Khi mùa hoa anh đào rời đến sớm, những suy tư của cậu thiếu niên cũng trở nên tiêu tan.

Thời gian trôi qua cũng đâu thể quay lại được. Con người dù có mong ước bao nhiêu thì cũng đâu thể quay ngược thời gian.

Cho dù là vậy, tôi vẫn ước mình có thể quay ngược chiếc kim đồng hồ. Nếu làm được thì tôi sẽ quay về 5 phút trước– mà không, phải quay về cái buổi tối của ngày hôm qua, để tôi có thể tặng thẳng cái bạt tai phải cho cái thằng vừa cười toe toét vừa viết thư tình đó. Nói chung là tôi không có vui. Mà cũng không bình tình nổi.

Nhưng đâu còn lựa chọn nào khác. Cái ngày tôi nhập học vào học viện, khi trước đôi mắt là cô ấy thì tôi đã trải quá cái cảm nắng từ ánh nhìn đầu tiên rồi. Cho đến giờ tôi vẫn nhớ như in.

Mái tóc đen phất phơ trước gió xuân giống hệt như khi nãy, ngắm nhìn nàng rảo bước hoa mĩ trên đường Sakura– là đôi mắt và trái tim tôi đã bị đánh cắp mất rồi.

Lần đầu tiên tôi gặp nàng là vậy. Đâu cần mất thời gian để biết ra đây chính là mối tình đầu của mình. Nhưng dù tôi có nghĩa chuyện này là định mệnh bao nhiêu thì đối với cô ấy cũng chỉ là việc vụn vặt đã qua. Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn cơ chứ……

“Như tôi nói lúc nãy, không phải tôi ghét Ouji-kun hay gì đâu nên ý tôi không phải vậy. Chỉ là hiện tại tôi chưa nghĩ đến chuyện hẹn hò với bất kỳ ai…… Nhưng dù sao tôi cũng xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu được”

Cô nàng đang nhìn thẳng vào tôi là Himegi Touka, với giọng nói trong trẻo, cô cúi đầu và rất xin lỗi.

“Ấy, xin cậu hãy ngẩng đầu lên. Tớ mới là người nên nói câu đó, …… câu đột nhiên xin lỗi như vậy”

Dù biết đã muộn, nhưng tôi giờ chỉ biết nghĩ lại bản thân.

“......Nghe những lời này từ cậu, chắc rằng cậu đang không vui vẻ gì, nhũng cậu đừng nên quá buồn bã. Vậy thì xin thứ lỗi, tôi còn việc bận”

Ánh chiều tà thoáng qua khung cửa sổ, nhuộm sắc cam cả hình bóng nàng.

Aa, quả thật,

“Aa, xin lỗi vì đột nhiên gọi cậu ra dù cậu có việc vận. Tớ xin lỗi. Xin Himegi-san đừng bận tâm. Tớ cũng cố để không nghĩ đến chuyện này nữa.”

“Ừm, vậy thì tuần sau hẹn gặp lại”

Cúi thấp người, rồi cô nàng rời khỏi phòng học trống.

“Hẹn gặp lại, tuần sau……”

Liệu tuần tới tôi có thể giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy cô ấy không?

Nhưng tôi nhất quyết tiếp xúc với cô nàng bằng thái độ lạnh nhạt.

Cứ nhớ đến chuyện này là tôi lại muốn đập đầu vào tường bao nhiêu phát cũng được.

“Hài~~. Quả nhiên mình muốn quay lại ngày hôm qua”

Được học cùng lớp với cô ấy khiến tôi cứ lâng lâng vui sướng, thế rồi tối đặt bút viết một bức thư tình mà chẳng hề nghĩ suy. Sau giờ học, tôi gọi cô đến phòng học trống, nhưng chỉ mười giây ngắn ngủi thôi tôi đã bị từ chối, sự thực này sẽ chẳng thể nào đổi thay dù tôi có làm gì đi nữa. Giờ nghĩ lại, thì cái tỉ lệ thành công của tôi ở đâu cơ chứ?

Himegi Touka như một đóa hoa mà chả thể với tới. Mái tóc đen dài suôn mượt, khuôn mặt thanh tú. Một cô nàng có chiều cao và chân tay mảnh mai.

