Đối thủ của “bạn gái hiện tại”.
Cùng với Takane-san, tôi nộp đơn tham gia, và thế là hai đứa giờ đây đều đã là thành viên của câu lạc bộ đọc sách.
Cố vấn là Kobayashi-sensei đang ngồi ở phòng giáo viên. Người phụ nữ trưởng thành đó toả ra một bầu không khí nghiêm nghị với vẻ ngoài sắc sảo toát ra từ bộ trang phục kia, nhưng khi thấy hai đứa bọn tôi, cô ấy mỉm cười một cách vui vẻ.
“Takane-san, hồi sơ trung em đã từng tham gia câu lạc bộ tennis đúng không? Cô chắc là cố vấn bên đấy thấy em đi như vậy sẽ buồn lắm đó. Vì em là ứng viên sáng giá nhất của năm mà.”
“Em thành thật xin lỗi vì đã không thể đáp ứng được kỳ vọng của cô. Lúc thi đầu vào, em đã tạm ngưng tennis để tập trung vào ôn tập, sau khi thi em đã nghĩ kỹ và quyết định sẽ chỉ xem việc chơi tennis như một sở thích thôi ạ.”
“Vậy cô sẽ nói với bên đó. Cô chỉ nghĩ mình nên giải thích cho em trước, nhưng nếu em đã muốn như thế thì cô sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhớ là em chỉ có một cơ hội duy nhất ở cao trung thôi đó, nên hãy chọn cái mà em muốn làm nhất.”
“Em cảm ơn cô ạ.”
Có vẻ Kobayashi-sensei là một giáo viên rất quan tâm đến học sinh của mình, dù vẻ ngoài trông có hơi bình thường hơn tôi nghĩ. Nhưng đâu đó tôi vẫn có chút lo, phòng khi sensei nói ‘Thế thì tội cho cố vấn bên đó lắm.’
“Um, cô hỏi cái này không phải để thăm dò hay gì hết nha, nên nếu tụi em cảm thấy không muốn trả lời thì cũng được, không sao hết. Là giáo viên thì cô không biết mình có nên hỏi không nữa, nhưng mối quan hệ giữa hai đứa là thế nào vậy?”
“... Um… T-Tụi em chỉ quen biết nhau, và có thân thiết với nhau một chút thôi ạ…”
Nghĩ lại thì sensei hỏi thế cũng đúng thôi, vì bỗng nhiên có một cặp trai gái đi cùng nhau đến đăng ký vào cùng một câu lạc bộ - Tôi quả thật chưa hề nghĩ đến việc sẽ bị hỏi như thế.
“Senda-kun và em chỉ là tình cờ muốn vào cùng một câu lạc bộ nên bọn em mới đến đây với nhau thôi ạ.”
“Tuyệt thật nhỉ… Vẫn là những đứa học sinh đang tận hưởng tuổi trẻ của mình ha.”
“V-Vâng… Ấy không,...”
Sensei hình như đang chọc và tỏ ra khá thích thú trước phản ứng của Takane-san. Takane-san có vẻ đã rất cố để không thể hiện ra vẻ mặt bối rối của bản thân, nhưng khi cô vuốt tóc ra sau tai, tất cả như lộ hết.
“Fufu, sinh hoạt câu lạc bộ là nơi để gặp và giao lưu với mọi người mà. Nên tìm được người mà em có thể thoải mái khi ở cạnh và vui vẻ với họ thì còn gì bằng.”
“Vâng, thưa cô.”
“Tốt lắm. Một đứa con gái mà trông do dự vào những lúc thế này thường sẽ không dám xuất hiện ở câu lạc bộ. Hai đứa trông có vẻ sẽ bắt kịp được với tất cả các hoạt động sinh hoạt ở câu lạc bộ này thôi.”
Tất
cả các hoạt động sinh hoạt? Có nghĩa là ngoài đọc sách thì bọn tôi còn phải làm việc khác như hồi ở sơ trung.
“Cho em hỏi thành viên mới khi tham gia câu lạc bộ cần sắp xếp lịch như nào để tham gia các hoạt động đó ạ?”
Takane-san đã lấy sẵn giấy bút ra khiến vị giáo viên ngồi kia không khỏi chớp mắt ngưỡng mộ, rồi sau đó, sensei ngẩng đầu lên như thể đang suy nghĩ.
