“Nhân tiện thì, ga nào gần chỗ anh nhất?”

Khi được hỏi, tôi nói với cô tên trạm gần nhất với mình.

Chỉ cần đi qua hai trạm là đến trạm gần trường, gần như là quá tiện.

“Aaa, nó ở hướng ngược lại. Em sốc chết mất.”

“Tại sao?”

“Em chỉ đang nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu nhà chúng ta gần nhau.”

Tôi thoáng chút khó hiểu khi thấy cô bĩu môi phụng phịu.

Cô không nhận ra điều đó sao?

Các chàng trai rất dễ hiểu sai nên tôi mong cô ấy không nói năng bất cẩn như vậy nữa.

Như thể cô muốn duy trì mối quan hệ với tôi vậy.

Hôm nay, cô đã cùng tôi về nhà chỉ để cảm ơn vì chuyện lúc sáng nay.

“Tiếc quá ha.”

“Phải…”

Chỉ mất mười lăm phút, chúng tôi đã đến nhà ga trong khi nói những câu chuyện ngoài lề. Dù ga tàu có hơi xa nhưng tôi cảm thấy mình di chuyển nhanh hơn bình thường.

Có vẻ Ooba rất thích trò chuyện nên nó không nhạt nhẽo chút nào.

Từ lúc nào không hay, tôi đã nhận ra mình thực sự vui vẻ khi ở bên cạnh cô ấy.

“Này Senpai, anh luôn cô đơn à?”

“Đang nói về việc đi về nhà sao? Chà, anh thường ở lại trường khá muộn vì công việc của hội học sinh.”

“Không chỉ vậy, mà còn cả trong hội học sinh nữa?”

“Không phải đâu, hiện tại chưa có nhiều việc nên mọi người chưa có mặt thôi.”

Nếu thực sự cần giúp đỡ, tôi sẽ triệu tập các nhân sự trong ban điều hành đến ngay.

Đặc biệt là những lúc sắp diễn ra sự kiện, tôi chắc chắn không thể một mình gồng gánh được.

“Ồ, dù thân là chủ tịch hội học sinh nhưng độ nổi tiếng của anh chỉ là con số không tròn trĩnh.”

“Này.”

“Em không có ý châm chọc đâu! Em chỉ thấy anh thật đáng thương thôi!”

“Bị người khác thương hại còn đau khổ hơn.”

“Ahahaha, Senpai này, anh hài hước thật đấy.”

Không phải là anh không nổi tiếng, mà là anh không cần nó… hiểu không?

“Không còn cách nào khác, ngày mai em cũng sẽ tới giúp anh.”

“Ai mượn chứ.”

“Ểểểể!?”

“Ngồi một mình trong phòng khiến anh tập trung hơn. Dù sao thì làm việc ở một nơi yên tĩnh vẫn tốt hơn mà.”

“Anh đang gián tiếp nói rằng em quá ồn ào à?”

“Không, nói trực tiếp luôn đấy.”

“Thật tàn nhẫn.”

Hôm nay được cô giúp thì không sao, nhưng từ mai trở đi thì tôi không thể trói buộc cô vào chuyện này được.

Dựa vào tính cách của Ooba, ắt hẳn cô có rất nhiều bạn.

“Em chẳng nhận được gì khi giúp đỡ anh đâu.”

“Có đấy. Em được gặp Senpai của mình mà.”

“Vậy à.”

“Mình lại bị bơ rồi.”

“Đừng nói những thứ dễ gây hiểu lầm như vậy nữa.”

Dù chỉ là một lời nói dối nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nghe điều đó từ một Kouhai dễ thương.

Khi tôi đang quở trách Ooba nhằm che giấu sự xấu hổ của mình, cô đột nhiên dừng bước.

“...Đó không phải hiểu lầm đâu.”

Ánh đèn đường chiếu vào góc nghiêng khuôn mặt cô khiến cô trông vô cùng xinh đẹp.

Còn đôi mắt đang nheo lại của cô thì tỏa sáng lấp lánh.

“Vậy nghĩa là…”

“A, phát hiện một cửa hàng tiện lợi nè! Vào trong thôi!”

Ooba nắm tay tôi và kéo về phía cửa hàng tiện lợi đằng kia.

Đến phút cuối tôi vẫn chưa được nghe ý nghĩa đằng sau những lời nói của cô.

