Đây là câu chuyện tiếp nối “Mèo và rồng” trong cùng 1 thế giới quan.

Ngoài ra, có thể nó sẽ không hợp gu với những người thích bộ trên bởi cách tường thuật này hơi khác.

——————-

Trước mặt cô mèo mẹ mới được triệu hồi là một bé gái với gương mặt lúc nào cũng chỉ chực khóc tới nơi.

Đôi mắt to ầng ậng nước với đôi môi run run ấy thật chẳng trông chờ được gì cả.

Mèo mẹ đã từng thấy đủ mọi loại người hồi còn sống ở thành phố của họ.

Người lớn, trẻ nhỏ và cả người già nữa.

Từng trải là vậy chứ cái loại vô vọng như nhóc này thì cô chưa gặp bao giờ.

So với bốn đứa kia, con bé có khi còn bị xơi tái nhanh hơn nhiều ấy.

Bố mẹ nó đi đâu mà lại để một đứa như này bơ vơ thế chứ?

Giả như nó chui vào rừng thì chắc chả trụ nổi quá một ngày mà chưa bị xực mất.

Nhìn quanh mãi không thôi mà mèo mẹ vẫn chẳng thấy ai giống bố mẹ con bé cả.

Đằng đó chỉ có mỗi một đứa bé khác trạc tuổi và một người đàn ông hói đầu.

Hình như đó là người bố, nhưng trông họ chẳng giống nhau cho lắm.

Nhỏ đó trông dễ thương đấy, nhưng lão hói đó thì không.

Còn lâu họ mới là hai bố con được.

Mèo mẹ nghĩ vậy rồi sực nhớ đến một chuyện khác hoàn toàn không liên quan.

Ai đó đã triệu hồi mình.

Trước hết phải tìm hiểu xem ai gọi hồn cái thân này đã.

Đầu tiên, cô nhìn xuống chân mình.

Có một vòng tròn và những hình vẽ trông như mấy con chữ trên nền.

Chắc đây là bùa phép mà kẻ đó đã niệm.

Người đang chọc cây gậy vô cái vòng tròn lại chính là đứa bé trước mắt cô.

Thấy vậy, mèo mẹ trố mắt nhìn.

Dù gì thì có vẻ như chính nhóc ấy đã triệu hồi cô.

Thế quái nào?

Mèo mẹ vắt óc cố hiểu tình thế hiện giờ của mình.

Nguyên tắc của thợ săn là phải biết được bản thân đang nằm trong tình thế nào.

Đầu tiên, không còn nghi ngờ gì nữa, mình đã bị triệu hồi.

Thủ phạm chính là con bé ngay trước mắt đây.

Quanh đây còn rất nhiều đứa trẻ nhân loại khác

Thứ gì kia?

Nhìn như mấy bức tường và cả cái mái vậy.

Trông cứ giống ngôi nhà thế nào ý.

Thế rồi mèo mẹ quan sát những bộ quần áo của đám trẻ.

Chúng đều mặc như nhau cả.

Trang phục có màu đen và chiếc mũ lớn.

Trên tay chúng là cây trượng.

Có lẽ đây là những kẻ thạo cách xài phép trong đám nhân loại.

Trẻ con loài người cần thời gian để trưởng thành, cho nên cũng khó mà thấy được có đứa nào trong số đó tinh thông ma thuật cả.

Do đó, cô đã đi tới kết luận.

Lẽ nào nơi đây chính là trường học mà mình đã từng nghe sao?

Loài người tập trung đám trẻ lại và huấn luyện chúng.

Chắc chắn

đây là trường học rồi.

Trong khi cô vẫn còn phỏng đoán thì lão hói bước tới.

Vừa nhìn chằm chằm lấy mèo mẹ, ông phấn khởi gật đầu tỏ ra thán phục.

đây? Mèo mẹ nhìn lên và nghĩ.

Thế rồi ông ta nói.

“Có vẻ như em đã triệu hồi được mèo thần tiên rồi đó. Chúng rất khôn nên chắc sẽ bỡ ngỡ trong hoàn cảnh này. Giải thích cho nó đi. Các em còn lại cứ tiếp tục triệu hồi sử ma đi!”

Cô bé vẫn trưng cái vẻ mặt chực khóc ấy gật đầu lia lịa, vừa lúng túng nói với mèo mẹ

Lắp ba lắp lắp không ra hơi, khó hiểu.

Đáng lẽ chỉ nên tóm gọn bằng từ “theo ta” là đủ.

Mèo mẹ kêu lên một tiếng tỏ ý đã hiểu rồi đứng lên chân bé gái ấy.

