Không hề ổn tí nào.

Hiển nhiên.

Vì cuối cùng thì -

"Ah, opps! Vì tớ vừa mới chuẩn bị chiến đấu với hào quang của Arc-san, nên sức mạnh của tớ bị dùng hết rồi...! Kỹ năng mới học 'Giới hạn hiện tại' không thể sử dụng được! Thật là tai họa!!"

-Sự biểu diễn kỹ năng của Rikka kết thúc như thế.

Cuối cùng, vì hai người đi muộn cùng lúc sẽ tệ hơn hai người đi muộn hai lúc khác nhau, chúng tôi quyết định để mỗi người đến một lúc khác nhau. Rikka đã đến lễ khai giảng, vì người đến muộn ít hơn sẽ không bị mắng nhiều, nên tôi đến lớp mình để cất hành lý của Rikka, món quà, trước khi đến trễ lễ khai giảng.

Hiển nhiên, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Tsukumo Nanase (biệt danh Nana-chan), rất tức giận với tôi. Lý do của tôi không có tác dụng (tôi trả lời thật lòng rằng một senpai đã giữ chúng tôi lại), với Nana-chan người thực sự có vẻ giận dữ nói: "Yuuta-kun thuộc nhóm người nghĩ trốn lễ khai giảng là được à? Sensei không hề biết đấy, và điều đấy là sensei buồn lắm..."

Cứ như một câu chuyện 'câu nước mắt' vậy.

Mặt khác, cô ấy có vẻ không tức giận gì với Rikka.

Có vẻ như Rikka bằng cách nào đó đã đến nơi được vừa đúng giờ. Mặc dù tôi là người duy nhất bị măng, nhưng tôi không than phiền vì đã làm vật hi sinh, vì Rikka đã không phải bị mắng.

Sau đó.

Sau sự việc đó, Amaniji-senpai không tìm đến chúng tôi lần nữa. Vì chúng tôi chưa kết thúc cuộc nói chuyện, nên chúng tôi đã chuẩn bị cho việc chị ấy đến gặp chúng tôi ngay, nhưng chúng tôi không hề nghe tới chị ấy từ lúc đó. Bởi vì không có gì đảm bảo rằng Amaniji-senpai sẽ đến gặp chúng tôi lần nữa, nên chúng tôi quyết định về nhà.

Đó là lý do tại sao, trong ngày nghỉ một nửa của trường (một thuật ngữ chết chóc), tôi hộ tống Rikka về nhà trước như thường lệ trước khi về nhà mình, dưới cái nắng gắt. Trên đường về, chúng tôi nói nhiều chuyện về vấn đề lễ hội văn hóa, nhưng chúng tôi không đi đến được kết luận nào và do đó vấn đề bị hoãn lại.

Và rồi, ở nhà.

Sau khi ăn trưa một mình xong, tôi về phòng mình. Vì trời quá nóng nên tôi bật điều hòa lên và, bởi gì không có việc gì để làm, tôi lăn vòng quanh giường mình trong khi suy nghĩ lại về những gì đã xảy ra sáng nay.

…...

...Đó thực sự là cuộc khủng hoảng lớn nhất đời tôi.

Tôi là tên khốn đã bắt senpai của hắn quỳ lạy trước mặt hắn trước cổng trường... mặc dù đó không phải là chuyện đã xảy ra. Dù sao đi nữa, tôi hy vọng sẽ không có tin đồn về chuyện đó ngày mai.

Ugh, tôi rất lo lắng...

Nói về lo lắng, không phải còn vấn đề lễ hội văn hóa nữa sao? Điều đó cũng làm tôi nghĩ đến lúc mà Amaniji-senpai nhờ chúng tôi tham gia vào vở diễn.

Đó là cơ hội cuối cùng của chị ấy - đó là điều chị ấy nói.

Tôi không biết chị ấy ở trong hoàn cảnh nào, nhưng tôi có thể nói điều đó thực sự làm phiền chị ấy. Trong khi chị ấy đã quỳ trước mặt tôi nhiều lần, vẫn không thể nào đoán được tình huống của chị ấy từ cách chị ấy nài nỉ tôi.

Nói cho cùng thì điều đó cũng dễ hiểu thôi - đó là những suy nghĩ của tôi sau khi nhớ lại chuyện đó.

Nếu có điều gì đó tôi có thể làm để giúp chị ấy, tôi sẽ sẵn sàng làm. Tuy nhiên, vai trò của Rikka trong lớp tôi là một vấn đề lớn. Vì Rikka là một trong những vũ công chính của lớp chúng tôi, tôi không chắc cô ấy có thời gian để luyện tập cho một vở kịch cùng với bài nhảy. Tuy nhiên, Rikka cũng đã tự nói rằng "Tớ đã có thể biễn diễn được điệu nhảy ấy rồi". Hơn nữa, cô ấy nói nếu tôi không tham gia vở kịch thì cô ấy cũng không.

Điều đó có nghĩa là... nó đang trở thành vấn đề của tôi...?

Sáng nay, senpai đó không hề hứng thú với tôi chút nào. Đúng hơn là, nếu phải nói, thì chị ấy đối xử với tôi hơi bị lạnh lùng. Kể cả nếu tôi có tham gia vào vở kịch thì có vẻ như cô ấy cũng sẽ từ chối sự giúp đỡ của tôi, nói điều gì đó tương tự như là 'Chị không cần bình thường-chan'. Hơn nữa, kể cả trước đó, tôi nghi ngờ rằng tôi còn có thể làm điều gì đó như là diễn kịch.

…...

...Điều đó không đúng.

Trong khi có vẻ hơi kiêu ngạo khi nói thế này, nhưng tôi có thể có khả năng diễn.

