"Bản chất thực sự của tình yêu là sự tự do."

Ở đất nước này, mùa xuân được gọi là mùa của tình yêu.

Bởi vì đó là khi biết bao mối tình chớm nở.

Những cuộc gặp gỡ và chia tay đan xen, tạo nên những câu chuyện tình yêu bình dị, phổ biến ở khắp mọi nơi.

Nhưng đối với ai đó, đó lại là câu chuyện tình yêu duy nhất, vô cùng quý giá.

Và chúng tôi cũng vậy.

Giữa những lời chúc mừng không ngớt, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, và hôm nay, tại nơi này, chúng tôi được gắn kết bên nhau.

Trong tiếng chuông ngân vang, tại ngôi nhà thờ trắng này—

***

Khi kỳ học mới bắt đầu và những cánh hoa anh đào nở rộ đã bắt đầu tàn dần.

Buổi trưa của ngày cuối cùng trong tuần lễ vàng.

Trong khoang tàu Yamanote màu xanh lục đang rung lắc nhẹ, tôi đang trên đường đến nơi hẹn, một địa điểm nổi tiếng để gặp gỡ, đó là trước tượng Hachiko ở Shibuya.

Khi xuống ga, tôi đến khu vực đông đúc đang rất nhiều người trẻ tuổi tụ tập, vừa đợi vừa bồn chồn tìm kiếm một người phụ nữ.

Dù đã liên lạc qua tin nhắn, hôm nay mới chỉ là lần đầu tiên gặp nhau. Nhìn vào đồng hồ thì chỉ còn hai phút nữa là tới giờ hẹn.

Trong sự hồi hộp không ngừng, tôi kiểm tra lại ảnh của cô ấy. Một cô gái 23 tuổi tôi đã quen qua ứng dụng hẹn hò TWINS.

Cô ấy có mái tóc nâu nhạt mềm mại và gương mặt trẻ trung, dễ thương hơn so với tuổi. Trên màn hình điện thoại, hiện lên hình bán thân của "Sakura-san".

Khi tôi vừa ngẩng lên, vừa nhìn vào điện thoại và nhìn quanh, thì bất chợt cảm giác có ai đó chạm nhẹ vào lưng tôi.

Kèm theo đó là giọng nói vang lên.

"Anh là Shuu-san sao?"

Đứng trước tôi là người đó.

Quay lại phản ứng, tôi thấy một cô gái dễ thương với mái tóc nâu nhạt mềm mại.

"Ah, đúng là Shuu-san rồi."

Cô ấy nở nụ cười thật tươi, giơ tay phải lên và mở rộng năm ngón tay, không hề che giấu niềm vui của mình.

"Rất vui được gặp anh, em là Sakura."

Cô ấy giới thiệu tên và mỉm cười nhẹ nhàng.

Dễ thương thật. Cô ấy giống hệt như một nữ sinh bước ra từ thế giới 2D vậy, ngọt ngào và như tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

(Dù nói là “giống như” thế nhưng…)

Dĩ nhiên, cô ấy trông giống hệt với ảnh trên ứng dụng hẹn hò mà tôi đã xem, dễ thương không khác gì. Nhưng Sakura trước mắt tôi còn trông trẻ hơn cả Sakura trong bức ảnh…

***

Đó là chuyện đã xảy ra hơn một tháng trước.

Vào cuối tháng Ba, khi hoa anh đào bắt đầu nở.

Tách tách… Vào đêm muộn của một ngày nghỉ, khoảng hơn mười giờ tối, tôi đang tự chụp ảnh bằng camera trước của điện thoại.

"Hừm, có vẻ chưa ổn lắm nhỉ…"

Cảm giác mái tóc mái và nụ cười không được tự nhiên cho lắm. Tôi chỉnh lại tóc mái bằng tay, cố gắng nở một nụ cười khác.

Tách tách tách tách tách!