“Cô đang lên kế hoạch cho buổi họp mặt đầu tiên vào tuần sau, nên là cho đến lúc đó, tụi em cứ tập trung vào việc làm quen với cuộc sống ở trường này trước đã. Chúng ta sẽ thảo luận về lịch biểu sinh hoạt vào lúc đó.”
“Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn cô rất nhiều.”
“Ah, cô thích sự thật thà của học sinh năm nhất như tụi em ghê luôn. Tụi năm hai với năm ba không thèm tôn trọng cố vấn của tụi nó tí nào. Riết rồi tụi nó coi cô như bạn tụi nó vậy đấy.”
Tôi không rõ liệu cái hình tượng về mối quan hệ cô - trò của sensei có hơi xa thực tế quá không.
“Có một đứa nữ là Nakano đã tham gia trước tụi em. Nhớ cẩn thận với nhỏ đó nha. Có vẻ nó hơi nghịch ngợm đó.”
“Ah,
em có từng tham gia cùng câu lạc bộ với Nakano-san ở sơ trung, nên cũng có biết nhau rồi ạ.”
“Eh, thật sao? Vậy là em một bên có cô gái từng chung câu lạc bộ, bên còn lại là cô gái em vừa mới gặp?”
“...?”
Tôi có cảm giác là bà giáo viên kia đang tưởng tượng ra mấy cái viễn cảnh nào đó quái gở rồi - nếu tôi mà tránh mắt đi chỗ khác, chắc chắn sẽ trông như vừa bị nói trúng tim đen, thế nên tôi phải chịu đựng cái ánh mắt thăm dò kia.
“Chà, em có vẻ khá nghiêm túc nên chắc là tôi lo bò trắng răng rồi. Thôi, chúc may mắn vào tuần sau nha hai đứa.”
“V-Vâng…Nhờ cô giúp đỡ ạ.”
“Nhờ cô chiếu cố em. Vậy, em xin phép ạ.”
Takane-san và tôi chào tạm biệt và rời khỏi phòng giáo viên. Tôi đi ra phía cổng và đợi Takane-san. Khi ra gần đến, trên mặt của cô ấy có chút gì đó buồn buồn.
“Tớ vừa nhận được cuộc gọi từ nhà. Có vẻ họ sẽ đến đón tớ bằng xe hơi rồi.”
“Ra vậy, thế, hôm nay…”
“Ah, um…Nagito-san, cậu có muốn đi chung xe với tớ không? Tớ sẽ đưa cậu về.”
“Thật sao? Ah…nhưng tớ đi học bằng xe đạp mà.”
“Ah…T-Tớ xin lỗi, tớ hoàn toàn quên mất… Vậy, tớ sẽ đi cùng cậu đến bãi xe đạp.”
Không lâu về trước, nếu nghe Takane-san nói thế thì chắc chắn tôi sẽ từ chối.
Nhưng bây giờ, mặc dù có chút sợ, nhưng dần tôi cũng đã trở nên quyết đoán hơn.
Cô ấy muốn ở cạnh tôi dù chỉ là một chút. Cô ấy thật sự chỉ mong mỏi có bao nhiêu đó thôi.
“Tụi mình sẽ bắt đầu sinh hoạt câu lạc bộ cùng nhau vào tuần sau đúng không?
“Ừm, một lần nữa, nhờ cậu chiếu cố tớ nha, Takane-san.”
“...Ngày mai, và cả ngày kia nữa, tụi mình sẽ được ngồi cạnh nhau nhỉ.”
“U-Ừ, nếu nghĩ lại, tụi mình sẽ có kha khá thời gian để ở cạnh nhau ha…”
Sau cuộc trò chuyện này, người tôi như nóng hết cả lên vậy - Tôi nhìn sang bên cạnh để xem Takane-san thế nào rồi.
Vừa bước đi, cô ấy vừa lấy ngón tay vân vê cái đuôi tóc đong đưa trước ngực. Tai của Takane-san giờ đây cũng đó chót. Và khi quay sang, để ý thấy rằng tôi cũng đang nhìn cô ấy, Takane-san lập tức quay mặt đi.
“Nagito-san, nếu tụi mình dành nhiều thời gian cạnh nhau…Liệu cậu sẽ trở nên điềm tĩnh hơn nữa không?”
