“ĐỪNG ĐỂ BẤT KỲ AI coi thường con.”

Đó là những gì mà ông tôi, một Seeker [note47847], luôn luôn nói.

Đúng như tên gọi – Seeker là người chuyên đi tìm những thứ đã mất. Mục tiêu có thể là kho báu bí ẩn dưới bên dưới di tích cổ đại,

hay bản thân di tích đó, có khi là cả phạm nhân hoặc loài sinh vật chưa ai biết tới. Nhưng công việc mang lại nhiều lợi ích và danh tiếng nhất chính là đối đầu với Vực thẳm[note47846] đói khát.

Khi cầu nối giữa thế giới và Hư Không xuất hiện, những vùng đất và nhà cửa rất đỗi bình thường sẽ dần bị Vực thẳm ăn mòn. Seeker thường cố gắng tìm những nơi bị ăn mòn và săn quái thú ô uế. Chí ít, đó là điều mà họ được biết tới nhiều nhất.

Nếu không được xử lý, Vực thẳm sẽ tiếp tục xâm lấn thế giới nên Chính phủ thường

khuyến khích và hỗ trợ cho Seeker. Quái thú, thứ xuất hiện song song với Vực thẳm, phải bị tiêu diệt để thanh tẩy vùng đất. Hơn nữa, nguyên liệu thu thập được từ chúng là cần thiết để sản xuất nhiều sáng chế cấu thành nên nền văn minh hiện đại.

Một nền văn minh Ma kỹ.

Nền văn minh Ma kỹ đang hưng thịnh hơn bất kì nền văn minh nào từng tồn tại. Ngày nay có vô số khinh khí cầu bay trên bầu trời. Nhờ sự phát triển, sức mạnh thể chất, lẫn vai trò quan trọng trong việc khai thác nguyên liệu thô cần thiết để duy trì vận hành bộ máy xã hội, Seeker là những siêu sao được cả thế giới tung hô và yêu quý.

“Noel, đã là đàn ông thì không được để người khác coi thường.”

Ông tôi là một cựu Seeker nổi tiếng ở thủ đô của Đế quốc Velnant, Etrai. Ông chính là người cứng cỏi nhất trong những người cứng cỏi, một anh hùng thực thụ.

“Noel, cháu phải trở thành người mà không ai có thể xem nhẹ,” ông vừa nói, vừa xoa đầu tôi với bàn tay cứng như đá đã được tôi luyện trong nhiều năm chinh chiến.

Ông từng là một Warrior [note47848], chức nghiệp phù hợp với cơ thể cường tráng của mình. “Chức nghiệp” được thẩm định viên chỉ định dựa trên tiềm lực, kĩ năng, và giới hạn của mỗi cá nhân. Hầu hết mọi người sẽ bắt đầu với Chức nghiệp Rank C và có thể tâng Rank thông qua sự chăm chỉ và tài năng.

Chức nghiệp chiến đấu phổ biến nhất là Swordsman [note47849], thuộc Rank C. Rank B thì được gọi là Gladiators [note47850], trong khi Rank A được gọi là Swordmaster [note47851]. Còn vài trường hợp cực kỳ hiếm, họ có thể đạt được Rank đặc biệt – Rank EX.

Ông tôi bắt đầu từ Warrior Rank C rồi thăng cấp lên Vanguard [note47853] Rank B, rồi tới Berserker [note47852] Rank A. Cuối cùng, ông đạt được Destroyer [note47854] Rank EX.

Dù việc thăng cấp không làm thay đổi cốt lõi

chức nghiệp, song kĩ năng sẽ được cải thiện đáng kể và cũng có thêm kĩ năng mới. Ví dụ như sức mạnh thể chất thì Warrior Rank C là bình thường, của Rank B thuộc hàng trái với tự nhiên, của Rank A là vô cùng siêu phàm. Còn với Rank EX thì có thể sánh ngang với thần thánh.

Khi còn trẻ, ông cực kỳ mạnh, cứng cỏi và cục cằn. Và rồi, ông đã yêu say đắm và cố gắng theo đuổi bà tôi, một mỹ nữ vô cùng hiền lành. Nhưng bà lại rất yếu ớt. Ông trân trọng bà đến mức bỏ cả nghề Seeker. Họ rời Đế đô về quê sinh sống. Ông đã dùng tiền tiết kiệm để mua vài mảnh đất, thuê nhân công, và trồng một vườn nho. Nó giống như một kế hoạch nghỉ hưu vậy. Họ cứ thế an nhàn tận hưởng cuộc sống cùng nhau.