Mẫu thân và cô bạn thuở nhỏ có thân hình chibi sẽ phải phải nhìn với ánh mắt ghen tị vì bộ ngực khủng ấy. Vòng 2, vòng 3 thì thon gọn và săn chắc. Nghĩ nói khiêm tốn thì dáng cô nàng cũng phải thuộc dạng người mẫu.

Dù thế nhưng tính cách lại không hề khó tính và dây thần kinh vận động cũng thuộc hạng xuất chúng.

Thế nên đâu có gì nhầm lẫn khi nói cô nàng là một mĩ thiếu nữ, mà chẳng cần bàn cãi khi nói cô nàng là nữ thần số 1 tại học viện.

"......Sao minh có thể nghĩ là có tia hy vọng nhỏ nhoi được hẹn hò với cô ấy"

Tôi có phải kẻ ngốc không? Quả nhiên tôi vẫn mà là một kẻ ngốc hết thuốc chữa sao?

Về thôi. Dù sao tôi cũng chẳng muốn ai thấy tôi bây giờ.

Nghi vây, rồi tôi lấy tay kéo cánh cửa.

“–Một màn từ chối đầy tính nghệ thuật đấy nhỉ, Hoàng tử hối hận”

Một cánh cửa khác mở ra, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Tôi quay lại nhìn thì thấy cô bạn của thủa nhỏ mà nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh cao trung, Chikada Kanako đang nhìn tôi mà gượng cười.

“Cậu thấy rồi à?”

“Là trực nhật đó, trực nhật. Phòng học này là đến phiến trực nhật của câu lạc bộ báo chí. Hakuma, cậu phải biết ơn tớ đi đấy. Để toàn bộ thành viên câu lạc bộ nhìn thấy chắc cậu suy sụp luôn mất, nên tớ bảo họ đi về rồi”

Sự ân cần quan tâm của cô bạn thuở nhỏ khiến cảm xúc tôi như đang nảy nở.

Chẳng phải cô nàng này là người tốt bụng sao? Tớ xin lỗi vì lúc nào trong lòng cũng nghĩ về cậu như cô gái dáng chibi, girl ngực lép hay gái chửi thề.

“Mà, nhờ có vậy mà tớ mới thể quay những thước phim thú vị độc nhất, thế nên sao cũng được……”

Kanako lấy smartphone từ trong túi ra, mặt nở một nụ cười tự mãn rồi hướng màn hình điện thoại về phía tôi.

Video ghi cảnh một nam sinh tóc nâu mặt đỏ ửng đang cố gắng thổ lộ với một cô gái tóc đen có nét đặc trưng là nốt ruồi dưới mắt.

“Cớ mà đây là lần đầu tiên tớ biết cậu thích Himegi-san đấy.”

“Chuyện không được làm đấy nhá? Đúng hơn sao cậu lại quay video mà không được cho phép……”

“Tớ không có nghĩ là không được quay đâu đấy. Rồi thì, điều gì đã khiến Hoàng tử hối hận phải lòng Himegi-san vậy……”

“Cô ấy không cười nhạo mơ ước của tớ”

Phần giới thiệu bản thân trước đấy tôi có nói ‘Tớ muốn trở thành ảo thuật gia chuyên nghiệp, để rồi tớ sẽ biểu diễn miễn phí cho những đứa trẻ chưa từng trông thấy ảo thuật”

Lúc ấy, đa phần bạn học cười nhạo giấc mơ của tôi, nhưng chỉ có cô ấy là lắng nghe nhưng lời tôi nói với anh mắt ngay thẳng. Bởi vậy tôi mới muốn truyền tải cảm xúc này tới Himegi-san.

“Sau đó cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ”

“Rốt cuộc là từ vẻ ngoài chứ gì!”

“Tớ không phủ nhận”

“Trước hết thì đâu thể nào đoán được người đó là nam hay nữ, nên sao không thử từ vẻ ngoài chứ?”

Tôi rất ghét chuyện tên mình hay vẻ ngoài bị lôi ra trêu trọc.

Thế nên tôi quyết định sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai vi phạm chuyện cấm kị này, cho dù người đó có là bạn thuở nhỏ đi nữa.