“A-À thì…trước giờ tụi mình không có nhiều thời gian để ở cạnh nhau, và tụi mình cũng chỉ vừa gặp nhau một cách bình thường…”
“Thời gian…có nghĩa là…”
“...Tụi mình chỉ vừa mới hẹn hò, nên mỗi khi tớ nghĩ về điều đó thì lại bối rối hết lần này đến lần khác…”
Tôi biết là người khác nhìn vào sẽ đánh giá, ‘Chú mày vừa phát ngôn cái gì thế, sau khi dành thời gian ở cạnh con gái nhà người ta suốt?’, nhưng Takane-san quả thật quá đỗi xinh đẹp, chỉ riêng việc được đi cạnh cô ấy đối với tôi cũng như ước mơ trở thành hiện thực vậy.
“...N-Nếu Senda-kun như thế thì không sao đâu…bởi vì tớ cũng hồi hộp mà…”
“Eh…Ah, Ta-Takane-san…”
Takane-san nắm lấy tay tôi - Xong, tệ thật rồi. Tim tôi đang đập loạn hết cả lên rồi. Vẫn còn quá sớm đối với chúng tôi.
“Gượm đã…Ý tớ là, tụi mình vẫn còn ở trong trường, nên là…”
“...Tớ xin lỗi, tớ tự tiện làm theo ý mình rồi…”
Hoàn toàn ổn mà - Nhưng, nắm tay thì đúng thật, Takane-san đang dần trở nên bạo dạn hơn rồi.
“...Thô lỗ thật nhỉ? Đây là lần đầu tiên tớ hẹn hò với ai đó nhưng lại làm như thế…”
“Chỉ là hơi bất ngờ thôi…Có lẽ vì thấy tớ quá nhát gan nên Takane-san đã chủ động trước nhỉ…”
“Không, không phải đâu…Chỉ là do tớ ích kỷ thôi…”
“Ích kỷ sao…Không đâu, Takane-san hoàn toàn không ích kỷ chút nào.”
“Vì tớ không biết rằng liệu cậu và Asatani-san đã từng nắm tay nhau hay làm mấy chuyện…Khi ở nhà một mình, tớ lại bắt đầu suy diễn về mấy điều đó.”
-Câu trả lời cho câu hỏi của Takane-san, có, bọn tôi đã từng nắm tay. Nhưng hoàn toàn không phải theo kiểu người yêu, mà là do vài biến cố.
“Tụi tớ…đã từng nắm tay…”
“...Như thế nào vậy?”
“Là lúc…bọn tớ chạy trốn. Asatani-san lúc đó đang trên đà nổi tiếng. Tại một nơi đông người thì có ai đó đã để ý thấy cô ấy.”
“Vì thế mà chuyện đó xảy ra…Vậy…”
“Nhưng mà…tớ không có nắm tay cô ấy theo kiểu tình cảm hay gì hết…”
Tôi không biết Takane-san đang nghĩ gì nữa. Nhưng gì tôi đã trải qua với ‘bạn gái cũ’, chẳng phải là thứ mà người khác thường không muốn nghe sao?
Nhưng đó là chuyện ‘thường’ sẽ xảy ra. Takane-san không hề giống với người khác.
“Vậy…xét đến trong một mối quan hệ, lần đầu nắm tay của cậu là…”
“Cậu là người đầu tiên đó, Takane-san. Lên cao trung là như thế này sao…”
“Nếu là thế…tớ thật sự hạnh phúc lắm. Với tư cách là bạn gái, tớ đã có thể lấy đi lần đầu của Nagito-san. Giống như một cuộc thi ha.”
“Tớ đã thổ lộ tình cảm của bản thân dành cho Asatani-san, nhưng lại chẳng thể làm được thứ gì ra dáng một thằng bạn trai. Đó là tại sao…”
“Thế thì tớ sẽ phải cố gắng hơn nữa để cho Asatani-san thấy rằng cổ đã lãng phí khoảng thời gian bên cạnh Nagito-san.”
Tôi khá chắc Asatani-san sẽ chỉ nói ‘Tớ ủng hộ cậu’ với một nụ cười hoàn hảo bất kể Takane-san và tôi có thân thiết với nhau đến mức nào đi nữa - Đó là những gì mà tôi nghĩ.
