Seika: Giải cứu mị với ae, tình hình là mị đang dùng con Dell G3 3500 nhưng nó đang lắp con ssd cỡ 2230 (stock) nên trong máy đang có miếng tản đồng cũng cỡ đấy để cố định thanh ssd nhưng giờ mua con ssd 2280 thì không có cái miếng tản nào thay thế, tìm trên sàn S thì không thấy mà Amazon thì đắt điên nên giờ nên đây hỏi xem ae biết có ai bán hay có phương án nào khác ko, ảnh của cái tản mị đang cần để ở cmt nhé

Chúc mn đọc truyện vui vẻ!!

Mị không nói đã làm xong chap từ tháng trước nhưng quên không đăng đâu

_________________________

Tôi - Amelia Lily Stafford, tới Nhật du học đã được khoảng 1 tháng.

Sau khi về nhà thì tôi giặt quần áo.

“Hưm hưm.”

Vừa ngâm nga hát bằng mũi, vừa thả đống quần áo vào máy giặt.

Hồi đầu tôi còn không biết cách dùng nó cơ, nhưng mà bây giờ thì dùng siêu rồi.

Tôi dần trở thành một quý cô nương hoàn hảo rồi ha.

“…A”

Đây là đồ thể thao của Sota.

Có lẽ nó hơi ẩm ẩm vì mồ hôi.

Ký ức của buổi học thể dục ngày hôm nay ùa về.

Chúng tôi đã luyện tập chạy nối đuôi.

Trong khi chạy thì phải dí sát cơ thể vào người phía trước.

Lúc đó, tôi chẳng còn cách nào khác, đúng thế, chẳng còn cách nào khác… ngoài việc bám lấy cơ thể của Sota.

…Mùi hương cực kỳ là thơm luôn.

“…”

Tôi bất giác hít một hơi.

Đây là bộ đồ mà Sota đã mặc cách đây vài tiếng.

Chắc chắn là nó vẫn còn đọng lại mùi hương của cậu ấy.

Lồng ngực tôi rung lên.

“Không được. Kh, không thể làm việc này…”

Có thật là không được không?

Tại vì, bọn mình là người yêu của nhau mà?

Chỉ một chút thôi.

À nhưng mà nó vô duyên quá…

“…Aa”

Khi tôi nhận ra thì đầu mũi của tôi đã dính vào bộ đồ thể thao nãy giờ rồi.

Mình sẽ không dừng lại.

Không thể dừng lại.

“Hí~t, hà~”

Phổi của tôi bị lấp đầy bởi Sota.

Sotaaaa….

“…Việc này không hề ổn chút nào.”

Mình sẽ đánh mất tư cách mất thôi.

Chất Sota có tính gây nghiện.

Tôi đành cho bộ đồ thể thao vào máy giặt.

“Từ bỏ thôi.”

Tạm thời hôm nay là thế.

*

Sau khi giặt xong.

“Hê, thích thế. Hội thao hả. Tớ cũng từng xem trên anime rồi. Gửi hình cho tớ với nhé?”

“Ừ, biết mà.”

Lâu lắm rồi tôi mới gọi điện thoại cho cô bạn thân Marry.

Mặc dù đã quen với nói chuyện tiếng Nhật rồi, nhưng mà quả nhiên là nói chuyện bằng tiếng Anh thoải mái hơn.

Sota cũng nói được tiếng Anh nhưng cậu ấy không phải là người bản địa.

“À đúng rồi, tớ thấy trên tivi rồi đấy!”

“…Tivi? À, là cái phỏng vấn đó hả?”

Lúc mà tôi đang hẹn hò với Sota thì tôi đã nhận một cuộc phỏng vấn từ đài truyền hình.

Đó là kênh truyền hình kiểu như người phỏng vấn người nước ngoài về việc họ “Đến Nhật làm gì”, đôi lúc người ta còn đào sâu hơn nữa cơ.

Tôi đã trả lời một cách nghiêm túc là “học làm dâu”.

“Cái phỏng vấn đó cũng chiếu ở Anh à?”

Tôi thì nghĩ nó là kênh truyền hình của Nhật…

“Làm gì có. Tớ xem trên mạng đấy.”

“Thì ra là thế.”

Vào cái thời đại này thì việc xem chương trình tivi của nước ngoài không còn là việc khó khăn.

Tôi cứ đinh ninh là Marry chỉ có xem mỗi hoạt hình Nhật Bản thôi…

Không ngờ cậu ấy cũng xem cả mấy thứ như thế.

