Không lâu sau khi tháng Mười Hai bắt đầu.
Ryouta Mashima tôi đã hoàn thành việc lắp đặt thứ bắt buộc phải có vào mùa đông trong phòng mình──
“Fuaa~, ấm quá~…”
“Thích không, Akira?”
“Thích chứ, kotatsu là tuyệt nhất~~”
──Cô em kế Akira của tôi đang thò đầu ra từ tấm phủ của chiếc kotatsu như một chú rùa với vẻ tận hưởng.
Phải, là kotatsu đó.
Thứ này có bề dày lịch sử lâu đời đến đáng ngạc nhiên, và người ta nói nó xuất hiện lần đầu vào thời Muromachi, nhưng đó không phải sự thật──
“…Akira, sao em lại chui vào kotatsu ở phòng anh?”
“Vì ở phòng em không có chứ sao~”
“Ra vậy…”
Vấn đề không phải ở đó.
“Aniki~, lấy dùm em điện thoại đi~”
“A, chẳng là~ anh cũng muốn vào…”
“Xin mời tự nhiên~”
Tôi đã muốn nói nhỏ cứ tự nhiên mà sử dụng, nhưng rồi lại không thể nói ra. Kotatsu chỉ dành cho duy nhất một người, nói cách khác là hoàn toàn vừa khít với Akira, và gần như chẳng còn chỗ cho tôi nữa.
Mà sao tôi phải nhu nhược thế nhỉ?
“Vào thế nào đây?”
“Hể? Anh thích vào kiểu gì thì vào.”
“Kiểu gì là kiểu gì…”
“Anh không biết vào kiểu gì sao? Vậy đợi em chút──
Akira bắt đầu cựa quậy trong chiếc kotatsu.
“Rồi, xin mời.”
Nhỏ đã nhích từ chính giữa về phía chân của chiếc kotatsu, để lộ ra một khoảng trống nhỏ. Có điều──
“…Có hơi chật không?”
Dù vị trí đã thay đổi nhưng tư thế con rùa(?) của Akira thì vẫn giữ nguyên như vậy.
Cơ mà, cũng có thể vào từ bên còn trống nhỉ…
Vậy nên tôi đã miễn cưỡng mà chui vào trong.
“Ấm ghê~…”
Tôi bất giác buông lời cảm thán, kotatsu vấn là tuyệt nhất.
Có điều, vừa được một lúc thì──
“Aniki~, ước gì anh có thể lấy cho em gì đó để uống ha~”
“Ể~~…”
──Biết ngay mà…
“Akira, sao mình không oẳn tù xì để quyết định nhỉ?”
“Ừm~ Ai thua sẽ phải đi lấy, được đó.”
“Nào, oi, cách suy nghĩ đó ác độc lắm đấy.”
“Thì tại, ngoài hành lang lạnh lắm…”
“Cố gắng khiến anh mình phải bước ra cái hành lang lạnh lẽo đó không chút do dự luôn à…”
Đang nghĩ rằng thật hết cách với cô em kế này, Akira bỗng rụt đầu vào dưới tấm chăn và bắt đầu cựa quậy bên trong chiếc kotatsu.
“Oi, đang làm gì vậy!?”
Một số chỗ trên người bị chạm vào, khiến tôi theo bản năng mà nhích từ giữa sang chiếc chân chống bên phải.
“Xin chào.”
“Chào cái gì, thật sự, em đang làm gì vậy?”
“Thế này thì em có thể nằm sát cạnh Aniki rồi đúng không~?”
“…Chật quá đi.”
Cảm giác ngượng ngùng khiến tôi bất giác ngoảnh mặt đi.
Cả hai đang nằm sát cạnh nhau trong một không gian hẹp, cảm giác thật khó chịu một cách kì lạ . Rồi Akira choàng tay qua eo và dụi đầu vào người tôi.
“Ani Ani Aniki~!”
“Uwa~! Em làm gì vậy!”
Tôi cảm nhận được sự mềm mại từ gương mặt Akira qua lớp quần áo cùng một cảm giác bối rối khôn tả.
“Khát nước ghê~…”
“Đúng là đứa em nhõng nhẽo… Thôi được rồi, buông anh ra đi.”
Tôi tách khỏi Akira rồi ra khỏi kotatsu.
“Chỉ đồ uống thôi à?”
“Cả ‘bim bim khoai tây’ nữa’~”
“Rồi rồi.”
Tôi bần thần đi xuống tầng một. Nói gì đi nữa thì việc này cũng thật tệ.
Bằng cách nào đó, tôi đã mường tượng được rằng Akira và chiếc kotatsu sẽ là một sự kết hợp chẳng hay ho gì. Nhỏ định cứ đến phòng tôi thế này mãi sao?
À không, nhỏ vào phòng tôi là chuyện quá thường tình… nhưng nếu tôi bất cẩn thì có khi Akira sẽ ngủ luôn trong kotatsu từ sáng đến tối mà không về phòng luôn cũng nên.
Đang nghĩ vậy và bước vào phòng khách thì,
“A, Ryouta-kun. Akira đang ở phòng cháu phải không?”