Lần này tôi sử dụng chế độ chụp liên tiếp, chọn ra một tấm trông ưng ý nhất.

"Ừ, chọn tấm này vậy."

Đeo kính, trông kiểu hơi lãng tử một chút. Khi chỉnh sáng và độ tương phản một chút, bức ảnh trông hoàn hảo hơn hẳn.

"Ừ, thế là ổn rồi. Chắc vậy."

Bức ảnh này không hẳn khác xa với tôi ngoài đời, nhưng có vẻ bắt mắt hơn so với hình ảnh tôi vẫn thấy trong gương.

Tại sao tôi, Kizaki Shugo, 26 tuổi, giáo viên trung học, lại đang đang đứng ở hành lang hẹp và ngắn của căn hộ 1LDK của mình, với bức tường trắng làm nền phía sau để làm trò con bò này ư?

Phải kể đến chuyện xảy ra trong buổi tụ tập ba người tại một quán rượu.

.

.

.

"Thực ra, tao sắp kết hôn rồi."

Ngay sau ly chúc mừng đầu tiên, Hakamada thốt lên một lời tuyên bố gây sốc.

Ngoài tôi ra, còn có Hakamada và Yana - tên thật là Aoyagi, hai người bạn từ thời đại học và cùng học ngành sư phạm.

Sau khi tốt nghiệp, Yana trở thành giáo viên tiểu học, Hakamada là giáo viên sơ trung, còn tôi làm giáo viên trung học.

Mặc dù làm ở các cấp học khác nhau, chúng tôi thỉnh thoảng vẫn tụ tập để chia sẻ thông tin và chuyện trò bên ly rượu.

Thế nhưng, tôi thậm chí còn không biết Hakamada có bạn gái, vì vậy lời tuyên bố về việc kết hôn đã khiến tôi choáng váng đến nỗi tâm trí gần như đóng băng vài giây để tiếp thu thông tin.

"Nghe mày bảo có chuyện cần nói, tưởng gì, ai ngờ lại là chuyện kết hôn…"

Giống như tôi, Yana cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

"Người đó là đồng nghiệp giáo viên à? Đừng nói là mày đã gian díu phụ huynh của học sinh đấy nhé."

"Không đời nào! Tao chẳng có sở thích ngoại tình hay hứng thú với phụ nữ đã có chồng như mày đâu, Yana!"

Ngay lập tức, Hakamada đáp trả lời nói của Yana.

"Mà cũng không phải đồng nghiệp đâu. Cô ấy là một nhân viên văn phòng cùng tuổi, cụ thể là SE, kỹ sư hệ thống đấy."

"SE cùng tuổi à? Hai người quen nhau kiểu gì vậy?"

Nghe tôi hỏi, Hakamada như thể đã chờ đợi điều này, nở một nụ cười đắc ý rồi bắt đầu lướt điện thoại. Không hiểu là cậu ta định làm gì?

Một lát sau, Hakamada giơ màn hình điện thoại cho chúng tôi xem.

"Nhờ cái này đây."

Trên màn hình trắng hiện lên dòng chữ "TWINS," sau đó là một giao diện đầy hình ảnh thu nhỏ của các gương mặt phụ nữ. Thấy vậy, Yana nhíu mày.

“Bộ đó là ứng dụng sinh nở gì đó hả?"

"Cái con khỉ! Đây là một ứng dụng hẹn hò."

"Hẹn hò? Tức là kiểu ứng dụng để tìm bạn gái à?" Yana hỏi tiếp, và màn hình chuyển sang hiển thị ảnh đại diện của nam giới.

"Không hẳn vậy đâu. TWINS không phải là ba cái "hẹn hò" hay "tìm người yêu" linh tinh đâu, mà là ứng dụng nhắm đến 'tìm kiếm đối tương kết hôn.' Nhờ ứng dụng này, tao đã gặp được Hiro-chan."

"Hiro-chan?”