Ông tôi, một trong những Seeker đáng gờm nhất— được giới Seeker gọi bằng cái tên ‘Overdeath’— đã mãn nguyện về hưu và trở thành một người chồng tận tuỵ. Tình cảm của ông bà hết sức sâu đậm và luôn giúp đỡ nhau trong mọi việc.

Đáng buồn thay, bà đã qua đời khi hạ sinh mẹ tôi. Thể chất yếu ớt khiến việc sinh đẻ vô cùng rủi ro. Ông trở thành quan phu[note47843], nhưng thay vì bỏ bê bản thân trong tuyệt vọng, ông quyết định trở thành gà trống nuôi con.

Mẹ tôi lớn lên và trở thành một người tuyệt vời. Người thừa hưởng mái tóc đen dài và đôi mắt màu hạt dẻ giống ông thay vì màu tóc

vàng kim và đôi mắt xanh lục của bà, nhưng mẹ vẫn giống y đúc người bà xinh đẹp và đáng kính thuở nào. Mẹ tôi thể hiện tiềm năng của mình với Chức nghiệp Sản xuất. Khi lớn lên, người bắt đầu làm việc ở trại nho. Sau đó, mẹ tôi đã kết hôn với người bạn thuở nhỏ của mình. Tôi ra đời, đánh dấu số lượng thành viên trong nhà tăng lên bốn.

Nhưng tôi lại chẳng có ký ức gì về bố mẹ. Điều đầu tiên tôi nhớ được là về ông— nhưng là người ông lực lưỡng đang khóc. Tôi vẫn còn nhớ hơi ấm của ông bao bọc lấy tôi trong khi nước mắt tuôn rơi.

“Noel, đứa trẻ tội nghiệp... Có ông đây rồi nên cháu sẽ không phải cô đơn nữa đâu. Ông... Ông sẽ không bao giờ chết bất kể chuyện gì! Ta xin thề dưới cái tên Overdeath!”

Bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe ngựa

khi tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện. Người ta đồn rằng tai nạn xảy ra vì lời nguyền do tất cả những quái vật ông đã giết. Họ còn nói mọi thành viên trong gia đình ông đều chết trẻ là vì thế. Tất nhiên, ông tôi đời nào bỏ qua chuyện đó. Mỗi khi ai dám

nói điều tương tự, ông sẽ dần họ nhừ tử bằng cây gậy thép mang bên mình. Và ông luôn nói đi nói lại với tôi một điều.

“Đã là đàn ông thì không được để ai coi thường. Chúng ta phải bảo vệ danh dự cho gia đình mình.”

Tôi nhớ ông đã nói vậy khi đám trẻ trong xóm bắt nạt và gọi tôi là đứa trẻ bị nguyền rủa bởi. Ông đã tới tận nhà chúng để dạy dỗ lại.

Ông cũng thường kể về khoảng thời gian khi bản thân còn là Seeker. Ông cùng đồng đội là

những anh hùng đối với tôi. Và cũng không lạ khi những câu chuyện của ông đã khiến tôi ngưỡng mộ các Seeker.

“Noel, cháu trông y như mẹ mình vậy.” Ông từng nói. “Nhưng sâu bên trong, ta thấy một Seeker tài năng mà con bé không thể có.”

Ông đã đúng, Khi tôi lên mười, tôi được đánh giá Chức nghiệp. Dù được bảo rằng có tiềm năng trở thành Warrior, tôi lại nhận được Chức nghiệp mà mình không mong muốn nhất.

Tôi được ước định là một Talker [note47844] — chức nghiệp chuyên hỗ trợ đồng đội.

Vai trò của Talker là cường hóa sức mạnh

cho mọi người trong nhóm. Nói cách khác, đó là vị trí hỗ trợ— một buffer[note47845].

Tôi rất muốn trở thành Warrior. Không chỉ là vì muốn theo gót ông mà còn vì Warrior có những kĩ năng tấn công và phòng thủ mạnh mẽ. Mảng chuyên cường hóa như Talker thì hoàn toàn ngược lại khi chỉ tập trung vào kĩ năng hỗ trợ. Talker thường rất yếu và cực kì mỏng manh trên chiến trường. Họ phải phụ thuộc vào đồng đội để sống sót.

Song kể cả khi tiền tuyến đủ vững chắc trước

những đợt tấn công, thiếu khả năng tự vệ

chẳng khác nào án tủ đối với Seeker. Đến cả Healer còn có vài kĩ năng tự vệ. Trái lại, Talker thì gần như bất lực.

Không lạ gì khi giới Seeker cười nhạo những

Talker đầy yếu điểm. Nói nghe có vẻ đau lòng nhưng sự thực là vậy.