“Được rồi, mà tiêu đề số đặc biệt kì sau là ‘Hoàng tử hối hận – gục ngã trong bi thảm’ hay ‘Hoàng tử hối hận - lời tỏ tình liều lĩnh!’, cái nào được nhỉ”

“–Thế thì, Kanako-san. Bị tớ siết cổ đến chết hay thả rơi cái cơ thể nhỏ bé này từ tầng 5– cậu thích cái nào hơn?”

Riêng cá nhân tôi là muốn con nhỏ phải nhận mọi loại đau đớn.

Chết tiệt, Dù chỉ có một chút nhưng tôi cũng cảm thấy hổ thẹn khi nghĩ con nhỏ này là người tốt.

“Mà quan trọng hơn, tớ có một yêu cầu”

“...Nhỏ này vẫn không chịu nghe người khác nói như thường lệ nhỉ”

“Đây này”

Nhỏ lấy ra một tờ giấy cỡ tờ danh thiếp từ trong túi váy và đặt nó lên bàn.:

“Hử? Phiếu dịch vụ bói toán?

“Đúng là phiếu dịch vụ bói toán đó. Quà cho Hakuma đấy”

“Kanako bảo đây là quà cho tớ á!? Thế mục đích là gì đây?”

Tôi có mối quan hệ từ lâu với nhỏ này. Thế nên tôi hiểu ngay. Kanako đang ủ mưu bắt tôi làm gì đó. Nhân đây, tôi chả có tí hứng thú gì với việc bói toán, thế nên món quà này không vui chút nào cả.

“Gần đấy, thầy bói này nổi tiếng về bói khá chuẩn trong giới nữ sinh đó”

“Thầy bói phán khá chuẩn á. Mà, có còn hơn không?”

Nói xong tôi nhặt phiếu xem bói miễn phí trên bàn, rồi trả lại cho Kanako.

“......Vì cậu thậm chí còn là hội phó câu lạc bộ ảo thuật, nên cậu sẽ tìm ra điểm mâu thuẫn, liệu sức mạnh kỳ diệu của thầy bói là có thật, hay chỉ là một trò lừa đảo? Thế nên tớ mới yêu cầu Hakuma đi điều tra. À nhân tiện thì ngày phiếu hết hạn là hôm nay đấy, thế nên hôm nay câu đi điều tra luôn đi.”

“Cậu nói cứ như thể chắc mẩm tớ sẽ đi điều tra đấy nhỉ”

“Nhưng giờ tớ phải dọn dẹp cái phòng trống này. Nên chả phải hợp lý khi cậu thay tớ đi điều tra à”

Đầu tôi choáng váng trước lời nói chẳng những không hối lỗi mà còn chẳng do dự thốt ra.

Nhỏ học phải nền giáo dục quái nào mà nói ra câu phi logic thế nhỉ?

“Thế thì tớ thay cậu dọn dẹp. Rồi cậu đi gặp thầy bói được rồi nhỉ”

“Nhưng đáng tiếc là dọn dẹp xong thì tớ với bạn trai có hẹn đi karaoke. Thế nên không có thời gian để đi gặp thầy bói”

Nói như vậy. Tóm lại nếu cân nhắc giữa buổi hẹn với bạn trai và hoạt động câu lạc bộ, thì nhỏ ưu tiên buổi hẹn với bạn trai hơn.

“Này nhá Kanako, tớ nhớ rõ tầm này năm ngoài. Lúc cậu mới tham gia câu lạc bộ báo chí còn đầy nhiệt huyết. Đã thế còn nói ‘Tớ muốn cung cấp thật nhiều tin tức cho mọi người’. Thế sao giờ lại trốn tránh hoạt động câu lạc bộ chỉ để hẹn hò với bạn trai. Aaa, Thật đáng thất vọng! Tớ cảm thấy rất buồn khi nghĩ đây là bạn thuở nhỏ của mình.”

“Bạn trai tớ có Ma túy nhựa nguyên seal mà Hakuma khao khát đó nha. Nếu hôm nay mà cậu đi á–”

“–Em đi! Xin hãy để em đi điều tra”

Nếu có phần thưởng như vậy thì nói ngay từ đầu được không. Được cầm trong tay Ma túy nhựa mong ước thì đừng nói thầy bói uy tín khá mà bảo đến cả cơ sở đoàn thể giáo phái tôi cũng đi tới cho xem.