Nói thật với các bạn, tôi đã từng mắc bệnh chuunibyou. Khi tôi còn bị bệnh, mọi thứ cứ như một vở diễn, và tôi đã tạo ra và diễn vai của tôi người không phải là tôi, 'Chúa Tể Hắc Hỏa'. Tôi đã hét lên những câu xấu hổ mà không cảm thấy ngượng chút nào. Sự thiếu xấu hổ này không chỉ giới hạn lại ở việc nói năng - tôi cả giả vở làm những việc bất khả thi.

Có vẻ như quá khứ đã giúp tôi trở nên mạnh mẽ.

Nhưng, chà, đấy vẫn là một quá khứ đáng xấu hổ.

"Ồ, có vẻ như thực sự là Onii-chan đã về nhà! Hôm nay anh về sớm ~! Mừng anh về, và em đã về rồi ạ!"

"Hm? Ồ, em về rồi. Anh về sớm vì hôm nay là lễ khai giảng."

Trong khi tôi đang từ từ suy tư về những gì xảy ra sáng nay, có vẻ như trước khi tôi biết, Yumeha, con gái thứ hai của gia đình Togashi và em gái của tôi, đã về nhà từ trường mẫu giáo.

Tôi rời khỏi giường để xem giờ. Có vẻ như tôi đã nằm trên giường hơn một tiếng liền... wow.

Chuyển sự chú ý của tôi sang Yumeha, có vẻ như con bé đến phòng tôi ngay sau khi về nhà, vì con bé còn chưa thay đồ xong. Con bé vẫn đang mặc đồ thể dục, có vẻ để dễ hoạt động hơn.

Tại sao đến phòng anh lại là điều đầu tiên mà em làm?

"Này! Onii-chan, nghe này, nghe này! Vừa rồi em vừa thấy một người tuyệt vời lắm! Cực kỳ tuyệt luôn! Tóc người ta tuyệt đến mức như thể họ có phép thuật vậy!"

"… Phép thuật?"

Có vẻ như Yumeha đang dần dần bị ảnh hưởng bởi Rikka... Hoặc có thể là bởi tôi, tôi cũng không chắc.

Còn nữa, tóc ư...?

"Em chắc hẳn là chị ấy biết Rikka! Chị ấy có thể còn biến hình được như Rikka! Biến hình như PreCure[note9188] ý!"

"Khoan đã, từ lúc nào mà Rikka có thể biến hình như PreCure?"

"Chị ấy không làm thế à? Thế còn biến hình như Ojamajo[note9189] thì sao?"

Tôi nghĩ những đứa ở tuổi Yumeha không biết Ojamajo Doremi là gì. Có lẽ đã có đợt chiếu lại.

"Chà, thế nào cũng được! Thế thôi! Bây giờ, Yumeha sẽ đi chơi một lúc!"

"Ờ, ok. Cẩn thận nhé."

"Kay!"

Và với nụ cười trên mặt, Yumeha nhảy ra khỏi phòng tôi.

Chà, luôn đầy năng lượng như mọi khi, tôi thật sự tự hỏi con bé di truyền từ ai vì con bé đã lớn lên thành một đứa bé ngọt ngào như thế. Cả bố và mẹ tôi đều, chà, ngớ ngẩn bẩm sinh.

Dù thế nào thì - một người tuyệt vời, hả.

Lạ thật, tôi tự hỏi vì sao tôi có linh cảm rất xấu này. Có cảm giác linh cảm xấu này đang mách bảo 'Yumeha có thể bị thương'. Tôi không có khả năng phát hiện ra những linh cảm xấu, nhưng tôi sẽ kiểm tra con bé cho an toàn. Tôi sẽ hỏi Yumeha xem con bé đi đâu chơi ngay khi đứng dậy.

Cốc cốc cốc cốc.

Có một âm thanh không rõ ràng phát ra từ cửa kính của phòng tôi.

Và nếu bạn quay lại.

Ở đó có một người tuyệt vời. Hay bạn có thể nói, ở đó có một người nguy hiểm.

"Không không không không không không không"

Một người tuyệt vời và nguy hiểm - Amaniji-senpai đang ở đó.

Quan sát chị ấy, chị ấy vẫn đang mặc đồng phục. Cũng khá lâu kể từ khi lễ khai giảng kết thúc, nhưng có vẻ như Amaniji-senpai đến thẳng nhà tôi thay vì đi về nhà.

Quan trọng hơn, tại sao chị ấy lại ở đây... đúng hơn thì!

Chị đang làm gì trên ban công nhà người khác vậy!

Nhân tiện, nhà Togashi là một căn nhà hai tầng thông thường. Và phòng tôi ở trên tầng hai.

Thật tuyệt vời, và thật nguy hiểm.

Thật không thể tin nổi! Sau chị lên được ban công của tầng hai!

Chị ta không bình thường!

Khi Amaniji-senpai thấy tôi, chị ấy thay đổi vẻ ngây thơ thành nụ cười táo bạo giống như sáng nay. Chị ấy nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt của chị ấy có vẻ như đang muốn tôi cho chị ấy vào.

Không, nhưng mà...

Tuy vậy, tôi không thể để mặc chị ấy được, nên tôi không còn cách nào khác đành phải mở cửa kính ra.

Trời vẫn còn nóng, và một cơn gió khô mùa hè thổi vào phòng. Cùng lúc đó, Amaniji-senpai cởi giày ra và vào phòng tôi. Rồi, nhìn lên tôi với vẻ mặt vui vẻ, cùng một nụ cười ngọt ngào:

"Xin phép vào nhà! Hehehe, thật lạ khi gặp nhau ở một nơi như thế này!"

...Quá lạ theo quá nhiều cách!

Tôi đang chuẩn bị mở miệng trả đũa như mọi khi, nhưng cuối cùng tôi lại ngăn mình lại. Đối đáp với senpai này, rõ ràng như những gì xảy ra sáng nay, chỉ là chệch hướng cuộc nói chuyện. Tôi không có thói quen tự ngăn mình nói như thế này.