Tôi buột miệng nhắc lại cái tên đó. Có vẻ đó chính là tên của người mà Hakamada sắp kết hôn.

"Vậy cô ấy là người như thế nào?"

"Muốn xem không?"

Nghe Yana hỏi, Hakamada mỉm cười đắc ý.

"Đừng có làm màu nữa."

"Rồi. Tao sẽ cho bọn mày chiêm ngưỡng."

Hakamada, theo lời Yana, lại bắt đầu lướt điện thoại.

Người mà Hakamada sẽ kết hôn rốt cuộc là kiểu người thế nào nhỉ?

Dù là chuyện của người khác, tôi cũng cảm thấy tò mò và hồi hộp.

"Đây, Hiro-chan đây."

Ngay lập tức, Hakamada giơ điện thoại lên. Trên màn hình là hình ảnh hai người đứng sát cạnh nhau trong công viên, chụp ảnh selfie bằng camera trước.

Trên màn hình hiện lên bức ảnh tự sướng của họ.

"Uầy, trông như một cặp đôi thật sự ấy."

Yana lập tức buông lời nhận xét, và tôi cũng có cùng cảm giác. Họ toát lên một không khí của những người đang yêu.

Cảm giác chỉ muốn họ "biến mất đi" thôi.

"Thêm nữa, cô ấy còn đeo kính kìa."

"Công nhận trông cũng có vẻ giống dân SE đấy."

Aoyagi nói tiếp. "Mà trông cũng đúng kiểu gương mặt loli mày thích nữa."

"Ừ, đúng gu tao luôn."

Hakamada trả lời với vẻ mặt mãn nguyện.

Cô ấy có gương mặt dễ thương, tóc cột đuôi ngựa, và đeo kính. Trông hơi mộc mạc, nhưng bởi vì Hakamada cũng thích kiểu nhân vật nữ như vậy trong anime, nên chắc chắn đây là gu của cậu ta.

"Gặp nhau từ nửa năm trước. Em ấy nói chiều cao là 148 cm, và đúng như thế, khi gặp trực tiếp, ẻm trông nhỏ nhắn và đáng yêu cực. Nói chuyện rất hợp nhau, cùng thích game và anime nữa."

Theo cậu ta nói, có vẻ như Hiro-chan đã kiệt sức vì công việc thường xuyên phải làm thêm giờ. Cô ấy cảm thấy nếu cứ như vậy thì mình sẽ suy sụp, và vì thế cô ấy muốn có một điểm tựa tinh thần nào đó, nên đã đăng ký ứng dụng hẹn hò.

"Vậy là em ấy cũng có mong muốn kết hôn giống như tao, thế là mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi."

"Tao không ngờ mày lại có mong muốn kết hôn đấy…"

Tôi buột miệng nói ra, vì từ trước đến giờ chưa từng nghe Hakamada nhắc về chuyện đó. Tôi cứ nghĩ cậu ta là một otaku chính hiệu, chỉ đam mê các nhân vật mỹ nữ trong thế giới anime, game, hoặc cùng lắm là các cosplayer và diễn viên lồng tiếng.

"Thực ra thì, tao vốn cũng thích trẻ con mà. À, không phải theo nghĩa xấu đâu."

"Không, chắc là có theo nghĩa xấu luôn ấy chứ."

Thật vậy, thời sinh viên Hakamada rất thích các nhân vật nữ bé nhỏ, đến mức bị trêu là "loli-con".

Cậu ta còn mê mẩn các anime chiếu sáng Chủ Nhật dành cho trẻ em. Chúng tôi còn đùa rằng cậu ta tuyệt đối không được làm giáo viên tiểu học hay sơ trung.

"Thêm nữa, khi bắt đầu phụ trách lớp, công việc bận rộn hẳn lên, tao thấy cứ mà tiếp tục như vậy, không chỉ chẳng thể có con mà còn khó mà kết hôn được luôn ấy."