Chắc là do ngạc nhiên, nên cô bé mới cứng đờ người và thét lên.

Cái việc mèo mẹ là thợ săn xuất sắc và đám thú nhỏ trong rừng sợ cô là khỏi phải bàn rồi.

Tuy vậy, cô cũng không mạnh đến mức khiến loài người kinh hãi.

Nhóc này nhát tội nhát nợ vậy?

Thậm chí còn nhát hơn cả đứa có cánh bự nhất trong đàn con cô nuôi nữa.

Mèo mẹ thấy hơi lo, dùng chi trước vỗ vào chân cô bé để trấn an.

Dù trông vậy khiến cô bé giật mình, nhưng nhỏ vẫn dắt mèo mẹ đến nơi góc phòng.

Thế rồi, thay vì gọi đó là dẫn dường, lết những bước đi cứng nhắc thì đúng hơn.

Chắc nhỏ cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi nên mắt cũng ráo hoảnh đi hẳn.

Thường thì nhỏ lúc nào cũng như sắp òa lên khóc đến nơi, nhưng giờ lại trông có vẻ tự nhiên.

Cả hai cùng ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc ghế dài.

Phải chuẩn bị tinh thần mất một lúc, cô bé mới bắt đầu từ từ nói.

Trước hết thì đây là một ngôi trường ma thuật.

Đúng như những gì mèo mẹ đoán.

Rằng đây là khu huấn luyện và cũng chính là nơi tập luyện phép thuật.

Nghe vậy, cô nhìn lên trần tòa nhà mới thấy nó cao hơn hẳn mấy cái cây trong rừng.

Vậy ra cái đám gọi là con người đã làm được thế này rồi cơ đấy. Mèo mẹ thầm thán phục.

Tiếp đó là về chính mấy đứa nhỏ.

Chúng là những học sinh đang theo học tại trường học phép thuật này.

Còn cô bé cũng là một trong số chúng, nhưng điểm số thì lại dưới trung bình.

Hồi còn sống ở thành phố nhân loại, cô thường có mặt ở gần trường học.

Do đó, cô cũng quá rõ cái họ gọi là điểm số trên trường rồi.

Ai chà, cứ co rúm mãi thế này thì tâm trí đâu mà học hành chứ.

Rồi cuối cùng là lý do mèo mẹ được triệu hồi.

Nhỏ nói rằng học sinh ở trường này được khuyến khích là nên có một sử ma.

Bởi lẽ, sự hiện hữu của một sử ma kề vai sát cánh ở bên sẽ khiến ta cảm thấy vững dạ hơn nhiều.

Những sử ma được triệu hồi bằng cách dùng vòng phép của nhà trường.

Theo lời nhỏ thì khi phát động nó, ta có thể triệu hồi được trợ thủ tương thích với bản thân.

Thế nhưng tìm được trợ thủ như vậy lại khá khó và dường như cũng chưa có ai làm được vậy cả.

Có khi phải mất rất nhiều lần mà cũng không có gì lạ khi chẳng ra được thứ gì hết.

Thế mà trong số đó, đứa nhóc điểm lẹt đẹt này lại triệu hồi một phát được ngay mèo mẹ trong ngày đầu tiên.

Trông như nhỏ vẫn chưa thể tin nổi và hỏi mèo mẹ liệu đây có phải ảo giác hay không.

Mèo mẹ chỉ biết thở dài trước cái vẻ mặt thái quá ấy.

Cô đã từng nuôi cả bầy trẻ nhưng chưa có đứa nào tự ti đến mức này.

Nhóc này vô vọng lắm rồi, lẽ ra phải có bố mẹ chăm sóc chứ.

Mà quanh đây chả thấy họ đâu cả.

Thôi đành vậy. Mèo mẹ vừa nghĩ vừa đi tới 1 quyết định quan trọng.

Được triệu hồi như này âu cũng là cái số.

Hay mình nuôi nó nhỉ?

Sao nào? Bốn đứa nhỏ sau khi tách khỏi mẹ nó cũng sẽ bằng cách nào đó mà tự lập được thôi.

Cái giai đoạn đó sẽ chỉ qua nhanh hơn chút xíu thôi mà.

Còn trong cái tình cảnh hiện giờ thì trông nom cho một đứa còn chả tự bắt được mồi đây sẽ vui đấy chứ.

Mèo mẹ hạ quyết tâm, đối mặt với đứa trẻ vẫn còn đang lo lắng nhìn cô không rời mắt và nói

“Được rồi. Ta sẽ trông nhóc, ráng mà học để còn có thể xài phép thật xuất sắc chứ.”

