Tôi có một giấc mơ.
Một giấc mơ chân thật đến lạ lùng, cứ như nó được chôn sâu trong kí ức.
Trong căn phòng sáng chói, ở đó là tôi, bé hơn so với hiện giờ, và một bé gái cực kì giống Fujiwara, cùng một quý cô xinh đẹp toàn thân tỏa sáng.
Ý tôi không phải ẩn dụ, mà là sáng theo nghĩa đen.
Cô ấy mặc tấm vải trắng được quấn hờ và không có gì hơn. Trang phục tôn lên đường cong cơ thể, có thể miêu tả bằng từ lả lướt, nhưng mang nhiều vẻ thần thánh hơn là dụ hoặc.
Cứ như muốn nói cô ấy là nữ thần.
Có một vòng tròn triệu hồi sáng lên màu tím bên dưới chân cô ấy.
Tôi đã bao giờ triệu hồi người nào giống cô ấy trong quá khứ chưa?
Tôi phiên bản nhỏ hơn phấn khích trước nữ thần bởi điều gì đó.
“Dành cho cô gái… Chikage-chan này, tôi muốn ngài ban cho cô ấy tài năng của một đại pháp sư. Tôi muốn cô ấy có tài năng vô song không thua bất kỳ ai. Làm ơn… cho cô ấy sức mạnh không ai có thể ngăn trở. Làm ơn… Tôi sẽ cho ngài mọi thứ để hiện thực điều đó.”
Người phụ nữ mỉm cười yên lặng lắng nghe lời van xin của tôi đã gật đầu.
Và rồi vì lý do nào đó, cô ấy nắm lấy tay tôi…
“Whoa!”
Cả người tôi giật mình và thức dậy.
Tôi cảnh giác nhìn quanh và nhận ra đang ở trong phòng, chìm trong bóng tối trên ghế sofa.
“Hử…? Hah, hah… Ác mộng sao…”
Tôi đưa mu bàn tay lên lau mồ hôi trên trán.
Đoạn ký ức trước khi ngủ trở lại, và tôi nhận ra mình gặp ác mộng.
Gần đó là con quỷ nằm trên giường, đang chợp mắt ngủ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Không có gì thay đổi so với trước khi tôi ngủ.
“Giấc mơ lạ lùng thật, nhưng có phần hơi xấu hổ.”
Vì lợi ích của Fujiwara hồi bé, tôi đã van xin… sao có thể chứ?
Cô ấy từng là bạn thuở nhỏ của tôi à…?
Tôi không nghĩ tôi muốn làm thế, nhưng rõ ràng, nó giống ảo tưởng hy sinh bản thân vì người khác và chủ nghĩa anh hùng.
Nhìn lại khác hoàn toàn với thực tế làm tôi ngứa ngáy toàn thân! Ngại vãi lúa!
“… Ngài đang gì thế?”
Khi tôi vặn vẹo như con sâu đo, tôi bắt gặp con quỷ, hay đúng hơn là Sophia, nhìn tôi với đôi mắt ái ngại.
“Xin lỗi, tôi đánh thức cô à?”
“Không sao. Có chuyện gì hả? Trông ngài không tốt lắm.”
“Tôi vừa có một giấc mơ lạ lùng, và khá xấu hổ.”
“… Ra vậy. Tôi sẽ không hỏi nhiều… Ồ!”
Sophia gật đầu như chợt nhớ ra gì đó.
“Giấc mơ của Chúa Tể có liên quan tới ngài và Chikage Fujiwara lúc còn nhỏ à?”
Tôi kinh ngạc hỏi.
“Sao cô biết?”
“—Bởi vì tôi được chia sẻ ký ức với Chikage Fujiwara. Vài ngày trước ngài thức dậy vào nửa đêm và phàn nàn với cô ấy về cơn ác mộng.”
“Ờ, tôi không nhớ gì về chuyện đó.”
“Hmm? Ồ đúng ha. Ký ức tới thời điểm đó của ngài bị xóa sạch. Hmm. Hình như giống lời nguyền!”
Cô đang nói về cái gì?
Khi tôi chưa thông não, con quỷ nói, “Thường thì sẽ khó ngủ ngon ở nơi chật chội. Tới đây nào.”