Hơn nữa, trong khi Amaniji-senpai có nói là chị ấy sẵn sàng làm mọi thứ cho vở diễn bí ẩn của chị ấy, tôi đã nghĩ chị ấy không muốn 'bình thường'.

...Nhưng chị ấy đã xâm phạm vào phòng tôi.

"Umm, tại sao chị lại ở đây?"

"Eh bởi vì đi vào bằng cửa trước thì bình thường quá."

"Đó không phải là điều mà em đang hỏi!"

Cuối cùng, tôi vãn phải đáp trả lại.

Nghiêm trang kính chào tinh thần nghiêm túc của tôi! Không, tôi vừa làm gì thế này!

Ý tôi là, tôi không ngờ mình lại phải trả đũa lại ngay trong nhà của mình!

"Ah, nhà chị ở tầng ba, nhưng vì chị bị báo cảnh sát nhiều lần rồi, nên chị đã phải kiềm chế lại. Xin lỗi, và chị không phiền nếu em nói xấu rằng chị đáng thương thế nào khi phải khuất phục trước chính quyền đâu."

"Làm ơn đừng trả lời như thể chị đọc được suy nghĩ của em!... Vậy, sao chị lên được đây...?"

"Bằng nỗ lực? Và có khá nhiều chỗ để chân, nên chị đã làm được."

"…..."

Tôi đi đến ban công để kiểm tra lời nói của chị.

Hmm.

Quả thật, nếu chị ấy biết dùng chân bám vào ống nước, thì chuyện đó là khả thi. Nhưng đó không phải là phương pháp mà bạn thường nghĩ đến. Tôi nên nói thế nào nhỉ - điều này làm tôi lo lắng về khía cạnh an ninh. Một cô gái bình thường như thế này có thể - khoan, một cô gái leo lên ống nước của một ngôi nhà là không bình thường.

Hmm?

Phải, bạn thường sẽ không trèo lên ống nước... Nhất là ở giữa ban ngày thế này. Con người khác thường này đang khiến tôi mất đi nhận thức thông thường của mình.

Chuyện này quá bất thường đến nỗi khá phiền phức nêu phải cằn nhằn về việc đột nhập của chị ấy. Tôi đã bối rối một lúc về cách tôi nên báo cáo chuyện này với chính quyền - ý tôi là công an -, nhưng tôi sẽ bỏ qua sự việc này. Tôi đoán bạn có thể nói một sự cố như thế này gây sốc đến mức không thể mô tả được.

Tuy nhiên, con người này... tại sao tôi cảm thấy chị ta đang nhìn tôi với một nụ cười từ nãy đến giờ... thạt đáng sợ...

"Quan trọng hơn, làm sao chị biết nhà em ở đâu?"

"Chị tìm thấy trên Facebook!"

"Em còn chưa đăng thông tin đấy lên mạng, chị đang thực sự làm em sợ đấy!"

Tôi không bao giờ đăng thông tin các nhân lên mạng đơn giản thế.

"Ahaha, có vẻ như em không nhận ra là chị đang nói đùa!"

"Không... Em biết chị đang nói đùa..."

"Hơn nữa, chị không thích sử dụng những thứ như Facebook vì ai cũng dùng nó. Ý chị là, chị vẫn đang tìm bạn viết thư ở góc bạn đọc của tạp chí."

"Sao những người như chị vẫn còn sống sót nhỉ!"

"Chà, bật mí nhé - hãy cố gắng hết sức để tìm những thứ như vậy ở trường thì em sẽ tìm thấy thôi. Kể cả không dùng thứ như Facebook, lấy được thông tin cá nhân khá là dễ dàng!"

"Và điều đó thật sự là đáng sợ... nhưng nếu thế không phải tốt hơn nếu chị tìm nhà của Rikka sao...?"

"Tất nhiên, đó là điều đầu tiên chị tìm. Tuy nhiên, địa chỉ hiện tại của em ấy có vẻ khác so với địa chỉ chị tìm thấy ở trường."

Amaniji-senpai trông có vẻ bối rối khi trả lời.

Tôi cũng khá khó hiểu vì thông tin đó. Tính đến tình huống hiện tại của Rikka, điều đó không hợp lý chút nào... Chà, nghĩ quá nhiều về chuyện đó bây giờ không có ích gì cả.

Ngay bây giờ, tôi cần phải tìm ra cách để đối phó với senpai này.

"Vậy, chị đang làm gì ở nhà em thế...?"

"Vì chị thấy thú vị."

Vì thấy thú vị.

"Vậy ư... Um, vì phòng của em chẳng có gì và cũng có thể coi là sạch sẽ, chị cứ ngồi thoải mái nhé."

Chấp nhận là không có cách nào khác, tôi quay trở lại phòng từ ban công, đóng cửa kính sau khi mời Amaniji-senpai ngồi xuống. Tuy nhiên, Amaniji-senpai chưa ngồi; chị ấy nhìn quanh phòng tôi như thể đang đánh giá nó, và sau một cái gật đầu chị nhìn tôi với vẻ mặt có vẻ như là thất vọng.

"Hmm, thật không may phòng của em có vẻ bình thường?"

"Vậy chị đang chờ đợi kiểu căn phòng như thế nào...?"

"Xem nào, một căn phòng của con trai thì sẽ, chị tưởng tượng rằng nó sẽ là một căn phòng phản ánh những gì mà em bị ảnh hưởng. Nó sẽ được trang trí bởi những thứ như tượng rồng vàng và những áp phích mập mờ. Tuy nhiên, căn phòng này sạch sẽ một cách bất thường đến mức nó trở bên đáng ngờ."

'Đây là một căn phòng ẩn chứa một bí mật bất thường', chị nhẹ nhàng bổ sung.

...Chị ấy có con mắt nhạy bén đấy. Căn phòng này thực sự ẩn chứa một bí mật bất thường.

Ngoài Rikka ra thì không ai đến phòng tôi cả, nhưng để mọi người không nghi ngờ thì tôi vẫn sắp xếp mọi thứ gọn gàng.

