công. Y cũng không ít lần giao tranh với quân đội Gia Tộc Romanesco. Thân là con trai trưởng của đương chủ hiện tại, y rất được sự tín nhiệm của cha mình là Mowingstew Masshimo, tất cả những kẻ xung quanh ai ai cũng công nhận Matthege là người xứng đáng nhất cho vị trí đương chủ đời tiếp theo.
Về phần Mowingstew, thực lòng y cũng muốn đích thân điều binh chinh chiến, nhưng tình trạng sức khỏe không ổn định dạo gần đây khiến y khó có thể thủ lĩnh quân viễn chinh. Thế nên y mới giao toàn quyền điều binh cho cậu công tử đáng tự hào của mình, thậm chí còn chuẩn bị thêm một số trọng thần và gia nhân đáng tin đi theo phò trợ. Mowingstew rất đỗi mong chờ quý tử của y sẽ lập được chiến công gì đó, nhưng nào có ngờ rằng Matthege lại có thể đả bại được cả đương chủ của Gia Tộc Romanesco. Nằm trên giường bệnh, thâm tâm Mowingstew tự hào rằng con trai y quả thực không phụ sự kì vọng của mình, nhưng gác chuyện đó sang một bên.
Mặc dù đã đoán ra được rằng binh lực phiến quân Romanesco chẳng còn được bao nhiêu, song Matthege vẫn cử một tổ đội trinh sát dò la xung quanh ngoại thành để đề phòng bất trắc. Kết quả trinh sát cho thấy xung quanh ngoại thành Gia Tộc Romanesco chẳng có lấy một bóng quân nào. Theo đó, hôm sau Matthege đã điều động toàn quân tiến xa hơn, thu hẹp vòng vây xung quanh thành trì. Nhưng dẫu sao binh lực trong tay y chỉ có mỗi hai ngàn bốn trăm. Dù có bao vây thì cũng không thể nào đến mức che lấp được toàn bộ các kẽ hở, thế nhưng y không hề bận tâm. Ngược lại, y còn đinh ninh đây mới là cao kiến. Vòng vây càng thu hẹp thì sẽ càng khiến binh sĩ trấn thủ trong thành nao núng. Sự “nao núng” đó sẽ lại khiến phe trấn thủ dấy lên suy nghĩ rằng “Nếu muốn thoát, thì chính là lúc này đây”.
Một khi đã hoàn thiện vòng vây, việc tiếp theo là phải chuẩn bị tinh thần bởi bên trấn thủ hẳn sẽ chống trả quyết liệt. Để đề phòng thì bắt buộc phải bỏ thời gian chuẩn bị sách lược, tấn công không khôn khéo sẽ chỉ khiến đại quân chịu nhiều thương vong. Dẫu có thành công chiếm thành, việc khiến binh lực chịu nhiều tổn thất có thể sẽ mang lại hậu quả khôn lường. Chưa kể nếu số binh lính hi sinh quá nhiều, y sẽ bị cha quở trách bởi sự nông nổi chỉ vì muốn giành được phần thắng.
Không chỉ riêng Matthege, cả Gravedan- trọng thần được cha y cử theo phò trợ cũng có suy nghĩ tương tự. Nếu được thì phải tránh giao tranh không cần thiết, tức giảm thiểu số thương vong xuống ít nhất có thể. Vì lẽ đó, tốt nhất là nên thả những kẻ không còn ý chí chiến đấu muốn chạy đâu tùy ý. Còn nếu không thì phải khiến quân địch mất hết ý chí chiến đấu để rồi tìm cách tháo chạy. Đó là lí do tại sao quân Masshimo chỉ chia binh án ngự chứ chưa điều động tấn công.
Phía nam thành- âu cũng là nơi cổng chính có một ngàn quân chủ lực đang trấn giữ, cổng sau tức bắc thành có năm trăm, phía đông án ngự bởi bốn trăm, đoàn quân hộ giá Matthege gồm một trăm kỵ binh và hai trăm bộ binh được phân bổ phía hậu phương một ngàn quân chủ lực. Với sự phân bố quân lực trên, dù quân địch có liều mạng tiến công hòng lấy mạng Matthege thì y cũng có thể dễ dàng đẩy lùi chúng. Hai trăm quân sĩ còn lại được giao nhiệm vụ quan sát động tĩnh phe trấn thủ và truyền lệnh cho toàn quân. Bởi nhiệm vụ chính chỉ là quan sát nên cũng không cần điều động quá nhiều. Phía tây thành trì hoàn toàn không có một ai được bố trí. Sự sắp đặt trên của Matthege sẽ khiến binh sĩ nội thành tháo chạy về phía tây, và y cũng không có ý định bắt giữ chúng. Biết được đồng đội thành công tẩu thoát, tàn binh còn lại sẽ kháo nhau chạy theo. Muốn chạy thì cứ chạy, cơ bản đấy là ý định của Matthege và Gravedan.