Con quỷ dịch sang một bên giường và nhường chỗ.
“Không, không đúng đắn đâu.”
“Huh? Có lẽ ngài thấy ngại? Xin Chúa Tể đừng lo. Tôi dâng hiến bản thân cho ngài. Nếu ngài mong muốn, tôi sẵn sàng làm mọi thứ,” Sophia mỉm cười quyến rũ…
“E hèm, tôi không hiểu ý cô tí nào, nhưng tôi phải từ chối…”
Nói xong, tôi bọc mình trong tấm mền, và thế là cô ấy chế nhạo, “Thật lãng phí.”
“Không. Tôi không phải loại người ý thức đạo đức thấp tới mức làm chuyện đó với một sử ma bị khống chế ý chí. Để tôi nói cho cô nghe, Sophia. Hiện giờ cô đang bị tẩy não do Dấu Ấn Phục Tùng. Cô không cần phải hạ mình và chịu đựng vì tôi.”
“Hou. Nhưng Chúa Tể nè, ngài từng cố cướp lấy đôi môi của Chikage Fujiwara.”
“Làm ơn ngừng lôi ra lịch sử đen tối của nam sinh cao trung ở cái độ tuổi nhạy cảm nhất được không?”
“Xin lỗi. Tuy nhiên, bất kể thế nào, bổn công chúa không phải đối tượng bị tẩy não.”
Sophia chỉ vào dấu ấn trên trán.
“Có lẽ do ngay từ đầu chuẩn bị quá vội vàng, một vài chức năng không hoạt động đúng. Việc tẩy não mà Chúa Tể nói đến là một trong số đó.
Như ngài biết, Chikage Fujiwara sỉ vả ngài hằng ngày, đôi khi còn động thủ. Ngài nghĩ người nào bị tẩy não sẽ như thế?”
“Đúng vậy.”
Nghe vô lý nhưng rất thuyết phục.
Nhưng thế chẳng phải còn tệ hơn sao?
Ý tôi là, hầu như không còn gì hạn chế Sophia. Dẫu vậy tôi tin chắc vào sức mạnh phục tùng được thành lập trên cơ sở dấu ấn, vẫn đang làm tốt nhiệm vụ, nên tôi có thể nhờ vả cô ấy khi đến lúc.
“Giờ ngài biết tôi thực sự yêu mến ngài rồi, đến đây đi.”
“Không. Tôi ở đây là ổn.”
Cảm giác đầu tôi sắp tưởng tượng quá xa, nên tôi lựa chọn ngủ để thoát khỏi mọi chuyện.
Nhưng Sophia vẫn kiên trì.
“Không! Ngài dường như đang nghĩ bản thân chỉ là một hạt bụi tầm thường, nhưng đó là nhận thức không đúng về bản thân. Ví dụ nhé, Chúa Tể rất thông minh…”
“Ha! Tôi không bận tâm. Đi ngủ đi thay vì nói nhảm vô nghĩa.”
“Ý ngài là thế giới.”
Sophia khẽ cười.
“Ai da, dù Chúa Tể nói gì đi nữa, bổn công chúa đã quyết định rồi.”
“Về việc gì?”
“Tôi sẽ biến ngài thành vua của thế giới này.”
Hiểu rồi. Cô ấy là loại người đầy tham vọng.
Cô ấy nói chuyện kỳ cục và nực cười đến nỗi tôi mất hứng đáp lời.
“Chúa Tể sinh ra để cai trị thế giới này. Suy cho cùng, ngài là người tôi lựa chọn phục tùng. Chúa Tể, việc ngài sinh ra giống như định mệnh vậy. Và với bổn công chúa dưới trướng ngài, cái thế giới hạ đẳng này không phải cái gì to tát.”
“Xin lỗi, nhưng tôi cần đi ngủ không thì ngày mai tôi phát bệnh mất.”
“Ồ vậy sao. Chúng ta sẽ nói sau này.”
“Ờm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Chúa Tể.”
Cuộc đối thoại chấm dứt và tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Đồng thời, nhiều ký ức khác dường như cũng biến mất… Argh…