Mở đầu.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô gái ấy – Người sẽ trở thành em gái của tôi.
Thực sự, em ấy quá đẹp.
---
Cha sẽ tái hôn.
Tôi không có ý kiến về việc này, cha có cuộc sống riêng của mình.
Nếu cha muốn, cha nên tái hôn. Vấn đề duy nhất với tôi, là người cha muốn tái hôn đã có con. Và người ấy kém tôi một tuổi.
Bây giờ thì tôi lại thấy việc này phiền phức vô cùng.
Tôi không biết con gái nghĩ gì. Nên hiểu những gì, nên nhận thứ gì và nên nghi ngờ điều gì trong từng lời nói, cử chỉ của họ? Tôi hoàn toàn mù tịt trong việc tinh tế trong với phái nữ.
Chúng tôi có sống chung dưới một mái nhà không? Thật khó tưởng tượng mọi chuyện sẽ như nào.
Và tôi sẽ có một người em gái? Tôi sẽ trở thành anh trai? Một người anh trai thường sẽ làm gì?
Có một đứa em gái lúc mười lăm mùa xuân đã chẳng biết làm gì rồi, huống chi là một người khác giới chỉ kém mình một tuổi!
Nói thẳng nè, tôi không có xíu tự tin trong việc không nhìn họ như một người khác giới.
Mõm thế chứ tôi vẫn không tài nào hiểu được phụ nữ. Mặc cho tôi trằn trọc, đắn đo, bối rối ở đó, thời gian vẫn không ngừng trôi.
Tới cuối cùng, do không chấp nhận thực tế, tôi vẫn chưa chuẩn bị bất kì điều gì. Cứ như vậy, buổi gặp mặt đã tới.
---
“Lần đầu gặp mặt. Em là Takagishi Nemu.”
Mái tóc đen dài ngang lưng khẽ đung đưa lúc cô cúi chào.
Ấn tượng đầu tiên của tôi với Nemu là một cô gái đẹp và lạnh lùng.
Vẻ đẹp ấy không phải là thứ mà bạn có thể tìm ở bất kì ai. Nói thật, tôi nghĩ nhỏ đẹp hơn bất kì người mẫu hay thần tượng nào.
Trong một khắc, tôi quên mất nhỏ là ‘em gái’ của tôi, tôi hoàn toàn bị nhỏ mê hoặc.
Nhưng ngay lập tức, hồn đã về với xác vì phần ‘lạnh lùng’ của nhỏ. Đôi mắt sắc lạnh ấy đã nói lên tất cả, rằng việc giới thiệu chỉ đơn giản là vì lịch sự. Đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào tôi như muốn đấm nhau vậy.
“À, ừm, lần đầu gặp mặt. Tôi là Sakuraba Mikage.”
Ngớ người mất một nhịp, tôi cũng bắt đầu nói tên mình.
Nhỏ hoàn toàn không mất đi sự lạnh lùng trong ánh mắt, cũng như không ngoảnh mặt đi trong lúc nói chuyện.
Thay vì lo lắng và hồi hộp trước lúc gặp mặt người anh trai kế, nhỏ lại khiến tôi sợ khi muốn thốt ra mấy câu như ‘Tìm hiểu về nhau nhé’. Tiếc thật, bởi đôi mắt ấy mà tôi không thể chiêm ngưỡng được nhan sắc trời phú của nhỏ.
“Xin lỗi anh, dù là lần đầu gặp mắt, nhưng mẹ em lại tới muộn, nên em mong anh bắt đầu trước.”
“V-vậy à. Xin lỗi. Cha anh cũng bận việc, nên sẽ về trễ tầm nửa tiếng.”
Tôi là người duy nhất mỉm cười trong phòng. Mục đích chính của bữa tối ngày hôm nay là để gặp những thành viên mới trong gia đình. Dù nhị vị phụ huynh không có ở mặt, thì mọi chuyện vẫn ổn theo một cách nào đó. Nhưng…
“”……….….””
Khó xử quá! Chẳng biết nói gì cho được!
Dẹp việc mỉm cười thôi. Không cần biết là ông già hay là mẹ nhỏ, đến đây lẹ lẹ giùm đi! Làm ơn!
