Lúc Trần Chuẩn đến Thuận Thành đã là bảy giờ tối.
Cậu ở dưới nhà Hứa Tuế gọi điện thoại cho cô, vẫn không có người nghe máy, trườn người ra ngoài xe nhìn lên trên, cửa sổ phòng khách ở tầng hai rọi ánh đèn sáng tỏa, cậu xuống xe đi vòng qua mặt bên kia, đèn phòng ngủ của cô đang tắt.
Trần Chuẩn lại gọi thêm một cuộc, mãi cho đến khi bên kia ngắt điện thoại, cậu mới bấm tắt màn hình.
Hai tay cậu chống eo, nẩng đầu nhìm chầm chầm đèn phòng ngủ của cô, chắc chắn là Hứa Tuế hiểu lầm cậu rồi, thầm mắng cô thiệt là con nít, giận cậu thì sao lại chọn cách từ chối không nói chuyện chứ.
Cậu lại đứng dưới chần chừ mấy phút, cậu chẳng quan tâm được nhiều thế đâu, chân dài bước rộng, đi thẳng vào trong.
Trần Chuẩn điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không lâu sau, trong nhà vang lên tiếng bước chân.
Hách Uyển Thanh hỏi: “Ai thế?”
“Bác gái, con nè.”
Hách Uyển Thanh mở ra, rõ ràng là rất bất ngờ: “Thằng nhóc này, sao không nói tiềng nào mà đã về rồi?”
Trần Chuẩn gãi gãi đầu, nói đại một lý do: “Công ty cử con đến đây xử lý chút việc, tiện đường nên ghé về.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Mau vào nhà đi.”
Hai chân Trần Chuẩn đạp chéo tháo giày ra, lấy đôi dép mang ở nhà của mình từ trong tủ, vừa nhìn vào trong, Hứa Tuế đang ngồi xem ti vi với Hứa Khang.
Hai người nhìn nhau mấy giây ngắn ngủi, biểu cảm của Hứa Tuế tự nhiên, chẳng khác gì với bình thường.
Trần Chuẩn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, cậu chào hỏi trước: “Bác Hứa.”
Hứa Khang cười: “Ngoài đường lạnh không.”
“Lạnh lắm ạ.”
“Vậy để chị Hứa Tuế rót cho con ly nước nóng mà uống.” Hứa Khang vỗ vào chỗ ngồi bên tay trái mình: “Qua đây ngồi.”
Trần Chuẩn ngồi ở đó, Hứa Tuế đứng dậy vào bếp rót nước nóng.
Không lâu sau, cô bưng ly nước ra, có lẽ là do nước hơi nóng, một tay cô đỡ ở đáy, một tay vịn ở miệng cốc: “Hơi nóng đấy, cậu cẩn thận.”
Trần Chuẩn ngước mắt nhìn cô, nhận ly nước, cố gắng cho giọng tự nhiên nhất có thể: “Gọi chị mấy cuộc sao lại không nghe?”
“Có hả?” Ngón tay Hứa Tuế xoa chỗ dái tai cho bớt nóng, vờ như không có gì: “Điện thoại để trong phòng, không nghe thấy.”
“Chỉnh tắt âm rồi à?”
“Chắc vậy.” Hứa Tuế hỏi: “Tìm làm gì à?”
Trần Chuẩn ngơ ngác, cậu nghi là cô cố ý hỏi thế rồi, may mà đầu óc cậu nhanh nhẹn “Thì muốn hỏi thử chị, còn nhớ lần trước Đoan Ngọ nằm viện là tháng mấy không?”
“Nó bị sao thế?”
“Gần đây ăn uống không tốt, cho đi viện mấy ngày, tiện làm kiểm tra luôn.”
“Nghiêm trọng không?”
“Còn chưa biết nữa.” Trần Chuẩn nói.
“Hình như là tháng bảy năm ngoái.” Hứa Tuế nghiêm túc trả lời câu hỏi khi nảy của cậu.
Lúc đó cô và Trần Chuẩn tình cờ gặp nhau trong thang máy, hình như nghe cậu nói thế.
Hai người vẫn nói chuyện như bình thường, chẳng để ai phát hiện ra manh mối gì.
Hứa Tuế lại ngồi ở chỗ khi nảy, giữa hai người cách nhau Hứa Khang, từ đầu đến cuối họ không hề có cơ hội ở riêng với nhau.
Nói chuyện một lúc, kim đồng hồ điểm tám giờ.
Hứa Khang không có sức lắm, ngáp mấy cái liền, chuẩn bị vào phòng ngủ.
Hách Uyển Thanh đến đỡ ông, nói với Trần Chuẩn: “Sáng mai rồi hãy về.”