Cô đã từng trải qua một thời gian dài sinh sống ở thành phố của nhân loại nên có thể dùng được ngôn ngữ của họ.

Nhóc ấy nhìn chằm chằm lấy cô rồi té ngửa ra sau.

Cô mèo ngạc nhiên ngó vội khuôn mặt nhỏ.

Vừa đảo mắt, vừa rên rỉ.

Hóa ra việc mèo mẹ nói tiếng người lại ảnh hưởng đến cô bé này nhiều đến vậy.

Có lẽ hành trình của ta với nhóc này sẽ hơi khoai đây.

Còn giờ thì dựng nó dậy nào,

Vừa nghĩ, cô vỗ vào mặt nhỏ.

Khi hết tiết học, mèo mẹ đi cùng cô bé đến khu huấn luyện.

Cốt là để xem nhóc này có thể xài phép cỡ nào.

Với cô thì phép thuật là để tấn công.

Đó chính là cách kiếm ăn

Trong số mấy nhóc bị bỏ lại trong rừng, có khi nào đứa lớn nhất lại giỏi xài phép nhất không nhỉ.

Thằng bé sẽ khéo léo dùng sức mạnh của điện để bắt chuột bằng chi trước.

Chỉ là con chuột luôn để ý tới nó trước cả khi bắt đầu tấn công, cũng bởi cu cậu phóng nhiều điện quá mà.

Từ giờ sẽ là thử thách đối với nó, nhưng mình đã răn đe hết lần này qua lần khác rồi nên chắc cu cậu vẫn làm nên chuyện được thôi.

Mà bỏ đi, giờ là về kỹ năng xài phép của con bé này.

Phải chắc chắn xem khả năng vận phép của nhóc ấy đến đâu đã.

Mèo mẹ bảo cô bé xả phép vào mục tiêu, còn nhỏ thì chỉnh lại cây trượng để chuẩn bị.

Nhân loại xài phép quá kém, thiếu mấy đồ như vậy thì còn lâu mới dễ dàng làm được.

Nhỏ lẩm nhẩm “Hoyo Hoyo” và vẩy cây trượng.

Một khối trắng như đá cuội bay về phía mục tiêu theo hình vòm rồi tóm gọn lấy nó.

Khối trắng lăn trên nền với tiếng leng keng ảm đạm.

Mèo mẹ đợi một lúc xem có biến gì không nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra trên đường lăn của nó.

Thấy cô tỏ vẻ lạ lẫm ngước nhìn mình, nhỏ bắt đầu giương ánh mắt đắc thắng.

Mèo mẹ đứng lên và tiến lại gần khối trắng.

Khi thử dùng chân trước chạm nó, cô thấy lành lạnh.

Thế rồi cô thử ngoạm lên rồi gặm nó.

Lạnh và dễ chịu, khá ngon đấy.

Có vẻ như đó là một khối băng.

Mèo mẹ lại ngoái nhìn cô bé.

Đôi vai thõng xuống, trông nhỏ nản lòng như thể sắp khóc đến nơi rồi ấy.

Hóa ra phép vừa xài là để tấn công.

Hành trình với con bé này hẳn sẽ khó nhằn đây

Trước hết phải dạy nó phép công kích đã.

Ma thuật của con người phức tạp và khó hiểu đến kinh dị.

Phải học tập năm này qua năm khác mới có thể bằng một con thú trong rừng.

Cô vẫn luôn thấy lạ vì sao họ cứ làm mấy thứ phức tạp vậy làm gì.

Tuy nhiên.

Phép thuật của con người làm được những thứ tinh tế đến nỗi đám thú trong rừng chẳng mường tượng ra.

Nếu chỉ thèm khát sức mạnh thì phép của thú và quái vật hơn là cái chắc.

Thế nhưng độ tinh vi thì còn lâu mới đọ lại phép thuật của con người.

Thoạt đầu mèo mẹ nghĩ cô bé nên học phép của mình.

Con người thì dùng phép của con người.

Cơ mà, vấn đề là nó có ích hay không.

Dùng phép chỉ để tạo ra một thứ cứng giòn ngon miệng thì coi như vứt.

Ngay lập tức, mèo mẹ quyết định làm mẫu.

Cô bảo nhóc ấy nhìn cho kỹ rồi tụ phép vào đuôi.

Trên đuôi cô ấy có sự biến đổi ngay tức thì.

Ánh chớp tím kêu tanh tách bắt đầu tỏa ra còn một phần đuôi phồng ra trông thấy.

Mèo mẹ vung đuôi quá đầu tựa chiếc gậy của người chỉ huy.