Thời điểm quân số phe địch án ngữ nội thành giảm mạnh, chỉ cần đối đãi cương nhu luân phiên một cách thích hợp, chiến ý của chúng tự khắc mất đi. “Cương nhu luân phiên” ở đây tức là thể hiện cho quân địch thấy sức mạnh áp đảo phe ta, đồng thời ngỏ ý khuyên bảo chúng hạ vũ khí. Ngoan ngoãn chấp thuận sẽ được khoan hồng, bằng không bọn ta sẽ tàn sát tất cả những kẻ đang ở trong nội thành. Chỉ cần đe dọa như thế, Gia Tộc Romanesco gần như không còn bất kì vệ binh nào trấn giữ chắc chắn không còn cách nào khác ngoài phải qui phục.
Lấy kế sách ấy làm trọng, Matthege điều đại quân siết chặt vòng vây.
Tuy việc phe Romanesco chưa có bất kì động thái đáng chú ý nào cho đến nay khiến Matthege không khỏi lấy làm lạ, nhưng y cũng chẳng cảm thấy đáng nghi ngại gì cho cam. Kẻ duy nhất có khả năng kế vị sau khi Lucreseggia tử nạn chỉ là một con nhãi chín tuổi, thậm chí có khi nó còn không biết nên ra lệnh thế nào cho các lão nhân, thế thì có gì đáng phải lo chứ? Đấy là những gì thâm tâm y nghĩ lúc này.
Một khi có trong tay đương chủ hiện tại của Gia Tộc Romanesco, Matthege sẽ biến nhục thể ấy thành vật sỡ hữu của riêng y. Binh lính bỏ chạy lấy thân, mất đi ý định phản khán, đến lúc đó thì Gia Tộc Romanesco không còn cách nào khác ngoài phải qui phục. Chỉ cần đe dọa đối phương giao nộp đương chủ để đổi lấy an toàn cho binh sĩ, chắc chắn chúng sẽ phải nghe theo. Dẫu bản nhân có không đồng ý đi nữa thì các lão nhân cũng sẽ gây sức ép. Bởi lẽ chúng ắt hẳn ưu tiên cho sự tồn vong của gia tộc, giao nộp đương chủ là lựa chọn duy nhất.
Rồi Matthege sẽ đưa con nha đầu chín tuổi tên Roselia Romanesco- tân đương chủ Gia Tộc Romanesco ấy về tư phòng, cưỡng ép nó cởi bỏ y phục, hăm dọa để khiến nó phải dạng chân. Tưởng tượng cảnh y dùng ngọn giáo của riêng mình đâm thẳng vào cơ thể con nhãi, Matthege không khỏi cảm thấy phấn khích.
Làm nhục và cưỡng ép lệnh nương Nhà Romanesco sẽ khiến những uất ức trước giờ được giải tỏa. Cả những gia thần đang phụng sự Nhà Masshimo hẳn cũng sẽ cảm thấy thích thú khi thấy đương chủ kế vị hành hạ lệnh nương Nhà Romanesco như nô lệ. Thế nên Matthege mới muốn bắt sống, đưa Roselia về làm chiến lợi phẩm nếu có thể.
Thế nhưng, mọi sự đến giờ lại không phục theo ý muốn của y. Đã một ngày trôi qua từ lúc y thiết lập vòng vây, ấy thế mà vẫn chưa có bất kì lính Romanesco nào bỏ chạy khỏi thành.
Thế này là sao? Đáng ra binh lính án ngữ trong thành đã mất sạch ý chí chiến đấu rồi mới phải. Có lẽ nào phần đông binh đã bỏ chạy trước khi ta kịp đến đây, hiện tại binh lính trong thành còn ít hơn những gì ta nghĩ? Nếu đã vậy thì phải dò la tình hình nội thành.
Matthege cử một sứ giả đi để gửi tối hậu thư, vừa để quan sát những kẻ còn trụ lại vừa để dò la tình hình hiện tại bên trong thành.
4
Roselia dự định sẽ sử dụng thông đạo ngầm dùng để thoát hiểm ra vùng ngoại ô phòng trường hợp khẩn cấp, từ đó triển khai một cuộc tập kích đêm. Khi nghe Arlesvianne kể về kết cấu tòa thành và chi tiết trên, y đã nghĩ rằng sẽ lợi dụng được điểm này trong trường hợp nào đó, nào ngờ đâu cơ hội lại đến sớm hơn mong đợi.
Sau đây là chiến sách của Roselia, hay nói cách khác là của Nobunaga.
Năm trăm từ tổng số sáu trăm quân trấn thủ sẽ lợi dụng địa đạo để lẻn ra ngoài và tiếp cận địch doanh vào giữa đêm. Số quân vượt quá dự đoán của đối phương, cộng kèm việc địch quân không ngờ đến, thế nên hiệu quả đợt công kích cũng sẽ tăng mạnh. Mặc dù thông tin vị trí bản doanh của địch vẫn chưa được làm rõ, thế nhưng vẫn có thể phần nào đoán định được bằng cách ước định dựa trên địa hình. Toán quân trinh sát của Leisedel hẳn sẽ tìm ra thêm thông tin nào đó, công việc dò la các nữ thương nhân tiếp tế của Colte và Aimermain ắt hẳn cũng sẽ có thành quả. Trường hợp xấu nhất nếu không đào bới được gì, Roselia vẫn sẽ xuất kích dựa trên cảm tính. Địa đạo thoát hiểm được đào rất dài, trừ khi bản doanh được thống thoái phe địch dựng ở nơi xa, xuất môn địa đạo hẳn sẽ nằm ở phía sau hoặc ngay bên cạnh địch doanh. Năm trăm quân tập kích vào giữa đêm hẳn sẽ khiến quân địch rơi vào hỗn loạn.
