[Chữ trong hình: "Chúc mừng tái bản"]
Danh dự của một hiệp sĩ đánh giá bao nhiêu...?
Hôm đó.
Tôi đang đi cùng với Alice đi ra ngoài rìa thị trấn để điều tra về hệ sinh thái ở nơi đây.
"Hm... Cái túi gì đây? Nhỡ đâu bên trong có thứ gì đó nguy hiểm nên tôi phải mở nó ra để kiểm tra ngay bây giờ."
"Snow-sama, vì có vài vật phẩm sẽ bị mất giá nếu như đã được mở ra... nên nếu được thì xin cô hãy nhận thứ này rồi nhắm mắt làm ngơ nhé..."
Tại cổng lớn dẫn vào thị trấn, Snow đang kiểm tra xe hàng của một thương gia.
Có mùi khả nghi ở đây...
"Hm... Nếu vậy thì được rồi. Ông đi vào đi!"
"Cảm ơn cô rất nhiều. Vậy, tôi đi vào đây..."
Sau khi dẫn tên thương nhân vào trong, với một nụ cười tươi rói trên mặt, Snow bỏ cái túi vừa nhận được vào bên trong túi và...
Cô ta đứng hình sau khi chạm mặt chúng tôi.
"Này Alice. Cô ta cuối cùng cũng thừa nhận hành vi tham nhũng rồi kìa."
"Và còn làm nó rất chuyên nghiệp nữa. Số 6, cô ta hết thuốc chữa rồi."
"Khoan! Khoan đã! Tôi có lý do cho việc này!"
Mặc kệ Snow, người đang cố đưa ra những lời bào chữa, Tôi và Alice nhìn nhau gật đầu.
"Đi báo cho Tirris ngay thôi."
"KHOAN ĐÃ! Mọi chuyện không phải như thế đâu, hãy nghe tôi giải thích đã!"
.
.
.
— — Chúng tôi đồng ý lắng nghe Snow giải thích và di chuyển đến một địa điểm khác.
"...Vậy là cô đang nằm vùng à?"
"Đ-Đúng vậy! Bởi vì có vài tên thương nhân đang buôn bán hàng cấm, tôi đã được Tirris-sama giao nhiệm vụ nằm vùng này."
Việc đó thì có liên quan gì đến việc cô ta vừa mới nhận hối lộ vừa nãy...
Và như để trả lời câu hỏi của tôi, Snow nói.
"Tôi đã giải thích với Tirris-sama rằng sẽ có vài người sẽ mua chuộc tôi nếu như tôi chú ý đến họ. Nên kế hoạch sẽ là bắt giữ tất cả một lần sau khi bám theo vào cửa hàng của chúng!"
Nói các khác, bọn thương gia nghĩ rằng mua chuộc Snow bằng một khoản hối hộ sẽ là cách tốt nhất.
"Và để có được kết quả mong muốn, tôi buộc phải làm điều này, không còn lựa chọn nào khác. Các thương gia sẽ cảnh giác tôi nếu như tôi từ chối bọn họ...!"
...Không, nếu như là cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ bị mua chuộc ngay lập tức thôi.
Đột nhiên, Snow bỗng tỉnh lại bình thường sau khi giải thích được một lúc.
"Cái tên đó đi đâu rồi? Tôi phải tìm cửa hàng của tên thương nhân đó!"
Nói xong, Snow định bỏ đi...
"Này Alice, câu truyện đó đáng tin mấy phần?"
"Chắc được một nửa. Tôi nghĩ là Snow đang cố gắng làm điều này và đồng thời cũng là để kiếm chút chác."
"H-Hai người im đi! Nếu hai người rảnh thì mau đi theo tôi! Tôi sẽ chứng minh mình trong sạch!"
.
.
.
— —Tại một cửa hàng được mở ở gần ngoại ô.
"Ra là cửa hàng này. Heheh, hãy trở thành gạch lát trên con đường công danh rộng mở của ta đi..."
Snow mang theo binh lính đi cùng trong khi đang quan sát cửa hàng.
Ở trước cửa hàng, tên thương gia mà chúng tôi thấy lúc nãy đang vui vẻ tháo dỡ hàng hóa trên xe xuống.
Với một nụ cười độc ác, Snow ra lệnh cho những binh lính bao vây lấy cửa hàng.