Không phải là tôi đang nghĩ về Asatani-san. Hoàn toàn không hề. Vì quan trọng hơn cả, tôi thật sự hạnh phúc khi biết được cảm xúc của Takane-san.
“Được gặp cậu quả thật là một niềm hạnh phúc đối với tớ, Takane-san.”
“Cậu đừng nói thế chứ…Vì như thế, tớ sẽ có chút ganh tị vì gặp cậu sau Asatani-san...”
“Oh, tớ hiểu rồi…Vậy, um…Tớ rất hạnh phúc vì được làm bạn trai của Takane-san.”
“...”
Nếu tôi biết cách chọn từ ngữ cho đúng ngữ cảnh hơn thì liệu có cách nào để nói ra mà không khiến Takane-san phải xấu hổ tột cùng không nữa.
Tôi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc hẹn hò như Takane-san nghĩ. Đó là tại sao tôi cũng phải cố gắng cùng với cô ấy.
“Đột nhiên nói như thế khiến tớ bất ngờ lắm đó.”
“Ah, chắc là do không hợp với tớ lắm nhỉ? Mấy cái kiểu đó không hợp với tính tớ cho lắm.”
“K-Không phải…Không hề tệ hay gì cả…Chỉ là tự dưng tớ lại cảm thấy vui.”
“Ra vậy…nhưng tớ không nghĩ như thế là ích kỷ hay gì đâu.”
Tôi không thể diễn tả thành lời niềm vui lúc này để cho người khác có thể hiểu được.
-Tôi biết.
Tôi có thể sẽ không bao giờ hiểu được rằng cô ấy đang vui hay buồn chỉ qua lời nói của Takane-san.
Nhưng đơn giản là cô ấy đã không từ chối tôi.
Chỉ đơn giản là bọn tôi đi học cùng một trường cao trung, và cũng chỉ đơn giản là một mối quan hệ.
Hoàn toàn chưa hề có con đường nào vạch ra phía trước cả hai. Khi mối quan hệ này kết thúc, tôi vẫn sẽ không biết gì về Asatani-san, mà thế cũng tốt.
Tôi đi đến bãi xe đạp, đá cái chân chống lên, và bắt đầu đi bộ.
“...Takane-san?”
Thay vì đi vai kề vai, Takane-san từ từ bước lại phía sau tôi. Nhưng khi quay lưng lại tìm, tôi hoàn toàn không thấy cô ấy.
“...Chỉ một chút thôi, nha?”
“...”
Dồn lực vào tay, tôi giữ chiếc xe đạp để nó không bị ngã. Takane-san ngồi chéo ở yên sau của chiếc xe. Làn gió thổi qua mái tóc của cô ấy khiến nó bay phấp phới.
“Tớ biết là không được chở hai người…Nhưng lúc trước tớ có thấy trong phim, nên đã luôn muốn được thử.”
Trên cái sân trường này không có nhiều khoảng trống. Tôi lên xe cùng Takane-san và bắt đầu đạp.
Có thể ai đó sẽ trông thấy bọn tôi, nhưng hai đứa đều không quan tâm cho lắm.
Trước khi đến lôi ra gần cổng, Takane-san vỗ nhẹ lưng tôi để tôi dừng xe. Cô ấy xuống xe và đi bộ thêm một tí.
“Được đi xe đạp cùng cậu vui lắm á.”
“...Tớ cũng vui lắm. Vậy, hẹn gặp cậu vào ngày mai nha, Takane-san.”
“Ngày mai…thật sao?”
Nghe Takane-san hỏi thế, tôi phì cười, và cô ấy cũng thế.
“Tối nay tớ sẽ gọi cậu.”
“Ừm, tớ sẽ đợi…Đi về cẩn thận nha.”
Takane-san bắt đầu đi về phía xa. Trông thấy bóng dáng dần khuất đi của Takane-san, tôi đột nhiên nghiêm túc nghĩ - Lỡ như có chuyện gì đó và mình không thể liên lạc được với Takane-san thì phải làm sao?
(Tôi muốn sống càng lâu càng tốt, dù chỉ là một giây…)
Tôi đã từng nghĩ mấy cái người yêu vào thì như ngáo hết. Nhưng bây giờ, tôi có vẻ đã nhận ra bản thân đã thay đổi đủ nhiều để biết như thế cũng không tệ.