Làm giáo viên trung học bận rộn thì khó mà gặp gỡ phụ nữ trong độ tuổi kết hôn. Trong vài năm qua, lại thêm đại dịch toàn cầu và đủ chuyện khác xảy ra khiến cơ hội gặp gỡ càng trở nên hiếm hoi.

"Mấy buổi giao lưu—hay kiểu hẹn hò tập thể cũng không còn được tổ chức." Hakamada nói.

Tôi không tham gia mấy cái đó nên không rõ lắm, nhưng quả thật ở trường tôi thì đúng như vậy.

Tôi nghe được điều này từ những cuộc trò chuyện của các giáo viên khác.

"Trong thế hệ của chúng ta, những người đã kết hôn hầu hết đều là kiểu như đã hẹn hò từ thời đại học, hoặc là bạn từ thuở nhỏ. Không phải toàn như vậy à?"

"...Quả thật.”

Yana gật đầu đồng ý với Hakamada. Đó là thực tế mà không chỉ những người theo nghề giáo mà cả những người xung quanh đều phải đối mặt.

Tỷ lệ chưa kết hôn ở giới trẻ ngày càng tăng cao. Đây cũng là xu hướng chung trong xã hội.

"Chính vì vậy, nếu cứ mãi chờ đợi một 'cuộc gặp gỡ định mệnh' nào đó, thì có lẽ mười, hai mươi năm sẽ trôi qua, lúc đấy già rồi còn đâu, nên tao thấy sốt ruột. Lúc ấy, không chỉ việc kết hôn mà cả việc nuôi dạy con cái cũng sẽ trở nên khó khăn hơn. Nếu có thể, tao muốn không chỉ có một mà là hai, ba đứa con nữa. Vì thế tao nghĩ nên bắt đầu sớm thì hơn."

Hakamada còn nhớ đến những bộ anime về gia đình mà cậu ta từng yêu thích, kể cả những bộ phim mô phỏng tình cảm gia đình.

"Gia đình là số một."

Nghe nói cậu ta là con một, cha mẹ ly hôn từ khi còn nhỏ. Có lẽ chính vì thế mà gia đình trở thành một niềm mơ ước đối với cậu ta.

"Vì thế, tao đã quyết định đăng ký một ứng dụng ghép đôi. Ứng dụng ghép đôi thực sự tuyệt vời đấy. Cuối cùng thì tao đã tìm được người yêu định mệnh của mình."

"Thế, trước khi gặp được người định mệnh tên Hiro-chan đó, mày đã cặp kè bao nhiêu người rồi?"

"Cỡ khoảng mười người gì đó."

"Vậy tức là mày hẹn hò với từng người luôn à? Mày làm chưa đấy?"

"Tôi chỉ hẹn hò nghiêm túc với ba người thôi, nhưng chỉ có mỗi Hiromi là đi xa hơn. Nếu chỉ tính việc nhắn tin qua lại thì nhiều lắm đấy. Theo như mấy trang web chỉ cách chơi ứng dụng hẹn hò thì cũng có người gặp rồi cưới luôn từ buổi hẹn đầu tiên, nhưng tao nghĩ thế này cũng là bình thường thôi..."

"Còn mày, Shugo, mày có hứng thú không?"

Tôi hỏi vì tò mò thôi, nhưng khi cậu ta hỏi, tôi lại cảm thấy khó xử.

Nói không có hứng thú thì cũng không đúng.

"Để mấy chuyện mấy bà góa của thằng Aoyagi sang một bên, còn mày thì sao? Có ai mà mày để ý không? Chưa nghe mày nói bao giờ."

Một người con gái mà tôi thấy đặc biệt...

Hiện tại thì... có lẽ là không có.

Lần cuối tôi yêu một cách nghiêm túc là hồi lớp 9. Từ đó đến giờ cuộc sống của tôi chẳng khác nào không có tình yêu.

"Nếu thế thì để tao chỉ mày vài thứ dùng thử xem sao. Kiểu như... xem như một hình thức mai mối hiện đại vậy."