Sau đó, luồng điện cuộn xoắn quanh đuôi cô tụ lại rồi xuyên thủng mục tiêu.

Tiếng nổ khiến nhóc ấy co cứng lại như thể bị sốc điện vậy.

Đây là phép sét đặc biệt mà mèo mẹ thường dùng.

Cô cũng có thể phóng hỏa, nhưng gây ra cháy rừng chính là cái giá phải trả cho uy lực mãnh liệt này.

Dùng điện có thể phần nào bớt lo về điều đó, và cũng nhờ sự nhanh nhẹn của cô nên cũng khó mà tránh được.

Mà cái lý do cô dùng nó cũng bởi hiếm có con thú nào dính đòn mà vẫn không sao.

Kể cả không gây đủ sát thương thì kẻ địch cũng bất động mất một lúc rồi.

Ưu thế của nó lớn kinh khủng.

Mèo mẹ giục cô bé ít nhất cứ thử một lần.

Nhưng nhỏ chỉ lắc đầu.

Nhỏ bảo rằng mình không thể dùng ma thuật cấp cao như phép sét.

Ra vậy, chắc hẳn đối với con người thì điện là phép cao cấp rồi.

Nhưng nếu thú xài được thì cũng đâu phải loại họ khó dùng.

Mèo mẹ lại gõ chi trước vào chân cô bé, bảo nhỏ nhìn cho kỹ vào rồi lại làm mẫu thêm lần nữa.

Dù nước mắt vẫn lưng tròng nhưng nhỏ vẫn quan sát kỹ phép thuật của mèo mẹ.

Thế rồi, cô bé nhận ra rằng nó đơn giản hơn hẳn so với phép thuật của con người, như thể ngay cả mình cũng xài được vậy.

Thường thì loài thú vận phép cực nhanh nên con người khó mà theo dõi được.

Cho nên để dạy cho cô bé này, mèo mẹ đã vận phép thật chậm là vì thế.

Thoạt đầu mới thấy, nhỏ vẫn không tự tin rằng có thể dùng ngay được.

Kể cả thế đi nữa, nếu vẫn tiếp tục làm mẫu rất nhiều lần, hẳn nhỏ sẽ tự liệu được thôi.

Mèo mẹ vẫn tận tình dạy cách dùng phép thật đơn giản cho đến khi cô bé cảm thấy tự tin.

Nhỏ vẫn mè nheo với mèo mẹ, đòi cô dùng phép thêm lần nữa.

Mèo mẹ chỉ gật đầu rồi lại làm cho cô bé xem.

Nhìn vẻ mặt chăm chú lấy cái đuôi của mình, cô lại nhớ đến một trong những đứa con của mình.

Chắc hẳn nó đã bị bố mẹ bỏ rơi, chính cái đứa đã cận kề cái chết trong khu rừng đó.

Mèo mẹ đã cứu và nuôi dạy nó trở nên tự lập đâu ra đấy, nhưng đó vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn xác thích phép thuật mà thôi.

Cu cậu luôn chăm chú quan sát mỗi khi mèo mẹ dùng phép rồi lại tự mình luyện tập.

Đến khi rời tổ, ma thuật của cậu đã hoàn toàn tiến bộ và còn thành thục hơn cả mèo mẹ nữa.

Nhóc đó tầm này ra sao rồi nhỉ?

Chắc vẫn sống đàng hoàng trong rừng như một thợ săn đây.

Khi nào chăm lo ổn thỏa cho con bé này, lúc ấy gặp lại nhóc đó sẽ vui lắm đây.

Mèo mẹ trầm tư ngắm nhìn cô bé đang vừa rên rỉ vừa chăm chú lấy cái đuôi của mình.

Phép thuật vốn là điều thần bí, càng dùng sẽ càng mạnh.

Cũng giống như cơ bắp thôi, mèo mẹ nghĩ vậy.

Một cơ thể lại sức sau khi rã rời sẽ trở nên khỏe hơn.

Nếu ma lực cạn kiệt rồi hồi phục, nó cũng sẽ mạnh mẽ hơn thôi.

Với một nơi đầy rẫy những kẻ địch xa lạ như trong rừng thì làm thế không khả thi.

Nhưng ở trong cái xã hội loài người này thì nó lại khác.

Chỗ ngủ nghỉ của con người được đảm bảo an toàn nên cũng hiếm ai phải lo đến việc bị tấn công.

Thế thì chẳng tội gì mà không tận dụng cả.

Mèo mẹ nghiêm khắc ép cô bé dùng phép.

Khi mặt trời còn chưa ló rạng, mèo mẹ đã gõ vào mặt để gọi cô dậy và kéo ra khu tập luyện.

