Như thường lệ, hôm nay tôi lại cùng Haru và Misa về nhà.

Rốt cuộc thì, chỉ có mỗi ngày đầu tiên là tôi ở riêng cùng Haru, còn lại thì ngày nào cũng về thẳng nhà sau khi tạm biệt Misa.

Haru thì không phàn nàn gì, nhưng dạo nay thì càng lúc càng thấy nhiều tin nhắn gửi cho tôi.

Nếu tôi tốn quá nhiều thời gian để nhắn lại, thì sẽ có tin nhắn gửi đến tiếp nữa, nên là cũng khá mất thời gian.

“Tầm này rồi mà không có sự kiện nào ở trường có vẻ hơi chán nhỉ?”

“Ừ. Nhưng mà đến mùa thu là bận hết rồi.”

“Sao họ lại không tổ chức hội thao vào mùa xuân nhỉ? Làm thế thì sẽ tạo cơ hội tốt để hòa nhập với lớp mới mà!"

“Chắc là do hiệu trưởng cũ từng nói rằng mùa thu là mùa của văn hóa và thể thao mà!” Nghe Oda bảo thế.”

“Lí do nghe đơn giản thật.”

Nhờ đó mà đám học sinh bọn tôi đang có một mùa thu cực bận rộn.

Cơ mà, cũng may là trời cũng mát hơn rồi.

“Tớ nghe nói rằng học sinh năm ba sẽ hạn chế tham gia mấy vụ này vì họ phải chuẩn bị cho kỳ thi á.”

“Vậy sao!? Thế thì, năm nay là cơ hội cuối của chúng ta à?”

“Thì có lẽ là bọn mình sẽ không có thời gian đâu, vì còn phải học nữa mà.”

“Cũng phải biết nghỉ ngơi nữa chứ nhỉ! Năm sau bọn mình cũng phải nghiêm túc đấy nhé? Nhé?”

“Còn chẳng biết có được học chung lớp nữa không mà.”

“Misa! Đừng có nói thế chứ! Làm tớ tự dưng thấy lo này… không muốn bọn mình bị tách ra đâu…”

Lo lắng về chuyện đổi lớp trước cả năm nghe có vẻ là hơi overthinking rồi.

Nhưng tôi cũng muốn được dành năm cuối cấp 3 này với hai người họ.

“Hình như năm sau chia lớp theo ban tự nhiên và xã hội đấy.”

“Chia kiểu đó à? Đến năm ba mới chia có vẻ hơi muộn đấy.”

“Ừ, cơ mà bị ép chọn giữa tự nhiên hay xã hội khi mới chỉ năm nhất thì áp lực lắm. Vả lại, nửa học kỳ sau cũng sẽ có thay đổi dựa theo lựa chọn nữa. Nghe Oda bảo thế.”

“Fufu, nguồn tin của cậu chỉ có mỗi Oda-kun thôi à. Mà, cậu định chọn gì thế Seko-kun?”

Đành chịu thôi vì ngoài hai người này ra tôi chỉ còn mỗi Oda là bạn thôi mà. Và câu hỏi kia thì tôi đã có đáp án rồi.

“Tớ định đi theo ban tự nhiên. Yosaki… chắc cũng thế nhỉ? Cậu muốn trở thành bác sĩ mà.”

“Ừm. Hồi trước tớ không chắc lắm về lí do chọn, nhưng gần đây thì có rồi. Nên tớ nghĩ mình cần cố gắng hơn nữa.”

“Vậy thì tốt cho cậu rồi. Tớ còn chưa chọn được cụ thể nên theo gì đây. Dù sao thì tớ sẽ luôn cổ vũ cho cậu.”

“Fufu, cảm ơn nhé Seko-kun. Cùng nhau cố gắng nào. Nếu có gì cần thảo luận tớ sẽ luôn sẵn lòng giúp.”

“Được vậy thì tốt quá.”