Roselia thậm chí còn lập thêm một kế sách khác, cốt để tiến xa hơn. Sứ giả được quân địch gửi đến giữa lúc toàn quân đang chuẩn bị cho cuộc dạ tập, y đã chớp thời cơ lợi dụng điều đó.
5
Roselia cho vời sứ giả vào trong để diện kiến, trước đó y đã cố tình giảm số quân được bố trí ở khu vực từ cổng thành đến lâu đài và cả bên trong lâu đài. Vì lẽ đó, tất cả những gì sứ giả quan sát được chỉ là đâu đó khoảng mười người lính đang án ngữ trong cổng thành, số lượng vệ binh canh giữ lối ra vào lâu đài cũng không mấy đáng kể. Thậm chí ngay cả khi vào được bên trong, binh lực được bố trí xung quanh cũng chẳng khác là bao.
Trong lúc chờ đợi được cấp phép thông hành, viên sứ giả đã tranh thủ quan sát tình hình bên trong nội thành. Cụ thể là binh lực Nhà Romanesco còn lại bao nhiêu, sĩ khí địch quân cao thấp thế nào,... Bởi lẽ xác thực những thông tin trên cũng là một phần nhiệm vụ, thế nên từ lúc bước chân qua cổng thành, viên sứ giả đã dùng hết sức bình sinh để thị sát xung quanh. Ngờ đâu y lại dễ dàng rơi vào cái bẫy Roselia đã giăng sẵn.
Về phần tối hậu thư, sau khi Roselia trả lời rằng chờ đến trưa mai sẽ đưa ra câu trả lời chính thức, viên sứ giả đã trở về ngay lập tức chẳng nấn ná lại lâu, dẫu sao thì tình hình nội thành cũng đã xác thực xong rồi... Đó là những gì bản nhân nghĩ. Song, từ số lượng binh sĩ ít ỏi, đến bầu không khí vắng vẻ chẳng mấy xôn xao trong nội thành, tất cả đều đã được Roselia dựng lên một cách tinh vi.
“Thưa, đương chủ Nhà Romanesco bảo rằng chờ đến trưa mai sẽ trả lời.”
Viên sứ giả nói sau khi trở về bản doanh, đoạn y báo cáo tiếp nội tình bên trong thành.
Nghe báo cáo từ đầu đến cuối, Matthege hỏi lại sứ giả.
“Binh lực trong thành có khoảng bao nhiêu?”
“Theo những gì hạ thần thấy thì chưa được hai trăm, nhiều lắm thì chắc cũng không đến ba trăm quân.”
Con số ấy đúng như những gì Matthege đã định.
Có nhiều mấy cũng không đến ba trăm quân, không lí nào chúng lại có ý định chống trả được.
Không chỉ riêng gì Matthege, từ Gravedan trở xuống, tất cả các cao tầng cũng cùng chung suy nghĩ. Dẫu vẫn thấy lạ rằng tại sao số lượng binh lực ít ỏi còn lại vẫn chưa chạy đi, song tất cả đều ngộ nhận cho rằng những kẻ không còn ý chí chiến đấu vốn đã cao chạy xa bay, chỉ còn lại đấy những binh sĩ tận trung nên cũng không có ý đào sâu tìm hiểu.
Cứ thế, giai đoạn mở màn cho cuộc chiến tại Thành Romanesco đã ngã ngũ, với phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía Gia Tộc Romanesco sau kế sách mà Roselia đã lập nên. Tuy nhiên, phía Nhà Masshimo tuyệt nhiên không có một ai nghĩ rằng họ đã thua, thậm chí còn không cảm thấy bất cứ điềm gở nào.
6
Sau khi sứ giả trở ra, Roselia đốc thúc toàn quân chuẩn bị xuất kích. Đồng thời điểm đó thông tin dò la được từ các nữ buôn lảng vảng gần địch doanh lại về, vị trí bản doanh quân địch đã hoàn toàn được xác thực.
Ta thắng rồi!
Báo cáo ấy khiến Roselia không khỏi hứng khởi.
“Mang giáo của ta ra đây!”
“Tiểu Thư Roselia, có thật là người cũng muốn xuất chinh không?”
“Thần nghĩ dù thế nào thì cũng quá sức với người.”
“Xin người hãy lánh lại trong lâu đài đi.”
Mặc cho hội Nigoald và Gadjen cố gắng khuyên nhủ thế nào, Roselia cũng không tỏ ý muốn nghe theo. Cuối cùng các lão nhân phải cầu xin thê tử của Lucreseggia, tức mẫu thân của Roselia đến để khuyên răn đương chủ suy nghĩ lại, thế nhưng...
“Giờ đây ta đã là đương chủ của Romanesco. Lời của mẫu thân đối với ta là vô giá trị.”