Vừa rầy ra đứa nhóc còn đang gắt ngủ, cô ép nó dùng phép.

Nhỏ trông thật uể oải lúc mới dậy, và đây cũng chẳng phải lúc phù hợp để học được gì mới.

Mèo mẹ ép cô bé xả phép bừa bãi cho ma lực tiêu hao và để cơ thể nhóc ấy tự học cách sử dụng chúng.

Chắc hẳn phải có học sinh sống gần cái nơi được gọi là trường nội trú này.

Tức là nhóc ấy và mấy đứa khác đều phải xa gia đình và sống trong cái ký túc xá này.

Vấn đề lớn nhất là liệu cô nhóc vô vọng này đã đủ tuổi xa bố mẹ hay chưa, cơ mà thế vẫn tiện cho người định huấn luyện nó là mèo mẹ đây.

Khi nhỏ đã hoàn toàn mệt lử vì dùng phép quá độ cũng là lúc tiếng chuông trường vang lên.

Đó là cách gọi đám học sinh dậy và thông báo bữa sáng đã dọn sẵn.

Đồng thời, nó cũng báo hiệu bài tập buổi sáng kết thúc.

Nét mặt nhỏ

bỗng rạng lên hẳn rồi hướng về phía sảnh ăn.

Hồi đầu cô bé còn chán ăn chẳng buồn bỏ bụng gì cho bữa sáng, thế mà gần đây lại ăn khỏe hẳn.

Khỏi phải nói, chắc chắn là do mèo mẹ đã bắt nhóc ấy hoạt động vất vả rồi.

Trẻ con mau ăn thì chóng lớn.

Cứ thế này, con bé sẽ phát triển nhanh thôi.

Mèo mẹ hài lòng nhìn cô bé ăn bữa sáng.

Những bữa ăn của trường cũng được coi là đủ chất và còn có thể xin thêm phần nên cũng tốt cho sự phát triển của nhóc này.

Khi nhỏ đang ăn thì mèo mẹ vẫn có việc phải làm.

Đó là trao đổi thông tin với những sử ma của các học sinh khác.

Cô thảo luận về hàng núi bài kiểm tra và xác nhận hạn chót phải nộp.

Để sống trong xã hội loài người thì không chỉ giỏi mỗi đi săn được.

Mèo mẹ biết rõ điều đó.

Khi bữa sáng kết thúc, cô bé đi đến phòng học.

Mèo mẹ cũng đi theo để nghe giảng cùng.

Muốn dạy được nhóc này thì cũng cần phải học theo cách giáo dục của loài người.

Thường thì sử ma không được phép vào lớp, nhưng mèo mẹ lại được đặc cách.

Giáo viên phụ trách cô bé này là một người kỳ lạ, ông đồng ý cho mèo mẹ tham gia tiết học của mình.

Đổi lại việc đó là lời đề nghị hợp tác cho nghiên cứu của ông ta, nhưng đó cũng chả phiền gì đến cô.

Cũng bởi nghiên cứu đó là về cách ma thú nuôi trẻ

Với một mèo mẹ kỳ cựu thì đây là sở trường của cô rồi.

Sau tiết học buổi sáng là đến giờ thực tập kỹ năng, cách nhau bởi bữa trưa.

Trong khi đó thì mèo mẹ lao về cánh rừng lân cận.

Tất nhiên là để đi săn rồi.

Ngoại trừ việc cô gặp phải vấn đề nho nhỏ ở cánh rừng gần đó.

Những con thú dễ xực lại không sống ở đây.

Mèo mẹ thì muốn ăn chuột hơn.

Chúng vừa đủ to, sinh nở cũng nhanh; một con mồi không chê vào đâu được.

Đã vậy, kể cả trong rừng cũng khó mà thấy con chuột nào.

Cái thứ nơi đây nhiều nhất lại là lũ thỏ mọc sừng.

Bắt chúng không phải là khó, nhưng tiếc cái là lại to quá.

Mình cô không thể ăn hết một con được.

Giả như đám trẻ háu ăn nhà cô ở đây thì đã khác, nhưng bốn đứa cô bỏ lại đều đã tự lập cả rồi, dù có hơi sớm một chút.

Cô cũng chẳng biết rõ chúng ở đâu nên cũng không đem mấy đứa nó theo mình được.

Đám chuột vừa cỡ đều bị lũ thỏ và goblin trong tổ ở khu rừng này tận diệt cả rồi.

Thỏ và goblin đều là con mồi hợp lý của cô, nhưng đáng tiếc là lại to quá.

