Vậy là ngày nghỉ đầy hứa hẹn đã đến, học sinh năm nhất cao trung Itou Makoto tôi đây sắp sửa bắt tay vào công việc quen thuộc.

(Sáng thứ bảy. Bố đi làm ăn xa, còn mẹ thì phải lát nữa mới dậy…)

Căn nhà này còn khá mới - với chỉ đâu đó 5 năm tuổi - thành thử rất bất tiện. Thật không may, nó tồn tại một vấn đề trông thấy.

Cửa phòng tôi không có khóa.

Với một đứa con trai đang trong tuổi dậy thì, chuyện này hết sức kinh khủng, vì phụ huynh có thể ghé thăm bất cứ lúc nào.

Dẫu vậy, cứ đến ngày này, vào khoảng thời gian mà tôi cho là “ít có khả năng bị cản trở nhất”,

…Tôi sẽ lại làm một việc, mà từ những gì đã chia sẻ có thể suy ra rằng…

Đó là thẩm du

“...Được rồi, triển luôn [Chịch Nhau Như Thỏ: Những Nàng Gal Da Den Hứng Tình Trong Trang Phục Bunny Girl Phần 2] nào.”

Tôi tìm đến một trang web người lớn và đăng nhập bằng tài khoản của anh trai - một sinh viên đại học, sau đó cẩn thận chọn ‘tài liệu’.

Gì cơ? Mười tám tuổi trở lên mới được vào à?

Xàm quá thể, im luôn hộ cái.

Mọi thứ cũng chỉ là tình cờ - anh em hiểu mà, giống như những lúc chúng ta muốn tìm sách điện tử self-help nhưng lại trượt tay mở nhầm manga khiêu dâm thôi. Nói cách khác, việc này là bất khả kháng, là thuận theo tự nhiên hoặc có khi là do thần linh sắp đặt.

Xung quanh chúng ta vốn đầy rẫy những vấn đề đạo đức mơ hồ như vậy mà.

Tiện nhắc luôn là mấy kẻ suốt ngày giam mình trong lồng kính chớ vội mà ném đá tôi; chỉ những người chưa bao giờ đi quá tốc độ dù chỉ 1 cây số mới có cái quyền đó thôi.

“Khà khà… Đúng là thời khắc của tuần…”

Tôi kéo xuống hết đống tài liệu.

“Uầy, đúng con hàng này rồi… Không sai được…”

Riêng cặp mông đã dữ dội quá trời.

Thằng em dưới thắt lưng của tôi còn phải ngóc lên xem cơ mà.

Trong không gian sự tĩnh lặng bao trùm, tất cả những gì mà giác quan của tôi cảm nhận được chỉ là không khí trong lành buổi sáng, với nắng ban mai êm dịu, cùng tiếng chim hót líu lo.

…Ahh, thật sâu sắc và giác ngộ làm sao.

So với lúc vừa thẩm vừa sợ bố mẹ bước vào, thì cảm giác bây giờ đúng là một trời một vực.

Nói con người chúng ta được sinh ra cho những thời khắc như này thật chẳng ngoa tí nào.

Trong niềm hân hoan phấn khởi, tôi tụt quần xuống rồi ngửa ra ghế.

Một chồng 3 bịch khăn giấy đã được chuẩn bị sẵn.

Tay tôi lăm lăm cần số.

“Đến lúc… đỉnh nóc, kịch trần… bay phấp phới rồi…”

Khi tay phải tôi bắt đầu sục, thì…

Cửa sổ lạch cạch mở ra.

“Chào buổi sáng nhé Makoto!! Lại một ngày đẹp trời nữa ha!”

“...Hự.”

“...Oaa.”

Tôi chợt nhận ra, trước mặt mình là một vị khách không mời.

Con nhỏ Latina Olavomiwa đó, thản nhiên trèo lên cửa sổ.