Tôi vốn là chẳng phải kiểu người tỏ vẻ thân thiết ngay lập tức với người mới gặp lần đầu.
Dù khuôn mặt có dễ thương, nhưng phải thân thiện với một con cà chớn như này thì chịu. Việc này nằm ngoài khả năng của tôi.
“À… Ừm…”
“Vâng. Vậy thì chúng ta sẽ làm gì ạ?”
Tuyệt vọng tìm bất kì điều gì để nói, tôi thét những âm thanh không thành lời như muốn câu giờ. Biết rồi, tìm chủ đề nói chuyện chứ giề, đừng hối mà!
Trong những lần gặp mặt đầu tiên, thường thì chủ đề sẽ là tán nhảm về những người mà đôi bên đều biết. Nhưng khốn nỗi, người duy nhất mà chúng tôi quen chỉ có cha và Sanae-san.
Cơ mà, chẳng biết Nemu đã gặp cha chưa nhỉ?
Ừ, ừm, hỏi thôi nào.
“Nemu-chan nè-“
“Nemu-chan!?”
U~owa~a giật mình! Đừng có thét đột ngột như thế chứ.
Nhưng có vẻ Nemu còn ngạc nhiên hơn tôi, nhỏ trợn tròn mắt.
“Ể? Không được à?”
Gọi như vầy có bị suồng sã quá không? Nhưng tôi chẳng biết kêu đứa sẽ trở thành em gái của mình như nào ngoài cách đó. Gọi em gái của mình bằng họ cứ kì kì sao ấy.
“À, không… Không có gì. Em xin lỗi.”
Nhỏ ngồi thằng lại, đôi mắt to tròn mở lớn vì kinh ngạc đã trở lại bình thường.
“Vậy có vấn đề gì sao ạ?”
“À, ừ, chẳng biết Nemu-chan đã gặp cha anh chưa nhỉ?”
“Rồi ạ.”
“Em thấy như nào?”
“Ý anh là gì?”
“Etto, từ giờ trở đi hai người có thể làm gì đó cùng nhau chẳng hạn.”
“Em không biết. Em mới gặp bác và chào có đúng một lần.”
Cuộc trò chuyện kết thúc như thể có ai đó vừa vả một phát. Câu chuyện chẳng thể nào kéo dài thêm.
Tôi nghĩ nói chuyện về người thân là một chủ đề phổ biến dành cho những người mới quen, nhưng có vẻ tôi đã nhầm.
“…Chỉ để xác nhận thôi, anh có phản đối việc tái hôn không?”
Mãi đến giờ Nemu mới hỏi câu này, đúng lúc tôi chẳng biết kéo dài câu chuyện ra sao.
“Un, đúng rồi. Nemu-chan cũng vậy à?”
“Không. Đây không phải vấn đề mà em có quyền phản đối. Nếu mẹ muốn, mẹ có thể làm bất kì điều gì mẹ muốn.”
Một câu trả lời khiến tôi cảm nhận được khoảng cách giữa đôi bên. Có lẽ, đây là cảm xúc thật lòng của Nemu.
Âu cũng là một điều dễ hiểu. Đột nhiên phải sống chung một nhà với hai người đàn ông xa lạ, thì lo âu và hoang mang là chuyện bình thường.
----A, ra vậy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu. Tôi vô thức cười nhạo bản thân vì quá ngốc. Hình như tôi cũng đã lo quá rồi.
“Có chuyện gì ạ?”
“À, không có gì.”
Tôi khẽ lắc đầu trước Nemu, người đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nemu đang hồi hộp. Nhỏ đang bối rối. Nhỏ đang lo lắng.
Tôi thì cảm thấy khó xử. Nhỏ cũng giống tôi, và chẳng có gì kì lạ khi nhỏ cũng cảm thấy như vậy.
Một khi bạn hiểu, cách bạn nhìn Nemu cũng sẽ khác đi.
Có lẽ trong đầu Nemu cũng hiểu rằng, mình không nên phản đối cuộc tái hôn này. Chắc nhỏ cũng muốn phủ nhận điều này.