Con mồi lý tưởng duy nhất của cô trong khu rừng này chỉ có thể là đám chuột granat đỏ.

Chúng có ngoại hình khác hẳn, với viên ngọc gắn trên trán.

Những sinh vật nhanh khủng khiếp, đến nỗi con người khó mà bắt được.

Nhưng với một thợ săn lão luyện như mèo mẹ đây thì chúng chỉ là đám chuột nhanh nhảu thôi.

Trong nháy mắt, cô đã giết được một con và ăn ngon lành.

Theo giáo viên của con bé nói thì đá quý trên trán con chuột granat đỏ này chứa ma lực vô cùng mạnh mẽ.

Chắc nó ngon là vì vậy.

Nhâm nhi mấy thứ này là thú vui của cô bây giờ.

Nghe nói kẻ ăn chúng sẽ tăng cường ma lực và thể lực, nhưng nó không ảnh hưởng gì nên cô cũng chẳng để ý mấy.

Khi cô xong bữa và về trường cũng là lúc tan học.

Mèo mẹ đến lớp gặp cô bé và kéo đến sân tập.

Việc này là để xem hôm nay nhỏ học được những gì.

Mèo mẹ động viên cô bé uể oải như sắp gục đến nơi, ép nhỏ phải mau dùng phép liên tục.

Nguyên tắc giáo dục của cô là phép thuật là sức bền.

Một quan điểm cho rằng miễn cứ va chạm không ngừng thì dù có ghét việc đó, họ vẫn sẽ trở nên khá hơn.

Đừng hỏi làm xong thì có ích hay không, bởi những đứa con cô nuôi nấng theo cách đó đều đã tự lập cả rồi.

Hồi đầu cô bé cũng kiệt sức ngay lập tức, nhưng giờ nhỏ cũng trụ được tới cuối rồi.

Tới cuối ở đây tức là đến khi tiếng chuông chiều vang lên báo hiệu đến giờ ăn tối.

Tạm thời thì việc huấn luyện sẽ kết thúc khi tiếng chuông vang.

Một lần nữa, thứ vẫy gọi cô bé mệt mỏi này chính là sảnh ăn.

Nhỏ bắt đầu ăn tối còn mèo mẹ vẫn không có thời gian rảnh mà nghỉ ngơi.

Cô phải trao đổi thông tin với các sử ma khác.

Agh, con bé nhà tôi chả chịu dọn phòng gì cả, cậu chủ lại dùng phép phóng hỏa bừa bãi rồi, chủ nhân không cho tôi ăn, kiểu vậy.

Những thông tin này gắn kết mấy đồng chí sử ma này.

Nghe có vẻ vô dụng, nhưng không thể coi thường được.

Chả ai biết được cái gì sẽ hữu ích vào lúc nào đâu.

Khi cô bé ấy ăn xong bữa cũng là lúc mèo mẹ về phòng ở khu ký túc xá.

Từ giờ trở đi là đến cuộc chiến của cô.

Mỗi tòa trong trường học phép thuật này đều có phòng tắm.

Đó không phải nơi có dụng cụ phun nước, mà là nơi ta có thể tự dùng phép để tạo nước nóng ra và đi tắm.

Cô bé rất ưa sạch nên ngày nào cũng tắm nước nóng. Đã vậy còn bắt mèo mẹ tắm chung nữa.

Hẳn là chuyến săn trong rừng đã khiến cô hơi bẩn một chút.

Nhưng đó là so với con mèo nhà thôi.

Cô cố chống cự khỏi bị bắt trong tuyệt vọng, vừa bảo rằng mình không hề bẩn.

Ta không bẩn, khỏi cần tắm.

Vả lại, cô ghét phải tắm nước nóng.

Lông ướt khó ở lắm, cô không chịu được.

Mèo mẹ tìm cách chuồn, nhưng cuối cùng vẫn luôn bị tóm.

Cô có cảm giác như nhóc ấy đang tận dụng thời cơ trả đũa vậy.

Tất nhiên, phủ nhận thế thôi chứ nhỏ cười tươi lắm.

Tắm xong xuôi là lúc kiểm tra lại những gì nhỏ học được trên lớp rồi mới đến giờ ngủ.

Cô cũng dành luôn thời gian này cho việc học của mình.

Bằng cách dạy cho nhau, họ củng cố được kiến thức ma thuật.

Đâu đó đã mười tháng trôi qua kể từ khi mèo mẹ được triệu hồi.

Khi đám học sinh còn chưa ai triệu hồi được nổi một con thú thì sự cố đã diễn ra.

Nó xảy ra ngay tại vòng phép triệu hồi và kết nối thẳng với thế giới ma thuật.

