Đèn ở sảnh tiệc sáng lên, rất nhiều họng súng đang chĩa thẳng vào Rose.

Nhưng bà ta lại chẳng bận tâm, ngay đến nhíu mày cũng không có.

Lưu Vũ Bằng lấy lại sự tỉnh táo, không dám tin mà thốt lên:

- Tống Doanh, bà vẫn còn sống ư?

Rose nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng ngày thường giờ phút này đã ngập tràn hận ý.

- Tôi đương nhiên là sống rồi, sống để thấy ông bị dày vò chứ.

Lâm Cảnh Hàn, ông vì trốn tôi mà thay tên đổi họ sống đời ẩn dật như vậy thật làm khó ông rồi.

- Không phải, tôi…

Lưu Vũ Bằng muốn giải thích, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Rose thì lại không có nhiều kiên nhẫn, bà ta chỉ tay vào Tống Kiều đang bất động bên chân Lưu Vũ Bằng cười thích thú.

- Có muốn biết nó là ai không? Lâm Cảnh Hàn…

- Bà có ý gì?

Rose nhướn mày, nói bằng giọng thương hại.

- Để dựng lên vở kịch hôm nay, ông có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức không? Đứa trẻ mà con đàn bà kia đã sinh cho ông, chính là nó đấy… Đừng oán trách tôi, đây là Lâm Gia các người đã nợ tôi.

Lưu Vũ Bằng cứng đờ, cho dù đàn đứng trước bao nhiêu người nhưng ông vẫn thấy toàn thân lạnh đến thấu xương.

Rose chờ đợi chính là biểu cảm này, bà ta không chút do dự nói ra sự thật.

- Nó là con gái của ông và Lạc Tú Hoa.

Ông đã tự tay gi3t chết con ruột của mình đấy.

Lâm Cảnh Hàn, báo ứng của ông đã đến rồi.

- Không, bà nói dối.

Con gái tôi sớm đã chết vì tai nạn rồi.

Lưu Vũ Bằng giống như phát điên, lên tiếng phũ nhận những gì Rose đã nói.

Nhưng đối diện với sự phản bác của ông, Rose chỉ cất giọng bình thản.

- Đó chẳng qua là thuật che mắt của tôi thôi, bởi vì Lý Sơn sớm đã phản bội ông rồi.

Rose dừng một chút, giống như nhớ ra điều gì đó mà cười thích thú.

- Chắc là ông không biết nhỉ? Lạc Tú Hoa đã ngoại tình với Lý Sơn đến mức chửa hoang, sau đó lại lấy chuyện này uy hiếp bắt ông ta bỏ trốn cùng ả.

Người vợ môn đăng hổ đối mà ông lựa chọn đó, đã cắm sừng ông mà ông không hề hay biết.

Haha… haha…

Rose cười điên dại, trong khi nét mặt Lưu Vũ Bằng đã sớm trắng bệch từ lúc nào.

Ông đau đớn khụy gối bên cạnh Tống Kiều, bàn tay run run nắm lấy tay cô.

- Tiểu Nhã, ba xin lỗi… đều tại ba hại con chết thảm…

Rose ngưng cười, căm hận rít lên:

- Lúc ông sát hại con gái của chúng ta, ông thậm chí còn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Kẻ máu lạnh như ông, vì quyền lực mà bất chấp tất cả.

Ông xứng đáng bị như thế này…

Lưu Vũ Bằng ôm xác Tống Kiều, lạnh lùng nhìn Rose đang điên cuồng trước mặt.

- Bà điên rồi, bà thật sự là điên rồi… Bà có biết mình vừa làm gì không? Bà…

Lưu Vũ Bằng ôm ngực, cơn đau tim của ông tái phát khiến ông không thể nói trọn câu.

Kỷ Đình Dạ đỡ lấy ông, đem thuốc đã chuẩn bị trước đưa đến.

Hắn lạnh lẽo nhìn Rose, nói như khẳng định:

- Vậy nên bà đã để Saly đến ám sát, thực tế bà biết rõ cô ấy sẽ thất bại.

Mục đích của bà chính là để cô ấy chết trong tay ba ruột của mình.

Rose nhếch môi, hừ lạnh.

- Cậu đừng hiểu lầm, ban đầu ta muốn nó giết Lâm Cảnh Hàn, nhưng chết như vậy thì nhẹ nhàng cho ông ta quá.

