Từ sau đó hễ gặp là hắn liềm đem chuyện cậu mặc váy ra để trêu!!!

“Sao thế?”

Ngẩng lên nhìn thằng bạn thân, nãy giờ cậu mải suy nghĩ cách tẩu thoát an toàn mà không bị hắn bắt mà quên đi thằng bạn!

“Tao đang buồn phiền.” - Nhận lấy gói gà cay nó đưa, Nhan Vinh không buồn mở ra.

“Kể tao nghe đi mày.”

“Có thằng lớp dưới cứ quấy rối tao... Hầy...” - Giờ mới xé gói gà cay.

“Láo vãi, thằng nào? Để tao thủ tiêu nó cho.” - Vừa nói vừa móc tay vào góc gà cay.

“Không cần đâu, đánh nhau to chuyện ra làm gì?” - Nhan Vinh vừa nói vừa đập bép lên cái tay vừa bốc hơn nửa số gà cay trong túi.

Thằng bạn kêu la oái oái, lăn a lăn ăn vạ đòi cậu bồi thường cho vết thương bằng 10 gói gà cay.

Cậu thì cau mày chán ghét đạp đạp nó vài cái, xong, nó bỗng dưng cười ầm lên, cậu không hiểu gì nhưng cũng bị lây theo. 2 người cùng nhau cười ầm ầm.

Đám chiến hữu xung quanh không hiểu cái mông gì cũng vây vào cười ầm ầm.

Đúng thật là có lũ bạn bên cạnh thật tốt!

Tận khi tan học, nghĩ nghĩ Nhan Vinh lại nhịn không được nhếch môi cười.

“Sao? Anh có bạn gái sao mà vui?”

Khỏi cần nhìn mặt cậu cũng biết là ai.

Chưa kịp phản ứng đã bị hắn dồn vào góc tường.