“Vẫn ham muốn vật chất như mọi khi nhỉ. Với tư cách một người bạn thuở nhỏ, tớ cảm thấy thất vọng từ tận đáy lòng”

“Chị nói gì cũng được. Chỉ cần chị đừng thất hứa”

“Tớ biết rồi. Thế nên cậu nghiêm túc đi điều tra để vụ này còn lên báo nhá”

“Đã rõ. Tớ sẽ đi điều tra thầy bói đó có phải là lang băm hay hàng thật”

“Mà tạm thời tớ đặt niềm tin vào cậu”

“Thế tớ cứ đi gặp thầy bói trong lời đồn nhỉ”

Lúc tôi bỏ phiếu xem bói miễn phí vào túi và rời khỏi phòng học trống.

“–Mà, Tớ vào có được không?”

Từ hành lang một nam sinh bước vào phòng học trống.

Cậu ta là Harukawa Takashi. Tên đẹp trai này học cùng lớp 2-3 với tôi và thuộc câu lạc bộ bóng đá.

Dù vừa mới lên năm 2 được vài ngày thôi, mà tên này đã được đối xử như là leader rồi. Mà hiển nhiên học lực lẫn dây thần kinh vận động tên này đều ở mức cao, đã thế kèm theo khuôn mặt rất ngầu. Mà nhân tiện thì bạn gái tên này là con nhỏ tự cao ở đây.

“Em xin~ nhỗi~ mà~~ Takakyun yêu dấu của em~”

Người yêu Harukawa cất giọng ngọt ngào rồi ôm lấy cậu.

“......”

Không phải tôi cố ý soi mói, nhưng tôi thấy họ là một sự kết hợp kỳ lạ.

Chả thể tưởng tượng nổi con nhỏ bạn thuở nhỏ lại chiếm hữu được tên bạn trai đẳng cấp cao vậy.

Quen nhau từ hồi mần non, mà tôi éo thể tưởng tượng nổi miệng con nhỏ Kanako có thể nói ra quả giọng ngọt ngào thế.

Làm gì giờ nhỉ, hay ghi âm lại rồi phát thật to khi bọn nó chia tay.

“Xin lỗi mà, cục cưng Takayun của em, để anh chờ bên ngoài rồi”

“Anh không sao”

“......”

Chạy ngay đi trước khi bọn này tiến vào thế giới hai người thôi. Ở lại đấy lâu là không có lợi gì cho tinh thần.

Còn gì buồn hơn khi ngày mình bị đá thì tận mắt phải xem đôi trai gái tình tứ.

Có lẽ việc bị Himegi-san đá gây nhiều sát thương hơn bản thân tôi nghĩ.

“Thế, mình xin phép đi trước. Hai người sau đó cứ vui vẻ”

Tôi vẫy tay chào Kanako mắt đang hình trái tim và bạn trai nhỏ, rồi chuẩn bị đi về.

“À, Ouji-kun, xin lỗi nhé”

“Cậu không cần lo đâu. Kanako, gửi thông tin thầy bói qua Line được không”

“Rõ rồi. Nếu cậu không làm nghiêm túc thì xác định không xong với tớ.”

“......Tớ sẽ cố”

Thái độ nhỏ với tôi khác một trời một vực. Mà nếu nhỏ nói chuyện với tôi bằng quả giọng ngọt ngào đó thì chắc chắn tôi sẽ bị ở nóng mất, nên thành thật là tôi cũng chả thèm bận tâm.

“Kanako?”

“Có gì vậy?”

“Em đừng nên gây hấn với ảo thuật gia chứ”

Ngay khi tôi rời khỏi phòng học trống. Thì cũng là lúc tôi nghe thấy giọng nói hối hả của Kanako từ phòng học phát ra.

“Ơ kìa? Ơ Kìaaa? T-Từ lúc nào, mà hai chân mình bị sợi dây trói lại thế này!?”

Tôi đã quyết là nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám lấy tên và vẻ ngoài mình ra để chế giễu.

