Tháng Hai, dẫu cho tiết trời vẫn còn giá buốt, có một cô gái trẻ đứng tựa mình vào cột nhà ga, để lộ cả ra đôi gò bồng đào dưới bộ trang phục hở hang quanh ngực trong lúc đang làm ấm tay mình.
Có lẽ cô đang đợi ai đó, bởi cứ 10 giây là cô lại kiểm tra điện thoại một lần. Và cũng vì cô kiểm tra điện thoại nhiều đến vậy khiến tôi nghĩ rằng cô ấy đang đợi người, chứ không phải đang xem giờ.
Một lúc sau, người mà cô gái ấy đợi cuối cùng đã đến. Người đàn ông xuất hiện trông khá là đào hoa với quả tóc đuôi sói ngắn. Nhưng vì một lí do nào đấy, tôi có cảm giác cuộc hẹn này có đôi chút khác biệt so với những cuộc hẹn thông thường.
Sau khi ngó nghía gì đó trên điện thoại, người đàn ông kia nhìn lại cô gái một lượt từ đầu tới chân như để kiểm tra ngoại hình của cô, rồi hắn ta mới chịu lên tiếng.
“Em có phải Kaede-san từ Connect không?”
“Đúng rồi ạ. Rất vui được gặp anh.”
“A, rất vui được gặp em. Anh là Takuya.”
Sau khi chào hỏi nhau với đôi phần gượng gạo, hai người họ cùng bước ra khỏi nhà ga.
Còn việc tại sao họ lại thân mật đến vậy dù đây mới là lần đầu hẹn gỡ ngoài đời thì là do cả hai đã quen nhau khá đậm sâu thông qua những lần nhắn tin và cuộc gọi thoại từ trước khi hẹn gặp luôn rồi.
Trước cuộc hẹn, họ sẽ tìm hiểu về thông tin của nhau, rồi dần dần gần gũi với nhau hơn bằng cách nhắn tin qua lại, cuối cùng sẽ là xếp lịch hẹn giống như này.
Nghe được cuộc chuyện trò giữa họ, tôi phát hiện cả hai biết đến nhau nhờ một ứng dụng ghép đôi. Chìa khóa chính là từ “Connect” mà người đàn ông nọ đã nói.
Connect là ứng dụng ghép đôi phổ biến nhất hiện nay, và tôi đã thấy nó ở kha khá nơi, đơn cử như trên TV hay mấy trang quảng cáo trên mạng.
Tôi cũng chưa được nghe gì về Connect cho đến dạo gần đây, khi một người bạn đã giới thiệu nó cho tôi.
Hiện tại thì, có vẻ như ứng dụng ấy đã vô cùng phổ biến, và đang dần trở thành cầu nối chính để gặp gỡ ai đó, thế nên tôi cũng đã tải nó về máy.
Tôi để mắt tới cô gái vừa đứng đợi ở nhà ga khi nãy không phải là do bị hai quả đồi ấy hút hồn đâu. Thật đấy, không phải đâu. Đó là vì tôi cũng đang đợi một người. Một cô gái tôi đã quen qua Connect.
Trong lúc trao đổi vài ba thông tin và cố gắng làm quen với nhau, chúng tôi đã nhận ra là cả hai tương thích với nhau về mọi khía cạnh, nên đã đi đến quyết định gặp mặt.
Tôi tới sớm hơn giờ hẹn đôi chút, và mức độ căng thẳng của tôi cứ tăng dần trong lúc đợi chờ người kia.
Có khá nhiều thứ khiến tôi cảm thấy bất an. Chẳng hạn, tôi nên hướng ánh mắt của mình đi đâu?
Hay là, liệu tôi có nên bỏ tay vào túi áo vì trời đang lạnh? Nhưng, nó lại khiến tôi trông tệ đi mất. Nếu đã vậy thì tôi có nên bỏ ra không nhỉ? Tôi thậm chí còn bận bịu với suy nghĩ rằng không biết có sợi chỉ nào vướng lên trang phục của mình nữa kìa.
Đã một năm rồi, kể từ lần cuối tôi hẹn hò với một cô gái. Dẫu cho đây chẳng phải lần đầu thì tôi vẫn thấy rất chi là bồn chồn. Tôi cần phải giữ mình tập trung để lát nữa không hoảng loạn mà nói linh tinh mới được.
Tôi kiểm tra thông báo trên điện thoại, là tin nhắn từ cô ấy.
[ Em vừa mới lên tàu rồi! Đang đến ga Sebon rồi đây! ]
Địa điểm gặp mặt của chúng tôi là ở 7/11, phía trước ga Sannomiya, cũng chính là vị trí hẹn gặp phổ biến nhất trong khu này.
Sớm thôi, cô gái tôi có hẹn cùng sẽ đến đây. Chỉ nghĩ vậy thôi mà tôi đã thấy lo lắng và bồn chồn đến vã cả mồ hôi, dẫu cho tiết trời vốn dĩ phải lạnh buốt.
Tôi của khi nãy chỉ là một người quan sát, nhưng bây giờ, về phần mình, lại là nhân vật chính. Chắc hẳn sẽ có người nghĩ hai chúng tôi quen biết qua ứng dụng ghép đôi nếu họ thấy được cả hai chào hỏi nhau giống như tôi khi thấy cặp đôi lúc nãy.
Vừa nghĩ thế, tôi vừa nhìn theo dòng người đang đổ ra từ phía cổng soát vé.
Đúng như dự đoán, đây là nhà ga tấp nập nhất của tỉnh Hyogo. Tôi chẳng thể tìm thấy nổi cô gái trong bộ đồ giống với lời mô tả.
Thế rồi, ngay sau khi tôi kiểm tra điện thoại thì…
“Cảm ơn vì đã đợi, Kakeru-san ~ Tên em là A—kari…?”
Akari-san…
Đó chính là tên của người đã cặp với tôi qua Connect, và cũng là người tôi hẹn gặp ở đây, vào hôm nay. [note48207]
Tuy nhiên—
“T-tại sao…”
“Tại sao lại là cô…?”
“Tại sao lại là là tên khốn nhà anh kia chứ? !!!”
Đúng ra đây phải là lần đầu tôi gặp mặt người ta. Ấy thế mà, người đang đứng trước mặt tôi đây, đã chẳng phải người tôi chỉ mới vừa trông thấy, mà lại còn là người con gái tôi nhìn mặt nhiều thứ hai trên thế gian này, chỉ sau mẹ.
“Tại sao cô lại ở đây?”
“Tại sao tên khốn như anh lại ở đây cơ chứ?”
Akari-san, người có cuộc hẹn với tôi ở phía trước cổng soát vé của ga Sannomiya, lại chính là bạn gái cũ của tôi, Takamiya Hikari.
Và hôm nay, — tôi, qua một ứng dụng ghép đôi, đã tái hợp với cô bạn gái cũ của mình.