Roselia chỉ trừng mắt, gạt lời nói mẹ ruột của y sang một bên.
Trước thái độ của đứa con gái không xem mình là mẹ, cộng thêm cảm giác kinh hãi trước khẩu khí khác hẳn trước kia của y khiến vị mẫu thân nhanh chóng chùn bước, toan tính ban đầu của các lão nhân cũng theo đó tan thành mây khói.
Dù có là ở Owari hay ở đây, những kẻ luống tuổi cổ súy không ngừng nói những thứ vô nghĩa luôn luôn đầy rẫy.
Nhớ lại cảnh các trọng thần tại chốn quân nghị luôn miệng chủ trương trấn thủ trong thành là cách duy nhất khi đại quân dưới trướng Imagawa Yoshimoto xâm nhập địa phận Owari, Roselia, hay nói đúng hơn là Nobunaga chỉ cười thầm trong dạ. Lúc ấy Nobunaga đã hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của các lão nhân, nghĩ lại cũng chẳng khác lúc này là bao.
So với các người, ta là một nam nhân đã trải qua trăm trận chinh chiến... Không. Giờ là nữ nhân mới phải.
Cố nén để không nhoẻn miệng phì cười, Roselia một lần nữa trừng mắt nhìn một lượt xung quanh.
“Hay các người định bảo đưa ta ra trận chỉ tổ vướng tay vướng chân?”
Ánh nhìn của Roselia khiến các lão nhân như liệt nửa người. Bọn họ đều bị áp chế bởi ánh nhìn của một nữ nhi chín tuổi.
“K-không phải vậy, ý của thần là ngoài kia thật sự rất nguy hiểm.”
“Chẳng may Tiểu Thư Roselia có mệnh hệ gì...”
“Thì các ngươi sẽ mất lễ vật dâng lên cho nhà Masshimo phỏng?”
Mỉm cười nhạo báng, Roselia lại nhìn thẳng mặt từng lão nhân khiến những kẻ đang có mặt tại chốn quân nghị đồng loạt im bặt.
Lũ này hỏng rồi. Trong thâm tâm chúng chỉ nghĩ cách hòa hoãn thế nào để Gia Tộc Romanesco có thể tiếp tục tồn tại, hay làm sao để chúng có thể giữ được cái mạng của mình mà thôi. Quì gối xin hàng đổi lấy bình yên trước mắt, giả sử có thành công đi nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ lại bị Nhà Masshimo giẫm nát. Ta sẽ bị đối đãi như tù nhân, hoặc bị giết một khi chúng tìm được kẻ nào đó thích hợp để thay thế vị trí đương chủ.
Bọn lão nhân ở đây hoàn toàn vô dụng, Roselia không thể không kết luận như thế. Tức có nghĩa, những kẻ đáng tin còn lại chính là những gia thần trẻ tuổi. Tuy rằng chưa có chiến công cũng không có tiếng nói, nhưng họ đều là những kẻ ủng hộ Roselia và thực tâm mong muốn thoát khỏi khổ cảnh trước mắt. Roselia đã nghe điều đó từ Arlesvianne, y cũng đã tán gẫu với một vài gia thần trẻ tuổi. Trong chuyến dạ tập lần này, Roselia cũng định rằng sẽ giao quyền chỉ huy binh sĩ cho những người trẻ tuổi có triển vọng. Về mặt này thì có thể khẳng định chắc chắn dù bề ngoài hoàn toàn khác biệt, nhưng trong tâm y đích thị là Nobunaga. Dụng nhân không câu nệ xuất thân hay gia cảnh, cũng chẳng quan tâm lai lịch rõ ràng hay bất minh, đây là minh chứng rõ ràng nhất cho chủ trương của Nobunaga: Miễn có thực tài là có đất dụng võ.
Chỉ sau thời gian ngắn kể từ khi kế vị, ấy thế mà những người lính trẻ tuổi đã hoàn toàn xiêu lòng trước Roselia và toàn tâm ủng hộ y trở thành tân đương chủ vì tương lai của Gia Tộc Romanesco. Sự cuồng nhiệt ấy nhanh chóng lan rộng khắp nơi trong thành. Tình cảnh đó khiến các lão nhân không thể đứng ngoài, họ buộc phải lĩnh binh dưới trướng và xuất chinh theo lệnh của Roselia.
- Không lí nào trận dạ tập này lại có thể thành công được. Chúng ta hẳn sẽ đại bại để rồi chạy trốn về thành trong sự nhục nhã.
- Một khi nếm trải cảm giác thất bại đau đớn, hẳn người sẽ ngoan ngoãn chấp nhận qui phục mà thôi.
- Ta phải chú trọng, không nên để bản thân bị thương nặng chỉ vì bị cuốn vào kế sách điên rồ của Tiểu Thư Roselia.
Tiếc thay, đây lại là những suy nghĩ trong thâm tâm các lão nhân lúc này.