◆◇◆
Vào thứ năm, và hôm nay, thứ sáu - tôi ngồi kế Takane-san, người con gái xinh đẹp đang hẹn hò với tôi. Và đôi lúc hai đứa sẽ phải bắt cặp để làm các hoạt động trong lớp nữa.
Bọn tôi đã rất vui, và hôm nay thậm chí hai đứa còn ăn trưa cùng nhau ở trên sân thượng. Takane-san nói rằng cô ấy dậy sớm hơn ít nhất là hai ngày trong tuần để làm cơm trưa, nên tôi đã quyết định mình cũng sẽ làm vào những ngày đó. Còn những khi ở cạnh Takadera và Ogishima thì thường tôi sẽ đi cùng hai ổng và mua đồ ăn ở căn tin.
“Nakkun, ngày nghỉ này em có bận gì hong?”
Đang lúc ăn tối, Ruru-nee đột nhiên hỏi tôi như thế. Thực đơn hơm nay là món hamburger bít tết - Khi chị ấy đem món ra có tặng kèm câu ‘Món hamburger bít tết nhà làm của Onee-chan đây’ khiến tôi có chút ngập ngừng khi chuẩn bị cắn miếng đầu tiên, nhưng khi đã ăn thì độ ngon của cái hamburger đã chiến thắng tất cả.
“Nếu Nakkun rảnh, chị đang định sẽ mua cho em vài bộ đồ cho dịp tuần lễ vàng, tụi mình có thể đi vào tuần sau. Ah, tuần lễ vàng là bắt đầu vào ngày nghỉ tuần sau luôn mà đúng hong?”
“Không, hình như các ngày nghỉ không có liền kề đâu.”
“Tụi mình là cặp chị em không sống tự do đủ để tự ý nghỉ dù chỉ một ngày ha?”
“À thì…em đoán là mình cũng dõi theo chị từ phía sau mà…”
“Eh, sao thế? Có phải là vì Onee-chan đã nói là sẽ mua quần áo cho em hong? Hay là vì em có bạn gái rồi và được chăm tốt quá nên mũm mĩm ra rồi?”
“Em hoàn toàn không có cố ý nói cái gì để giúp chị vui đâu…Sao chị không ăn đi kìa, Ruru-nee?”
“Rồi…Thế, kế hoạch của em là gì, Nakkun?”
“Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ…và cũng không phải em cãi nhau với Takane-san hay gì sất. Chỉ là tụi em vẫn chưa bàn với nhau về vụ kỳ nghỉ thôi.”
“Vậy thì em có việc khẩn cấp cần làm rồi đó.”
Có vẻ Ruru-nee nghĩ đó là cơ hội tốt rằng tôi sẽ có cái gì đó ‘khẩn cấp’ cần làm - Nhưng thực tế thì tôi và Takane-san chưa hề nói gì về vụ kỳ nghỉ, nên chắc vẫn chưa có gì đâu.
“Chị muốn chào Nozo-chan một tiếng quá, nhưng chị gái mà lại đi theo em trai vào buổi hẹn hò đầu tiên của ẻm thì chắc thành ra chị là một đứa quái gở mất.”
“Em không dám nói là chuyện đó không thể xảy ra, nhưng tốt nhất thì em mong nó đừng xảy ra…Mà, Nozo-chan là…”
“Họ Takane-san nghe hay thật, nhưng tên của ẻm cũng cute lắm luôn, nên chị muốn gọi em ấy như thế.”
“Mà, em khá chắc Takane-san cũng sẽ không phản đối gì đâu, nhưng chắc còn lâu lắm thì hai người mới gặp được nhau mà ha?”
“Nếu em hẹn hò với Nozo-chan vài lần nữa, em có nghĩ chị nên gọi em ấy là em dâu chưa? Với lại, chị lấy Nozo-chan làm em gái của chị được hong?”
“Chị sẽ phải đợi cho đến khi gặp trực tiếp rồi muốn nói gì thì nói.”
“Tr-Trực tiếp sao…Chị vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện đó, cho chị xin một phút nha?”