Hakamada uống cạn chén rượu sake trước mặt một hơi rồi nói tiếp.

"Dù sao thì, cái ứng dụng TWINS mà tao tham gia có đến 20 triệu người dùng. Tao cũng bắt đầu dùng vì xem tin tức nói rằng khoảng 20% các cặp đôi kết hôn ngày nay là nhờ các ứng dụng kiểu này đấy. Tức là theo từng thời đại, hình thức của tình yêu cũng thay đổi. Từ thời 'kết hôn qua mai mối' cho đến khi 'tình yêu lãng mạn' lên ngôi cũng mới chỉ chưa đầy trăm năm thôi."

"Ồ, đúng là thầy dạy lịch sử có khác!"

Dù Yana nói đùa, nhưng lời Hakamada cũng có lý. Ngay cả trong những bài giảng văn học hiện đại và cổ văn mà tôi đang dạy, quá trình yêu đương và đi đến hôn nhân cũng thay đổi tùy theo thời đại mà tác phẩm được viết.

Tóm lại, bản chất của tình yêu là tự do, không có quy tắc nào cả. Mỗi thời đại và mỗi người đều có thể có những hình thức khác nhau.

Tôi nhớ rằng một nhà văn nữ người Anh, Shelley, cũng từng nói điều gì đó tương tự (bà là tác giả của kiệt tác Frankenstein).

"Nhưng mà, đứng hạng cao trên bảng xếp hạng doanh thu thì chẳng phải là phải tốn tiền sao?"

"Nếu dùng bình thường thì khoảng 4000 yên một tháng thôi. Số tiền đó cũng đâu có nhiều đâu? Chỉ tầm một lần mười lần quay gacha trong game thôi mà."

"4000 yên, cũng hợp lý thật."

Hồi còn đi học thì 4000 yên cũng là một khoản tiền lớn, nhưng giờ thì khác. So với chi phí quay gacha mười lần trong game thì chỉ bằng một buổi tụ tập uống nước thôi.

"Ngay bây giờ, họ đang có chiến dịch dành cho năm học mới nên không cần phí đăng ký. Còn có gói ba tháng dùng thử chỉ bằng giá một tháng. Nếu định dùng thì giờ là thời điểm thích hợp nhất đấy."

"…Nghe mày quảng cáo thế này làm tao thấy đáng nghi quá. Mày là thầy dạy thêm ở đâu vậy?"

"Tao là giáo viên sơ trung, chẳng có gì đáng nghi đâu. Đúng là có nhiều ứng dụng trên mạng xã hội, kiểu dành cho otaku hay mấy ứng dụng trông có vẻ không đáng tin. Nhưng TWINS mà tao giới thiệu thì uy tín lắm nhé, tao còn kết hôn được nhờ nó mà. Kiểu như tao chia sẻ hạnh phúc với mày đấy. Ha ha ha!"

Trước lời nói của Yana, Hakamada bật cười lớn. Nụ cười của cậu ta giống như của một người chiến thắng trên tình yêu, một nụ cười đắc thắng của người trưởng thành.

"Thôi nào, cứ tải xuống và đăng ký đi. Mày cũng có hứng thú mà?"

Thật ra, Hakamada nói không sai. Từ khi bắt đầu làm giáo viên, thời gian rảnh của tôi không còn nhiều. Từ kỳ học mới, tôi sẽ đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm, nên chắc chắn sẽ bận rộn hơn nữa.

Mấy năm gần đây, đúng là cơ hội gặp gỡ cũng giảm đi. Đa số bạn bè xung quanh tôi đã kết hôn, chỉ còn lại các bạn nữ từ thời đại học và những người bạn thuở bé.

Trong trường có một nữ giáo viên xinh đẹp gần tuổi tôi, dù cô ấy lớn hơn tôi một tuổi…

Cô ấy là “ đóa hoa ngoài tầm với” của tôi, mà giáo viên thể dục đồng nghiệp cùng tuổi, thầy Kato, đã phải lòng từ cái nhìn đầu tiên và luôn kể lể chuyện tình cảm của mình.