7
Vốn dĩ địa đạo được đào cốt để đề phòng trường hợp nguy cấp cần thoát hiểm đến ngoại ô thành trì nên không được duy tu tốt. Nền đất chênh vênh, tường trần lồi lõm đá tảng gồ ghề, thêm vào đó địa đạo được đào thành một đường trũng xuống bên dưới lâu đài nên cũng khó di chuyển. Chiều cao và bề rộng lối đi được đảm bảo tối giản hết mức, thế nên nếu một người trưởng thành muốn đi qua, bắt buộc phải khuỵu gối cúi người. Cứ cách một khoảng, toán binh sĩ tiên phong lại đặt những ngọn nến vào trong chúc đài được gắn trên tường, châm chúng lên tạo thành những điểm sáng nhỏ nhoi trải dài dọc theo địa đạo, đây là nguồn sáng duy nhất giúp toàn binh có thể tiến lên trong bóng tối. Dẫu vậy nhưng vẫn có một số binh sĩ vừa khum người di chuyển, vừa cầm trên tay những ngọn đuốc hay nến phòng trường hợp cần kíp. Mặt khác, do có cơ thể nhỏ nhắn nên Roselia không phải khuỵu gối hay cúi người, thẳng lưng điềm nhiên bước về phía trước.
Tất cả cửa sổ trong căn phòng nơi đặt lối vào của địa đạo hiện đang được khai thông, tạo nên một vùng đối lưu bên trong nên không phải lo đến việc bị ngộ độc không khí.
Arlesvianne vừa thận trọng mò mẫm tiến lên, vừa dùng ngọn đuốc trên tay soi sáng bước chân của Roselia. Bộ giáp bạc của Roselia phản chiếu ánh lửa lập lòe từ ngọn đuốc khi được soi sáng. Vì có chiều cao vượt quá trung bình của cánh nữ nhi, trông Arlsevianne di chuyển khá chật vật.
“Ha ha ha, có ai ngờ cái cơ thể bé tí của ta lại tiện lợi trong những lúc như thế này.”
Trông những lão nhân và Arlsevianne di chuyển khó nhọc trước sau, Roselia mỉm cười sảng khoái. Thấy thế, nhóm Nigoald chỉ nhăn mặt như muốn nói rằng chuyện này chẳng hài hước gì đâu.
Sắp đến là trận dạ tập mang tương lai của Gia Tộc Romanesco lên vách vực. Không chỉ riêng tương lai của gia tộc, cả tính mạng của chúng ta cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, nha đầu này có lí giải được tình hình hiện tại không? Giả như mọi thứ đến giờ chỉ là những điều tiếp thu được trong sách thì tất cả chúng ta sẽ đi tong.
Khác hẳn với Nigoald- kẻ chỉ miễn cưỡng tuân theo những mệnh lệnh điên rồ của tân đương chủ, binh sĩ gần đó lại ngạc nhiên và cảm phục trước sự can đảm của Roselia.
- Ngờ đâu Tiểu Thư Roselia lại là một người táo bạo thế này.
- Thật khiến người ta không khỏi nhớ lại Đương Chủ thời trước lúc ngài còn trẻ.
- Tuy rất đỗi lo lắng khi nghe tin Thành Chủ tử nạn, nhưng chẳng phải Gia Tộc Romanesco vẫn sẽ tồn vinh dưới sự dẫn dắt của Tiểu Thư Roselia sao?
Đấy là những gì họ đang nghĩ.
Chẳng mấy chốc, đoàn binh đang hành quân theo một hàng dọc chững lại. Phía trước chính là lối ra, thế nên dừng lại để thị sát tình hình bên ngoài là việc phải làm. Do đang hành quân theo một hàng dọc trải dài địa đạo, thế nên nếu tiên phong dừng bước, tự khắc những người đi theo sau cũng sẽ dừng bước theo. Thời gian trôi qua được bao lâu rồi? Thực tế chỉ mới đâu đó khoảng mười phút, song đối với những người lính phải dừng bước giữa bóng đêm địa đạo, khoảng thời gian ấy tưởng chừng như vô tận.
Và rồi đoàn quân tiếp tục chuyển bước.
“Nghe kĩ đây. Một khi đã ra ngoài rồi, tuyệt đối không được gây ra tiếng động. Truyền lời ta đến những kẻ đi sau.”
Roselia nén hơi ra lệnh với một người lính đi ngay sau mình, tức thì lời đáp “đã rõ!” với âm lượng cực nhỏ vang lên trả lời.
Khoảng thời gian từ đấy đến khi Roselia ra được bên ngoài đâu đó khoảng hai mươi, ba mươi phút. Thế nhưng do phải ra từng người từng người một, chung qui lại rất mất thời gian. Roselia leo lên một chiếc thang kim loại cũ kĩ đầy vết hoen ố được dựng cạnh vách tường thẳng đứng để ra ngoài với sự giúp đỡ của Arlesvianne, đoạn y nhanh chóng thị sát một lượt xung quanh.
