"Phiền thật đấy. Ừ thì đó là vị ngon nhất, nhưng đã ba ngày liền rồi, mày biết chứ? Làm ơn để tâm đến anh nó giùm chút, cái qué gì mà suốt ngày cứ phải ăn đồ ngọt thế này."

Haha... lại nữa rồi... .

Vào một buổi sáng mùa xuân. Tôi đang cùng với thằng bạn thân nhất của mình lướt nhìn những hàng cây anh đào trên con đường mà mọi ngày chúng tôi đi để đến trường.

"Con nhỏ đó, không biết nó có tính cho tao bị tiểu đường thật hay không nữa..."

Vẫn cứ như mọi khi, Shota luôn khoe khoang về cô em gái của mình bằng cách phàn nàn nhỏ.

Em gái của Shota là Suzune-chan, hôm qua con bé có làm bánh cho hắn thì phải.

Cơ mà, được em gái làm bánh cho ăn thì không thể nào mà không vui được.

Tuy nhiên, mồm tên kia thì bảo là phiền, vậy mà từ đầu đến cuối hắn cứ cười toe toét vậy đó, nhìn cái mặt cũng đủ biết rồi.

"Sướng đời thế còn gì? Phải tao ấy, tao sẽ không thấy chán khi ăn bánh của Suzune-chan mỗi ngày đâu, à, mỗi bữa ăn luôn mới đúng chứ."

Bây giờ mà phản ứng lại một cách kì quặc thì cũng phiền lắm.

Sau khi đáp lại một Shota đang còn lâng lâng cho qua chuyện, cậu ta mừng ra mặt trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó lại làm bộ thở dài.

Như thể muốn than thở tôi, “Ôi trời”, cậu ta đưa hai tay lên như muốn đầu hàng.

“Mày không hiểu nó đâu. Ừ thì, con bé có vẻ ngoài xinh đẹp thật, nhưng nó là em gái của tao, hiểu chứ? Ý tao là, tao lo cho tương lai của con bé nếu nó không chịu tách ra khỏi anh trai mình.”

Không, tao còn lo cho mày mới là đứa không chịu tách khỏi em gái ấy...

Tôi thầm khịa hắn trong đầu, nhưng bên ngoài thì vẫn, "Đâu rồi sẽ vào đấy thôi", ra vẻ dỗ dành hắn.

Qua cuộc trò chuyện vừa rồi thì hẳn ai cũng rõ rồi nhỉ, nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh lại, thằng bạn thân tôi là một tên Siscon hạng nặng. Mà không, nói thẳng ra thì ở cái mức độ đó nó đã là bệnh tật rồi.

Tóm lại, tên này yêu em gái hắn hết thuốc chữa. Mọi buổi sáng của tôi đều là nghe hắn ta khoe khoang về em gái của hắn.

Nói thật thì, dù cho cậu ta là thằng bạn thân nhất của tôi, thì cũng thật là khó chịu khi cứ phải nghe cậu ta luyên thuyên như thế từ ngày này qua ngày khác. Bình thường hắn là một tên tốt tính, chơi với hắn cũng vui nên chính vì thế tôi mới cảm thấy đáng tiếc. Tuy bạn thân bị gắn mác Siscon, nhưng kỳ thực, tôi không thể hiểu vì sao cậu ta cứ luôn tự mãn về đứa em gái của mình cơ chứ.

Minazuki Suzune, đó là tên của em gái Shota, cô bé là học sinh cao trung năm nhất nhỏ hơn một tuổi và học cùng trường cấp ba chung với bọn tôi, cô ấy cũng khá nổi tiếng trong ngôi trường này. Chả có gì bất ngờ khi nói rằng không có một nam sinh nào trong trường mà chưa từng nghe đến em ấy cả.

Vẻ ngoài của em ấy cũng chính là lý do.

Ngắn gọn như này thôi, con bé quá dễ thương.

Xinh đến mức mà ngày mà em ấy đặt chân vào ngôi trường này, thì những nữ sinh từng được coi là thần tượng của trường đều bị tụt dốc, chỉ còn là những cô gái có chút sức hút.

Chưa hết, em ấy yêu kiều đến mức mà những chàng trai đều nghĩ rằng đây là một tiểu thư, cũng vì điều này mà lại giúp ẻm nhận được nhiều sự mến mộ từ các nam sinh hơn.

“Onii-chan~~”

Tôi chợt nghe thấy có giọng ai đó ở đằng sau, cả tôi và Shota cùng lúc quay lại khi nghe thấy giọng nói ấy. Thiêng thật, vừa nhắc tới cái nhỏ xuất hiện luôn. Đứng sau chúng tôi là thần tượng nổi tiếng nhất của trường, Minazuki Suzune. Cô gái có mái tóc đen óng ả đang dần tiến về phía này trong khi chiếc váy ngắn đung đưa qua lại. Tôi mãi ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ hơn cả bầu trời trong xanh của ẻm đến nỗi không nhận ra rằng em ấy đã dừng chân trước mặt chúng tôi rồi.