Thế nên kẻ nào vi phạm điều cấm kỵ này đều phải trả giá.

“Hakumaaaaaaa!!!!!”

Tiếng gào thét phẫn nộ của Kanako vang vọng khắp trường.

***

“Thầy bói được đồn đại đó à……”

Dựa theo tin nhắn Kanako gửi trên Line, tôi đi đến vị trí thầy bói được đồn đại.

Địa điểm là gần trước nhà ga và ở nơi khuất sáng giữa hai toà nhà.

Nơi đó chỉ có bàn ghế được xếp sẵn thành hàng, một nơi kinh doanh chật hẹp.

Khách hàng chỉ có hai người trông giống nữ sinh đại học, mà hình như thầy bói đang xem đường chỉ tay cho họ.

Những lời vui vẻ cứ thế tuôn ra. Tôi không biết thầy bói này thật sự có sức mạnh bí ẩn nào hay không, nhưng có vẻ năng lực giao tiêp khá giỏi đấy chứ.

Nghe đồn là thầy khá nổi tiếng nên tôi xác định là phải xếp hàng ngồi chờ, nhưng thật may thay.

Thú nhận thật là tôi nghĩ quả này mà có hơn 10 người xếp hàng là tôi đánh bài chuồn về rồi.

Quan sát hai cô gái đó từ một chỗ cách hơi cách xa.

Chăm chú để ý nhất cử nhất động của thầy, xem có hành động gì lạ gì không.

Theo tin nhắn Kanako gửi qua Line thì.

‘Thầy khuyên tôi đưa mẹ đi bệnh viện, đưa đến thì phát hiện mẹ có bệnh, nhưng nhờ cuộc phỗ thuật mà mẹ tôi đã được cứu’

‘Thầy phán chính xác bạn trai chị gái tôi là một kẻ lừa đảo’

‘Thầy nói hoàn toàn chính xác chỗ chó của tôi bị lạc’

‘Thầy biết bí mật mà tôi chưa nói với bất kì ai’

Mà, toàn bộ chỗ phán này mà là sự thật thì thầy bói này thật sự đại tài đấy chứ.

Tiện đấy thì tin nhắn cuối dùng cỏn nhỏ gửi là ‘Chết đi! đồ ngốc’, ‘Hoàng tử phế vật’ và mấy lời lăng mạ khác gửi theo. Coi chừng cái vụ cởi dây trói có vẻ gian khổ lắm.

Mà về cơ bản thì tôi xếp đám người người được gọi là thầy bói vào nhóm kẻ nói dối.

Nhưng nếu người coi bói mà hài lòng với việc đó thì tôi nghĩ cũng chẳng có vấn đế gì đặc biệt.

Một vài ngàn yên mà người ta hạnh phúc, hay tạo ra cơ hội để đối mặt với bản thân hiện tại thì đó cũng là công việc tốt, chắc chắn có đóng góp cho xã hội.

Tất nhiên, việc kinh doanh tín ngưỡng thât đức như ép mua bình, tràng hạt hay ví tiền với giá cắt cổ là chuyện không cần bàn đến.

Trong lúc suy nghĩ về mấy chuyện vậy thì việc coi bói của khách trước đã xong.

Có vẻ hai cô gái ưng ý với kết quả bói toán, vẻ mặt tươi vui đi về phía nhà ga.

Tôi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gấp trống và đưa ra phiếu xem bói miễn phí.

“Xin lỗi, nhưng tôi có nghe rằng nếu có cái phiếu này thì có thể xem bói miễn phí……”

“Vâng, nhưng chỉ được một lần xem bói miễn phí”

Nữ thầy bói gật đầu và nhận lấy phiếu miễn phí. Nhưng tình hình mà kiểu phát sinh đến tiền nong thì dù chỉ vài trăm yên tôi cũng trở mặt mà chuồn.

“Lần đầu cậu đi xem bói nhỉ”

“Ể? à, vầng”

Nói mới nhớ, đây thật sự là lần đầu mình xem bói nhỉ. Tôi nghiêm túc nhìn vào thầy. Thầy cúi mình, trên người khoác chiếc áo choàng đen qua cả đầu, mặt được ẩn sau lớp vải che màu đen, chỉ nhìn được đôi mắt chứ không thể nhìn thấy khuôn mặt mộc.