Đó là một thế giới khác tồn tại song song với thế giới thường, nơi có rất nhiều những sinh vật hung tàn mà nơi này không thường gặp.

Có vài địa điểm là cầu nối giữa hai thế giới, chúng được gọi bằng cái tên “hầm ngục”.

Khu rừng mèo mẹ sinh sống cũng là một hầm ngục, nơi những sinh vật xấu xa từ thế giới ma thuật đến.

Vị trí kết nối tới thế giới ma thuật đã được mở ra.

Có nghĩa đây là một vấn đề bất thường và nghiêm trọng rồi.

Điềm gở bắt đầu tràn khỏi vòng triệu hồi, theo đó là từng con quái hạ cấp chui ra.

Toàn những sinh vật đông đảo như goblin và sói ma thuật.

Sự hỗn loạn diễn ra trong thoáng chốc, nhờ có giáo viên ở đó chỉ đạo nên đám học sinh đã được trấn an.

Cô bé đang trong tiết học ấy cũng bình tĩnh sau vài hơi thở sâu.

Ngay lập tức, họ cố tấn công bằng phép thuật theo hiệu lệnh của giáo viên.

Dù mới học được lưng chừng nhưng đòn tấn công của họ thật uy lực.

Diệt được quái rồi nên tình thế cũng êm đi hẳn.

Có điều.

Một sinh vật chưa từng ai thấy xuất hiện từ vòng triệu hồi.

Hắn là một con quỷ, một tồn tại tách biệt hẳn với đám ma thú.

Và trong số chúng, có một chủng loài nắm giữ sức mạnh đáng kể mang tên Thượng quỷ

Con quỷ đó có cánh với thân hình rắn rỏi đến mức troll cũng phải xin hàng còn sức mạnh phép thuật thì ngang với hàng tá niệm chú sư của nhân loại.

Ngay tức thì, cả mớ phép của cả thầy lẫn trò đều ập lên thượng quỷ nhưng vẫn chẳng lay chuyển nổi rào chắn y dựng lên.

Trong bầu không khí tuyệt vọng ấy, thượng quỷ từ từ mở miệng.

Dù là quỷ nhưng thỉnh thoảng chúng cũng niệm phép thành lời.

Ấy thế nhưng cho đến giờ y vẫn chưa thèm hé môi.

Ngay khi ai cũng đã buông bỏ cả rồi thì giọng của một con thú vang lên.

“Ơ kìa, con làm gì ở đây vậy? Cũng lớn phết rồi đấy nhỉ?”

Chủ nhân của giọng nói đó chính là mèo mẹ.

Cô đã phi ngay tới đây khi nghe thấy tiếng động lúc đang đi săn mồi trong rừng.

Cả thầy trò bọn họ đều giật mình trước những lời của cô.

Tuy nhiên, thứ diễn ra tiếp đó còn làm họ sửng sốt hơn.

“Uầy!!! Mẹ kìa?! Mẹ làm gì ở đây thế!?”

Thanh âm đó đến từ thượng quỷ.

Những lời y nói khiến ai cũng cứng đờ.

Họ không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra nữa.

“À từ từ đã, đúng rồi! Con nghe đồn mẹ bỗng dưng bị triệu hồi nên đã tới khu rừng đợi đó xem sao, rồi mẹ biết không? Con thấy thằng út trông như mới đẻ năm nay ấy, mà đứa có cánh ấy là rồng à? Sao có thể như vậy được chứ.”

“Giống con thôi. Mẹ nhặt được và nuôi nó. Mấy đứa kia vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn ổn. Tụi nó hoảng lắm đó mẹ à? Mẹ mau về đi.”

“Không sao, dù gì mấy đứa nó cũng tự lập cả rồi. Cũng đến lúc cho bọn nhỏ tự lực cánh sinh thôi.”

Người chen vào cuộc đối thoại của bọn họ là một trong những giáo viên ở đó.

Ông ta là người phụ trách cho cô bé ấy và cũng là bạn tâm sự với mèo mẹ.

Ổng rụt rè giơ tay rồi mãi mới nói được vài lời.

“Xin thứ lỗi. Hai vị là… người quen à?”

“Phải. Mà cũng không hẳn,

con tôi đấy. Là cái đứa ma thú mà tôi kể ông trước đó ấy.”

“Hắn là ma thú luôn hả mẹ. Đã bảo con là quỷ mà.”

“Khác gì nhau? Mỗi cái tên.”

Có vẻ như với mèo mẹ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu thì ác quỷ hay ma thú cũng như nhau.

Tóm lại cứ hiểu là nguy hiểm đã tạm qua rồi đi.