Ngay khi vừa bước chân vào cửa hàng, cô liền thả tay tôi ra và chạy thẳng đến quầy bán đồ ăn nhẹ.

“...Gyaru thực sự khó hiểu.”

Tôi chưa tiếp xúc nhiều với những người này.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng cô đang để ý đến tôi, nhưng có lẽ vì bản chất thân thiện nên cô dễ gần với mọi người.

Tôi đi dạo một vòng quanh cửa hàng để bình tĩnh lại.

Mệt ghê, có lẽ tôi sẽ uống một lon cà phê.

Tôi thích cà phê đen pha chút vị ngọt, nhưng hôm nay thì thích cà phê đen hơn.

“Anh đang mua gì vậy?”

“Cà phê. Còn Ooba thì sao?”

“Ừm, không mua gì cả.”

“Chọn vài thứ đi, anh sẽ thanh toán cho.”

Tôi biết cô đã để ý rất kĩ những món ăn nhẹ từ trước đó. Cô chỉ đứng yên một chỗ trong khi tôi đi một vòng quanh cửa hàng.”

Có lẽ cô không mua vì không đủ tiền.

“Lẽ ra anh không nên làm thế. Em sẽ mua thứ này.”

“Ồ, sự do dự của em đã biến mất trong nháy mắt…”

“Em nghĩ rằng trách nhiệm của đàn em là lịch sự chấp nhận sự chiêu đãi của Senpai.”

“Phải.”

Phải thật tự nhiên trước mặt đàn em của mình.

Ooba mang một ít socola viên và lon cà phê đến quầy tính tiền.

“Tôi sẽ thanh toán bằng Suica. Không cần thẻ tích điểm và túi đâu.”

Tôi đã chủ động báo cho nhân viên bán hàng trước khi họ kịp hỏi.

Một phần để tránh những câu nói vô nghĩa, một phần để tiết kiệm thời gian nhất có thể.

“Anh không tích điểm à?”

“Anh ghét những thứ như thẻ tích điểm hay phiếu giảm giá. Anh không muốn những thứ đó làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.”

“Chà, khó hiểu thật đấy.”

“Thực ra thì sẽ tốt hơn cho cả khách hàng và nhân viên nếu thẻ tích điểm biến mất khỏi thế giới.”

Cực đoan thật đấy. Và anh nói về nó nhanh quá.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi không dừng lại ngay cả khi đã thanh toán.

“Của bạn đây.”

Nhân viên bán hàng đưa hộp socola viên cho Ooba.

Tôi mở lon cà phê sau khi rời khỏi cửa hàng.

“Cảm ơn!”

Ooba phấn khích cúi đầu cảm ơn rồi bắt đầu mở hộp socola với một nụ cười.

“Sao lại là socola viên?”

“Không phải rất thú vị sao? Với lại chúng cũng ngon mà.”

“Anh có thể hiểu được phần nào.”

“Em sẽ cho anh chiếc hộp.”

“Nó là rác mà.”

Bọn tôi ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi và ăn những thứ vừa mới mua.

Ooba cầm viên socola hình quả trứng bằng cả hai tay, nheo mắt đầy thích thú rồi thưởng thức nó.

“Ưm, ngon tuyệt. Hạnh phúc quá~. Em sẽ bắt đền Senpai nếu em béo lên vì thứ này.”

“Nếu em nói vậy thì chẳng phải bồi thường tinh thần sao? Nhưng anh sẽ không trả tiền cho em đâu.”

“Anh đang làm giảm sự dễ thương của em đấy.”

Nhìn cô ăn với biểu cảm thật lòng như vậy cũng khiến tôi nhẹ lòng.

Cô là một đàn em đáng được trân trọng. Mọi cử chỉ của cô đều rất dễ thương.

“Bộ anime này gần đây rất nổi tiếng phải không?”

Ooba vừa nhấm nháp viên socola vừa nói.

Tôi nhìn vào chiếc hộp rỗng cô vừa đưa cho tôi, có một bức vẽ về một nhân vật thoải mái nằm như một chiếc váy có các chi gắn vào.

“Anh chịu.”

“Hả, anh tối cổ quá rồi~. Đố là một bộ anime đầy drama với chủ đề chính là sự không chung thủy.”

“Tác phẩm này không liên hệ với thực tế chút nào à?”

Nhìn như một bộ anime dành cho trẻ em, nhưng thể loại này là gì vậy?

“Ồ!”

Cô hét lên một tiếng mở khi lấy viên kẹo ra.