Nhưng tim tôi thì không nghĩ vậy.
Phải sống trong một ngôi nhà lạ hoắc, ở một nơi lạ lẫm, cùng với những con người lạ mặt, phải tách ra khỏi những người bạn. Hẳn rồi, Nemu còn lo hơn tôi nhiều.
“Bây giờ chúng ta sắp về chung một nhà rồi, anh muốn em gọi anh như nào? Em gọi anh là ‘Onii-sama’ nhé?"
Nemu nở một nụ cười khinh bỉ. Nhỏ không chỉ lạnh lùng, nhỏ còn vô cùng thích cà khịa người khác. Thật hạnh phúc có thể khám phá được khía cạnh mới của người sẽ trở thành em gái mình.
“Nếu em muốn thế thì ổn thôi. Dù như vậy hơi xấu hổ.”
‘Onii-sama.’ là thứ bạn chỉ có thể nghe thấy trong anime, game và những cuốn tiểu thuyết. Trớ trêu thay, cô gái này lại chọn cách gọi này. Điều này cũng cho tôi thấy được, nhỏ chưa thực sự chấp nhận tôi là anh trai của nhỏ.
Tôi nghĩ mọi chuyện vẫn ổn. Tôi chỉ mới gặp nhỏ trong hôm nay, và chẳng thể nào mong nhỏ sẽ coi tôi là một người anh trai.
Nếu được nhỏ chấp nhận bằng con tim mềm mỏng như vầy, thì sự xấu hổ một chút cũng chẳng sao.
“Anh bị điên à?”
“Đúng rồi.”
Trước trò đùa nửa nghiêm túc như vậy, Nemu thả lỏng vai như thể đã rũ bỏ hết gánh nặng.
“…Mikage-san, nhé.”
“Anh hiểu rồi. Hân hạnh gặp mặt, Nemu-chan.”
Khi tôi đưa tay phải lên, Nemu do dự một lúc rồi rụt rè nắm lấy tay tôi.
Một bàn tay nhỏ, mỏng manh. Tôi nhẹ nhàng lắm lấy bàn tay ấy, tưởng như chỉ cần dồn chút sức là nó sẽ vỡ vậy.
“Em mảnh mai thật đấy. Chắc em không quá khỏe đâu nhỉ?”
“Không. Không phải đâu ạ.”
“Anh hiểu. Vậy là được rồi.”
Khi tôi buông tay ra, Nemu nhìn chằm chằm vào tay mình, nắm chặt tay rồi mở ra, và thở dài.
“Anh vui tính thật nhỉ. Em không phải là người có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi ở cạnh.”
“Vậy sao?”
“Đây là lần đầu tiên em được gọi là ‘chan’”.
“?”
“Quả nhiên, em không có dễ thương để người ta gọi là ‘Nemu-chan’ nhỉ.”
Thật à? Đúng là lúc đầu có hơi khó làm quen một chút, nhưng sau khi tám chuyện được một lúc, tôi thấy Nemu khá là đáng yêu.
“Vậy em có muốn đổi cách gọi không?”
“…Vâng. Bởi em thấy có đôi chút lạ lẫm, nên anh gọi em theo cách khác được không ạ?”
Nemu chỉ hơi đỏ mặt một chút, nhưng sau một hồi suy ngẫm, nhỏ đã đỏ ửng mặt trong sự xấu hổ. Có vẻ việc bị gọi là ‘-chan’ khiến Nemu ngượng, chẳng phải nhỏ cũng có nét dễ thương hay sao.
“Um-…Hm hm-…“
Giờ thì khoai rồi đấy. Chẳng biết nên gọi nhỏ là gì nhỉ.
Đổi cách gọi thì cũng được thôi. Nhưng thật phí phạm nếu như không được nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên gương mặt khi gọi nhỏ là ‘Nemu-chan’, nhưng mối quan hệ sẽ tệ đi nếu tôi bơ yêu cầu ấy.
Nhưng tôi lại chẳng tài nào nghĩ ra được cái tên nào khác.
Gọi bằng họ thì không ổn lắm. Thế thì mỗi khi muốn ới nhỏ, tôi sẽ gọi tên.