“Nó thành chủ đề sôi nổi trên mạng xã hội ấy. Tớ tò mò xem thử thì nhận ra đó là cậu, cho nên là bất ngờ lắm đóa.”

Mạng xã hội hả.

Có lẽ là đó là ma giới của đàn otaku hoạt hình Nhật cộng đồng nói tiếng Anh.

“Nó thành chủ đề sôi nổi à. Kiểu như thế nào?”

“Họ bảo là gái Anh thú…, à cực kỳ là đáng yêu.”

“Hì hì, đương nhiên rồi”

Vẻ đáng yêu của tôi là số một trên toàn thế giới.

Sota có một cô người yêu đáng yêu như thế này đúng là một người hạnh phúc.

“Nhưng mà hai cậu trông có vẻ thân thiết nhau nên tớ yên tâm rồi. Đúng là hai người vẫn đang yêu nhau nhỉ.”

“Đương nhiên rồi. Tớ bảo rồi còn gì? Sota là người yêu của tớ.”

“Hưm …Cậu đã thẳng thắng nói với cậu ấy rằng mình thích cậu ấy chưa?”

Cái, cái đó…

“Vẫn chưa. Nhưng mà chắc chắn là cậu ấy hiểu.”

“Ừ. Đúng là xem trên tivi thì có cảm giác như thế thật. Tại vì cậu ấy bảo là muốn một mình ở bên cậu…”

“Ừ. Cậu ấy đã bảo tớ là ‘B-ạ-n b-è n-ữ’.”

“…Ưm? ‘B-ạ-n b-è n-ữ’? … Cậu ấy bảo thế á?”

“Ừ. Trước lúc phỏng vấn cậu ấy đã giới thiệu với người của đài truyền hình là như thế đấy.”

Nhưng mà đoạn đó thì không có trong phỏng vấn.

Cậu ấy đã giới thiệu tôi vào hồi đầu.

“…Lily, cậu, có hiểu ý nghĩa của từ đó không?”

“Ừ, đương nhiên rồi. Là người yêu (girl friend) đúng không?”

Từ đó chỉ là sự kết hợp đơn giản trong tiếng Nhật, cho nên suy đoán ý nghĩa của nó cũng dễ dàng.

Trên thực tế, vì tôi là người yêu của Sota cho nên tư duy văn mặc thì chắc chắn ý nghĩa đó là chính xác.

“Tớ thấy, có lẽ là không phải…”

“Ơ?”

“Trong tiếng Nhật ‘B-ạ-n b-è n-ữ’ là bạn bè có giới tính là nữ, tức là chỉ là bạn bè thôi ấy.”

“…Cậu đừng có đùa được không. Tớ dỗi đấy”

“Không phải là đùa đâu.”

“…”

Kh-ôn-g t-h-ể n-à-o….

“Tớ không tin đâu. Mà Marry tiếng Nhật có phải bản địa đâu đúng không? Cậu đừng có nói tầm phào.”

“Nhưng mà trong anime thì…”

“Cậu đừng có mang chuyện anime ra đời thực. Tớ với Sota là người yêu của nhau. Nhất định là như thế.”

“Ừ. Cậu coi là như thế cũng được mà? Thế thì hẹn gặp lại sau nhé…”

Nghe giọng nói lạnh buốt của Marry, tôi bừng tỉnh.

“Tớ xin lỗi. Tớ không tốt. Đừng bỏ tớ mà.”

Cứ đà này thì biết đâu tôi sẽ bị Sota vứt bỏ mất thôi.

Như thế thì tôi không thể gánh chịu nổi mất!

“Đừng lo, tớ không bỏ cậu đâu. …Mà, tớ thấy là cậu ấy có ý với cậu đấy. Mặc dù là tớ chỉ biết về cậu ấy của hồi ở Anh thôi.”

“Th, thế hả? Thế thì tại sao cậu ấy nói chỉ là bạn bè…”

Nếu như cậu ấy thích mình thì cậu ấy cứ bảo mình là người yêu là được mà…

Hay là, cậu ấy giấu ngượng?

“Tớ nghĩ là, cậu ấy cứ đinh ninh là mình bị cậu từ chối đấy.”

“… Là, sao?”

Bị từ chối?

Mình, yêu Sota đến thế này cơ mà?

“Tại vì, cái lúc mà cậu chuẩn bị từ Anh về nước, cậu đã bảo là – Cự tuyệt – Đúng không?”

“Cái, cái đó là… chuyện của hơn nửa năm trước đấy!?”