Tôi không có ý định chen ngang, với lại bản thân tôi cũng chẳng nghĩ mình có cơ hội hẹn hò với cô ấy.

(Thực ra, mình cũng không ngờ thầy Kato có thể hẹn hò với cô ấy…)

Ngoài ra, phụ nữ xung quanh tôi chỉ có phụ huynh của học sinh, nhưng tất nhiên điều đó quá rủi ro. Tôi không nhất thiết phải có bạn gái là người chưa từng yêu ai, nhưng một phụ nữ có con thì bây giờ là điều tôi không thể đón nhận được. Với tôi hiện tại, điều đó quá sức nặng nề. Và đương nhiên, chuyện cướp người yêu của người khác là không thể chấp nhận được.

"Nói thật có khi chỉ thời còn là sinh viên mới có thể yêu đương vô tư. Khi đã trưởng thành, khó mà tránh được những toan tính."

Hakamada đang nói về việc vì suy nghĩ đến hôn nhân nên cậu ta cũng e ngại tình cảm của đối phương, không biết liệu mình có thể yêu ai đó hay không.

Nhưng, với các ứng dụng hẹn hò thì không như vậy.

"Vậy thì TWINS là lựa chọn hàng đầu đấy. Hai bên đều có mong muốn hẹn hò, thể hiện sự quan tâm, và cũng có phần nào thông tin cá nhân nữa. Nhờ thế, mọi thứ sau đó tiến triển nhanh hơn."

Quả thật, tôi cũng thấy hợp lý.

Tôi cũng đã đến tuổi rồi, nên cũng muốn từ bỏ "mối tình đầu" này.

Các bộ manga và light novel mà tôi từng đọc, giờ đã ra phần tiếp nối nói về thế hệ con cái của các nhân vật chính. Tôi cũng cảm thấy đến lúc phải tiến tới rồi. Hơn nữa, khi thấy Hakamada, người mà tôi từng nghĩ còn ở phía sau, nay lại đi trước mình, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"À này, theo Hiromi, thì các công chức vẫn được ưa chuộng trong thời đại này đấy. Với người muốn kết hôn, ổn định là điều quan trọng nhất trong thời buổi không ai biết trước được điều gì. Mặc dù dân số giảm, nhưng giáo viên thì... có thể sẽ bị AI thay thế nhiều, nhưng chắc chắn sẽ không biến mất hoàn toàn. Trong thị trường hẹn hò, nghề này có lợi thế đấy. Thế nên, Shugo, tải ứng dụng nhanh đi nào—"

"Được rồi, được rồi mà."

Bị tác động bởi hơi men, tôi tải ứng dụng TWINS.

"Vậy thì… tao cũng thử xem sao."

"Cái gì!?"

Nghe lời Yana nói, tôi và Hakamada đồng thanh lên tiếng.

"Biết đâu có thể ghép đôi với một phụ nữ lớn tuổi thì sao? Còn hơn là với phụ huynh của học sinh chứ."

Ừm, cậu ta nói cũng có lý.

Nếu vậy thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.

"Được rồi, xong. Vậy khi hai chúng mày tải xong thì bắt đầu đăng ký. À, mà chúng mày có dùng Facebook không?"

"Không..." tôi trả lời.

"Tao cũng không." Yana đáp theo.

"Giờ dùng à?"

"Nếu thế thì dùng email cũng được. Cứ theo hướng dẫn mà đăng ký."

"Xong xuôi rồi, tao sẽ chỉ cách làm. Về nhà rồi có khi bọn mày lại không làm đâu, nên làm luôn bây giờ đi."

"À... tao tải xong rồi."

"Vậy thì bắt đầu nhập thông tin hồ sơ đi."