Xuất môn địa đạo nằm ngay giữa rừng, cây cối bủa vây xung quanh khiến tầm nhìn bị cản trở. Đôi vầng trăng to nhỏ tỏa sáng trên bầu trời đêm. Mặt trăng to trông như mãn nguyệt, mặt trăng còn lại tuy không bằng nhưng cũng tròn không kém cạnh. Vì lẽ đó mà bóng tối xung quanh được soi rọi tựa buổi chạng vạng. Roselia kinh ngạc trong lòng, song binh tướng xung quanh không một ai lấy làm lạ trước khung cảnh dị thường đó. Họ chỉ ngước nhìn dạ thiên, lẩm bẩm những thứ như đêm nay trăng nào cũng sáng tựa như rằm rồi thôi.
Nhìn thấy phản ứng của những binh tướng trước hai vầng nguyệt tỏa sáng nơi từ dạ, y không khỏi tự nhủ thầm, rằng quả nhiên nơi đây khác hẳn thế giới mà y từng tồn tại.
Giờ không phải lúc, ta sẽ tìm hiểu về chúng sau khi có cơ hội. Bây giờ phải tập trung ưu tiên kẻ địch trước.
Rời mắt khỏi bầu trời đêm, Roselia miễn cưỡng kéo sự chú ý của mình xuống mặt đất.
Dù trăng có sáng thế nào thì cũng không thể xác định được vị trí quân đội nhà Masshimo từ đây. Ngược lại cũng có thể nói rủi ro bị quân địch phát giác là rất thấp, song mọi đường đi nước bước phải thật cẩn trọng, tuyệt đối không được mắc sai lầm.
Ám mật tức dạ tập chi mệnh. Thời khắc quân địch phát hiện ra hành tung của ta, mọi tính toán xem như đổ sông đổ bể.
“Leisedel có đây không?”
Theo tiếng gọi của Roselia, một người lính cơ thể cường tráng gần đó nhanh chóng tiếp cận. Đấy là người đã nhận ủy thác chỉ huy nhóm quân trinh sát từ Roselia- Leisedel Lemand. Toán binh trinh sát đã hội quân cùng toàn thể đoàn binh dạ tập vừa rời khỏi địa đạo, tập trung cảnh giới khu vực xung quanh lối ra.
“Hạ thần ở đây, thưa Tiểu Thư Roselia.”
Leisedel nhanh chóng tiến đến nơi Roselia đang đứng, đoạn cúi đầu thật sâu. Song, do sự khác biệt chiều cao nên dù có cúi thấp đến thế nào thì trông như Leisedel đang nhìn xuống Roselia từ trên cao. Khuỵu gối định rằng sẽ quỳ xuống, nhưng Roselia ngăn lại.
“Đang lúc nguy cấp, không cần hành lễ.”
“Rõ.”
Leisedel đứng thẳng người, Roselia nhìn lên y mà hỏi.
“Địch quân xung quanh ra sao?”
“Thưa, trong rừng không có ai. Cả bên ngoài rừng cũng chẳng thấy bóng dáng kẻ nào trong tầm quan sát.”
“Ra thế. Tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Không được để kẻ địch bén mảng gần đây. Nếu trinh sát địch có dấu hiệu tiếp cận, loại bỏ chúng ngay cho ta.”
Loại bỏ- tức lệnh của Roselia là giết sạch cho y. Trong tâm ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ chín tuổi hạ lệnh sát nhân như sát nhặng, song đồng thời Leisedel cũng cảm thấy sự đáng tin cậy trong lời nói của y.
“Hạ thần tuân lệnh.”
“Chiếu theo báo cáo của nhóm Colte, xác thực xem đại bản doanh phe địch có thật là nằm ở đó không cho ta.”
Mục tiêu trọng yếu của trận dạ tập này, không gì khác ngoài thủ cấp của Matthege Masshimo. Giả như địch quân di dời bản doanh đến vị trí khác thì bao nhiêu công sức chuẩn bị xem như đi tong. Đối với Roselia thì đây là vấn đề đáng quan ngại bật nhất.
“Hạ thần tuân lệnh.”
“Đi đi!”
Nhìn theo bóng lưng Leisedel đang nhanh chóng di chuyển, Roselia gọi tên một kẻ khác.
“Balgalio! Thời cơ đã điểm. Chia quân làm tư theo kế hoạch.”
“Rõ. Hạ thần tuân mệnh.”
“Arlesvianne, toàn quân đã tập hợp xong chưa?”
“Thưa, tất cả đều đã vô sự ra khỏi địa đạo, hiện đang đợi lệnh.”
“Triệu tập tất cả đến đây cho ta.”
Arlsevianne tuân lệnh lập tức rời đi, đoạn Roselia quan sát xung quanh. Nhiều binh sĩ đang nhìn chằm chằm về phía y. Cũng có những kẻ tuy không nhìn, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe ngóng. Để ý đến một người trong số đó, Roselia tiến lại gần định nhắc nhở anh ta đừng để bộ giáp trên người mình phát ra tiếng, y gọi người lính ấy với giọng hào sảng.
“Này, sao thế Thomas? Ngươi đang lo à?”
“Ơ, thưa, không ạ...”
“Bình tĩnh đi, chiến trận còn chưa bắt đầu kia mà?”
“Vâng, thưa Người...”
“Judeux, đừng có mơ màng nữa. Tập trung vào.”
“Xin Người thứ tội!”
“Ngậm mồm lại Glenga. Mở mồm như một kẻ ngốc như thế, rủi thay tên bay vào họng ngươi thì sao?”