Tôi không chắc Amaniji-senpai có thích những nơi chật hẹp không, nhưng trong khoảng thời gian khi sự mong đợi của chị bị phủ nhận, chị đến và ngồi xuống ở góc phòng tôi. Ý tôi là, quả tôi đã mời chị ngồi, nên đó không phải là vấn đề.

"Nhân tiện, Amaniji-senpai, vì chị mà em bị muộn hôm nay..."

"À, xin lỗi! Nếu họ lại nói chuyện đó với em thì em có thể đổ lỗi cho chị. Hãy nói là có một sự cố kỳ lạ với một senpai kỳ cục."

"Eh... chị cũng tự biết à?"

Tôi cạn lời rồi. Senpai này qua thật quá khác thường.

"Chà, thế nào cũng được, đừng lo về - senpai, cuối cùng là chị đi đâu vậy? Hơn nữa, về chuyện đó, không phải trốn học là xấu sao?"

"Thô lỗ quá. Chị không trốn học, chị chỉ đơn giản là đi vào từ phía sau và lắng nghe buổi lễ từ sau cánh gà thôi. Chà, chị cũng bị muộn vậy."

"…..."

Chị ấy nghiêm túc à.

Đó chắc chắn không phải là việc làm bình thường... chà, nếu tôi quá quan tâm đến những gì senpai này làm, thì chỉ làm tôi mệt mỏi hơn thôi...

"Err... về lý do chị ở đây - có phải là về yêu cầu sáng nay không?"

"'Sai!' Là điều chị muốn nói, nhưng em đúng rồi. Như mọi khi hãy tha lỗi cho chị. Chị thật tệ hại, phải không... thực sự, chị thực sự xin lỗi."

Không phải chị đang xin lỗi hơi nhiều à? Con người này, chị thực sự là người như thế nào...

"Chà, đừng có quá để tâm đến những thứ kỳ lạ như thế... Vì nhiều lý do mà cuộc trò chuyện này có vẻ như sẽ kéo dài, nên em sẽ mang trà ra..."

"Oh? Dùng chiêu bỏ rơi à! Bỏ rơi đối tác ở lại phòng như thể điều đó là bình thường, đó chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể làm! Không tồi đâu! Suy nghĩ của chị về em đã tốt hơn rồi đấy! Cứ thoải mái mà bỏ mặc chị nhé!"

"Nhưng đấy hoàn toàn không phải ý của em!? Chị thực sự có ấn tượng rằng đây là một nơi kỳ cục; có vẻ như em không thể để một người như chị ở trong góc..."

"Phải đấy, nên hãy để chị ngồi ở giữa!"

...Đó là câu hỏi dẫn dụ à?

Có cảm giác như màn trao đổi phi thường vừa rồi đã hoàn toàn được tính toán. Dường như việc ngồi ở trong góc và liên tục mớm lời vào mồm tôi tất cả để dụ tôi nói 'Em không thể để một người như chị ở trong góc...'

Tôi không thể biết ý nghĩa của việc đó là gì, hay chính xác hơn, ý định của chị ấy là gì, nhưng vừa rồi có phải là thao túng hành động không? Wow, tôi ấn tượng đấy.

Nhưng vẫn rất mệt mỏi.

"Chà... um, em sẽ bỏ mặc chị ở đây, nên hãy đợi em một chút nhé."

"Đừng lo. Chị sẽ chăm chị ngồi đợi ở giữa."

"Haa... cảm ơn vì đã chờ." Tôi nói thế khi rời khỏi phòng.

Hmm, tôi chắc hẳn chị ấy sẽ không phá hoại căn phòng của tôi, nên sẽ không sao nếu tôi đi ra ngoài phòng khách pha ít trà. Tôi vào bếp và lấy ra hai chiếc chén khỏi tủ chén. Tôi cũng lấy thêm một ít bánh gạo từ tủ chén và trà lúa mạch từ tủ lạnh, trước khi về thẳng phòng.

Khoảnh khắc tôi về đến phòng -

"...Chị đến đây để làm cái quái gì thế hả!?"

- Tôi hét lên.

Như chị ấy đã nói, Amaniji-senpai đang ngồi im đợi tôi ở giữa phòng trong tư thế seiza[note9190] . Chị đã ngồi đợi tôi, nhưng quần áo của chị - chị đã bằng cách nào đó thay đồng phục ra. Bây giờ có vẻ như chị đang mặc một bộ đồ một mảnh Gachapin[note9191] .

"Heh heh heh, chị đến để giành lấy em, như một con quái vật!!!"

"…......"

Tôi sẽ hoàn toàn bơ đi nụ cười cực kỳ mãn nguyện của Amaniji-senpai. Ngồi mặt đối mặt, tôi nhẹ nhàng đặt trà và bánh gạo tôi đã chuẩn bị xuống trước mặt chị ấy.

"Um... trà đây. Mời chị."

"Oof, vậy em lại tiếp tục chơi trò bỏ mặc nữa à. Em muốn chị hùa vào đúng không?"

Má của Amaniji-senpai hơi đỏ lên, và tay chị ấy vặn vẹo trước ngực. Tôi thấy vui vì cảm giác như tôi đã có một chiến thắng nho nhỏ.

"Mặc dù chị chỉ thay đồ nhanh cho việc này... có lẽ sẽ tốt hơn nếu chỉ cởi ra. Hmm..."

"K-khoan đã... bên dưới, bên dưới là đồng phục của chị, đúng không?"

"Hiển nhiên! Là đồ lót rồi!"

"Đồ lót!? Làm ơn đừng cởi! Phải, vẻ ngoài đấy, cực kỳ nguy hiểm và không phù hợp ở đây!"

"Ah, thật ư? Tốt lắm. Phải, đúng rồi, khỏa thân cho nhà em thì khá là bình thường đúng không!"