Theo lời Hakamada, tôi làm theo hướng dẫn, bắt đầu nhập tên và ngày sinh.

"Phần tên này, mình dùng biệt danh thay cho tên thật cũng được đúng không? Nhỡ có ai biết mình ngoài đời thì phiền lắm, dù sao tôi cũng là giáo viên..."

"Ừ, hầu hết mọi người dùng biệt danh mà. Như mày nói đấy, dùng tên thật thì dễ bị tra ra trên mạng, lộ danh tính. Dùng biệt danh cũng không gây khó khăn gì trong việc tìm người phù hợp đâu."

Nghe vậy, tôi chọn biệt danh "Shu" cho mình.

Đây cũng là biệt danh tôi thường dùng trong các trò chơi. Dù có liên quan đến tên thật, nhưng sẽ khó bị nhận ra.

"...Ồ, cả chiều cao cũng phải nhập vào nữa à?"

"Còn cả thu nhập và nghề nghiệp nữa đấy. Có cả các mục như có hút thuốc hay sống một mình không. Toàn là những thứ mà người khác giới quan tâm. Như là, có nhiều cô gái không thích 'mấy ông ở nhà với bố mẹ' hay 'mấy người thấp dưới 170cm' đó."

"Mấy ông ở nhà" và "Trẻ trâu" à...

Nói thêm thì " mấy ông ở nhà" ám chỉ đàn ông sống trong phòng từ bé đến lớn, còn "Trẻ trâu" là từ lóng chỉ đàn ông sống với gia đình và thấp dưới 170cm.

May mà tôi vừa đủ cao để tránh thành "Trẻ trâu" còn về "mấy ông ở nhà" thì tôi đã sống một mình rồi. Tôi chọn "sống một mình" trong mục này.

"À, còn có cả mục về tình trạng hôn nhân và dự định kết hôn."

Dĩ nhiên, tôi chọn "chưa từng kết hôn."

Ở phần "dự định kết hôn" thì có năm lựa chọn: "muốn kết hôn ngay," "trong 2-3 năm tới," "nếu gặp người phù hợp," "tùy vào thỏa thuận với đối phương," và "chưa rõ."

Tôi nghĩ một chút rồi chọn "tùy vào thỏa thuận với đối phương." Dù gì thì đây cũng không phải chuyện tôi có thể quyết định một mình, tốt hơn là chọn theo ý của đối phương.

"Không hút thuốc... chọn vậy thôi."

"33 tuổi."

"Ồ, tao cũng vậy," Yana thêm vào.

"Thời nay, phụ nữ trẻ mà hút thuốc thì hiếm, đó cũng là một điểm cộng nhỉ."

"Mỗi lần một lời bình luận, nghe như ông thầy vậy." tôi bật cười vì lời của Yana.

Thật sự là cậu ta nói đúng.

"Dù sao thì, phần thông tin của mình xong rồi. Tiếp theo là chọn mẫu người lý tưởng. Phải chọn độ tuổi, nơi ở, những điều như vậy."

Tuổi tối thiểu là... có vẻ từ "18" trở lên.

(Có lẽ chọn từ "18" cũng được...?? Hay nên là "20" nhỉ...?)

Lưỡng lự một chút, tôi quyết định hỏi.

"Cái này sau này có thể đổi được không?"

"Được chứ."

Vậy thì tôi cứ chọn tạm "18" đến... lớn hơn tôi một tuổi.

"Thế còn Aoyagi thì chọn đến tuổi nào?"

Gần như là lớn hơn cậu ta mười tuổi lận.

Đúng là phong cách của tên cuồng phụ nữ lớn tuôi Aoyagi, phạm vi lựa chọn rộng thật.

Tiếp theo, ở mục nơi ở, tôi chọn "vùng lân cận Tokyo"...

Sau một hồi vật lộn với các tùy chọn, cuối cùng chúng tôi cũng gần hoàn thành:

"Xong rồi, chỉ còn phần ảnh là hoàn tất thôi."