Đã hơn năm năm rồi, từ cái lúc mà tôi quen biết với Shota và tôi cũng quen em ấy lâu như vậy, nhưng khi đứng ở một khoảng cách gần như thế thì cái cảm giác hồi hộp vẫn như ngày nào.

“Chào buổi sáng, senpai.”

Ngay lúc đó, Suzune-chan lịch sự cúi đầu và chào tôi.

Cái cách mà em ấy cúi chào lịch sự trước mọi người kể cả người quen cũng góp phần khiến em trông giống một tiểu thư hơn.

Đôi mắt to tròn, sống mũi cao và đôi môi xinh nhỏ nhắn làm nổi bật phần nữ tính, cho em một sự cân đối hoàn hảo. Đồng phục học sinh mà em ấy mặc đã được ủi phẳng tấp và không có một vết nhơ nào trên đó, không như cái áo của tôi. Nhìn con bé làm tôi nhận ra rằng mình đúng là một thằng bẩn thỉu.

“Ừm, chào buổi sáng nhé, Suzune-chan.”

Sau khi nhận lại lời chào của tôi, Suzune-chan nhìn lên anh trai em ấy, Shota.

“Onii-chan, anh để quên bữa trưa của mình này. Thật hết cách với anh khi cứ như thế mãi đấy.”

Suzune-chan trong giây lát đã bĩu môi khi nói điều này.

Dễ thương quá.

Khi tôi còn đang trong trạng thái bị hút hồn, thì nhỏ đã lấy ra một hộp cơm trưa từ trong cặp ra với nụ cười mỉm trên môi.

Đó là bữa trưa được chính tay con bé làm, thứ mà hầu hết nam sinh đang theo học tại cái trường này đều muốn một lần thưởng thức. Tên Shota kia đã khẽ nhếch môi khi nhìn thấy cái hộp.

Kinh thật.

Chắc hẳn là đang để bụng đến ánh nhìn của tôi, nên hắn ngẩng mặt lên cầm lấy bữa trưa rồi quẳng vào cặp như thể đó là một lẽ thường tình.

Sau đó, cậu ta tiếp tục bước đi và mang trên mình một khuôn mặt hờ hững.

Nhìn thằng anh như Shota thế kia, tôi không thể không thấy thương Suzune-chan được.

Dường như không hề muốn phàn nàn đến thái độ đó của người anh, cô lặng lẽ bước theo sau lưng người anh trai đang đi trước mặt mình.

Vừa đi được một đoạn, Shota đột ngột dừng lại.

“À phải rồi. Anh quên mất chuyện đó.”

Khi cậu ta nói ra câu đó, tôi liền quay sang nhìn Shota xem có chuyện gì xảy ra, và cậu nhìn xuống Suzune-chan.

“Này Suzune, tan học em rảnh không? Thực ra thì, mẹ có nhờ anh đi mua cho Meru một ít thức ăn ở cửa hàng thú cưng ở khu kế bên trên đường về nhà ấy, nhưng anh quên mất tên thức ăn của Meru rồi. Xin lỗi nhưng Suzune đi chung với anh nhé?”

“H-hả? Etou…thì…”

Suzune-chan ấp úng trả lời. Shota thấy con bé có một chút lấp liếm, nên nạt con bé mà gặng hỏi: “Có chuyện gì sao, em nói cho rõ ràng xem nào.”

“Hôm nay em với Miyuki-chan đã cùng hẹn nhau làm đồ ngọt. Cậu ấy giỏi hơn em, nên em muốn được học từ cậu ấy nhiều thứ…”

Suzune run rẩy mà nói. Trông cứ như là một cặp vợ chồng mà người chồng là gia trưởng khi xưa vậy, nhìn là thấy chẳng dễ chịu chút nào rồi.

Shota cau mày khi nghe câu trả lời của Suzune-chan, rồi có vẻ cậu ta đã hiểu sau một hồi.

“Vậy sao. Thế thì đành chịu thôi.” Cậu ta đáp.

Sau đó, Suzune khẽ lẩm bẩm rồi ngước lên nhìn tôi mà cười thầm.

“Có vẻ hôm nay em phải làm phiền anh rồi, senpai.”

Ờ thì cái lý do để cô bé nói với tôi câu đó rất là đơn giản và dễ hiểu.

Bởi vì người tên Miyuki-chan được cô nhắc tới để học hỏi về cách làm đồ ngọt hôm nay, chính là Kinei Miyuki, em gái tôi.