Nhưng dựa vào đôi mắt và giọng nói thì tôi có thể đoán sơ qua, tuổi của thầy chắc khoảng đâu đó 70 tuổi.

Mà, nói sao nhỉ, đối với tôi thì thầy bói giống hệt trong tưởng tượng.

“Có vấn đề gì sao?”

“À không, tại bầu không khí Obaa-san vẻ thần bí, nên khiến cháu có chút rụt rè.”

“Không cần phải lo lắng đâu”

“......Nhận tiện, thì bà xem bói kiểu gì vậy?”

“Cầu pha lê, Tarot, Tướng chỉ tay, Tử vi, Phong thuỷ. Loại bói toán nào trong đấy ta cũng đều tinh thông”

“......Thế bà gợi ý cho cháu nên xem loại bói toán nào?’

“Thế thì cùng xem loại bói toán có độ chính xác cao nhất. Cho ta biết tên của cậu đi.”

“Harukawa Takashi ạ”

Tôi bốc phét đấy. Có hai lí do để tôi nói dối. Thứ nhất là để xem bà lão có nhìn thấu thông tin được bịa ra không khi tôi cố tình đưa cho một cái tên giả. Và cái thứ hai là do tôi không muốn đưa thông tin cá nhân cho người lần đầu gặp mặt. Thế nên tôi mới nói tên của bạn cùng lớp. Thê nên liên quan đến chuyện này thì tôi hoàn toàn chẳng thấy tội lỗi gì.

“Tên của cậu có chút mặc cảm nhỉ”

“–Hm!?”

“Thế nên cậu mới không cho ta biết tên. Đừng nói dối nữa. Cho ta biết tên thật của cậu đi”

S, sao có thể. L, lời nói dối bị bại lộ. Ngẫu nhiên lại đúng như bà lão nói, đơn giản là tôi không muốn xưng tên thật của mình nên nói đồi bằng tên của bạn trai Kanako.

“............O,oo, ............Ouji............Hakuma............ ạ”

Tại sao chỉ là xưng tên mình thôi, mà cảm giác xấu hổ cứ thế sinh sôi thế nhể?

Không, tôi biết mà. Tên tôi theo hầu hết mọi người đều nói là [note50033]Kira kira name.

Nhưng cái tên này cũng mang mang hai lợi ích nêu trên.

Chỉ cần nghe qua cái tên một lần thôi cũng đủ ảnh hưởng để đối phương không thể nào quên.

Đến cả buổi giới thiệu bản thân tuần trước còn khiến mọi người bật cười nữa là.

Dù vậy nếu được hỏi là tôi có thích hay không, thì tôi sẽ đốc toàn lực mà trả lời là NO, thê nên tương lai tôi nghĩ minh sẽ đi đổi tên hoặc ở rể nhà ai đó.

……Có lẽ nào, hôm nay tôi bị Himegi-san đá là do cái tên này sao?

“Cái tên đẹp đấy nhỉ”

“......Bà thực sự nghĩ vậy sao?”

“Ừm, một cái tên hoàn hảo dành cho cậu”

“Cá nhân cháu nghĩ thông thường cái tên thế này đâu thể chấp nhận được, ngay cả với một siêu ikemen……”

“Ta thích nó đấy”

Nói như vậy. Và đôi mắt đỏ hoe của bà lão không chút tà niệm.

Chắc không phải khen tên của tôi để nịnh nọt.

“Cháu không cảm thấy tệ khi được một người đẹp như bà khen đâu”

“Á rà, Sau này cậu sẽ kết hôn với ta sao?”

“Thế trước đó bà phải li dị đã nhỉ”

Tôi nhìn và ngón áp út trên bàn tay phải bà lão. Ngón tay đó có đeo một chiếc nhẫn lấp lánh.

Sự lấp lánh kia là tình yêu của ai đó, cũng như là bằng chứng cho việc được ai đó yêu.

“Cậu quan sát tốt đáy. Thế thì bắt đầu [note50034] tính danh phán đoạn”

Bà lão lấy ra chiếc bút dạ đen, rồi viết lên tờ giấy trắng.

“–Ể!?”