Tôi nghe mẹ kế của mình là Miyuki-san gọi.
“Vâng, em nó đang rúc trong phòng cháu như rùa vậy.”
“Ara ara, thật hết cách mà, cái con bé này…”
Miyuki-san mỉm cười gượng gạo.
“Vào đó rồi là không di chuyển nổi nữa đâu, nên hãy cẩn thận nhé.”
──Cẩn thận là sao chứ?
Quả thật, tôi không khỏi cảm thấy rằng chiếc kotatsu đã bị chiếm đóng, nhưng Miyuki-san cũng bó tay thế này thì có lẽ tôi nên khiển trách nhỏ một chút mới được.
Với chiếc khay đựng gói “bim bim khoai tây” và hai ly nước, tôi trở về phòng. Có điều──
“Anh mang lên rồi… đây, ủa? Akira?”
Akira, người lẽ ra phải đang nằm trong kotatsu từ nãy, lại không có ở đây.
Có điều, tôi đã lờ mờ đoán được, rằng chú rùa này đang rụt tứ chi vào trong mai… nói cách khác, Akira chắc chắn đã chui hẳn vào dưới tấm kotatsu và trốn ở đó.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống bên chiếc kotatsu,
“Chui ra đi, Akira. Anh mang bim bim với nước lên rồi nàyー”
Dù đã gọi nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Akira sẽ ló mặt ra. Vậy thì lần nữa nào,
“Xem này, là “bim bim khoai tây” yêu thích của Akira đó~”
Tôi nói như dụ dỗ, nhưng一
Ra vậy. Nhỏ không có ý định chui ra.
Giỡn với tôi đấy à? Đã vậy phải dùng chiêu này thôi...
Tôi mở gói bim bim và lấy ra một miếng cho vào miệng, phát ra tiếng nhai một cách có chủ đích.
“Cái này ngon ghê nhỉ, ăn hoài không ngán luôn──”
Dứt lời, tôi lấy tay bốc miếng thứ hai bỏ miệng nhai rôm rốp rồi uống nước ép.
“Ui~ ngon quá xá──”
Rồi tôi bốc đến miếng thứ ba.
──Giờ bạn đã hiểu ý định của tôi rồi nhỉ?
Đây không chỉ là ăn bim bim, mà là sự đàm phán trong một trận công thành chiến.
“Cứ đà này là bim bim sẽ hết đó?”
Đây là chiến thuật kích động Akira bằng những lời dụ dỗ như vậy và khiến nhỏ phải xuất đầu lộ diện.
Tuy nhiên đối phương hẳn đang kiên nhẫn lắng nghe tiếng nhai rôm rốp của tôi, vậy nên cũng không thể xem thường nhỏ được.
Chẳng rõ nhỏ đã bị chiếc kotatsu rù quến hay chỉ là muốn chọc ghẹo tôi──nhưng tới nước này rồi thì tôi không thể rút lut được.
Tôi tiếp tục bỏ bim bim vào miệng nhai rôm rốp, và chẳng mấy chốc lượng khoai trong bịch đã vơi đi quá nửa.
“Akira, biến mất thật rồi sao…?”
Bản thân tôi đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Akira hoàn toàn chẳng có dấu hiệu ló mặt ra.
“Chắc chưa? Anh ăn hết nhá? Được không?”
Và ngay lúc tôi chuẩn bị tiếp tục nhai rôm rốp thì,
“Aniki, sao anh nói chuyện một mình với cái kotatsu vậy?”
Từ sau lưng, một giọng nói vang lên.
“Owaa! Akira!? Tưởng em đang ở trong kotatsu…”
“Em đi vệ sinh… aaaaaaaaaaaaaa────Bim bim của emm! Sao anh lại ăn──────!”
“Không phải đâu, đây là đàm phán thôi…”
“Em không hiểu gì hết! Aniki là đồ ngốc, đồ ngốc────!”
Có vẻ như tôi chỉ đang ăn bim bim mà thôi…
.
.
Bằng cách nào đó, tôi đã xoa dịu được Akira và mặc lên chiếc áo len.
“Xin lỗi, Akira. Anh đến cửa hàng tiện lợi mua cho em gói mới đây nên tha thứ cho anh nhé.”
“Gượm đã! Em cũng đi cùng nữa!”
“Ể? Nhưng là do anh đã ăn mà…”
“Có sao đâu~! Em cũng muốn đi~!”
Akira lúc nãy vẫn còn bĩu môi thì sau khi thay đồ xong lại đang mỉm cười.
“Sao vậy?”
“Thế này ấm hơn đúng không?”
“À, ừ…”
Rốt cuộc Akira đã không bị chiếc kotatsu rù quến.
──Đúng hơn là, mà thôi…
Tôi đỏ mặt và cho bàn tay đang nắm lấy tay Akira vào trong túi áo.
“Ể? Aniki?”
“Thế này ấm lắm đúng không?”
“Ừm, ehehehe…”
“Sao vậy?”
“Hông có gì hết♪”
Sau đó cả hai tiến vào cái lạnh khiến từ mặt xuống chân lạnh buốt của trời đông và đi đến cửa hàng tiện lợi.