“Đúng thế, nửa năm trước. Cậu đã bỏ mặc cậu ấy một nửa năm đúng không?”

“Ưư…”

Việc, việc đó, đúng là như vậy…

Tại vì, bây giờ, mình cũng không thể xin lỗi được.

Vì thấy khó xử.

Cứ nghĩ rằng mình bị cậu ấy ghét bỏ, mình lại sợ hãi…

“Nhưng, nhưng mà bây giờ bọn tớ lại thân nhau như thế này cơ mà?”

“Thì tớ đã bảo rồi, là bạn bè đúng không? Cậu ấy cũng thích cậu, nhưng mà cậu ấy lại đang tưởng rằng mình bị từ chối… Cậu ấy không biết rõ là có thể quay lại với mối quan hệ yêu đương hay không, vì thế mà thái độ mơ hồ đấy.”

“H, hiểu rồi…?”

Thì ra là thế à…

Nếu vậy thì cậu ấy cứ nói thẳng ra đi là được mà.

“Thế thì tớ nên làm gì?”

“Xin lỗi đi. Bảo với cậu ấy là – tớ muốn quay lại mối quan hệ như trước đây.”

“...Tớ phải xin lỗi á?”

“Đương nhiên rồi còn gì nữa. Nghĩ kiểu gì cũng thấy do cậu sai mà?”

“Nhưng, nhưng mà, làm sao cậu ấy có thể bỏ rơi người yêu...”

“Rồi về nước được đúng không! Bởi vì, Visa cũng có hạn mà.”

“Nhưng, nhưng mà nếu cậu ấy cứ nói trước, thì tớ cũng sẽ không… đột nhiên kiểu như thế...”

“Tớ đã bảo rồi mà! Cậu không có nghe đúng không!? Giả sử là cho dù cậu ấy có lỗi, thì người đã nói ra lời cự tuyệt là cậu, vì thế mà cậu phải đi trước, rút lại lời nói đó đi!”

“Có, có thể là đúng như thế. Nhưng mà. Bằng cách nào...”

“Tớ xin lỗi vì đã nói câu cự tuyệt. Tớ thích cậu, hãy trở lại làm người yêu của nhau đi – Nói như thế và cúi đầu. Như vậy là giải quyết được, đơn giản đúng không?”

“Nhưng, nhưng mà, giả sử tớ bị cậu ấy ghét thì...”

“Làm gì có chuyện cậu ấy lại hẹn hò với một đứa con gái mà cậu ấy ghét được chứ! Cậu đáng yêu nhất trần gian đúng không?”

“Ừ, ừ nhỉ!?”

Không sao.

Sota thích mình mà.

Chỉ có chút sự hiểu lầm và đi ngược chiều nhau thôi.

Tôi tự nói như vậy với bản thân mình.

— Không biết cậu ấy có thích Misato không nữa

Để áp chế đi nỗi bất an thổn thức.

*

Hội thao được tổ chức vào ngày chủ nhật.

Trước ngày hôm đó, ngày thứ bảy.

Tôi, mẹ và Lily cùng đứng ở gian bếp.

Mục đích là để làm bento để ăn trong giờ nghỉ giải lao của hội thao.

Ngay chủ nhật thì căng-tin đóng cửa, vì thế mà cần phải mang bento.

Bày ra hộp thì coi như là làm vào buổi sáng đúng cái ngày hôm đó, còn việc chế biến và bảo quản thì sẽ làm vào ngày hôm trước.

Tuy nhiên...

“Mẹ này, hộp bento đó... có to quá không đấy?”

Thứ gì mà nhét vào được thì cứ nhét vào thôi.

Mẹ tôi bảo như vậy xong, thứ bà ấy lấy ra là một hộp bento khổng lồ... mà nó lại còn là hộp chồng nữa.

Lily có ăn gấp mấy lần tôi thì cái hộp đó cũng to quá khổ.

Không biết Lily sẽ nghĩ sao nhỉ.

“Vì năm người ăn, nên nó phải là cái hộp như này còn gì?” – Mẹ vừa nói vừa tỏ vẻ mặt thản nhiên.

...Năm người á?

Tôi, và Lily và... không lẽ là cả Misato?

Thế hai người còn lại thì sao?

“... Không lẽ là cả mẹ cũng đến à?”

“Ơ? Mẹ không được đến hả? Xấu hổ à?”

Dù gì thì tôi cũng không phải là học sinh cấp hai nữa.