Nhưng nếu làm theo ý của Nemu-chan, gọi nhỏ là ‘Nemu-san’ thì có đôi chút kì lạ. Liệu gọi thế thì có quá xa cách với em gái mình không? Bởi Nemu cũng gọi tôi là ‘Mikage-san’ nên tôi muốn tiến thêm một bước với ẻm.
“Fufu.”
Đây là lần đầu Nemu cười kể từ khi chúng tôi gặp mặt.
Người ta thường bảo, nụ cười tựa như một đóa hoa nở rộ. Nhưng bông hoa này có thể là gì?
Chẳng phải hoa hướng dương tràn đầy năng lượng, bởi trông nó quá khỏe khoắn.
Cũng chẳng phải một đóa hồng đầy kiêu hãnh hay là bông hoa trà đầy quý phái, bởi trông nó quá cao sang.
Vậy nếu so với vẻ đẹp mặt trăng thì sao?
Một nụ cười thổi bay sự lạnh lùng, một nụ cười tỏa ra vẻ đẹp không thua bất kì ai của Nemu-chan. Quả thật, nhỏ đúng là một cái cây xương rồng không gai.
“Sao thế?”
“A, không có gì đâu ạ. Chẳng là, nhìn anh nghiêm suy nghĩ về việc đó cũng khá vui. Anh gọi em như nào cũng được mà.”
Như nào cũng được à. Vậy gọi là ‘Nemu’ cũng được nhỉ. Um, không tệ. Gọi như vầy cũng thấm đẫm tình anh em đó chớ.
“Nemu.”
“Vâng, Mikage-san.”
E-tou… Không, như này đâu có giống em gái lắm đâu? Chẳng phải nó giống với quan hệ khác hơn à?
“Fufufu, chẳng phải mọi người nói anh hơi kì lạ một chút sao?”
“Không có nhá. Anh là một học sinh trung học có thể tìm được ở bất kì đâu luôn.”
Tôi thì để bụng gì mấy cái này đâu, nhưng Nemu-chan lại cười khúc khích.
“A, đúng rồi. Em trao đổi thông tin liên lạc với anh được chứ? Chắc giờ ông già nhà anh đang thắc mắc là hai đứa nhà mình có hòa thuận với nhau không.”
“Được ạ, nếu lần đầu gặp mặt đã trao đổi mấy cái này thì người ngoài sẽ thấy chúng ta thân nhau lắm đó.”
“Không, ý anh không phải thế. Mà, sao cũng được. Gọi anh bất kì lúc nào em cần nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi. Mà em hiếm khi gọi anh lắm đấy nhé.”
“E~e… Bộ em muốn ở một nơi mà em không biết gì hết, mà chẳng cần ai hướng dẫn hả?”
“Không cần đâu ạ. Thời nay có điện thoại mà, anh không cần lo về việc em ở một thành phố lạ hoắc đâu.”
“U~n… Mah, tùy em vậy.”
“Mong anh đừng buồn. Em vốn không phải là người thích dựa dẫm vào người khác mà.”
Nemu nói toạc móng heo với khuôn mặt bình thản.
Càng nghĩ nhiều về một lỗi mà họ không được mắc, họ sẽ càng dễ mắc vào lỗi đó.
Bất chợt, tôi mơ hồ biết được rằng, từ giờ trở đi mình sẽ trở thành một người ‘anh trai’ tốt là như nào.
“A, có vẻ hai người kia đến rồi.”
‘Em không phải kiểu người thích dựa dẫm vào người khác’, đó là những lời mà Nemu đã nói.
Nếu vậy thì, sẽ có ngày mà anh trở thành một ‘người anh’ đáng tin cậy để em dựa vào. Để một ngày nào đó, anh có thể giúp em khi em cần.
Tôi quyết định giấu nụ cười khổ trước một Nemu an tâm nhìn thằng vào Sanae-san.
----Thôi, giờ cố hết sức để được cô em gái kia coi mình là một ‘anh trai’ cái đã.
===
P/s: Chúc mừng sinh nhật Ana, Gú nhé.
Chúc mừng sinh nhật muộn bé Anya luôn~