Thật sự rất ngạc nhiên. Trong giới hạn có thể, tôi định làm khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng quả thật là tôi không khỏi bị giao động. Bà lão điền lên tên tôi.

Đúng vậy, trên giấy trắng bà viết chữ “王寺白馬(Ouji Hakuma)” mỏng đẹp.

Tôi chỉ nói tên mình qua lời.

Nói tóm lại là tôi chưa chỉ cách viết bất cứ chữ nào.

Nhưng mà thầy bói này lại viết toàn bộ tên tôi bằng [note50035]Kanji mà không hề có chút phân vân.

Giả sừ nếu đọc tên là “やまだたろう(Yamada Tarou)”, thì tôi nghĩ bất kì ai khi viết cũng nghĩ ngay tới “山田太郎(Yamada Tarou)” mà không phải phân vân.

Nhưng họ và tên tôi thì không hề dễ để chuyển xang [note50035]Kanji.

“Có vấn đề gì sao?”

“À, không ạ”

“Tiện đây thì chúng ta xem luôn tử vi nhỉ. Ngày sinh của cậu là 17 tháng 11 đúng không. Nếu thề thì cậu là cung bọ cạp.”

“......Hể?”

Lục lại kí ức vài phút gần đây. Rõ ràng là tôi nhớ mình chưa kể cho bà lão biết ngày sinh mà.

Tình cơ là ngày sinh của tôi thật sự là 17 tháng 11, thế nên lời bà lão nói không sai dù chỉ một chút.

Không những thấy viết đúng họ tên tôi bằng [note50035]Kanji, mà còn đoán đúng cả ngày sinh.

“......Sao bà biết được ngày sinh của cháu?”

Tôi không muốn tin đây là sự thật, nhưng người thầy bói này là hàng thật phải không? Thật sự bà ấy có năng lực bí ẩn sao?

Đâu tôi như dừng hoạt động, bà lão liền nói tiếp khiến tôi không trở tay.

“Ta có thể nhìn thấy tât cả quá khứ lẫn tương lai của cậu.”

“......Sao bà có thể nói một câu ngớ ngẩn đến vậy. Chắc chắn đây là một âm mưu gì đó.”

Ví dụ, ba ta đồng loã với đám Kanako nhằn lừa gạt tôi, cho đến bây giờ thì chỉ có đây là lời lí giải cho tất cả mọi chuyện.

“Có vẻ cậu đang nghi ngờ người bạn thủa nhỏ của mình, nhưng không phải đâu. Ta thật sự có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của cậu”

“Tương lai nhỉ. Nếu thì cho cháu biết hôm nay gia đình Ouji ăn gì ạ”

Sáng nay trước lúc rời khỏi cửa chính, mẹ tôi có nói “Đến bữa tối hôm nay là nikujaga đấy”

Nói tóm lại, nếu hôm này không xảy ra gì bất trắc, thì trên bàn ăn nhà Ouji sẽ bày nikujaga. Giờ để xem từ miệng bà lão sẽ bật ra menu nào đây.

“......Sushi giao tận nơi từ Sushimaru ở khu mua sắm. [note50036]Nigiri loại đặc biệt cho bốn người.”

Thầy bói quả quyết đầy tự tin và dứt khoát.

“Nghe có vẻ bị lộ rồi đấy. Trừ phi ở nhà có dịp đặc biệt nào đó, còn không gia đình cháu không có nhu cầu gọi sushi giao tận nhà. Huống chi còn là loại đặc biệt”

Đến cả khi tôi chúng tuyển trường cao trung hiện tại, khi gọi loại shushi cũng chỉ là [note50036]món nigiri tầm trung.

Tôi có thể khẳng định tuyệt đối, người mẹ keo kiệt của tôi không đời nào lại đi đặt [note50036]món Sushi nigiri đặc biệt cho cái ngày chả có vẹo gì cả. Buồn lắm, nhưng với sức mạnh tài chính của gia đinh tôi thì cái ngày gọi món đặc biệt đó, chỉ có là khi tôi kết hôn hoặc kiếm được việc làm thôi.

“Tin hay không thì tùy cậu. Mà cuối cùng, để ta dự đoán tương lai cậu một lần nữa”

“Một lần nữa?”