Trông thấy Glenga đang ngáp ngắn ngáp dài vội vàng bụm miệng, xung quanh chợt phát lên những tiếng thì thầm khúc khích. Bầu không khí căng thẳng bao quanh chợt có biến chuyển. Hội lão nhân đang quan sát Roselia nãy giờ không khỏi ngạc nhiên. Họ đều ấn tượng trước cái cách Roselia trấn an những người lính đang lo lắng.
Thật tình. Trông thôi cũng khiến người ta tự hỏi không biết ai mới là người lớn đây.
Ta thậm chí còn chẳng nhớ mặt biết tên đám ranh đó.
Đám lão nhân không hề biết kẻ đang trú ngụ trong cơ thể của Roselia à ai không thể không tự hỏi trong dạ, rằng đây có thực sự là Roselia họ biết hay không. Đoán già đoán non nhưng lại vô tình đúng cũng nên, hiện tại trong thâm tâm của các lão nhân là những ý nghĩ như thế.
Roselia không ngừng động viên toán binh sĩ xung quanh, được một lúc thì dừng lại, rồi y cho gọi hầu nữ Yona.
“Yona có đây không?”
“Thưa Tiểu Thư Roselia, hầu nữ đây ạ.”
“Ta khát. Lấy nước cho ta.”
“Hầu nữ đi ngay!”
Trong lúc đợi Yona mang bình nước nhỏ đến, Roselia nhanh chóng đưa ra chỉ thị cho những lãnh binh trẻ tuổi. Giữa lúc ấy, Leisedel chạy lại.
Dù đang cố nén tông giọng thấp hết mức, song Leisedel vẫn bẩm báo một cách trịnh trọng.
“Bẩm báo Tiểu Thư Roselia! Một nhóm trinh sát đã phát hiện được vị trí bản doanh địch. Đúng như báo cáo của Colte và Aimemain, chúng đang đóng quân trên một ngọn đồi cách khu rừng khoảng nửa dặm Liga.”
Dù không rõ chính xác nửa đặm Liga là bao nhiêu, nhưng Roselia có thể phần nào ước chừng được dựa trên những đơn vị đo lường y học được từ Arlesvianne.
“...Nếu là vậy thì vẫn nằm trong tính toán của ta. Sao ngươi biết đấy là đại bản doanh quân địch?”
“Thưa, lợi dụng địa hình đồng cỏ cao để tiếp cận ngọn đồi, binh sĩ đã trông thấy ấn kỳ của Nhà Masshimo. Không những thế, còn có cả ấn kỳ của đích nam dòng họ Masshimo là Matthege nữa. Nếu chuyện đương chủ Nhà Masshimo đang trên giường dưỡng bệnh là thật thì thống soái phe địch đích thị là Matthege. Nếu là vậy, đây chắc chắn là bản doanh phe địch không nghi ngờ gì nữa.”
“Có xác định được quân số không?”
“Tuy không có con số xác thực, nhưng thần ước chừng được khoảng bốn đến năm trăm binh lực.”
Thực tế toán quân dưới trướng Matthege hiện đang trấn thủ tại bản doanh chỉ có vỏn vẹn ba trăm, con số trong báo cáo của Leisedel rõ ràng là phóng đại khá nhiều, song quân trinh sát vừa phải mò mẫm tiếp cận giữa đêm, vừa phải cẩn trọng không để địch quân phát giác, phải hoạt động dưới điều kiện như thế nên quả nhiên không thể tránh khỏi sai sót.
“Năm trăm sao? Tức có nghĩa binh lực hai bên là tương đồng.”
So với lúc ta dùng hai ngàn quân tập kích bản doanh của Yoshimoto với năm ngàn quân trấn thủ, nhiêu đây nào có xá gì.
Tự cắt lời, Roselia quay mặt nhìn một lượt xung quanh, đoạn lên tiếng độc thoại với thái độ cao ngạo.
“Nếu ta tập kích vào đại bản doanh địch, thắng lợi sau cùng là điều không thể bàn cãi.”
Dù đang nén âm, nhưng giọng nói của y vẫn vang vọng khắp xung quanh.
“Đưa quân trinh sát lên làm tiên phong, chúng ta sẽ xuất kích ngay.”
Roselia đã sải bước đi trước khi lệnh được hạ xuống. Tựa một lẽ hiển nhiên, Arlesvianne và Yona đi theo sau lưng y. Cả hai không vận đồ hầu nữ giống với mọi khi, họ đang khoác lên mình một bộ chiến khải nhẹ dưới danh nghĩa hầu gái ra trận. Balgalio vội vã đuổi theo sau lưng họ.
Lấy nội lực trong bụng, Roselia nói với toàn binh.
“Hỡi ba quân, nghe lệnh ta! Chuẩn bị xuất kích!”
“Ô-ô-ô...!”
Giọng đáp trầm nén của các binh sĩ khiến màn đêm tĩnh mịch xáo động.
“Binh đoàn một theo ta!”
“Đừng để Tiểu Thư Roselia phải chờ đợi! Binh đoàn hai, khẩn trương!”