Miyuki, em gái tôi, bằng tuổi Suzune-chan, là học sinh năm nhất cao trung và con bé học khác trường với chúng tôi.

Dù là thế, nhưng nó và Suzune-chan vẫn chơi rất thân với nhau, nên không có gì lạ khi ẻm thường ghé sang nhà tụi này.

Nhưng mà, tôi thường bị Muyuki bắt ở trong phòng mỗi lần mà em ấy tới chơi.

“Mình nên làm gì đây… m-mình không biết nên mua thức ăn loại nào…”

Lời mời của mình đã bị cô em gái Suzune từ chối, thành ra Shota đang bối rối và trong trạng thái vò đầu bứt tai.

Có vẻ như cậu ta không biết con chuột lang nhà mình nó ăn gì.

Trông người anh trai như thế: “Vậy thì…” Suzune-chan ngay lập tức nói và lấy chiếc smartphone ra.

“Đây nè anh, em có tấm hình chụp gói thức ăn mỗi khi được hỏi này.”

Cô mở khoá điện thoại để anh mình xem tấm ảnh. Khi đang thẫn thờ chăm chăm nhìn như thế, đột nhiên tôi nhận ra rằng đôi mắt Suzune-chan đang mở to và hai má thì ửng hồng, ngay cái lúc mà em ấy mở màn hình điện thoại ra.

“Á!?”

Và rồi cô giật bắn người lên, chiếc điện thoại đã tuột khỏi tay. Nó rơi xuống mũi giày cô một cái và dừng lại ngay dưới chân tôi.

May thay là mặt sau bị rơi nên màn hình không có vấn đề gì. Khi tôi đang cố gắng cúi xuống để nhặt lại chiếc điện thoại cho nhỏ. Và có thứ gì đó được hiển thị lên trên màn hình, dù tôi không có ý định nhìn kỹ nó, nhưng theo phản xạ thì mắt tôi lại cứ dán vào.

“Cái!?”

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nó, toàn thân cứ như đã bị đông cứng lại.

Đây… đùa đấy à… .

Tôi biết nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của người khác là bất lịch sự. Tuy nhiên, những gì hiện ra ở đó khác xa với hình tượng mọi ngày của Suzune-chan. Mắt tôi cứ dán vào đấy mà quên mất cả việc nhặt chiếc điện thoại.

“Em xin lỗi!”

Suzune-chan cúi xuống để nhặt chiếc điện thoại. Cô nhanh chóng giấu nó vào váy[note48398] ngay lập tức.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy một tiểu thư như Suzune-chan lại vội vã bối rối đến như thế.

Tôi ngây người ra nhìn Suzune-chan. Không biết cô ấy có nhận thấy ánh mắt của tôi không, nhưng hai má con bé đã đỏ ửng khi quay mặt đi.

Mặc cho Shota vẫn còn ở đấy, cả tôi và em gái nó đều đang ở trong một cái bầu không khí ngượng ngùng, thì đột nhiên cô bé cười một cách ngại ngùng rồi nói: “A, sáng nay em có ca trực nhật, cho em xin đi trước, thứ lỗi cho em ạ.” Cô cuối đầu và bước thật nhanh về phía trường học như thể là đang né tránh tôi vậy….

“Nhỏ bị sao vậy cà…”

Người không hiểu nãy giờ xảy ra chuyện gì, Shota, sững sờ nhìn con bé. Nhưng tôi biết được vì sao cô phải bỏ chạy với khuôn mặt đỏ bừng đó.

Vì thứ mà đã hiển thị trên màn hình điện thoại chính là một bộ truyện người lớn/khiêu dâm.

Thật không tin nổi…

Tại sao điện thoại của Suzune-chan lại có thứ như vậy chứ!?

Dù không tới nỗi như Suzune-chan, song tôi cũng đang hoảng loạn vô cùng.

Mà không còn gì để nghi ngờ nữa. Đó là một trang chuyên về truyện tiểu thuyết, nơi bạn có thể đưa lên cả truyện mang chủ đề của người lớn.

Tôi không tài nào nghĩ được người như Suzune-chan lại vào những trang web như thế.

Có khi nào lúc rơi xuống thì nó tình cờ được mở lên không?

Không, không thể thế được.

Rõ ràng khi tôi nhìn thấy nó, em ấy đã hoảng hốt như thế… nên hẳn sẽ biết những thứ được hiện ra là gì.

Chắc chắn tôi rất sốc, khi mà một trang web kiểu này lại đang được mở trên điện thoại của con bé. Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất.

Nếu không nhầm, thì trên điện thoại đã hiển thị dòng chữ “NTR cô em gái của bạn thân.”

Và không còn gì để nói nữa.

Vì bộ truyện khiêu dâm ấy là do chính tôi viết.