"Snow-sama!? T-thế này là sao...!?"
"Người đã bị bắt vì tội buôn bán hàng cấm! Người tốt nhất hãy giơ tay chịu trói khi ta còn đang nhẹ nhàng đi!"
Tên thương nhân như thể đã nhận ra tình hình ngay lập tức, ông ta ra hiệu bằng mắt cho những người có vẻ như là nhân viên của ổng.
"Snow-sama, tôi nghĩ rằng đang có một sự hiểu lầm ở đây rồi. Bọn tôi không có buôn lậu gì cả. Vậy nên... tôi nghĩ rằng đây chỉ là một hiểu lầm nảy sinh khi tôi trả tiền cho cô lúc nãy thôi."
Sau khi nói xong, tên thương gia lấy ra một thứ gì đó trong đống đồ đạc của mình.
"Tôi chỉ đang vận chuyển hàng hóa mà sẽ rất bất lợi cho tôi nếu như mất quá nhiều thời gian để kiểm tra chúng. Đây, nhìn này..."
"...Rượu? Kh-không thể nào, nó không phải là hàng cấm ư...?"
Thứ mà tên thương nhân lấy ra cho chúng tôi xem là rượu.
Như thể để cho Snow kiểm tra đấy thực sự là rượu, tên thương gia bật nắp chai ra.
"Cô thấy đấy, trong đây là những chai rượu chất lượng cao. Cô muốn kiểm tra thứ gì khác cũng được. Cô sẽ phải đền bù cho bất cứ thứ gì khác cô mở ra, tính luôn cả cái chai mà tôi vừa mới mở đây."
"Ugh... c-cái này bao nhiêu tiền vậy?"
Tên thương nhân trả lời với một nụ cười rạng rỡ.
"Một chai 50 đồng vàng."
"Quá đắt! Kh-khoan đã! Nếu tôi bồi thường cho ông, thì cây kiếm tôi còn đang trả góp sẽ..."
Sau khi lật kèo, tên thương gia đưa ra một giải pháp thay thế sau khi thấy Snow tái nhợt đi.
"Nếu từ giờ cô để cho xe ngựa của chúng đi qua mà không cần thông qua kiểm tra, thì tôi sẽ không bắt cô phải bồi thường nữa."
"... N-nhưng nếu tôi làm thế, thì nhỡ đâu có ngày mấy người vận chuyển hàng cấm thật thì sao, lúc đấy thì sao mà tôi bắt được..."
Đứng giữa tiền hay danh dự của một hiệp sĩ... Trong khi Snow đang phân vân không biết nên chọn cái nào, Alice bỗng nói điều gì đó.
"Này, cấu trúc của toa xe đó thật đáng ngờ. Dọn tất cả hàng hóa và tháo dỡ hết sàn nhà ra."
"Hả!? Kh-Khoan đã...!"
Tên thương nhân phản xạ đáp lại những lời đó và nhanh chóng che miệng lại.
"Bắt lấy hắn!!"
Nghe theo lệnh của Snow, binh lính liền lập tức lao lên bắt giữ tên thương gia. — —
.
.
.
Trong khi đang nhìn tên thương gia bị áp giải đi, Snow bắt đầu nói những câu tỏ lòng biết ơn.
"Chị rất xin lỗi, nhờ có em mà chị mới làm được điều này. Chị sẽ thưởng cho em sau. Nhưng..."
Với một nụ cười hư hỏng,
"Vậy với điều này, hai người đã chứng minh tôi trong sạch rồi đúng không?"
Có vẻ như cô ta nói thế là để trả thù việc chúng tôi đã nghi ngờ cô ta...
Trong khi đang nghĩ xem nên làm gì để xin lỗi cô ta, tôi bỗng nhiên chợt nhớ ra một điều gì đó.
"Bỏ việc đó qua một bên đi, thế cô đã làm gì với cái số tiền hối lộ mà hắn đưa cho cô rồi?"
Snow, người mới đây còn đang tự phụ, bỗng quay mặt đi chỗ khác.
Alice liền ra hiệu cho một trong những người lính.
"Bắt cả cô ta luôn."
"Làm ơn hãy nhắm mắt cho qua đi mà! Cứ thế này, tôi sẽ không thể trả được hết nợ mất!"
-END-