Cách đây một tuần, nhỏ đã chuyển đến trường tôi. Một thiếu nữ với thân hình phổng phao, lồi lõm đúng chỗ, làn da nâu khỏe khoắn, trông như rám nắng; cùng gương mặt tuy dễ thương nhưng không kém phần rắn rỏi, quả là một vẻ đẹp vô thực.

…Kể ra thì dài dòng, nhưng tóm lại nhỏ là bạn nữ cùng lớp tôi.

Cơ mà lúc này thì thứ duy nhất tôi cảm nhận được chỉ là những hột mồ hôi đang lăn xuống má mà thôi.

(...Bỏ mẹ, méo ổn chút nào.)

N-nói gì giờ đây… tôi cần một lý do bao biện– H-hay bảo là mình đang dãn cơ nhỉ..?

Tôi nhanh chóng bao quát tình hình hiện tại.

Tư thế: đang ngồi trên ghế, hai chân banh rộng.

Trang phục: khỏa thân nửa dưới thắt lưng

Tay phải: cầm chim

Tay trái: cầm điện thoại

Trên bàn: có 3 hộp khăn giấy chồng lên nhau

Và cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng, thằng đệ tôi: đang bùng cháy!!

(K-kiểu này thì nín họng rồi…)

Tôi đi đến kết luận ngay lập tức.

(Đánh lừa cô ấy trong tình trạng này… là không thể!)

Chẳng cần đến thằng nhóc thám tử trong thân hình trẻ con với trí tuệ người lớn tác động “À rê rế, lạ thật đó nha…” thì cũng sẽ dễ dàng suy luận ra thôi.

…Mà khoan, chẳng phải mình ở tầng hai sao? Thế thì nhỏ vô đây kiểu gì?!

“...”

“Ừm, Lati-san nè?”

“...”

Latina vẫn yên lặng, nhỏ chẳng nhúc nhích một ly nhưng vẫn giữ nguyên ánh nhìn mãnh liệt

(...Chờ đã, lẽ nào nhỏ không biết mình định làm gì sao?”)

Không lầm thì Latina là thành viên của một bộ lạc Nam Mĩ.

Mà bộ lạc đó lại đặc biệt sống theo kiểu nguyên thủy – đến mức mà họ còn không biết điện thoại là gì mãi cho tới gần đây.

…Nên biết đâu, chỉ là có thể thôi, tôi sẽ thoát khỏi chuyện này.

“...Ồ, ra vậy.”

Latina chắp tay.

“Cậu đang tự sướng đúng không?”

Thế là méo được rồi… Chậc!

Dứt lời, Latina trèo hẳn qua cửa sổ, tiện thò tay ra sau đóng nó lại trước khi đặt bàn tọa lên sofa.

“Tiếp tục đi, không cần để ý tớ.”

“Làm như tớ có thể ấy!”

Latina dường như chẳng đoái hoài đến việc nhỏ đang ở trong phòng của một cậu trai cùng tuổi đã vậy còn tồng ngồng nửa thân dưới chút nào.

Phải chăng đây cũng là một phần của khác biệt văn hóa? Hẳn là thế rồi, nhỉ?!

Và rồi…

“Hay nếu không ngại, thì dùng tớ luôn cũng được…”

Cùng với âm lượng nhỏ dần, nhỏ bắt đầu cởi áo.

Ngay khi chiếc cúc đầu tiên được tháo ra, bộ ngực khổng lồ của nhỏ như được đà bung lụa, chỉ trực tràn hết ra ngoài.

“Hả-!! Cậu biết mình đang nói gì không?! Mà khoan, áo ngực của cậu đâu rồi?!”

“Không cần mặc thì tớ vẫn đẹp mà!!”

Nhỏ nói đúng quá trời!!

Dù xét theo hướng nào thì nhỏ vẫn ngon hơn mấy bộ manga khiêu dâm tôi đọc nhiều!

Thật không ngờ có những thứ khi thoát ra khỏi thế giới 2D lại tuyệt vời đến vậy!!