Muốn gặp mặt sao - tôi không định sẽ kể Takane-san. Chị tôi là người khá hướng nội, nên chị ấy có hơi hướng ngoại khi ở với tôi.
Trong khi Ruru-nee đi tắm, tôi gửi tin nhắn đến Takane-san. Không lâu sau đó, cô ấy gọi cho tôi.
[Chào buổi tối, Nagito-san. Tớ vừa mới làm xong bài tập và bây giờ đang nghỉ ngơi nè.]
“Ừm, cậu vất vả rồi. Cậu không dồn hết bài tập vào ngày cuối tuần nhỉ, Takane-san?”
[Đúng đó, tớ cố để giải quyết càng nhiều bài tập trong ngày càng tốt.]
“Tớ nghĩ mình sẽ hoàn thành trong hôm nay luôn, noi gương Takane-san ha.”
[Ấy không, không. Nagito-san có thể làm bất cứ lúc nào cậu muốn mà…Nhưng, tớ vui lắm.]
“Takane-san, có chuyện gì xảy ra sao?”
[...]
Tôi cảm nhận được có chút gì đó ngập ngừng ở giọng của Takane-san nên đã hỏi cô ấy.
[...Ngày mai, cậu có ở nhà không, Nagito-san?]
“Có…Lịch biểu của tớ là thế…”
[Oh, ra vậy…ở nhà…]
“Sao vậy, Takane-san?”
[...Um, nếu cậu chuẩn bị học bài, cậu có muốn tớ đàn piano cho cậu nghe hong?]
“Eh…Cậu đang ở chỗ có thể đàn piano được sao?”
[Vì để tiện cho việc học đàn nên phòng này được làm cách âm. Để không gây phiền hà cho hàng xóm.]
Cô ấy có một cái phòng cách âm trong nhà, có nghĩa là nhà của Takane-san khá to. Cô ấy cũng từng nói rằng bản thân có một phòng học riêng.
[Vì đang nghỉ ngơi nên tớ nghĩ mình sẽ đàn một tí…Tớ hi vọng Nagitio-san có thể nghe tớ đàn piano.]
“...Ah, không ổn rồi.”
[...T-Tớ xin lỗi, tớ đã chọn sai thời điểm rồi sao?]
“Tớ vẫn chưa thể trao cho cậu cái gì. Cậu đã cho tớ quá nhiều thứ rồi.”
[...Tớ làm thế là ví tớ thích mà, nên không sao đâu…Ah, thích ở đây ý tớ là…]
Còn có nghĩa nào khác hả ta, nhưng có vẻ cô ấy không có ý gì xấu.
[...Nghĩa là như thế đó, nhưng…không được rồi, nói như thế…]
“...Tớ không nghĩ như thế là xấu đâu…Thật ra, cả tớ nữa, tớ sẽ cố hạn chế tránh né mọi chuyện.”
[Ừm, tớ sẽ đảm bảo sẽ không chạy đi mất. Nếu cứ xấu hổ mỗi khi nói mấy thứ như thế, tớ sẽ không xứng đáng làm bạn gái nữa mất.]
Liệu có phải là ý tốt không. Đối đầu với Asatani-san, lỡ như Takane-san làm cái gì đó bạo quá rồi sao?
[Nagito-san, cậu có muốn yêu cầu bài nào không?]
“Bài nào cũng được hết. Tớ muốn được nghe gợi ý của Takane-san.”
“Vậy tớ sẽ chơi một bài với giai điệu nhẹ nhàng để cậu có thể tập trung học nha…”
Tôi nghe một tiếng thụp nhẹ. Cắm tai nghe vào điện thoại, tôi nghe thấy tiếng piano mà Takane-san bắt đầu chơi.
-Như thể bây giờ cả tôi và cô ấy đang cùng ở trong một căn phòng vậy. Điều đó khiến tôi bất giác nhìn xung quanh, mà không thể nào mà Takane-san lại ở đây được.
Tôi đã quá may mắn khi được học trong một môi trường như thế này. Gần như đã có năng lượng để tập trung hơn vào đống bài tập, cái mà tôi đã không thể giữ nổi lúc nãy, nên tôi đã giải quyết được kha khá - nhiều đến nỗi tôi chỉ có thể tập trung nghe tiếng đàn của Takane-san sau khi hoàn thành đống bài tập.