Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè, có những ngày mà tôi muốn ra ngoài một mình sau bao lâu.
Tất nhiên, tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu có Chisome ở bên, nhưng tôi ra ngoài bởi tôi nghĩ rằng làm thế hôm nay sẽ cho tôi may mắn.
Và tôi gặp được chị ấy.
“Chị chưa từng nghĩ sẽ gặp em hôm nay đấy, Taiga.”
“.......”
Tôi gặp Akane dưới thị trấn, người đã hoàn toàn bị tẩy não bởi Misora và Yuika.
Khi thấy tôi, Akane đến chỗ tôi ngay lập tức nên tôi không thể chạy đi và đứng lại nói chuyện với chị ấy.
“Chuyện hôm trước thật đáng tiếc. Chị cũng muốn đi… Chị cũng muốn nhìn tận mắt Chisome và Mashiro mặc đồ bơi.”
“Hai em ấy dễ thương lắm đấy.”
“Kuu…..”
“Hai em ấy dễ thương không thể chịu được luôn.”
“Gununuu!!” *nghiến răng*
Trông Akane rất chán nản, nhưng… tôi đoán chị ấy thật sự rất muốn nhìn.
Sau ngày đi biển, Misora và Yuika có vẻ đã nói rất nhiều thứ trong nhóm chat khiến cho Akane ghen tị theo nhiều cách, nên tôi nghĩ cũng không lạ nếu việc này xảy ra.
“Chà, em chắc chắn sẽ có lần sau mà, nên không sao đâu.”
“Ừ… đúng rồi. Hãy mong đợi cho cơ hội tiếp theo nào.”
Cuối cùng thì Akane đã bình thường trở lại.
Mặc dù vẫn còn dấu hiệu của sự hối hận trên mặt, nhưng không còn sự chán nản mà tôi thấy vừa nãy nữa.
“Thế Akane-senpai đang làm gì vậy?”
“Hửm? À, chị có công việc người mẫu mà. Không~ Chị thật sự cảm thấy thanh thản khi được cứu bởi các em. Chị ngày càng nhận được nhiều lời khen, và thật thỏa mãn.”
“Mừng cho chị.”
Trong thế giới Byouai gốc, vấn đề tên bám đuôi đã được giải quyết bởi sự xuất hiện của Souma. Diễn biến thì khác, nhưng nếu Akane làm tốt như này thì cũng được.
Có vẻ như không cần phải lo về vấn đề đấy nữa, và cũng không cần lo về tâm lý của Akane.
(Chị ấy đã bị ảnh hưởng bởi hai người họ và trở nên kỳ lạ, nhưng bình thường thì Akane cũng đàng hoàng.)
Akane sẽ thay đổi khi ở trước Chisome và Mashiro, điều này khiến những gì hai người kia đã làm trở nên tội lỗi.
“Vậy nhé Taiga, chị đi đây.”
“Vâng. Chúc chị may mắn.”
“Ừ”
Rốt cuộc thì Akane cũng rất ngầu khi bình thường mà.
Sau khi nhìn tấm lưng chị, thứ đang xa dần, tôi đột nhiên muốn về nhà.
Chắc là do chúng tôi đã nói về Chisome và Mashiro.
“Mình có nên đến tiệm đồ ngọt hay gì không nhỉ?”
Tôi đã ra ngoài được 2 giờ rồi, nên chắc là đến lúc rồi.
Cùng với những cái bánh mà Chisome và Mashiro thích, tôi cũng mua khá nhiều đồ ngọt khác để chúng tôi có thể ăn trong nhiều ngày.
Và tôi thấy họ trên đường về.
“... Ooh”
Đó là hai khuôn mặt quen thuộc–Souma và Shigure.
Cả hai bước đi cạnh nhau, tay trong tay, và có vẻ như đang điên cuồng vì yêu, mặc dù đang nóng khủng khiếp.
Tất nhiên là tôi vẫn chưa nhìn thấy Souma trong khi nghỉ hè, nhưng có vẻ như sự ảnh hưởng của Shigure đã lớn hơn và tất cả những gì Souma có thể nhìn là Shigure.
“Senpai, chúng ta sẽ làm gì hôm nay đây?”
“Anh muốn ở cùng Shigure”
“Kyan♪ Anh nói tốt đấy.”
“Anh muốn ở bên em.”
“Em biết♪”
… Tôi nghĩ rằng cậu ta đã bị huấn luyện như một con thú rồi. Và tôi cảm thấy sợ Shigure.
Tuy nhiên, Souma có vẻ như vẫn chưa điên, và tôi không biết cậu ta nói Shigure tuyệt vời từ tận đáy lòng hay được huấn luyện để làm thế nữa.
(Mình biết Shigure sẽ trở thành một yandere còn nguy hiểm hơn cả trong game mà.)
Tôi cực kì tò mò cái cách mà cô ấy thay đổi một con người như thế.
Nhưng nó cũng làm tôi sợ, nên sự thật đó… tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ biết được.
“Nếu mình hỏi Shigure thì mình có cảm giác như đó sẽ là kết thúc vậy… Lạ thật. Mặc dù đang là mùa hè nhưng lạnh quá.”
Để giải quyết cái lạnh này, tôi cần hơi ấm của người em gái!
Nghĩ thế, tôi về nhà ngay lập tức, nhưng sau khi nhận ra không có giày ở đó, tôi nhớ lại em ấy đã đi chơi với bạn cùng lớp vào buổi sáng.
“... Mình đang làm gì thế này.”
Chắc là tôi chỉ nghĩ về Chisome và Mashiro mà không nhớ em ấy đã đi chơi.