“Tùy cậu, nhưng nói nghe nè, hãy dừng lại đi. Cơ thể và phẩm giá của cậu đáng quý hơn như này nhiều!!”

Thế nhưng, Latina chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

“Nhưng cậu sẽ sớm thành chồng tớ mà, như thế có sao đâu? Đúng ra tớ càng hạnh phúc nếu cậu có ham muốn ấy chứ!!”

Vừa nói, cô nàng vừa giơ ngón cái lên.

“Bộ tớ chưa bảo cậu quên hết đi à?!”

“Sao chứ, không thể nào đâu ~ tớ đã quyết thế rồi ~”

Hừ, đúng là tốn công vô ích– nãy giờ chả có tác dụng gì cả. Mỗi khi nhắc đến chuyện này thì Latina đều quyết không từ bỏ.

Khi tôi đang tìm cách biện mình thì…

“Hấp!”

Hai chiếc cúc nữa trên áo Latina bung ra phừn phựt.

“Á!!”

…Tôi gần như đã thấy tất cả.

Khoảng 90% bộ ngực nâu khổng lồ đã lộ ra. Thậm chí chỉ cần cô nàng nhúc nhích chút thôi, tôi sẽ thấy luôn núm vú to đẹp…thứ mà tôi đã thấy trước đó.

“Haa…Haa…”

…Nhưng chớ có đánh giá thấp tôi.

Dù thế nào, tôi vẫn là hình mẫu tối thượng cho một cậu trai Nhật Bản nghiêm túc đứng đắn mà! Số năm độc thân bằng đúng số tuổi của tôi luôn đấy!

Ngay tại đây và ngay lúc này, tôi sẽ cho con da nâu ngoại quốc biết thế nào là thứ biểu trưng cho tinh thần chiến đấu bất diệt – yamato damashii của mình!

“Lẽ nào…cậu không muốn…dùng tớ ư?”

Latina ngả người về phía trước, hai mắt ngước lên nhìn tôi.

“Tất nhiên là thế–”

Ôi vãi, nhìn cặp núm đó kìa.

“--Oooouuuuuguuu!!!”

Tôi hét lên, từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Tiếng hét chất chứa khát khao của bao đứa con trai mới lớn.

“Má nó!! Chết tiệt thật chứ!!”

Dẫu chỉ là miễn cưỡng, nhưng không một chút do dự, tay phải tôi bắt đầu di chuyển…

“Mako-chan ơi~ Được hôm mẹ dậy sớm, mẹ con ta cùng ăn sáng nào ~”

Cánh cửa phòng từ từ mở ra, và người đứng trước ngưỡng cửa, là mẹ của tôi.

“Uh…”

“...”

“Ồ! Chào buổi sáng, Mama-san!!”

Trong lúc tôi và mẹ đều im lặng thì Latina cất tiếng chào tươi rói.

Tôi lần nữa đánh giá qua tình hình.

Tư thế: vẫn ngồi trên ghế, chân vẫn banh ra.

Trang phục: vẫn khỏa thân nửa dưới

Trên bàn: ba hộp khăn giấy vẫn chồng lên nhau

Trên giường: có Latina Olavomiwa, với chiếc áo sơ mi đã bung nửa cúc.

Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng: con trai cưng của mẹ với thằng em chuẩn bị nổ tung!!

“...Chuyện này là– ờ, ờm…”

RẦM!

Chẳng nói chẳng rằng, mẹ đóng rầm cửa lại.

“AAAAAAAAAAAA!!!”

Tiếng thét của tôi vang vọng khắp căn nhà.

”Hơ. Mama-san muốn gì à?”

Song, Latina chỉ nghiêng đầu.

“Sao tôi dám nhìn mặt mẹ nữa đây?! AAAAAAAA!!”

Tôi chỉ biết ôm mặt.

Rốt cuộc, vì đâu mà tôi lại rơi vào đống rắc rối này?

Tất cả bắt đầu từ khoảng 2 tuần trước, trước khi nhỏ Latina da đen này chuyển đến trường tôi…