Tôi đang định nói là điều đó không bình thường, nhưng nếu tôi thực sự nói rõ ra thì tôi sẽ gặp rắc rối, nên tôi nuốt những lời đó vào trước khi chúng kịp rời miệng tôi.

Thật là nguy hiểm.

"Ah, phải rồi. Chị đã nghĩ rằng sẽ không tốt nếu mà bình thường-chan quay lại trong khi chị vẫn đang thay đồ, nên chị đã mượn tủ quần áo của em một lúc. Đó là một báo cáo muộn màng, xin lỗi."

"Không tốt à... chà, cũng đúng là chị sẽ không muốn bị nhìn thấy khi đang thay đồ dở. Em cũng không phiền lắm nên không sao đâu."

"Sai rồi, chị không vấn đề gì nếu bị nhìn thấy đang thay đồ. Chỉ là, điều đó hơi bị bình thường, đúng không? Ý chị là, đấy là tình huống thường thấy trong manga."

"Cái tình huống như thế không tồn tại trong thế giới này!"

TÌnh huống kiểu gì thế. Tôi chưa từng trải nghiệm nó bao giờ.

"Hahaha, nhưng quan trọng hơn! Chị đã hứng thú với bình thường-chan hơn một chút rồi đó."

"H-hả?"

"Chà, bộ đồ con gái toàn phần của em ở một cấp độ hoàn toàn khác đấy! Nó không bình thường chút nào! Kể cả chị cũng phải bất ngờ đấy!"

"Gaaaaaaaaaaah!"

Đó, đó là...

Mặc dù Rikka đã tốn nhiều công sức để tôi nhận đồ biến hình cô gái phép thuật đó, vì tôi không biết là gia đình tôi sẽ nói gì nếu họ phát hiện ra, nên tôi đã giấu kín nó ở trong tủ quần áo.

Điều này... còn nguy hiểm hơn lúc mà Rikka tìm thấy cuốn vở bóng tối của tôi.

Đây là một thể loại mới rồi - bị phát hiện là một tên giả gái! Điều đó không còn bình thường dạng như việc tìm được cuốn vở bóng tối nữa!

Ugh...

"Ahaha, đừng có tỏ vẻ khổ sở thế. Đừng lo, nếu em mặc bộ này vào ngay bây giờ thì chị sẽ không nói cho ai cả!"

"Điều đó là vô điều kiện à?"

Tôi ngay lập tức rời vào cái bẫy ngọt ngào đó.

Không phải, thực ra - đây là một chiến thuật của tôi, nhanh chóng phản công trước khi bị đe dọa. Sẽ là vấn đề lớn nếu tin đồn về việc tôi giả gái bị lan truyền. Đó là điều tôi đang tự thuyết phục mình...!

"Phải phải, tin chị đi! Bởi vì chị muốn có một mối quan hệ đặc biệt với em khi mà chúng ta chia sẽ những bí mật như thế này!"

"Làm ơn đừng có nói theo kiểu như vậy! Hơn nữa, em không có thói quen giả gái, được không...?"

Trong khi giải thích như vậy, tôi rón rén đi tới trước tủ quần áo để giải phóng kho tàng bị ẩn giấu - err, ý tôi là, bồ đồ biến hình cô gái phép thuật. Bởi vì đó là món quà quý giá từ Rikka, nên tôi phải thật nhẹ nhàng và cẩn thận với nó.

"Đây được gọi là, à, có 'một ham muốn đặc biệt', bình thường-chan! Một ham muốn đặc biệt, chị thích cụm từ này đấy!"

"Không phải đấy là một điều mà bọn biến thái hay nói sao!?"

"Sao? Em nghĩ chị là một kẻ biến thái à?"

"Đừng có cố thắng!"

Con người này, chị ta nghĩ tự hạ nhục bản thân là vui à!? Đó chắc chắn là một loại ham muốn đặc biệt!

"À, có vẻ như bình thường-chan thì bình thường, và không có ham muốn đặc biệt như là bị nhìn thấy khi đang thay đồ à? Xin lỗi xin lỗi, chị không nhận ra, chị sẽ quay lưng lại nên em hãy thay đồ đi!"

"Eh? Chị không ra khỏi phòng à?"

"Chị thích nghe tiếng quần áo sột soạt khi ai đó đang thay đồ."

"Cái ham muốn đặc biệt của chị!"

Có vẻ lờ đi lời nói của tôi, Amaniji-senpai đang ở giữa phòng tôi và quay lưng về phía tôi. Chị ấy rời đi - có vẻ như điều đó sẽ không xảy ra. Tuy nhiên, thay đồ ngay sau lưng một cô gái... gah.

Tuy nhiên, tình huống này, thật lạ lùng. Không phải những lời của Amaniji-senpai không kỳ lạ, nhưng không phải tình huống này thông thường là theo hướng ngược lại sao? Chà, cũng không phải là tình huống ngược lại là bình thường.

Nhưng, có vẻ như, hôm nay sẽ không 'bình thường' một chút nào.

Và, trong khi đang nguyền rủa sự thật đó trong lòng, tôi vứt đi sự lưỡng lự và nhanh chóng thay đồ. Mặc vào bộ đồ cô gái phép thuật mà tôi bây giờ đã quen thuộc.

"...Um, chị quay lại được rồi."

"Yeah, âm thanh sột soạt của quần áo em thật tuyệt!"

Quay lại, Amaniji-senpai nhìn về phía tôi. Một đứa con trai cosplay thành một cô gái pháp thuật đang đối mặt với một cô gái đang mặc một bồ đồ một mảnh kiểu quái vật - đó quả thật là một khung cảnh siêu thực.

"Ahaha! Tốt lắm, tốt lắm! Sự bất thường rất hợp với chúng ta đấy!"

"Chị không định nói là sự bình thường phù hợp với em à!?"

