Vào một ngày Chủ Nhật cuối tháng Chín, lúc tiết trời sắp vào thu…
“Ahahaha, Aniki yếu thế~!”
“Khoan, oi! Đã nói đừng combo trên không nữa mà! Chơi xấu kìa!”
Tôi và cô em kế của mình, Akira, đang chơi game một cách nhàn rỗi ở nhà như thường lệ.
“Vâng, một trận thắng mà không mất tý máu nào~”
“Gư~! Vòng thứ hai phải gỡ gạc! Nhất định──”
…Sửa chút.
Nói rằng Akira đang chơi đùa với tôi thì đúng hơn. Trò hai đứa đang chơi có tên “End of the Samurai 2,” thường được gọi là “Emsam 2,” một game đối kháng lấy bối cảnh ở Nhật Bản cuối thời Edo. Sau hai năm ra mắt thì đây là game “phải có” đối với những ai đam mê thời Mạc Mạt, có điều──
“Vâng, perfect luôn!”
“Hagu!? Còn không gây được tí sát thương nào luôn kìa… Xin lỗi ngài Yoshinobu…”
──Có bề dày lịch sử không có nghĩa là phải mạnh.
Nhờ sự yếu tay của tôi, mà tướng quân Mạc Phủ đời thứ mười lăm đang nằm lăn quay dưới đất. Khi màn hình chuyển cảnh, Koto Nakazawa, một nữ tướng ăn diện như nam giới, dũ vạt áo kimono của mình,
『—Ta sẽ không gả cho kẻ yếu hơn mình. Nếu khao khát ta, ngươi sẽ buộc phải đánh bại ta』
Và kết thúc trận đấu bằng câu thoại chiến thắng đầy khiêu khích như thường lệ.
“Chuỗi thắng của em lại dài thêm rồi ha.”
“Chuỗi thua của anh cũng thế… Cơ mà, Akira, thật sự luôn, mình đừng bao giờ chơi trò này nữa nhé?”
Đó là trò chơi đầu tiên mà tôi và Akira chơi cùng nhau, nên đương nhiên là rất ý nghĩa, nhưng giờ nó lại trở thành một vết thương trong lòng tôi.
Suy cho cùng, trình của Akira rất cao. Trong chưa đầy hai tháng, nhỏ đã lên tay đến mức mấy đòn tấn công của tôi chẳng gây được tí sát thương nào. Ngay cả bây giờ, Yoshinobu do tôi điều khiển đã thua mà chẳng thể chạm vào đối phương. Mỗi lần chơi, tôi chỉ còn có thể hình dung ra cảnh mình sẽ đại bại trước cả khi trận đấu bắt đầu.
“Aniki, sao anh không bỏ chơi Yoshinobu đi? Anh làm gì có cửa thắng Koto-kyun và Diagram 7:3?
“Diagram là cái gì? Mà em đang gọi Koto Nakazawa là Koto-kyun đấy à?”
“Trên mạng người ta gọi thế đó. Người đâu vừa mạnh vừa ngầu lại còn đáng yêu đúng không.”
“…Sao cũng được, thôi anh nghỉ đây. Phải đối phó với em suốt một giờ liền là quá đủ rồi.”
Tôi đặt điều khiển lên bàn rồi đứng dậy, trong lòng có chút bực bội vì thua quá nhiều──thế rồi tay áo tôi bị Akira nắm lấy.
“Aniki… Không lẽ, anh chán chơi game với em rồi sao…?”
“Ờ, à không, không phải vậy đâu, anh chỉ hơi đuối tí thôi, thật đó…”
Đột nhiên làm ra vẻ mặt buồn bã như vậy là bất công lắm nhé.
Nếu đó là em trai, có lẽ tôi sẽ chỉ vỗ vai thằng bé rồi nói “không phải vậy đâu,”
Nhưng đối phương lại là Akira, em gái kế của tôi, một cô gái…
Là anh trai, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân đến mức chỉ biết rên rỉ ngoảnh mặt đi.