“Nhân vật chính này!”

“Chúc mừng.”

“Em sẽ đưa nó cho Senpai như một bằng chứng cho thấy ta ngày càng thân thiết hơn.”

“Đó là một món hời, nhưng có chắc là em không cần nó không?”

“Ehehe.”

Ooba cười nhạt như muốn lái sang chủ đề khác và ấn cái hình đó vào tay tôi.

Tôi cũng không cần nó…nhưng vứt đi thì thật lãng phí.

Chung quy lại, phần lớn số tiền mua socola đều tập trung vào thứ này.

“Miệng em đang siêu ngọt luôn~. Cho em một ngụm cà phê nhé.”

“Ừm.”

“Cảm ơn.”

Cô giật lon cà phê từ tay tôi và đặt lên môi uống không chút do dự.

Sau đó, cô ngửa đầu ra sau một cách đáng kể.

“Này, đừng uống hết đấy.”

“Anh biết không, một ngụm của em rất lớn đấy. Ể? Hay anh muốn uống cà phê sau khi em uống xong? Ghê quá~”

“Thật khó hiểu khi nghe những lời này từ người vừa lấy nó từ tay anh.”

“Ahaha!”

Có vẻ cô cũng không dễ thương đến thế…

Ooba chạy ra sau cửa hàng tiện lợi để vứt rác rồi quay lại.

“Được rồi, về nhà thôi.”

“Có một chiếc gạt tàn kìa. Em không hút thuốc à?”

“Ồ? Anh cũng biết trêu em à~? Em đã nói mình không hút thuốc mà!”

“Chà, anh đang nghĩ đến việc báo cho thầy Shirahata biết nếu em làm vậy đấy.”

“Anh cần bằng chứng để đuổi học em à!?”

Dù sao thì, tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ nếu đó không phải sự hiểu lầm.

Nhưng ngay cả khi tận mắt chứng kiến, tôi cũng sẽ không quở trách cô.

Chẳng có lí do gì để gây hấn với người khác.

“Thành thật mà nói, ai lại đi hút thuốc ở một nơi như thế này… Nếu hút thì cũng phải bí mật một chút chứ. Bị bắt gặp ở trường thì không tốt đâu.”

“Hừm, bất ngờ ghê. Anh thấy ổn với việc hút thuốc à?”

“Không, anh chỉ đơn giản là không quan tâm người khác làm gì thôi.”

“Đúng là Senpai.”

Tôi không biết ẩn ý trong câu nói của cô là gì, nhưng chính xác tôi là người như vậy đấy.

“Chắc chắn những người bị phát hiện hút thuốc sẽ bị đuổi học phải không? Đặc biệt là trong khuôn viên trường học.”

“Cả ở những nơi như thế này nữa. Tại sao lại phải làm vậy…”

Có điều gì đó cứ lởn vởn trong đầu tôi trong khi nói chuyện.

Phải rồi. Việc học sinh cao trung hút thuốc trong trường là không cần thiết và tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Không biết bao thuốc có ở đó từ khi nào, nhưng dù là tối hôm qua hay sáng hôm nay họ đều có thể hút ở bên ngoài mà.

Vậy khả năng cao là…

“Chúng ta tới nơi rồi.”

Tôi bị giọng nói của Ooba kéo trở lại thực tại khi nhận ra bọn tôi đã đến nhà ga.

Đắm chìm trong suy nghĩ là một thói quen xấu của tôi.

“Mai em lại đến đấy.”

“Không cần làm vậy đâu. Không, thực ra, đừng đến. Em sẽ làm gián đoạn sự tập trung của anh đấy.”

“Anh lo cho em à?”

“Theo một cách tồi tệ.”

Hôm nay cô thực sự đã giúp tôi rất nhiều.

Cô chỉ cần cảm ơn tôi là quá đủ rồi. Những thứ khác đều không cần thiết.

Nhưng… dù tôi rất thích ở bên cạnh cô ấy, nhưng tôi lại thấy mình đang gượng ép bản thân để quay lại làm hai người xa lạ.

“Nói chuyện với Senpai vui ghê, en sẽ về nhà muộn mất.”

“...Vậy à?”

“A! Tàu đến rồi! Tạm biệt!”

“Chuyển trạng thái nhanh thế.”

Sau khi vẫy tay đầy phấn khích, Ooba nhanh chóng chạy lên thang cuốn để tới sân ga.