Thầy trò bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Còn bây giờ thì

Đứa con giai thượng quỷ của mèo mẹ bảo rằng, y bất ngờ khi thấy cổng đến thế giới ma thuật vô tình mở ra nên mới đến kiểm tra xem sao.

Trước đó đã có vài lần như này khiến cả hai thế giới đều phải gánh chịu ảnh hưởng tiêu cực.

Tình cờ, điểm kết nối với bên thế giới ma thuật lại ở trong lành thổ của thượng quỷ.

Rồi y nói mình không thể để nó bị tàn phá nên mới tới đây.

Người giáo viên phụ trách hỏi thượng quỷ.

“V-vậy thưa ngài Thượng quỷ. Ngài có thể đóng cái cổng này lại chứ?”

“Được chứ. Ta đến đây là vì vậy mà.”

“Ơ kìa, thế này cũng được mà. Đã kết nối rồi thì cứ để nó mở đi, cũng vừa để huấn luyện cho mấy đứa học sinh luôn.”

Lời tuyên bố hững hờ của cô khiến cả con quỷ lẫn người giáo viên đều bất ngờ.

Vừa đung đưa chiếc đuôi, mèo mẹ tiếp lời như thể vừa nghĩ tới gì đó hay ho lắm.

“Chỉ cần biến sân tập này thành một cái hầm ngục nhỏ cho bọn học sinh tập luyện thôi.”

“Mẹ à, nguy hiểm lắm. Mà cũng làm gì có ai quản đâu.”

“Con làm được mà? Đằng nào cũng rảnh thì giúp mẹ xíu.”

“Rồi thì giúp. Thế mẹ định làm gì?”

“Giờ mẹ đang nuôi một đứa. Lần này là một đứa trẻ loài người. Con bé vừa có ích cho nghiên cứu của mẹ, mà như vậy cũng vui nữa.”

“Thật phi lý mà.”

Người giáo viên buột miệng lẩm bẩm.

Thượng quỷ cúi đầu chán nản như thể đã bỏ cuộc.

Thân là con của mèo mẹ, y thừa biết tính cô đã định làm gì là cấm có nghe ai.

“Tạo ra một địa điểm thực tập thì tuyệt vời khỏi chê vào đâu luôn rồi còn gì? Nào, làm thôi!”

Vừa đung đưa chiếc đuôi, mèo mẹ vui vẻ nói.

Người giáo viên còn bất ngờ hơn khi thấy cái đuôi ấy.

Bởi lẽ từ khi nào chẳng hay, số đuôi của cô đã tăng thêm một.

“Mẹ à. Sức mạnh của mẹ đã không còn là của loài mèo thần tiên nữa rồi.”

“Ai chà, đúng thật này! Mà cũng tốt thôi, vì chả có gì đáng lo cả.”

“Con nghĩ chắc mạnh hơn và sống lâu hơn cũng chẳng hại gì, dù tuổi

thọ khi ấy sẽ dài kinh khủng.”

“Ai chà, tuyệt quá rồi còn gì! Giờ mẹ có thể chăm cho con bé đó rồi.”

“Thế cũng ổn thôi. Cơ mà mẹ không định về rừng à?”

“Phải rồi. Tạm thời thì cứ thế này có ổn không ta? À đúng rồi, cục cưng của mẹ có thể giữ bí mật với mấy đứa còn lại trong rừng không? Đến đón tụi nó thì phiền lắm.”

“Mấy đứa nó mà biết chắc ghét con lắm…”

Rồi cứ thế, một khu tập mới đã được tạo nên trong ngôi trường phép thuật này.

Đám học sinh, kể cả cô bé cũng đến để huấn luyện thực chiến.

Từ đó về sau, nơi đây đã thành ngôi trường phép thuật hàng đầu thế giới.

Nhờ có cuộc huấn luyện khắc nghiệt của mèo mẹ mà cô gái ấy đã thành một niệm chú sư xuất sắc.

Chính cô gái được ghi danh trong sử sách này đã trở thành hiệu trưởng ngôi trường này khi về già.

Cũng từ khi đó, hậu duệ của cô gái thuở nào đều nổi danh là gia đình niệm chú sư hùng mạnh.

Và bên cạnh những người kế nhiệm chức vụ hiệu trưởng ấy vẫn luôn có một con mèo hai đuôi.

Cho đến giờ con mèo này vẫn ăn chuột granat đỏ ở cánh rừng gần trường.

-Hết-

------------

Hóa ra nhiệt huyết giáo dục của ông chú có cánh là từ người mẹ nuôi ổng truyền lại.