Khi nghe sự tình, ông cười dịu dàng rồi xoa đầu đứa cháu đang không thể ngước lên nhìn mình.

“Nào Noel, đừng khóc chứ. Có là Chức nghiệp gì cũng không quan trọng. Ta sẽ dạy cháu trở thành Seeker mạnh nhất trong lịch sử, kể cả là một Talker!”

Tôi yêu và kính trọng ông, và tôi biết mình có thể tin tưởng vào những lời đó nên đã bắt đầu luyện tập dưới sự hướng dẫn của ông. Quá trình huấn luyện đòi hỏi sự kiên cường và nhẫn nại. Người ông hiền từ nay đã không còn, thay vào đó là sự dạy dỗ hà khắc từ một

Seeker đứng đầu, người từng khiến chính những đồng đội phải kinh sợ mà đặt cho cái tên ‘Overdeath’.

“Nhanh cái chân lên, Noel! Lũ quái thú

không biết mệt đâu! Dù có đau thế nào, cháu vẫn phải đứng lên ngay lập tức. Đừng cứ nằm ra như thế, thằng ngố này!”

Không dưới một lần tôi bị đập nhừ tử mà

quằn quại lê lết trên mặt đất. Cuộc huấn luyện khắc nghiệt diễn ra từ sáng đến tối. Vào sáng sớm, tôi thường phải kiềm nén bản thân nôn mửa, trực tràng của tôi cũng chảy máu.

Nhưng dù có khó khăn thế nào, tôi vẫn tin tưởng ông mình. Sau cùng, ông không hề sai. Tôi biết khóa huấn luyện khốc liệt này xuất phát từ tình yêu thương. Lũ quái thú sẽ đánh hơi thấy nếu tôi sợ hãi. Tôi cũng không dám bỏ bê việc rèn luyện, hay chối bỏ sự thật rằng con đường của một Talker sẽ gian nan, thử thách và rất nguy hiểm. Ông đang làm mọi thứ để dạy tôi chiến đấu, còn tôi cố hết sức tiếp thu. Kể cả có là một Talker, tôi vẫn có thể sống sót nế

làm chủ được những bài học khắc nghiệt từ ông.

Bốn năm luyện tập trôi qua, tôi đã trở nên mạnh hơn nhiều. Mặc dù vẫn theo con đường làm Talker, tôi cũng phát triển những kĩ năng phù hợp với bất kì Seeker nào. Có thể sẽ có một ngày, tôi đạt được Rank EX không chừng.

Tuy nhiên, các Seeker phải đủ 15 tuổi— độ tuổi trưởng thành— để chính thức được

chính phủ công nhận. Thành ra tôi tiếp tục mài dũa kĩ năng dưới sự dẫn dắt của ông thêm một năm.

Và rồi, khi gần tới sinh nhật tôi...

“Cháu ở yên bên trong! Rõ chưa, Noel?”

Ông tôi, một người luôn bình tĩnh và tự chủ,

đang mang một gương mặt đáng sợ khi dẫn

tôi và những nhân công xuống hầm trú ẩn.

Đêm đó, thị trấn nơi chúng tôi sinh sống đột nhiên bị Vực thẳm xâm lấn.

Đây là trường hợp khi lượng mana được tích tụ trong không khí vượt quá ngưỡng nguy hiểm. Để kiểm soát những ngôi làng như chúng tôi, người dân thi thoảng tổ chức nghi lễ để phân tán lượng mana, nhưng vì vài lí do, nghi lễ gần nhất đã thất bại khiến lượng mana tiếp tục dồn nén. Tệ hơn, khi ông đo mức độ nguy hiểm của Vực thẳm, hay chính là độ sâu bằng một công cụ đặc biệt, kết quả là— cấp 12— cấp 12 trên thang đo từ 1 đến 13.

Kết nối với Hư Không càng mạnh thì độ sâu lại càng lớn, đồng thời Vực thẳm sẽ sinh ra nhiều quái thú mạnh mẽ hơn. Tối đó, ngôi làng nhỏ của chúng tôi ngập tràn những quái thú Vực thẳm mạnh nhất. Dù còn là Seeker tập sự, tôi vẫn cảm nhận được sự đáng gờm của đại quái thú bên trong lõi Vực thẳm. Nó đủ mạnh để khiến cả Seeker cũng phải cúi đầu và chịu khuất phục.

Ngôi làng thân thương của tôi bị nuốt trọn trong biển lửa đen. Trên trời là trăng tròn nhuộm màu máu. Một quang cảnh kỳ dị khi đám xúc tu từ Hư Không vươn ra thế giới này, vang vọng tiếng rít hung tợn và vui sướng hòa lẫn với tiếng gào khóc đau đớn của con người.