Trần Chuẩn vừa muốn trả lời thì Hưa Tuế đã nhìn sang mẹ cô: “Mẹ ơi, cuối năm bận rộn, để cậu ấy ngủ ở sô pha không ngon, chắc chắn mai chẳng có tinh thần đâu, còn chẳng bằng chạy về ngủ cho ngon.”
Trần Chuẩn sầm mặt.
Hách Uyển Thanh nghĩ thấy cũng đúng, cũng chẳng cố ép giữ cậu lại: “Ở lại đây hay đi về? Nếu về thì đại đi đừng có lề mề nữa.”
Đã nói đến vậy rồi, Trần Chuẩn chỉ đành đứng dậy thôi: “Con đi về đây.”
“Vậy mau đi.” Hách Uyển Thanh kéo cánh tay xoay người cậu lại, rồi lại đẩy lưng cậu một cái, thúc giục: “Đến nhà thì gửi tin nhắn weixin cho chị Hứa Tuế.”
“Ừm.” Cậu im lìm.
Trần Chuẩn đến cửa để thay giày, Tam Hữu chạy đến quẩy đuôi tiễn cậu, khi nảy nó còn trốn trong ổ lười chẳng chịu nhúc nhích, nhưng lúc này chẳng biết lại nghĩ gì, mà cứ liên tục nhảy tới nhảy lui, cứ muốn cho cậu ôm nó.
Trần Chuẩn nhấc nó lên ôm vào lòng, liều lĩnh hỏi: “Dắt nó đi chưa? Chắc là nó muốn ra ngoài.”
Hứa Tuế đứng sau Hách Uyển Thanh: “Không phải cậu nói lạnh lắm à, thế thôi không đi nữa.”
Trần Chuẩn sắp tức chết rồi, dỗ dành cô là thứ yếu, nhưng không nhịn được muốn xử cô lắm rồi, trong đầu là nhảy số ra mấy cách để dày vò cô luôn rồi đấy.
Cậu nhìn cô đăm đăm, chào mọi người rồi đi.
Lúc này Hứa Tuế mới có cảm giác là hơi bớt giận rồi, nhưng cảm xúc này chẳng duy trì được bao lâu, thì cô đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, cô cũng nghĩ là hiểu lầm thôi, nhưng không hiểu tại sao, mà lại rất muốn vô lý giận dỗi với cậu. Cô cố gắng đè nén cảm giác không nỡ trong lòng, rồi tưởng tượng lại cảnh cuối cùng trong đoạn clip, thế là nhanh chóng không còn mềm lòng nữa.
Tám giờ rưỡi, cả nhà đúng giờ tắt đèn đi ngủ.
Hứa Tuế chẳng còn tâm trạng đâu mà đọc sách, cô nằm dài ra giường, chuẩn bị lướt điện thoại một chút rồi cũng ngủ sớm.
Lúc đang thiêm thiếp, thì nghe “đùng” một tiếng giòn giã.
Hứa Tuế giật cả mình, tỉnh ngủ ngay lập tức.
Cô nín thở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không chắc có phải âm thanh từ đó không. Trong phòng không kéo rèm cửa, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống mặt bàn.
Vào lúc cô cứ ngỡ là ảo giác nghe nhầm, thì lại tận mắt thấy có hòn đá đập vào cửa kính, lại “đùng” một tiếng nữa, trên mặt kính vẫn còn một vệt bẩn.
Hứa Tuế lập tức ngồi dậy, cô cũng thầm đoán được rồi.
Cô chóng tay lên bàn nhón chân, rướn cổ nhìn ra xuống dưới, quả nhiên thấy được Trần Chuẩn đang đứng dưới lầu. Cậu dựa vào cửa xe, hai chân bắt chéo đứng thẳng, trong tay còn cầm một viên đá nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên đây, nhìn bộ dạng có vẻ nhàn nhã lắm.
Hứa Tuế liếc cậu một cái.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Trần Chuẩn rút điện thoại từ trong túi ra lắc lắc, ý bảo cô đọc tin nhắn.
“Anh ốm, không chiếm chỗ.”
“…” Hứa Tuế tức đến nỗi nói không nên lời.
Hai người giằng co suốt một lúc, Trần Chuẩn dứt khoát nằm riêng ra, kéo góc chăn lật lên, rồi gọi cô nằm vào.
Hứa Tuế không nhúc nhích.
Ngón tay Trần Chuẩn chọc cô ngứa: “Còn giận à?”
Cô vỗ tay cậu ra.