Trong ban tự nhiên thì còn nhiều lĩnh vực khác nữa. Như khoa học tự nhiên, kỹ thuật, y tế, vv…

Phải chọn một trong những lĩnh vực ấy, và rồi chọn chuyên ngành theo sở thích hay năng lực của bản thân.

Misa đã tìm hiểu về các trường đại học từ lâu rồi. Thế nên cô ấy là một người hoàn hảo để tham khảo về chuyện đó.

Một lời đề nghị hấp dẫn.

“G-Gì chứ? Cả hai cậu đều theo tự nhiên sao!?... V-Vậy tớ cũng sẽ theo!”

Và tới đây là người cần định hướng nhất bọn.

“Haru này, chọn theo cảm tính như thế là không tốt đâu á. Cậu cần phải suy nghĩ xem mình muốn làm gì sau này và đưa ra lựa chọn phù hợp chứ.”

“N-Nhưng… tớ muốn được ở bên các cậu… Giờ chỉ cần thế thôi…”

Haru nói rồi nhìn tôi, ánh mắt đầu quả quyết.

“Nhưng Hinata này, chẳng phải cậu không giỏi toán với khoa học lắm sao.”

“Ugh…T-Tớ sẽ cố gắng khắc phục từ bây giờ. Với lại, chẳng phải là lựa chọn theo việc muốn làm sao, đâu liên quan đến học lực đâu?”

Ừ thì đúng là thế, nhưng thực tại thì nghiệt ngã hơn nhiều. Nếu không đủ khả năng để vượt qua những bài thi, thì cũng sẽ khó lòng mà tiếp tục con đường ấy được.

“Haru, cậu có quyền tự do lựa chọn những gì mình muốn, nhưng nhớ rằng chính nó sau này có thể gây khó khăn cho cậu đấy.”

“V-Vậy thì! Dạy cho tớ đi! Seko, cậu giỏi tự nhiên lắm mà?”

“Uh, tớ á? Ừ thì chắc cũng được vài môn.”

“Vậy thì dạy tớ toán lí đi. Được chứ?”

Haru ngước lên hỏi khiến tim tôi nhói lên.

Người ta nói rằng dạy cũng là một cách học, nên cũng không hại gì cho tôi.

Nếu Haru nghiêm túc, thì đương nhiên tôi sẽ muốn giúp.

“Tớ không phiền—"

“Haru, cậu nói rằng mình không thích vật lý, mà thích sinh học hơn mà?”

“…Ừm, đúng vậy. Nhưng thầy giáo có nói rằng vật lý sẽ đưa ra nhiều lựa chọn đại học hơn. Nên là…”

“Cậu không cần tự ép mình học môn không thích chỉ vì lí do đó. Vả lại, cũng có nhiều lựa chọn nếu theo hướng sinh học mà.”

“N-Nhưng!... Nhưng, tớ…”

Misa nói đúng.

Có nhiều trường sẽ không áp dụng bài kiểm tra đầu vào cho một vài môn học, và việc chọn những môn có thể giúp mình trúng tuyển cực kỳ quan trọng. Dù sao ưu tiên hàng đầu vẫn phải là vượt qua kỳ thi.

Haru bị lí lẽ của Misa đánh gục lập tức trở nên chán nản.

Tôi không biết lựa chọn ra sao mới là đúng nữa, nhưng tôi nghĩ rằng nghe theo lời Misa chắc chắn không sai.

Nhưng tôi cũng không thể lờ đi cảm xúc của Haru được.

“Không sao. Dù có lẽ không đáng tin lắm nhưng tớ sẽ dạy cho cậu.”

“Seko-kun!?”

“…Thật ư? Cậu nói thật chứ?”

“Ừ. Nhưng đổi lại cậu cũng phải học đàng hoàng.”

“Ừm! Tớ hứa!”

“Nghe ‘tớ hứa!’ uy tín chưa kìa.”

“Ác ghê! …Ehehe.”

Haru đã xốc lại được tinh thần. Chỉ cần thế thôi tôi đã biết mình làm đúng rồi.