Bố mẹ đến xem thì cũng không đến mức phải nói là xấu hổ, nhưng mà...

“Từ trước giờ mẹ có đến bao giờ đâu.”

Mẹ tôi là người mà không hứng thú lắm với những thứ hoạt động của trường học như thế này.

Hồi tôi còn học tiểu học, mẹ tôi chỉ dừng lại ở cái mức độ có mặt ở mức tối thiểu.

Nhiều lúc mẹ không đến với cái lý do là công việc bận rộn.

Kể từ lúc tôi lên cấp hai thì mẹ chưa từng tới trường lần nào.

Mà cũng không hẳn là tôi muốn bà ấy đến, cho nên là cũng không định trách móc làm gì...

Tôi tò mò không biết sao bà ấy lại đổi gió thế.

“Mẹ phải chụp được tư thế hùng dũng của Lily-chan cơ.”

“À, ra là thế à.”

Đó là vì Lily.

Nói chính xác ra là vì bố mẹ của Lily.

Tức là mẹ tôi sẽ gửi ảnh để thông báo là con gái của họ vẫn đang sống khỏe mạnh.

Quả thật đó là việc quan trọng.

“Nhưng mà thêm cả mẹ vào nữa thì mới có bốn người... À, cả bố nữa hả.”

“Ừ. Bố sẽ tập hợp lại với mọi người lúc ăn bento đấy. Tiện thể mẹ sẽ giới thiệu cho bố về Lily-chan luôn. Mẹ sẽ bảo là, đây là con dâu tương lai đấy.”

Ông ấy thì lần nào cũng tới.

Lần này chắc cũng tới.

Tức là lâu lắm rồi gia đình mới sum họp nhỉ.

Còn cái việc mà Lily là con dâu tương lai ấy, thì đó là do mẹ tôi hiểu lầm, mà cũng có thể nói là bà ấy suy đoán quá vội vàng.

“Thế thì mẹ nói sớm cho con đi chứ.”

“Mẹ chưa nói à?”

“Chưa nói.”

“Ài chà. Nhưng mà vừa nãy mẹ nói rồi đấy thôi.”

Bà vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn là một người tùy hứng như thế.”

Tuy nhiên, kể cả có không có biết trước đi chăng nữa, thì chỉ cần tôi biết điều đó vào đúng cái ngày tổ chức thì đó cũng là một thông tin tốt rồi, thành ra là kiểu thế nào cũng được.

“Tóm lại, Lily. Ngày tổ chức hội thao, tớ sẽ giới thiệu bố... Lily?”

‘...Híí? Mẹ nói gì ạ?’

Tôi gọi Lily thì cô ấy giật bắn lên rùng mình.

“Ngày tổ chức hội thao, bố sẽ đến, tớ sẽ giới thiệu bố cho.”

“Th, thế à. Bố... ừm, hiểu rồi.”

Dạo gần đây Lily trông nhiều lúc cứ thẫn thờ sao ý.

Lúc thì suy nghĩ cái gì đó.

Lúc thì tỏ ra vẻ mặt lo lắng.

Lúc thì định nói cái gì đó, hoặc là bắt chuyện với tôi.

“Sức khỏe không ổn à?”

“À, không, chỉ là...”

Tôi đặt trán của mình lên trán của Lily.

Ưm, hình như là hơi sốt...

‘Khoan, dừng, dừng lại đi!’

Tôi bị Lily đẩy đi bằng cả hai tay.

Nhìn vào thì thấy mặt cô nhuộm màu đỏ chót luôn.

“Mặt cậu, đỏ thế... có ổn không? Phải chăng là bị sốt...”

‘Là, là do cậu đấy! Cái đồ ngu dốt, cái đồ dâm dục! Tôi ghét cậu lắm!’

Lily vừa hét lên vừa dùng hai tay đấm bụp bụp vào ngực tôi.

Tôi thấy hơi đau.

“Xin lỗi. Tớ lỡ tùy tiện chạm vào cậu. Tha cho tớ đi, đau quá...”

‘...Đừng có đụng vào lần nào nữa đấy.’

Hứ - Lily khịt mũi.

Trong thoáng chốc, trông cô ấy như đã quay trở lại với phong độ như mọi ngày...

Tuy nhiên, ngay sau đó cô lại tỏ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Cứ như là đang hối hận về điều gì đó...

Hay là cô ấy nhớ nhà?

“Tuổi trẻ thích thật...”

Mẹ tôi cười một cách thích thú.

Tự nhiên tôi thấy khá là cay đấy.