Buổi tối hôm đó, tôi đã ngủ rất sâu.
15
Radio đột nhiên phát ra âm thanh rõ ràng hơn: “... Thông báo, thông báo... XX thị, XX lộ đã thành lập nhiều trung tâm cứu trợ... Thông báo, thông báo... Địa điểm ở…
... Một số khu vực điện lực và thông tin đang từng bước được khôi phục...
... Hãy tin vào sự kiên cường của cuộc sống, giữ vững hy vọng, chúng tôi sẽ không bỏ cuộc!
... Thông báo, thông báo... Đội cứu hộ đã triển khai hành động toàn diện. Xin hãy để lại thông tin ở nơi dễ nhận biết để tiện cho đội cứu hộ tìm thấy!”
Tôi và vợ lắng nghe đi lặp lại đoạn phát thanh này, nước mắt không kìm được mà tuôn trào.
Chúng tôi ôm nhau khóc nức nở.
Cuối cùng, ngày này cũng đến.
Cuối cùng, chúng tôi đã đợi được cứu trợ.
Tôi dùng than đá để viết lên mặt đất trống trải bên ngoài một dòng chữ lớn: SOS.
Rồi không lâu sau, đội cứu hộ tìm đến.
Chúng tôi được các chiến sĩ đưa lên xe bọc thép: “Bây giờ các bạn đã an toàn!”
Trên xe, tôi nhìn thấy rất nhiều dân làng, gương mặt họ đầy niềm vui vì sống sót sau thảm họa.
Một hành trình rùng rợn đến “Trung tâm cứu trợ”
Xe bọc thép lăn bánh, đưa chúng tôi đến điểm cứu trợ. Trên đường đi qua nội thành, khung cảnh xung quanh khiến lòng tôi lạnh buốt hơn cả thời tiết ngoài kia.
Hai bên đường, những con phố từng sầm uất giờ bị tuyết dày phủ kín, các cửa hàng và tòa nhà chìm trong vẻ hoang tàn.
Cửa sổ vỡ toang, mảnh kính vỡ đung đưa trong gió, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Những khung thép trơ trọi, những bức tường đổ nát đứng trơ giữa phong tuyết, trông vừa thê lương, vừa đáng sợ.
Trên mặt đường, tuyết phủ dày, chỉ còn lộ ra lác đác những thân người bị đông cứng.
Những khuôn mặt méo mó, ánh mắt trống rỗng kể lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước khi chết.
Bên trong các ngôi nhà, một số người bị đông cứng ngay khi đang ngồi trên ghế sô pha, cúi rạp trong góc nhà hay gục trên sàn.
Ánh mắt họ tràn ngập sợ hãi và bất lực khiến người ta không nỡ nhìn lâu.
Vợ tôi cố gắng che đôi mắt của con để bảo vệ tâm hồn thơ ngây của chúng khỏi cảnh tượng tàn khốc này.
Cô ấy rúc vào lòng tôi, cơ thể run rẩy, cố tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Tôi ôm chặt cô ấy thì thầm bên tai: “Đừng sợ, chúng ta vẫn còn sống. Cả nhà mình vẫn còn bên nhau.”
Trong "Trung tâm cứu trợ"
Khi chúng tôi bước vào trung tâm cứu trợ dưới lòng đất, một luồng hơi ấm dễ chịu và ánh sáng đèn chói lòa khiến tôi tạm thời quên đi thế giới lạnh lẽo ngoài kia.
Cả gia đình thở phào nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, một tiếng hét xé toạc bầu không khí, phá tan sự yên tĩnh.
Ngay sau đó, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, lúc sáng lúc tối khiến mọi người trong trung tâm bắt đầu hoảng loạn.