"Thế thì... làm dấu 'peace' nào!"

"Đừng làm dấu 'peace' chứ!"

Hakamada ngay lập tức chỉnh Yana, người vừa giơ tay làm dấu 'peace'.

"Vậy làm 'double peace' nhé?"

Yana bèn giơ cả hai tay làm dấu 'double peace,' kèm theo một biểu cảm hài hước.

"Thôi nào, đừng đùa nữa. Ảnh chân dung là phần quan trọng nhất, không thể thiếu nghiêm túc được. Mày có nhớ quyển sách 'Người ta nhìn nhau qua vẻ bề ngoài' không? Trong tình trạng say xỉn thế này thì không thể chụp được ảnh tử tế đâu."

"Nghiêm túc qua nhỉ."

"Dĩ nhiên, thầy giáo mà."

Hakamada mỉm cười nhìn tôi, có vẻ thích thú với danh xưng "thầy."

"Phần ảnh này cứ để ngày mai chụp cho tử tế, đừng lo về việc bị phát hiện. Hai bọn mày không đến nỗi xấu đâu, chỉ cần chụp đúng góc là ổn thôi. À... còn một việc nữa. Phải chụp tài liệu xác minh danh tính rồi gửi lên. Bọn mày đều có bằng lái đúng không? Dùng bằng lái là được."

Theo lời Hakamada, nếu chưa hoàn thành xác minh danh tính thì rất nhiều chức năng sẽ bị giới hạn. Điều này nhằm ngăn chặn việc ứng dụng hẹn hò bị lạm dụng. Nói cách khác, tôi chỉ có thể sử dụng ứng dụng một cách đầy đủ sau khi đã hoàn tất kiểm duyệt.

Đó là tất cả những gì diễn ra trong buổi uống rượu hôm qua, và bây giờ tôi đang tiếp tục cài đặt ứng dụng hẹn hò tại nhà.

"Xong, thiết lập ảnh hoàn tất..."

Tôi đã chụp ảnh bằng lái xe bằng điện thoại và gửi đi làm tài liệu xác minh danh tính. Cả ảnh đại diện và tài liệu đều đang trong trạng thái chờ kiểm duyệt.

(...Hể, đã muộn thế này rồi sao?)

Đã gần 11 giờ đêm.

Hôm qua uống nhiều quá khiến tôi ngủ nửa ngày, và tôi gần như quên sạch về ứng dụng hẹn hò cho đến khi nhận được tin nhắn LINE của Hakamada vào buổi chiều, nhắc lại chuyện đó. Dù tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhưng ngày mai là thứ Hai—tôi còn phải đến trường. Không thể để mình vừa đi vừa dụi mắt vì buồn ngủ được.

Ngày mai là ngày đầu tiên của học kỳ mới.

Và cũng là ngày đầu tiên tôi đứng trước học sinh với vai trò là một giáo viên chủ nhiệm.

"Nhân tiện, ấn tượng đầu là điều quan trọng nhất. Khi gặp mặt ngoài đời thì nhớ đấy."

Đây là lời khuyên về buổi hẹn hò đầu tiên mà tôi nghe từ Hakamada, người thầy của mình trong bữa tiệc hôm qua. Tôi nghĩ rằng điều này cũng không khác gì khi tôi làm giáo viên chủ nhiệm.

(Quả thật, chỉ có những người thắng cuộc trên tình trường mới có được kinh nghiệm này...)

Tôi không khỏi cảm thán khi nhận ra rằng những lời này thậm chí có thể trở thành châm ngôn sống.

Dù sao đi nữa, hôm nay tôi sẽ dừng lại ở đây và chuẩn bị cho ngày mai.

"Vội vàng cũng chẳng mang lại điều gì tốt đẹp. Con đường tình ái không thể hoàn thành chỉ trong một ngày."

Đó cũng là lời của người đi trước, một người thành công, Hakamada.