“Binh đoàn ba, xuất kích! Kẻ nào chậm trễ cứ bỏ lại phía sau!”
“Binh đoàn bốn nhanh chân lên! Muốn lập công thì đêm nay chính là cơ hội!”
Roselia đã chia đoàn binh tập kích dưới trướng mình thành bốn binh đoàn, bản thân y lãnh đạo binh đoàn một trong số đó.
“Kể từ bây giờ, không được hé răng nửa lời, không được tạo ra tiếng động, không được lên tiếng dù bất kể lí do.”
Mệnh lệnh của Roselia được các binh sĩ thì thầm truyền tai nhau đến tận hậu phương.
Phía các binh sĩ có nằm mơ cũng không ngờ được Roselia lại đích thân chỉ huy toàn quân ra trận, ai ai cũng bán tín bán nghi khi nghe tin đó. Song tại đây ngay lúc này, trông thấy hình ảnh Roselia thống lĩnh đoàn quân tại chốn chiến trường, binh sĩ ai nấy đều tinh thần lên cao, sĩ khí ngút trời.
Sát.
Chênh lệch lực lượng? Hà cớ gì phải sợ?
Cứ theo lệnh Tiểu Thư Roselia, thắng lợi ắt nằm trong tay không nghi ngờ gì nữa.
Đó là tiếng nói trong thâm tâm toàn binh lúc này.
Cả nhóm lão nhân lúc đầu chỉ ưu tiên mạng sống của bản thân cũng đã có chút thay đổi trong suy nghĩ.
Đến nước này, ta chỉ còn cách làm những gì mình có thể mà thôi.
Không ngờ sĩ khí quân ta lại cao đến thế này. Nếu cứ như vầy, phải chăng...
Roselia ban đầu đã định sẽ đẩy các lão nhân về nơi hậu phương ra trận sau khi nhận ra ý đồ thực sự trong lòng họ, song hiện tại bọn họ cùng các cận thần lại xung phong dấn thân lên tiền tuyến,
Dẫn đầu đoàn quân, Roselia thoăn thoắt bước đi trong bộ chiến khải ánh bạc. Thực tâm y muốn cưỡi ngựa, nhưng vì đây là một trận dạ tập dùng địa đạo thoát hiểm, thế nên y không thể mang ngựa theo. Cũng như Roselia, tất cả binh sĩ đều bộ hành.
Đi được nửa chặng đường đến nơi ngọn đồi đặt đại bản doanh quân địch, Roselia nhấc chân.
... Sức nặng của bộ giáp đã không còn làm khó ta nữa. Cảm giác thật lạ, cứ như ngày xưa khi ta chạy nhảy quanh chốn sơn dã tại Owari. Có vẻ như cơ thể này ít nhiều đã ảnh hưởng đến tinh thần của ta, cảm giác trẻ trung như được hồi xuân vậy.
Không chỉ riêng các binh sĩ, cả tinh thần của Roselia, hay nói đúng hơn là Nobunaga cũng đang rất phấn khích. Cảm giác khi ấy, lúc y leo trên con dốc với tâm thế quyết tử hướng về phía bản doanh của Yoshimoto bất chợt ùa về.
Máu nóng sùng sục khắp cơ thể. Thổi bay tạp niệm khiến bản thân chùn bước, huyết quản y như đang sục sôi, trái tim y đập lên từng đợt.
Đôi chân y vẫn không ngừng thoăn thoắt, binh đoàn một cũng tăng tốc theo, cốt để không bị chủ tướng bỏ xa. Không muốn thua kém, cả binh đoàn hai, ba và bốn đang hành quân xung quanh nhanh chóng bắt nhịp.
Toàn quân tiến đến sát chân đồi, Roselia tuốt thanh kiếm giắt ngang hông. Lưỡi kiếm hứng ánh nguyệt quang, tỏa sáng lung linh một màu huyền ảo. Trong mắt của những binh sĩ đang tại vị gần đó, cảnh tượng đó có khác nào hình ảnh nữ thần chiến thắng đang ánh hiện trong ánh mắt họ đâu.
“TIẾN LÊN! LẤY ĐẦU THỐNG LĨNH NHÀ MASSHIMO MANG VỀ ĐÂY CHO TA!”
“UOOOOOOO!!”
Dưới sự chỉ huy của Roselia, đoàn binh dạ tập trực thuộc Gia Tộc Romanesco đồng dạ một lòng leo lên sườn dốc, tiến thẳng về phía kẻ thù.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Dịch bộ này nhiều bị ngáo, nên chiếu theo ý kiến của một số người quen, mình tạm ngưng một thời gian ngắn để khuây khỏa đầu óc.
Cơ mà dịch xong cảm giác phê thật!
Dịch làm sao để người khác hiểu? Nếu ý các hạ là ta đang "lạm dụng" Hán Tự thì xin mời về ngẫm lại lời bài hát Dạ Cổ Hoài Lang nhé. Bắt đầu với câu hỏi [Dạ Cổ Hoài Lang] nghĩa là gì đi.
Không phải khi không mà đến giờ vẫn còn người hát bài đó, dù họ không thực sự hiểu hết nghĩa.
Thân!