Tiếng nói cười vui vẻ vang lên từ phía bên dưới.

Đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn trong nhóm chat Line, Koto nước mắt giàn giụa.

“Tốt quá rồi... Thật là tốt quá rồi...”

Lúc này Tsukinoki Koto và Tamaki Shintaro đang đứng kề bên nhau trên tầng thứ tư khu cầu thang thoát hiểm. Tiếng trò chuyện của các hậu bối từ phía bên dưới khiến nước mắt Koto cứ ứa ra không ngừng.

Tamaki ân cần vỗ về Koto.

“Bà đã vất vả rồi. Đã phải kìm lòng từ rất lâu rồi nhỉ?”

“Từ nay về sau chúng mình không còn phải lo lắng về Komari-chan nữa. Shintaro cũng nghĩ như vậy phải không?”

“Ừ, đúng vậy. Mà Koto, bà hạ giọng xuống chút đi. Kẻo mấy đứa nghe thấy.”

“Nhưng tôi...tôi hạnh phúc quá.”

Koto khụt khịt.

“Tôi cứ hi vọng Komari-chan có thể tự lập hơn, có thể giao tiếp với người khác lưu loát hơn. Những mong muốn ấy cứ quẩn quanh mãi trong đầu tôi...”

Đón khăn giấy từ tay Tamaki, Koto hỉ mũi thật mạnh.

“Nhưng rốt cuộc đó chỉ toàn là những suy nghĩ tôi tự cho là đúng, để rồi áp đặt lên người Komari-chan.”

Đàn em đáng yêu luôn khiến cô phải lo lắng không yên, giờ đây đã tự mình tìm được cho mình những người bạn đồng hành. Đó chính là điều khiến Koto hạnh phúc hơn tất thảy.

“Con bé hóa ra mạnh mẽ hơn tôi tưởng.”

“Komari-chan rất kiên định. Hơn nữa, có Nukumizu ở đó giúp tôi an tâm hơn hẳn.”

Nghe thấy cái tên ấy khiến Koto thoáng ngạc nhiên.

“Hể, ông đánh giá cao nhóc ấy quá nhỉ.”

“Nukumizu là người rất đáng tin cậy. Kể cả lúc nói chuyện với tôi, thằng bé vẫn rất điềm tĩnh. Thật khó tin khi thằng bé nhỏ tuổi hơn tụi mình đấy.”

“Ừ, Nukumizu-kun thực sự là một cậu nhóc kì lạ mà.”

Họ lần đầu gặp nhau hồi tháng Tư. Khi ấy kì học vừa mới bắt đầu. Lúc bấy giờ, cô đã lừa cậu nhóc kí tên mình vào mẫu đơn đăng kí thành viên. Cậu nhóc chỉ là một thành viên tượng trưng. Khi nhờ Komari đi gọi, chính cô cũng không ngờ rằng cậu nhóc ấy thực sự xuất hiện.

“Ban đầu, tôi cứ đinh ninh nhóc ấy chỉ là một thành viên ma lười biếng. Giờ tôi nghĩ mình cần cảm ơn ông trời vì sự xuất hiện của cậu nhóc.”

Koto dựa người lên lan can cầu thang.

“Mấy cô bé khối 10 trong CLB mình đều vô cùng nổi bật. Vậy mà lại có cậu nhóc Nukumizu-kun nhạt nhòa và vô vị lẫn vào trong đó. Tôi đã rất lo cho nhóc ấy đó.”

“Bà đang khen hay đang chê thằng bé vậy trời...?”

“Khen không xuể ấy chứ. Nói cách khác, Nukumizu-kun chính là một “chàng trai thú vị”.”

Koto bông đùa, rồi ngả vào lòng Tamaki hòng tìm kiếm sự chiều chuộng.

“Cơ mà tôi vẫn không biết liệu nhóc ấy đã xứng đáng để chúng mình giao phó Komari-chan cho chưa ấy. Việc này không thể quyết định trong phút chốc được.”

“Bà yên tâm, cứ giao Komari-chan cho Nukumizu. Hai đứa chúng nó sẽ hòa hợp mà thôi.”

“Ông làm như hai đứa chúng nó cặp bồ luôn rồi không bằng.”

“Ai biết đâu đấy? Nhưng thà giao cho Nukumizu-kun còn hơn mấy thằng ất ơ ở đâu đó đúng không nào?”

“Ông là bạn trai cũ của con bé hay gì?”

Koto giả đò dỗi hơn và quay ngoắt đi.

“Nếu Komari-chan chọn Nukumizu-kun thì tôi hoàn toàn yên tâm. Tôi cảm thấy thế.”

“Ừ, chuẩn không cần chỉnh nhỉ.”

Tamaki cũng bông đùa đáp lại và liền bị Koto lườm nguýt.

“Nè Shintaro! Ông thực sự chưa làm gì Komari-chan đâu đó chứ?”

“Tôi chưa hề! Mà này, nói bé thôi...”

Koto giật lấy cà vạt của Tamaki trước khi cậu kịp nói hết câu và khóa môi cậu đầy dứt khoát.

“Koto! Bọn mình đang ở trên trường đấy!?”

“Muốn tôi trật tự thì ông phải dùng tới môi nhé.”

Tamaki che đi gò má ngượng chín.

“Bà đúng là đồ ngốc mà. Thiệt tình...”

“Là người như nào mới có một cô bạn gái ngốc nghếch thế này được nhỉ?”

Koto cười khúc khích. Bỗng phía bên dưới vang lên tiếng xôn xao náo động. Có thể nghe thấy rõ mồn một những giọng nói rôm rả.

“Thấy chưa, mấy đứa chúng nó nghe thấy cả rồi đấy...”

“Cũng tốt chứ sao? Hạnh phúc phải biết sẻ chia cho mọi người chứ.”

Koto nhoẻn cười và quay người nhìn về phía cầu thang.

Phía dưới kia, chắc hẳn Nukumizu vừa mới lại có một phát biểu thừa thãi nào đó. Bởi vì người ta chỉ còn nghe thấy tiếng la thất thanh của Yanami vang vọng khắp khu cầu thang.

“Vậy nên tớ mới không thích điểm đó ở cậu đấy Nukumizu-kun!”