Trần Chuẩn thở dài: “Là hiểu lầm thôi, em nằm xuống trước đã, anh sẽ từ từ giải thích với em.” Cậu ôm eo kéo người cô xuống, Hứa Tuế sợ cậu làm ồn, không dám vùng vằng quá mức. Cô nằm xuống, Trần Chuẩn vẫn đang nằm ngoài, cậu ôm cả người và chăn, giải thích cặn kẽ: “Do chú chó đó đột nhiên nhảy ra, Triệu Nghệ Hàm mới trốn vào chỗ anh, anh cũng chỉ đỡ cô ấy theo bản năng thôi, anh đảm bảo, anh đã lập tức đẩy cô ấy ra rồi. Anh và cô ấy chẳng hề có chút qua lại gì đâu, em nghĩ thử xem, nếu mà tụi anh có gì, thì sẽ thể hiện trước mặt mọi người à?”
Cậu im lặng một lúc: “Trong lòng anh chỉ có mình em thôi chuyện này cũng đâu phải mới một hai ngày đâu…”
“Tám năm à?” Bỗng nhiên giọng Hứa Tuế vang lên trong đêm.
Trần Chuẩn lờ mờ cảm thấy câu hỏi này rất quen, cậu đoán là cô có điều muốn nói, thế là lập tức im lặng, đợi cô nói tiếp.
Ngón tay Hứa Tuế bấu vào khóa kéo của tấm chăn, một lúc sau cô mới nói: “Thật ra em từng đi tìm anh.”
“…Là sao?”
Từ sau cái đêm của ba năm trước, Hứa Tuế không dám gặp Trần Chuẩn.
Đối với cô mà nói khoảng thời gian đó một ngày dài như một năm, ăn không muốn ăn, đêm đến mất ngủ, có thể nhìn rõ là cô ôm đi rất nhiều.
Giang Bối cứ ngỡ cô thất tình nên đau lòng, mỗi khi không có tiết sẽ dắt cô đi chơi điên cuồng. Tuy nhiên tâm trạng của cô thì chẳng thể giải tỏa được chút nào, vừa thấy hối hận mà vừa đau buồn, rồi lại thấy hận mình nhưng vẫn lại nảy sinh tình cảm khó giải thích với cậu.
Cô từng thử chơi game suốt đêm ở tiệm net, cùng từng thử điên cuồng ở quán bar, từng hút thuốc, từng uống rượu.
Sau những ngày tháng tự dày vò bản thân, vào một buổi sáng đẹp trời, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, quyết định đi tìm cậu.
Trường học của cả hai gần nhau, đi đường tắt cũng không đến hai mươi phút.
Trước đó cô đã xóa weixin của cậu rồi, còn số điện thoại mà đã ghi trong lòng thì chẳng có dũng khí để gọi.
Cô thử vận may xem, nếu như có thể gặp được cậu giữa ngôi trường rộng như thế, thì cô sẽ không cố chấp ân hận nữa.
Trước đây Hứa Tuế từng đến trường cậu vài lần, đồ ăn ở nhà ăn bên đây cũng bình thường, nhưng kiến trúc và phong cảnh ở đây thì lại hơn hẳn những trường khác trong làng đại học.
Giữa trường là một cái hồ nhân tạo to lớn và rừng trúc rậm rạp, đường đi nối đến cầu hình vòm xinh đẹp, có nhiều con đường đá dẫn đến các khoa.
Hứa Tuế đi qua đó, sau đó lại thuận đường đi đến sân tập ở phía Nam, có rất nhiều sinh viên đến tập luyện từ sớm, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.
Cô lại qua sân tập ở phía Bắc, bên đây thì có vẻ to hơn, sức chứa trên khán đài có thể đại đến mấy ngàn người, kế bên là sân bóng rổ được xây theo quy cách thi đấu.
Hứa Tuế đứng bên ngoài lan can hình thoi, nhìn vào đám đông đang chạy bộ bên trong, bỗng nhiên cảm thấy, cơ hội mà cô tự cho mình này đây thật buồn cười, dù sao cũng đâu phải phim ảnh, làm gì có những tình tiết ngẫu nhiên để bù đắp tiếc nuối chứ.
Mà cảm giác xúc động rất muốn gặp cậu khi vừa thức giấc lúc sáng nay đã nguội dần rồi, cô chuẩn bị về thôi.
Mà chính vào lúc này, có người đi đến: “Chị?”
Hứa Tuế quay đầu.
“Là chị thật này.” Chàng trai mặc áo ba lỗ và áo thun ngắn tay màu đen, chắc là vừa tập luyện xong, trên cổ toàn là mồ hôi: “Đến tìm Trần Chuẩn sao?”
Hứa Tuế nhận ra cậu bạn, đây là đàn em trong đội bóng rổ của Trần Chuẩn, trước đây từng gặp mấy lần.
Cô không đáp, chỉ cười cười.
Cậu bạn nhếch mép, cười ngốc nghếch: “Vậy chị đến không đúng lúc rồi, sáng nay anh Chuẩn không có tập luyện, bận đi mua đồ ăn sáng cho hoa khôi của khoa rồi.”
Hứa Tuế mím môi.