Không phải ông ta rất yêu thương con gái mình ư? Ta muốn ông ta phải sống dày vò ân hận đến hết đời.

Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, người đàn bà này thật ác độc.

Chỉ vì hành hạ kẻ thù mà dụng tâm lương khổ suốt nhiều năm.

Bây giờ tạo ra cảnh thế lương thế này, thật khiến lòng người căm phẫn.

Nhưng Rose không bận tâm đến ánh mắt của người khác, bà ta vẫn chưa nghĩ sẽ dừng lại ở đây.

- À còn nữa, Lý Sơn và Lạc Tú Hoa phát sinh quan hệ là do ta đã nhúng tay vào.

Con gái của họ cũng là ta nuôi lớn.

Lâm Cảnh Hàn, cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội như thế nào?

Lưu Vũ Bằng để thuộc hạ dìu mình đứng dậy, ông đi từng bước đến bên cạnh Rose.

Trong lúc bà ta còn chưa kịp phản ứng thì đã hứng một bạt tai như trời giáng của Lưu Vũ Bằng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, trong đó có cả Rose.

Đầu bà ta nghiêng sang một bên, khoé môi rách ra chảy xuống một vệt máu đỏ tươi nhức mắt.

- Ông dám…

Rose giận điên lên, mặc kệ mối đe dọa đến mạng sống vẫn rút súng chĩa thẳng vào Lưu Vũ Bằng.

Nhưng ông ta lại không chút để ý, trong mắt ông là một cỗ lửa giận đang bùng lên dữ dội.

- Có gan thì nổ súng đi.

Tôi thà chết còn hơn nhìn dáng vẻ điên loạn này của bà.

Bà cho rằng bà đã trả thù được rồi sao? Ngay từ đầu bà chỉ là con cờ trong tay kẻ khác.

- Câm miệng, ông thì biết cái gì chứ?

Một tiếng vỗ tay vang lên, Lý Sơn nãy giờ vẫn đứng một góc quan sát cuối cùng cũng lộ diện.

- Kịch hạ màn rồi.

Thiếu Gia, đã lâu không gặp.

Rose cau mày, dáng vẻ này bà ta chưa bao giờ nhìn thấy ở Lý Sơn.

Lưu Vũ Bằng ngược lại rất bình tĩnh, giống như việc Lý Sơn trở nên gian xảo như bây giờ không có gì kỳ lạ.

- Cậu đắc ý lắm nhỉ? Khi thấy cục diện thành ra thế này.

Lý Sơn ung dung đối diện với sự chất vấn của Lưu Vũ Bằng, bình thản đáp:

- Nhân quả báo ứng cả thôi, thiếu gia không nên đổ hết trách nhiệm lên tôi được.

- Cậu giỏi nhất là thao túng người khác, để kẻ đó thay cậu làm chuyện sai trái.

Tôi sớm nên phát hiện ra, biết đâu sẽ cứu được con gái mình.

Lưu Vũ Bằng nói, sự ân hận và tự trách khiến ông ngay đến hít thở cũng không thông.

Lý Sơn bật cười, lời nói mang theo sự mỉa mai tr@n trụi.

- Quá khen, đều nhờ Lâm Gia biết cách dạy dỗ.

Những đau khổ thê lương mà Tú Hoa phải chịu đựng, bây giờ tôi mang nó trả lại cho các người.

- Lời này là có ý gì?

Rose cau mày, bà ta đại khái đã hiểu ra những gì mà Lưu Vũ Bằng nói.

Lý Sơn đang lợi dụng bà, để bà thay hắn báo thù Lâm Cảnh Hàn vì cái chết của Lạc Tú Hoa.

Ngay từ đầu, bà chỉ là quân cờ của gã.

Phát hiện này khiến Rose phẫn nộ, bà ta nghiến răng cảnh cáo Lý Sơn:

- Dám lừa ta ư? Chẳng lẽ ông đã quên đứa con gái của ông rồi à?

Lý Sơn cười khẩy, túm lấy Rose chỉ tay về phía Tống Kiều.

- Vậy trước hết để tôi nói bà nghe sự thật này, đứa trẻ đó mới chính là con ruột của bà và Lâm Cảnh Hàn.

Nói cách khác thì, bà cũng đã gián tiếp giết con gái của mình đấy Rose….