Ò ó o...

Tiếng gà đầu tiên của canh năm, vừa sang canh nên có lẽ cô hồn dã quỷ lang thang rất nhiều.

Khiến cho không gian của loài người mang hơi lạnh âm u, trên cành non bắt đầu lắng đọng những giọt sương.

Kiên đứng nhìn ra ngoài vườn qua ô cửa sổ, mắt anh chợt đượm buồn, anh suy nghĩ về những chuyện đã qua, chính tay đã đánh mất đi một mái ấm gia đình.

Tiếc nuối nhiều lắm, chỉ trách bản thân mình lúc có lại không biết giữ, đến lúc mất đi mới thấy hối tiếc.

Oa...

Oa...

Kiên ngồi xuống dựa vào vách, bịt kín đôi tai mình lại.

Đêm nay anh không hiểu vì sao tiếng khóc ấy khiến anh rất đau đầu, mỗi lần tiếng khóc ấy vọng đến là đầu anh như bị ai cầm búa bổ vào.

Oa...

Choang...

Ầm...ầm...

Kiên thấy khó chịu quá nên hất văng tung toé đồ vật trong phòng...giường ghế bàn tủ cũng bị anh đẩy ngã cả, khắp phòng ngổn ngang, anh như một người điên đang lên cơn điên loạn.

"Đừng khóc nữa, làm ơn dừng lại đi !"

Nhưng mặc cho Kiên cứ van xin, tiếng khóc kia vẫn cứ vọng đến.

Đau đầu quá, Kiên đâm đầu vào cột gỗ giữa phòng, máu tuôn bê bết.

Sau đó thì ngất đi...

Lúc này cậu bé mới xuất hiện, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Kiên đang bất tỉnh nhân sự nằm yên dưới sàn nhà.

Cậu đưa Kiên lên giường và giúp Kiên băng bó vết thương.

Ông đã đối xử tệ bạc với mẹ của tôi và gi3t chết tôi khi tôi còn chưa kịp chào đời, mối hận này tôi nên tính toán với ông như thế nào đây ?

"Đừng đi...Quyết...đừng bỏ ba !"

Cậu bé nhíu mày, trong cơn mê mà Kiên vẫn gọi tên cậu ! Tâm tư của cậu đang rất phức tạp, từ sâu trong thâm tâm cậu rất hận Kiên, nhưng khi đối diện với Kiên thì bao nhiêu hận thù như đều tan biến như bọt nước.

Cậu không cam tâm và không muốn tha thứ cho Kiên dễ dàng như vậy.

Bỗng dưng có một bàn tay to nắm chặt bàn tay của cậu...

"Con đừng đi mà Quyết !"

Thấy Kiên cứ mê sảng gọi tên mình, cậu đưa tay lên sờ vào trán Kiên thì không khỏi giật mình "sốt...sốt cao quá !"

Cậu lấy chậu nước đến lau trán hạ nhiệt giúp Kiên và chăm sóc Kiên cho đến khi thấy Kiên không còn sốt nữa thì mới rời đi.

Trước khi đi, cậu còn chuẩn bị sẵn ly nước ấm cho Kiên.

Đến trưa thì Kiên tỉnh dậy với tấm thân mệt mỏi không còn chút sức lực, anh mơ hồ nhớ đến chuyện lúc khuya, "nhất định không phải là mơ !"

Kiên liếc nhìn qua bàn, đúng là trên bàn được đặt ly nước và chậu nước, trên thành chậu còn vắt chiếc khăn tay.

Kiên trầm tư suy nghĩ, anh cố gắng nhớ lại là ai đã đến chăm sóc anh nhưng anh thật sự không có chút ấn tượng gì về người đó.

"Cuối cùng là ai đã ở bên cạnh mình ?"

Kiên lắc đầu rồi xuống giường đi đến bên cửa sổ, thấy đôi chim đang đâu trên cành, Kiên nhìn đến suy ngốc !

...----------------...

Mẹ !

Liên đang ngồi thêu tấm chăn, nghe con trai gọi thì ngước mặt lên nhìn.

- Con đã đi đâu cả đêm qua không về ?

Ông ấy bị bệnh và con đã chăm sóc cho ông ấy !

Liên ngỡ ngàng nhìn con trai, có phải cô đã nghe nhầm rồi không ? Con trai của cô từ khi nào mà biết quan tâm đến Kiên chứ ! Chuyện này khó có thể tin được, vậy mà nó lại xảy ra thật sao ?

Liên khẽ hỏi con trai "con có định tha thứ cho ba con không ?"

Con không có ý định bỏ qua cho ông ấy !

Liên không nói gì thêm, cô chỉ biết im lặng, ân oán giữa họ là điều rất khó giải quyết.

Để họ tự mình giải quyết, người khác không thể xen vào...đôi khi càng giúp càng thêm rối.

Cậu bé âm thầm lặng lẽ rời đi...

Trời chiều ngã bóng, hàng dừa nghiêng nghiêng trên mòn, cậu cứ lẳng lặng đi về phía cuối con đường.

Vừa đến cuối đường mòn, cậu rẽ vào cánh đồng lúa đang mùa trổ đồng đồng, hương lúa thơm khiến tâm tư của cậu phấn chấn hẳn lên.

Cậu đưa tay nhổ nắm lúa đưa lên mũi ngửi, mùi hương của lúa thơm ngào ngạt làm xao xuyến lòng người.

Vượt qua cánh đồng lúa là đến vùng đất hoang, nơi này có một ngôi nhà tranh bé nhỏ !

Cậu bé đẩy cửa bước vào...

Két...

Một mùi thối bốc lên nồng nặc, cậu nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất, hai chân mang nặng gông cùm.

Cậu đưa mắt nhìn vào vết thương trên ngực người phụ nữ, vết thương ấy đã thối rữa và lang rất rộng.

Cậu biết người nằm đó vô cùng đau đớn, nhưng so với những gì mà mẹ cậu chịu đựng thì có đáng kể gì.

Làm ơn hãy buông tha cho tôi !

Nhìn Hà xanh xao vàng vọt, cậu cũng hiểu được Hà đã phải trải qua những thống khổ chết đi sống lại.

Roẹt...

Cậu đưa tay xé nát mảnh áo trước ngực Hà, cậu không khỏi ngỡ ngàng...vết thương không những chỉ thối rữa thôi đâu, mà còn bị dồi đục khoét.

Ọ ẹ...

Một cảm giác buồn nôn kéo đến, cậu đã phải nôn thốc nôn tháo, nôn đến lộn ruột lộn gan.

Kinh tởm quá !

Hà lạnh lùng lên tiếng "tôi thành ra thế này, còn không phải do một tay cậu gây ra hay sao ?"

Cậu bé lạnh lùng quay bước rời đi...trách cậu sao ? Vậy lúc hại mẹ cậu thì sao ?

Đôi mắt chất chứa muôn ngàn oán hận, Hà nhìn chằm chằm theo bóng lưng cậu bé..