Hihi lâu rồi mới lên chap, thật ra là do mị đã thay ổ cứng mới nhưng win 11 24h2 nó tật quá xóa cmnr hết phân vùng của các ổ đã có trong máy nên mị đã mất hết hơn 600 gb dữ liệu gồm nhiều bộ manga vs LN làm xong mà ém hàng chưa đăng, khóc nguyên tuần rồi TvT
Hôm sau mị thi TSA nên là đăng 1 chap lấy may nhóa <33
___________________________________
Vào ngày tổ chức hội thao.
Hôm đó bầu trời trong xanh và thời tiết đẹp, thích hợp để chơi thể thao.
‘Ưư... nóng quá nhỉ...’ - Lily vừa trùm chiếc áo thể thao lên đầu vừa nói.
Nhìn qua qua thì trông có vẻ là cực kỳ nóng...
Nhưng mà chỉ cần không đứng dưới ánh nắng trực tiếp của mặt trời thì có lẽ vẫn ổn thôi ha.
‘Mới có tháng năm thôi mà... Khí hậu bất thường thế không biết?’
“Chắc là vì đang là mùa hè ấy mà.”
‘...Mùa hè của Nhật nóng như thế này hả.’
“Rồi nó sẽ còn nóng hơn nữa đấy.”
‘Đùa à?’
Cũng không hẳn là tôi không hiểu được cảm xúc của Lily.
Tôi cũng thấy nước Anh lạnh quá mức mà.
Đây cũng là cái hay của việc du học... vì thế chỉ có cách là bắt cô ấy chịu đựng thôi.
“Ài chà, nhiệt độ như thế này mà thi chạy nối đuôi à. Có lẽ đây là sai lầm rồi.”
Misato vừa nói vừa vùn vụt quạt vào chỗ ngực.
Cô ấy không sợ ánh nhìn của bọn con trai à?
“Cái đó có mát không?”
“Cái đó? Là cái nào?”
“Xắn tay áo ấy.”
Như Lily chỉ ra thì Misato đã xắn ống cộc tay của bộ đồ thể thao lên từ lâu rồi.
Ống cộc tay đã ngắn nay lại còn ngắn hơn, làm cho đôi vai của cô lộ ra ngoài.
...Nói thật, tôi thấy nó không có ý nghĩa lắm.
“Cũng thoải mái phết, chắc là có mát mẻ chăng?”
“Thế à.”
Hình như Lily cũng thấy việc đó đáng để thử nghiệm nên cô xắn ống tay áo lên.
Vết cháy nắng, bờ vai trắng, và chỗ nách đẫm mồ hôi lộ ra.
Tự nhiên tôi cảm thấy mình bị mê hoặc nên đành tránh mắt đi chỗ khác.
Cô ấy suốt ngày ngượng ngùng với cái chân, vậy mà lại...
“Sao hả?”
“Tớ cảm thấy, mát như, nước đổ đầu vịt.”
Nước đổ đầu vịt, là không có tác dụng mà... – Tôi nghĩ vậy, nhưng mà có lẽ lý cô ấy là “Xắn lên còn đỡ hơn là không xắn”.
“À mà, mẹ cậu đâu rồi?”
“Mẹ bảo là sẽ đến vào lúc Lily thi chạy ăn bánh mì” – Tôi trả lời lại câu hỏi của Misato.
Các môn thi đấu sẽ diễn ra theo thứ tự là, thi chạy ăn bánh mì, thi chạy nối đuôi, thi chạy mượn đồ.
Sau đó thì sẽ có giờ nghỉ trưa xếp vào giữa buổi, rồi môn thi đấu vượt chướng ngại vật mà Misato tham gia sẽ diễn ra.
Nếu mà mọi thứ diễn ra thuận lợi thì toàn bộ các môn mà chúng tôi tham gia sẽ kết thúc trong khoảng từ 10 giờ rưỡi đến 14 giờ.
Cả bố cả mẹ có lẽ cũng sẽ căn theo thời gian đó để tới.
Dù sao thì họ chắc cũng không có hứng thú với mấy môn thi đấu mà con của mình không tham gia đâu.
“Mẹ...?”
Lily lẩm bẩm trên gương mặt bí ẩn.
Cô ấy để ý đến điều gì à?
‘Tại sao Misato lại hỏi về lịch trình của Mẹ Sota?’
...Ưm?
Tại sao thì, là vì...
“Cậu nghĩ là tại sao?”
Tôi nghiêng đầu nghiêng cổ không rõ Lily đang thấy điều gì đó kỳ lạ, thế rồi, Misato nở ra một nụ cười mang vẻ khiêu khích.
Lily thấy cái vẻ đó của Misato thì tỏ ra vẻ mặt bất ngờ.
‘Kh, không lẽ...’
“Lý do giống như Amelia-chan đấy.”
‘Kh, không thể nào...!?’
Lily mở to mắt ra.
Năm người khóa mục tiêu vào mấy chiếc bánh mì và đồng loạt bật chạy.
“Amelia-chan nhanh vậy? Cậu ấy từng tập điền kinh à?”
“Tớ nghĩ là cậu ấy chỉ từng chơi quần vợt và cưỡi ngựa.”
“C, cưỡi ngựa...”
Mặc dù đây là trận thi chạy ăn bánh mì hỗn hợp nam nữ, nhưng tốc độ của Lily không hề thua kém bọn con trai.
Cô ấy nhanh hơn hẳn tốc độ trung bình của chúng nó nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, cô đã chạy tới chỗ bánh mì.
Rồi nhảy một phát.
“Cậu ấy có kinh nghiệm chơi bóng chuyền không vậy hả?”
“Múa ba lê thì nghe nói là có đấy.”
“Thế à.”
Cô đớp lấy bánh mì một phát, rồi cứ thế chạy hết tốc lực.
Trong khi các đấu thủ khác ba chìm bảy nổi thì Lily một mình dẫn đầu.
Lily bỏ mặc đứa con trai đang hớt hải đuổi theo phía sau, cô dành lấy vị trí số một.
Vấn đề là ảnh...
“Ưm, ảnh hơi bị nhòe rồi.”
“Đúng là vẫn chẳng thay đổi tí nào, lúc nào cũng cẩu thả. Tớ chụp đẹp rồi đây.”
Tôi đưa điện thoại cho Misato xem.
Trong đó có dáng người của Lily bay lên không trung đớp lấy bánh mì một cách đẹp mắt.
Đây là bức ảnh để đời.
Thế này thì chắc là Lily sẽ không cằn nhằn gì nữa đâu nhỉ.
“Thích thế. Cho tớ đi được không?”
“...Nếu mà có sự cho phép của Lily thì được. Nhưng mà tại sao?”
“Cậu định dùng làm ảnh nền điện thoại hả.”
“Như thế thì tởm quá...”
Lily vẫn chưa phải là người yêu của mày đâu đấy.
Một lúc sau.
“Cái này để ăn trưa. Lấy nó làm tráng miệng vậy.”
Lily ôm lấy chiếc bánh mì trên gương mặt đầy mãn nguyện, cô ấy quay trở lại chỗ ngồi.
Bánh mà cô lấy được là bánh dưa lưới.
Đó là món bánh ngọt mà của Nhật mà cô thích nhất.
“Cậu chụp được hình chưa?”
“Ờ. Đây, thấy thế nào?”
Tôi cho Lily xem điện thoại.