“Ừm, ta có thể nhìn thấy. Một giờ tám phút nữa câu sẽ phải bất ngờ đến nỗi đứng không vững mà thốt lên ‘Hahaaa’, khi gặp lại người trong định mệnh đến từ tương lai. Ta có thể thấy vậy.”

“Dạ??? Một giờ tám phút nữa cháu sẽ bất ngờ đến nỗi phải thốt lên ‘Hahaaa’”

Cái gì, tính huống quái gì thế?

Chả hiểu lời dự đoán tí nào cả, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn.

Đó là bà lão này chỉ là một [note50036]hora-fuki-ba-san(bà già khoác lác) chứ còn thua cả lang băm.

Ngay lúc đó bà lão nắm chặt lấy hai tay tôi và giữ tôi lại.

“C,cái gì?”

“Ta sẽ đưa cho cậu một thứ rất tuyệt với”

Nói rồi, bà lão cho tôi nhìn trong lòng bàn tay trái đeo nhẫn.

“......Không có gì cả nhưng mà……”

“Cứ nhìn kĩ đi nhé”

Bà lão nắm tay chặt hơn, tạo hành hình nắm đầm, rồi xoay tay vòng tròn.

“Từ đôi bàn tay trống rỗng này sẽ tạo nên điều thú vị~. Từ một nơi chẳng có gì cả sẽ tạo nên điều tuyệt vớii……”

Cái nàyy, nhìn kiểu gì cũng…… đúng là nó rồi……

“–Vângg!”

Với một tiếng hét đầy mạnh mẽ, từ đôi bàn tay trống không đã xuất hiện lá bùa trông giống đồ thủ công.

“Này là thế nào. Sao từ hư không lại xuất hiện một lá bùa.”

Không nhìn rõ được khuôn mặt bị che dấu của bà, nhưng chắc hẳn khuôn mặt dưới lớp áo choàng đang rất khoái chí.

“.....Ư haaaa. Tuyệt với đúng chưa. Đích thực đó là năng lực bí ẩn đóo~”

Tôi vỗ tay và khen ngợi tài năng của bà lão.

“Đây phải là Hand Power”

Hình như bà lão không nhận ra lời nói mỉa mai của tôi thì phải, còn E hèm tự mãn đắc ý.

Vậy thìi”

Nói rồi, tôi rời khỏi nơi–

Một giọng nói từ sau lưng “–500 yên”. Tôi dừng lại, ngoảnh lại phía sau.

“Hả?”

“Giữ cái này bên mình thì sẽ có mang tới những điều tốt đẹp cho cậu đấy”

……Xem nào, nói tóm lại thì, bà ấy chào hàng để tôi mua cái đấy á?

“500 yên”

Bà lão mỉn cười hớn hở. Tôi đành thở dài.

Sau đó lấy đồng 500 yên từ trong ví khóa dán, để đổi lấy lá bùa.

Quả này mà bà đề nghị một cái bình đắt tiền, thì chăc chắn tôi sẽ giao vụ này cho cảnh sát….. Nhưng mà, nểu chỉ 500 yên thì cũng là một cái giá đúng lương tâm.

Mà hơn hết, có trong tay lá bùa này, thì đấy sẽ là minh chứng cho việc mình đã đi xem bói.

“Sao ta, một giờ tám phút nữa kể từ khi này thì sẽ có điều tuyệt vời sảy ra đúng không ạ”

“Thành một giờ năm phút sau rồi”

Được nói lại như vậy. Tôi lấy ra từ trong tùi cái smartphone màu trắng và đặt hẹn giờ.

Chắc chắn một tiếng năm phút nữa sẽ có tiếng chuông báo thức.

Ừm, không phải năng lực bí ẩn nào cả, chỉ là các trick với chút thủ thuật, một trò ảo thuật cổ điển.

Nếu bạn không tin, tôi có thể tự tin biểu diễn lại màn ảo thuật của bà lão, thậm chí còn tốt hơn là đằng khác.

Mà, tôi không có phải trẻ con, nên không có đi xa đến vậy đâu.

Thê nên lần này tôi rời khỏi chỗ bà lão đang vẫy tay một cách dễ thương.