“Đừng lo,” ông nói với tôi. “Ta sẽ bảo vệ cháu bằng cả tính mạng.”

Ông nở một nụ cười tự tin trong khi trang bị bộ giáp. Bỏ qua mọi nỗ lực can ngăn của tôi, ông rời khỏi hầm và rồi đóng sầm cánh cửa lại.

Vực thẳm đã lan rộng vượt ngoài tầm kiểm soát. Không đời nào ông có thể chặn đứng nỗi kinh hoàng này nếu mang theo tôi và những công nhân trại nho. Ông cũng không thể trốn cùng chúng tôi bởi sẽ chẳng có ai báo tin khi quân tiếp viện tới. Cơ hội sống sót cao nhất là để ông tự mình đánh bại con quái cấp Lord [note47855] ở trung tâm Vực thẳm.

Trước đó không lâu, chúng tôi nghe thấy những tiếng kêu gào. Hẳn là phải lên tới hàng trăm con. Dù điều đó chứng minh ông vẫn còn thông thạo rìu chiến, nhưng tôi vẫn

không thể yên tâm. Có bao nhiêu quái thú trong lần Vực thẳm xâm chiếm này? Tôi không khỏi kinh hãi trước sức mạnh của con quái cấp Lord đang cầm đầu tất cả bọn chúng.

Và rồi, tiếng kêu gào của lũ quái phai dần. Thay vào đó, chúng tôi nghe thấy âm thanh của trận chiến vượt xa lẽ thường. Cuộc chiến giữa ông tôi và quái vật cấp Lord đã bắt đầu.

Âm thanh tiếp tục kéo dài suốt một tiếng, rồi đùng một phát và dừng lại. Vực thẳm kinh hoàng bắt đầu tan biến.

Chắc rằng ông đã thắng, tôi chạy vội khỏi tầng hầm. Bên ngoài, bình minh trải dài trên bãi cỏ cháy xém tràn ngập xác chết của người lẫn quái vật.

Tôi chạy qua vùng đất hoang tàn đó, điên cuồng kiếm ông mình.

Và rồi tôi đã tìm thấy.

Ông mất đi cánh tay phải và đôi chân, trong khi nằm trong bể máu.

Ông mỉm cười khi được tôi ôm lấy.

“Có vẻ tuổi tác là một kẻ thù khó nhằn... Ai mà dám nghĩ Overdeath lại có kết cục thế này.”

Nước mắt tôi không ngừng trào ra. Tôi khóc nhiều đến nỗi cả cơ thể dường như muốn cạn kiệt. Thấy vậy, ông dịu dàng xoa đầu tôi như mọi khi.

“Cháu đúng là một đứa trẻ mít ướt đấy, Noel. Chẳng giống ông gì cả,” ông quay mặt về phía tôi “Ông giờ chỉ còn là chiếc bóng của

chính mình khi còn làm Seeker... Chọn cuộc đời chiến đấu đồng nghĩa với cái chết luôn cận kề. Cháu vẫn sẽ trở thành một Seeker chứ, Noel? Cháu sẽ ngao du trên con đường giống lão già này chứ?”

Tôi khịt mũi và lau đi hai hàng nước mắt trên má. Tôi ép mình mỉm cười như ông và tự tin gật đầu.

Quả thật, tôi chưa từng thấy sợ đến thế. Tôi chỉ muốn giữ ông lại và hét rằng ông đừng chết và bỏ tôi lại.

Nhưng quan trọng hơn, tôi không muốn cho ông thấy sự yếu đuối của mình.

Tôi muốn nói và trấn an ông rằng người cháu này rất mạnh mẽ.

Tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội để trả ơn vì những gì ông đã làm cho mình nữa.

“Ra vậy...” ông nói. “Vậy cháu phải trở thành Seeker mạnh nhất. Đừng làm xấu mặt dòng họ Stollen. Đó là mong muốn cuối cùng của ông.”

Ông nhìn lên và cố gắng xoa đầu tôi với cánh tay còn lại của mình “Noel, hãy hứa với ông.”

“Cháu xin hứa... Cháu sẽ trở thành Seeker mạnh nhất lịch sử.”

“Thế... mới là cháu ta chứ... Noel... Ông xin lỗi... vì đã không thể giữ… lời hứa. Ông sẽ... luôn luôn... yêu cháu...”

Cứ thế, anh hùng của tôi ra đi trong chính vòng tay này.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi người ông vĩ đại qua đời. Tôi đã sống đúng với di nguyện của ông.

Tôi, Noel Stollen, một Talker, đang theo nghề Seeker tại Đế đô.