Giờ là buổi trưa… Tôi nghĩ rằng Chisome và Mashiro sẽ quay lại vào buổi tối, nên tôi sẽ ở một mình cho đến lúc đó.
“Làm gì bây giờ nhỉ~”
Chán quá, tôi nên làm gì đây, bụng tôi kêu lên khi nghĩ thế.
Tôi còn không có năng lượng để nấu ăn, nên tôi lấy cốc ramen mà lâu rồi chưa động vào.
“Mì cốc à~... đã khá lâu rồi.”
Nhờ Chisome mà tôi gần như không ăn đồ ăn liền nữa, nên tôi cảm giác như mình vừa gặp lại người bạn cũ vậy.
Ramen vị cà ri… ừ, mùi thơm quá.
Đổ nước nóng vào và đóng nắp, rồi đợi 3 phút, sau đó mở ra xem đã xong chưa.
“Thơm thật đấy.”
Aah, cái mùi này, khiến tôi nhớ lại đó là một cốc mì ramen.
Sau đó, tôi ăn xong khi tràn đầy hoài niệm, rửa cốc đúng cách rồi vứt vào túi rác.
“... Có lẽ mình nên dọn dẹp.”
Tệ thật, đây là nhà tôi, nhưng tôi thật sự không có gì để làm khi Chisome và Mashiro không ở đây.
Tôi có một vài tựa game với truyện tranh, cơ mà… không gì có thể so sánh với Chisome và Mashiro cả.
Tôi quyết định dọn dẹp cả nhà ngoại trừ phòng của Chisome bởi tôi nghĩ không nên vào khi chưa được cho phép.
Cầm máy hút bụi bằng một tay, ngân nga một giai điệu, khiến tôi tràn đầy năng lượng và bắt đầu dọn dẹp.
“Ừm, tiếp theo thì mình sẽ dọn ở đây… Mình có nên lau nó bằng giẻ không nhỉ? Aaa, chết tiệt. Một khi bắt đầu dọn dẹp rồi thì không dừng lại được.”
Mặc dù ghét bẩn là điều bình thường, trong trường hợp của tôi, một khi đã bắt đầu dọn, tôi sẽ cảm thấy bồn chồn nếu không dọn đến một mức độ nhất định.
Hình như Chisome cũng thế, và khi đối mặt với những vết bẩn khó phai, em ấy còn nghiến răng trong khi cố gắng lau sạch nó.
“Được rồi, mình sẽ dọn hết!”
Kể từ đó, một vài giờ đã trôi qua khi dọn dẹp rồi nghỉ, và khi đồng hồ chỉ 3 giờ, tôi gần như đã dọn xong hết.
Còn lại là phòng của Chisome, nhưng… tôi nghĩ ít nhất thì mình cũng nên lau sàn.
Không phải em ấy nói tôi không được vào phòng nếu chưa được cho phép, và tôi cũng hiểu không còn gì để giấu giữa chúng tôi nữa.
“Xin phép.”
Bước vào phòng Chisome, tôi dễ dàng loại bỏ những vết bụi bẩn bằng máy hút bụi.
Đúng là phòng con gái, không hề lộn xộn tí nào cả, và tôi còn tự hỏi bản thân có cần dọn phòng em ấy không nữa, nhưng thế này chắc là được rồi.
“?”
Khi đang dọn dẹp, tôi tìm thấy nhật ký của Chisome ở trên bàn.
Thật ra, khi tôi vào phòng Chisome trước đây, tôi cũng tìm thấy một quyển nhật ký, tôi đã tò mò và đọc thử… Chisome nói rằng không sao đâu, nhưng không nên làm việc đó kể cả khi chúng tôi là anh em và người yêu.
“... Nhật ký à”
Nhân tiện, khi tôi đọc từ trước, những thứ được viết là cảm xúc của em ấy dành cho tôi.
Tôi nghĩ nhật ký là một cách tuyệt vời để ghi lại không chỉ cuộc sống hằng ngày mà cả suy nghĩ và tình cảm dành cho người khác nữa, và tôi cũng định thử viết nhật ký.
“Kỷ niệm… Phải rồi. Những kỷ niệm.”
Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm quý giá không chỉ với Chisome và Mashiro mà cả những người bạn khác nữa.
Chắc hẳn mình sẽ rất vui khi viết lại mọi thứ và cảm thấy hoài niệm khi đọc lại vào tương lai.
“... Vậy, như một người anh. Mình nghĩ còn một thứ để làm nữa.”
Nếu Chisome viết nhật ký, tôi sẽ bảo vệ và hỗ trợ em ấy kể từ giờ để những kỷ niệm được viết trong nhật ký sẽ toàn là những ký ức tuyệt vời.
Tôi nên làm vậy với vai trò là anh trai và người yêu.
“Cũng nhờ Shinra-san nữa, Chisome đều rất hạnh phúc mỗi ngày. Mình cũng thế, nhưng kể cả Mashiro cũng không ngừng cười tươi… Ừ, tốt thật.”
Không còn tương lai thảm khốc dành cho Chisome nữa, vì em ấy không còn lạm dụng sức mạnh của mình nữa.
Tôi nhớ lại những ngày mà bản thân lo sợ về việc em ấy sẽ giết ai đó bằng thứ sức mạnh ấy, nhưng chúng tôi có thể tự tin nói rằng chúng tôi đã có những ngày quý giá để nhớ lại.
“... Mình biết là có hơi vội, nhưng nếu bọn mình có con, Shinra-san… Không, nếu mình gọi cô ấy đến lễ cưới, cô ấy sẽ đi mà, đúng không?”
Khi nghĩ thế cùng với nụ cười gượng, tôi đợi Chisome về nhà.