“Seko-kun… cậu…”

“Không, tớ hiểu ý của cậu mà. Tớ nghĩ cậu nói đúng cơ. Nhưng tớ tin rằng việc khuyến khích một người đi theo con đường họ muốn chọn cũng không hề sai. Còn cả yếu tố động lực nữa mà.”

“…Haiz. Cũng đúng nhỉ. Xin lỗi nhé Haru, tớ hơi nặng lời.”

“Không, không sao đâu. Tớ biết cậu nói vậy cũng vì muốn tốt cho tớ mà! Tớ cũng xin lỗi nữa.”

Khi Misa đã chấp thuận, tôi thêm một điều kiện nữa.

“Tuy nhiên, chỉ đến kỳ nghỉ hè thôi nhé. Tờ hướng dẫn nguyện vọng sẽ được phát trước kỳ nghỉ hè, nên đó sẽ là deadline. Nếu học lực của Haru không được cải thiện, thì chúng ta sẽ cùng xem xét lại sau.”

“Được, tớ hiểu rồi.”

“Thế là tốt nhất.”

Vậy là, buổi hướng nghiệp đầu tiên của Haru kết thúc, và kết luận là tôi sẽ dạy toán và lí cho cô ấy.

Nếu không cần đến buổi thứ hai thì có thể nói tôi đã thành công.

“Nói tiếp thì, hình như sắp có chuyến dã ngoại của trường nhỉ.”

“Ừ ha! Tớ quên mất vì năm ngoái mưa nên bị hủy, tháng sau là đến rồi nhỉ?”

“Tớ cũng quên hẳn rồi. Cậu nhắc mới nhớ đúng là có thật. Nhưng tại sao cứ phải chọn mùa mưa nhỉ?”

“’Một sự kiện vui vẻ sẽ xua đi thời tiết ảm đạm này!’ Nguồn Oda.”

“Chẳng hiểu mấy lựa chọn của trường này lấy căn cứ đâu nữa…”

Không như những sự kiện lớn cần sự chuẩn bị trước, vụ này rất dễ bị bỏ qua, nhưng bọn tôi nhớ rằng nó có tồn tại khi được nhắc hồi đầu năm học.

“Giờ tớ tràn trề động lực rồi! Cùng triển nào!”

“Phấn khởi vì chuyến đi dã ngoại sao? Ước gì lúc học cậu cũng được thế này nhỉ.”

“Fufu. Thế mới là Haru chứ.”

“Đúng nhỉ.” Misa tiếp lời.

Bọn tôi lại tiếp tục nói chuyện về chuyến dã ngoại và vài thứ linh tinh khác, cho đến khi gần đến nhà Haru.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, thì gấu áo bị kéo lại. Nhìn qua thì thấy Haru, nhưng cô ấy lại đang cười nói với Misa.

Khi tôi cố đoán ý đồ của cô, thì bàn tay ấy buông ra mà chẳng làm gì nữa.

Khi đến nhà Haru, cô ấy quay lại nhìn bọn tôi cười.

“Cảm ơn vì hôm nay nhé!”

“Không cần cảm ơn đâu mà. Mai gặp lại nhé Haru.”

“Mai gặp.”

Bọn tôi quay lại, lên tàu cùng nhau, xuống ga kế tiếp và đến khu nhà Misa.

Đây là lộ trình hàng ngày của bọn tôi. Đương nhiên là không có hôn hít ôm ấp gì như hôm đầu tiên rồi.

Và sau khi tạm biệt Misa, tôi quay lại hướng nhà Haru trong khi vẫn ngẫm nghĩ về hành động vừa nãy của cổ.

Và có vẻ tôi đã hành động đúng, khi trước nhà vẫn là Haru đứng đấy.

Haru thấy tôi liền chạy tới và ôm chặt tôi.

“Cậu đã để ý đến cảm xúc của tớ sao? Tớ hạnh phúc lắm. Sau tất cả, với tớ, chỉ có Ren thôi. Ren. Ren. Ren.”

Nhìn Haru trở nên bất ổn một lần nữa, tôi thầm nghĩ về Koido.

Nữ thám tử kia đoán trúng rồi.