“Cơ mà, Akira… chơi với đứa yếu như anh không thấy chán à?”
“Ừm, không hề.”
“Tại sao?”
“Đúng là Aniki yếu thật, nhưng em muốn chơi cùng với anh.”
“…Nhưng mà tại sao?”
Đọ sức với một đối thủ mạnh hơn sẽ thú vị hơn chứ? Đang định nói ra thì──
“Vẻ tội nghiệp của Aniki trông rất đáng yêu… khiến tim em đập liên hồi.”
“──!?”
──nhỏ đáp lại như vậy với đôi mắt ươn ướt.
“Vậy nên hãy cứ tiếp tục thua vì em nhé, Aniki.”
…Thành thực mà nói, tôi không muốn đâu.
Mục đích chơi game cùng tôi của Akira không phải để thắng, mà là khiến tôi phải để lộ vẻ thảm hại của mình.
Dù đã nghe Akira nói như vậy, tôi vẫn muốn đánh bại nhỏ ngay cả khi biết rằng điều đó là bất khả thi.
“À, nhưng em cũng muốn Aniki luyện tập thật nhiều và ngày càng mạnh hơn! Để rồi có anh có thể đánh bại em!”
Cái gì vậy? Nhỏ đọc được não tôi à?
“Đ-đúng ha, không có ai để chơi cùng thì chán lắm──”
“Em không muốn ai đó yếu hơn mình. Nếu muốn có được em… thì hãy đánh bại em đi.”
“──nhỉ?”
“Em đùa thôi.”
“…Chơi Ensam 2 nhiều quá rồi nhiễmị Koto Nakazawa luôn rồi à?”
“Cơ mà em cảm thấy như trái tim mình đã thua trước anh từ lâu rồi. Nhưng nếu Aniki đã muốn đánh bại em trong game, thì có nghĩa rằng anh muốn có được em──”
“Thôi cứ thua tiếp vậy~”
“Tại sao!? Aniki tệ quá đi───! Phải là 'vậy anh sẽ cố gắng hơn nữa' chứ──!”
Akira bắt đầu vỗ bôm bốp lên vai tôi.
──Tôi đúng thật là một người anh tồi tệ.
Không những nhầm Akira thành em trai và cư xử một cách suồng sã mà không biết nhỏ chính là em gái kế của mình… Đã vậy mười ngày trước, cả hai đã ngủ trong cùng một tấm futon──
『Vậy, anh sẽ kết hôn với em chứ? Sẽ trở thành một gia đình với em chứ? Em sẽ chăm sóc anh và con anh mãi mãi mà』
──và Akira không những đã tỏ mình, mà thậm chí đã cầu hôn tôi.
Đáp lại lời cầu hôn ấy, tôi đã nói rằng mình muốn là anh trai của Akira. Nói trắng ra, tôi vẫn chưa rõ nên cảm thấy thế nào về điều đó. Dù là như một gia đình hay như một người khác giới, tôi vẫn muốn quan và tâm chăm sóc Akira.
Biết trước tôi sẽ rơi vào ngõ cụt, Akira đã mở cho tôi một con đường máu.
『Vậy nên, giờ em sẽ là em kế của anh, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành vợ của anh cho xem』
Chẳng bao lâu nữa──nói cách khác, không có một mốc thời gian cụ thể. Akira sẽ tiếp tục chờ đợi tôi đến lúc đó sao? Liệu tôi sẽ tiếp tục để Akira đợi đến lúc đó?
Đến lúc tôi có thể đối mặt với Akira…──
──Và như vậy, quan hệ giữa chúng tôi đã tiến triển đến mức chỉ cần tiến thêm một bước nữa là vượt qua ranh giới anh em.
Nhưng lằn ranh do tôi tự vạch ra ấy vẫn chưa bị vượt qua, và hiện tại chúng tôi đang đi theo hai đường thẳng dù song song nhưng đã rất cận kề.