"Chà, ý chị là, chị muốn đùa chút thôi nhưng em đã thực sự làm thế thật! Chấp nhận đi - bình thường-chan không bình thường đâu! Ấn tượng của chị về em đã nhanh chóng tăng lên rồi!"

"Đấy là đùa thôi à!?"

Hơn nữa, ấn tượng của chị ấy về tôi đang tăng lên nhanh chóng. Tôi không hạnh phúc lắm về chuyện đó...

"Hmm. Chị có lỗi vì chị tìm thấy nó và mở nó ra mà không được phép. Nhưng, việc chị hành động tự do khiến mọi thứ tiến triển theo hướng thật thú vị, nên chị hoàn toàn hài lòng! Bây giờ thì, hãy nói về câu chuyện sáng nay nhé, Yuu-chan!"

"Chị hơi bị tự nhiên quá rồi đấy!"

"Hehe, Yuu-chan. Tốt thật, gọi em là Yuu-chan cảm thấy còn đặc biệt hơn là gọi bình thường-chan. Vì thế, từ giờ trở đi chị sẽ gọi em là Yuu-chan!"

"…..."

Có vẻ như biệt danh của tôi đã lên cấp rồi.

Cùng với vẻ ngoài hiện tại của tôi, và một cái tên như thế, tôi không biết liệu tôi đã cải thiện tình hình và đang cảm thấy hạnh phúc hay tình hình này đang khiến tôi thấy buồn. Ý tôi là, thật lòng mà nói, bị gọi là Yuu-chan khiến tôi cảm động một cách không ngờ tới vì tôi chưa từng có biệt danh nào dễ thương như thế. Những biệt danh thông thường của tôi là những biệt danh như là 'Anh hùng' hoặc 'Geruzoni'…

Tất cả những biệt danh thông thường của tôi đều kỳ cục... không nên nói với Amaniji-senpai về chúng.

"Bây giờ thì."

Amaniji-senpai tiếp tục với một nụ cười.

"Về câu chuyện sáng nay - thế? Tà Nhãn Rikka-chan nói gì?"

"Không có gì - đặc biệt là khi chúng ta đã dừng lại ở ngay giữa câu chuyện."

"Thật à."

Amaniji-senpai không có vẻ lo lắng chút nào.

Tôi có hơi bối rối, vì chị ấy có vẻ hoàn toàn khác sáng nay, khi mà chị ấy cực kỳ mãnh liệt với yêu cầu của mình. Senpai đã từ bỏ yêu cầu ấy - tình hình đó chắc hẳn không đúng, nhưng kể cả như vây thì tôi cũng không nghĩ rằng có thể có cách giải thích nào khác.

Mặc dù tôi chỉ mới làm quen với Amaniji-senpai hôm nay nhưng đến giờ, tôi không thể không nghĩ răng chị ấy thực sự là một con người bất bình thường.

"Có lẽ không còn cách nào khác: chị sẽ quỳ trước mặt Yuu-chan lần nữa vào ngày mai."

"Đừng!"

Như dự đoán, Amaniji-senpai nghiêng đầu phản ứng lại câu trả lời của tôi. Nhìn cô ấy nghiêng khuôn mặt thoải mái của mình một cách tò mò khiến tôi an tâm. Mặc dù tôi chưa quen chị ấy lâu cho lắm, nhưng thật lạ là phản ứng khó xảy ra như vậy lại cảm thấy rất giống Amaniji-senpai...

"Thật à? Nhưng chi đang quyết tâm quỳ trước mặt em mỗi ngày."

"Sự quyết tâm như thế sẽ khiến chị lung lay chứ!"

Đó là một quyết tâm tệ hại. Nó quá M[note9192] .

"Hiểu rồi; nếu Yuu-chan đã nói như thế, thì không thể làm gì được. Chị sẽ nói là việc quỳ lạy quá bình thường và không còn thú vị nữa, và không làm thế nữa."

"Chị nghĩ điều đó thú vị à..."

Nó chỉ thú vị nếu chị nói nó thú vị... một người như vậy không bình thường chút nào.

"Vậy thì, hãy cho chị biết em muốn chị làm gì cho em! Chị sẽ làm bất cứ thứ gì!"

"Chị vẫn chưa thay đổi ý định à...?"

"Không phải thế! Vì chị mượn bạn gái yêu quý của Yuu-chan nên chị phải làm những gì có thể để đền bù cho em!"

"...Ồ, vậy thì, trong lúc này chị có thể bình thường được không?"

"Xin lỗi, không thể được!"

"Thái độ của chị thay đổi nhanh quá đấy!"

"Còn điều gì nữa không? Miễn sao là nó không bình thường thì chị sẽ làm bất cứ điều gì!"

"...Không... không có điều gì cả..."

"Không thể nào!? Quá bất thường! Không có điều gì sao?"

"Bất kỳ điều gì... hả?"

"Phải, bất kỳ điều gì! Không phải nam sinh cao trung thường nói những điều như 'Yahoo, bất kỳ điều gì! Tuy vậy, bây giờ hãy bắt đầu bằng việc nướng bánh naan[note9193] ' khi chuyện đó xảy ra sao?"

"Chị hãy xin lỗi toàn bộ nam sinh cao trung khắp thế giới đi!"

Khỉ thật, có vẻ như đó là một thằng con trai có trí thông minh thấp. Hắn ta không thuộc loại bình thường.

"Chị hiểu, chị hiểu. Yuu-chan cũng khá đặc biệt! Chà, dù sao thì, em không cần phải nghĩ ra thứ gì đó ngay lập tức. Khi nào một ý tưởng lạ nảy ra trong đầu em thì em có thể nói với chị. Tuy nhiên đừng nghĩ sai khi chị nói chị sẽ không làm những thứ bình thường - nó phải là một thứ gì đó chị làm được, chỉ là không phải thứ mà người khác hay làm."

Amaniji-senpai nói tất cả điều nó một lúc, mà không có chút do dự nào trong giọng của chị.

Chị ấy thực sự không do dự chút nào.

"Và, bởi vì chị sẵn sàng làm mọi thứ cho Yuu-chan, chị cũng muốn Yuu-chan tham gia vào vở kịch luôn!"

"Tham gia vào vở kịch...?"

Ahhh... Tôi hiểu rồi. Giành lấy tôi.

Tôi đã quên mất những lời đó bởi vì lúc đó tôi hoàn toàn làm ngơ chị ấy, nhưng có vẻ như đó là ý định ban đầu của Amaniji-senpai khi đến nhà tôi. Theo cách hiểu đó thì cuộc nói chuyện đã diễn ra hoàn toàn trơn tru. Sau cùng thì, Rikka cũng đã nói sẽ không tham gia vở kịch nếu tôi không tham gia cùng.

"Umm... em không muốn à?"

"Không hẳn là em không muốn, nhưng... Amaniji-senpai, không phải chị chỉ muốn mời mỗi Rikka tham gia vở kịch thôi sao?"

"Nói thật, đó là kế hoạch ban đầu của chị. Giành được em chỉ là để có được Tà Nhãn Rikka-chan, nhưng... nhưng bây giờ, chị thực sự muốn Yuu-chan tham gia nữa! Yuu-chan khác thường hơn chị tưởng tượng đấy! Thế mới là bạn trai của Tà Nhãn Rikka-chan chứ! Em trông rất tuyệt trong quần áo con gái đấy!"

"Ugh...!"

Tôi không thể nói gì để phản ứng lại điều đó. Mặt tôi chuyển sang đỏ hoàn toàn, và tôi không biết phải làm gì.

"Ahaha, có vẻ như khen em nhiều quá sẽ khiến em xấu hổ về việc bị xấu hổ nhỉ!"

"Sai rồi, mà em cảm thấy chẳng phải chị khen em gì cả!?"

"Em lại xấu hổ nữa rồi! Phải, không nghi ngờ gì nữa, chị nhất định muốn Yuu-chan tham gia cùng!"

"...Um, mặc dù nói điều này thì hơi muộn, nhưng không phải sẽ tốt hơn nếu hỏi những người như bạn của chị thay vì Rikka và em-"

"Không, điều đó là không thể."

Amaniji-senpai nói với tôi, với 'không thể' được nói bằng tông giọng đều đều.

Tôi không có ý nói điều gì đó như là 'sẽ tốt hơn nếu hỏi bạn của chị'. Tôi thấy hối hận vì nói những thứ khó chịu như vậy, nhưng Amaniji-senpai không có vẻ gì khó chịu cả. Vẻ mặt chị ấy vẫn như trước - không, vẻ mặt chị ấy còn tươi tắn hơn trước.

"Em thấy đấy, là vì tính ích kỷ của chị. Vì chị là thành viên 'Câu lạc bộ Kỳ kịch'. Nếu chị phải làm điều gì đó với người khác, chị sẽ thích làm với những người khác thường hơn. Đó là lý do phải là Tà Nhãn Rikka-chan và Yuu-chan mới được!"

Và như thế, vừa nói vừa cười, chị chuyển sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên-

"Ha... nhưng nghiêm túc ý, sao lại là Rikka? Không có vẻ gì là hai người đã từng nói chuyện với nhau trước đây, và nói rằng em ấy nói chuyện kỳ cục chỉ dựa vào mỗi ngoại hình thì..."

Tôi cũng đã tò mò về chuyện này một lúc rồi. Tôi nghĩ tôi đã tò mò từ khi Amaniji-senpai nói 'phải là Rikka'. Mặc dù chị cũng đã nói, trong sự việc sáng nay, rằng chị chọn Rikka dựa trên bề ngoài độc đáo của cô ấy, tuy vậy điều đó vẫn không nhất thiết là lý do phải bám lấy Rikka.

"...Yuu-chan, Tà Nhãn Rikka-chan – em nghĩ gì về Rikka-chan?"

"Eh?"

"Và, không phải từ góc nhìn là một người bạn trai - chị đang hỏi em thấy Tà Nhãn Rikka-chan như thế nào."

"...Err, umm, cô ấy hơi đặc biệt-"

"Phải, đúng thế!" Amaniji-senpai nói khi chỉ vào tôi. Và mỉm cười.

"Phải, bất kỳ ai thấy em ấy sẽ nghĩ rằng em ấy cực kỳ khác thường. Chị dùng nguyên tắc kinh nghiệm, 'không làm chuyện bình thường', để biết rằng em ấy không bình thường."

"…..."

"Ồ, xin lỗi. Chị không có ý nói thế theo ý tiêu cực. Đúng hơn là, ý chị là đấy là một lời khen tốt. Và đó chính là lý do tại sao chị muốn gần gũi hơn với Tà Nhãn Rikka-chan. Chị cũng có những động cơ đằng sau nữa."

"...Em nhất định không giao Rikka cho chị đâu."

"Aha, AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!"

"Ugh... chị cười nhiều quá đấy..."

"Ahaha, không, ah, xin lỗi xin lỗi. Hehe, tuy vậy, Yuu-chan nói điều đó thật dễ thương. Thông thường em không nói điều đó với một người phụ nữa có động cơ đằng sau, nó quá lạ lùng!"

...Hmm, bây giờ chị nhắc đến thì điều đó quả thật đúng. Nhưng công bằng mà nói, đã có nhiều người quyến rũ ở xung quanh tôi gần đây. Kết quả là, tôi đã có thể vô thức phản ứng hơi nhạy cảm.

"Chà, đó là lý do sẽ không được nếu không phải là Tà Nhãn Rikka-chan. Theo nghĩa đó, nếu em hiểu ý chị, chị khá vui về việc không may mắn."

"Phải, em có thể lờ mờ hiểu được điều Amaniji-senpai muốn nói."

Hẳn là, Rikka có hơi 'khác thường'. Ngay từ đầu, tôi cũng đã bị quyến rũ bởi kiểu không khí đó. Cô ấy khác những người khác - đó là, cô ấy là bệnh nhân chuunibyou.

"Nói không may mắn, ý chị là không có những người thú vị xung quanh chị. Ý chị là, đó là lý do câu lạc bộ của chị có quá ít thành viên."

"...Vậy à?"

Chà, nếu có người muốn tham gia cùng câu lạc bộ với Amaniji-senpai, người đó chắc hẳn khá là cá tính. Tôi tự hỏi liệu người như thế có tồn tại không, nhưng rồi tôi nhớ rằng tôi đã được kể là còn có một thành viên nữa. Tôi khá quan tâm xem họ là dạng người như thế nào.

Tuy nhiên, tôi chắc hẳn người ấy cũng tương tự như Amaniji-senpai.

"Vậy, tính sao? Hai em có thể cùng tham gia được không?"

"...Hmm."

Tôi không có lý do để từ chối. Tuy nhiên, tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.

Dù sao thì, ngay trước mặt tôi là một người đang gặp rắc rối, và nếu tôi có thể giúp được - và tôi nghĩ khả năng tồi tàn của tôi chắc cũng đủ giúp - thì tôi nên giúp. Tuy nhiên, nếu tôi giúp Amaniji-senpai, thì Rikka cũng nhiều khả năng sẽ đến giúp. Sau cùng, Rikka đã nói một điều như vậy sáng nay. Tuy thế, vẫn còn vấn đề công việc của Rikka ở lễ hội văn hóa cần phải xem xét.

Tôi thấy hơi sớm để có thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.

"Um, em không vấn đề gì với việc giúp chị - nhưng Rikka thì có thể có, chị phiền không nếu em bàn lại với cô ấy về chuyện này?"

"Thật à? Em sẽ giúp à!?"

"Chà, em vẫn chưa quyết định... em sẽ có thể trả lời, nhưng..."

"Yeah! Thế là được rồi, cảm ơn em! Yuu-chan, em cứu mạng chị đấy! Vậy thì mai hãy đến phòng câu lạc bộ nhé!"

Cực kỳ cảm động, Amaniji-senpai dùng cả hai tay bắt lấy tay phải của tôi, và nắm chặt nó. Tôi có thể nói rằng chị ấy chắc hẳn đang không cảm thấy một cảm xúc vui mừng 'bình thường', nhưng vì chị ấy rất hanh phúc nên có vẻ một phần sự hạnh phúc ấy đã truyền sang cho tôi.

Khuôn mặt tôi cũng tự động mở một nụ cười.

"Vẫn còn hơi sớm để nói, nhưng lúc này thì có vẻ vở kịch sẽ diễn ra rồi. Thật lòng mà nói, chị thực sự muốn có thêm một người nữa cho vở kịch, nhưng chà. Chắc là không làm thế nào được."

"Một người nữa?"

"Phải, vi nó vốn là một vở kịch gồm năm người. Tuy nhiên, mặc dù sẽ hơi khó, nhưng vẫn có thể diễn được với ba người. Đó là lý do, ít nhất chị cần ba diễn viên."

Một người nữa hả?

Một người thú vị nữa - một người khác thường nữa.

Mặc dù Amaniji-senpai nghĩa rằng không còn ai sẽ đủ tiêu chuẩn thú vị, nhưng có một người xuất hiện trong đầu tôi mà chắc chắn chị ấy sẽ hài lòng. Còn có cảm giác là tôi còn nghe được giọng của cô ấy đang cười 'nyahahahahaha'.

Dù sao, có vẻ như Amaniji-senpai chưa phát hiện ra cô ấy. Nếu có, chị ấy nhất định đã tiếp cận cô ấy rồi. Cô ấy có phong thái còn áp đảo hơn cả Rikka nữa.

"Um, nếu chúng ta đang tìm thêm một người nữa để giúp - em biết một người mà chị có thể thấy thú vị... chị muốn em hỏi thử không?"

"Eh, thật sao? Còn một người nữa? Sự quan sát của chị đã thiếu sót à?"

"Phải, đó là một người vừa mới chuyển đến gần đây, nhưng em chắc rằng đó là người chị sẽ thấy thú vị. Em không chắc người đó có sẵn sàng giúp không, nhưng nếu Amaniji-senpai không từ chối thì em sẽ nói với họ về chuyện đó."

Ngực tôi hơn ưỡn ra khi tôi tự tin trả lời.

Đồng ý với điều tôi nói, Amaniji-senpai gật đầu mãnh liệt, tỏ vẻ an tâm.

"Hmm. Nếu đó là người mà Yuu-chan giới thiệu thì họ chắc sẽ tuyệt lắm! Tuy nhiên, nếu họ không đạt đủ tiêu chuẩn của chị khi gặp mặt thì chị sẽ từ chối ngay. Như thế ổn chứ?"

"Phải, thế cũng được. Em chắc chắn người đó đạt đủ tiêu chuẩn của chị."

"Nhân tiện, người đó là con gái à?"

"Eh? À phải, người đó là con gái."

"…..."

Lại im lặng một lần nữa. Bỗng nhiên, không khí trở nên căng thẳng. Tôi đã nói gì tồi tệ à...?

Trong khi tôi đang cảm thấy mất tinh thần vì không khí như vậy, Amaniji-senpai nói với tôi một điều với vẻ mặt đùa giỡn.

Như thể điều đó thực sự hài hước để đùa giỡn.

Một thứ đáng để trêu đùa.

"Không phải hai đứa đã hẹn hò được một thời gian rồi sao? Có một cô gái nữa xuất hiện, điều này khiến tim chị đập mạnh đấy. Một ham muốn đặc biệt? Chị không đúng sao? Phần lớn các cặp đôi có khẳ năng cao sẽ chia tay sau khoảng ba đến sáu tháng đấy!"