Nhưng cô cũng biết lúc này không thể vội vã, chỉ có thể kiên nhẫn, tiếp tục dò xét.
"Nghe mẹ tôi nói, hôn ước của chị và Đoàn Lâm Chu đã bị hủy? Tôi cũng biết anh ta là một tên điên, tôi khuyên chị vẫn nên tránh xa anh ta ra, nếu không cẩn thận sẽ lại giống tôi..."
Câu nói còn chưa nói xong, Tống Yểu Yểu đã tức giận cắt lời cô.
"Im miệng lại cho tôi! Tôi và Lâm Chu quen nhau hai mươi năm rồi, chuyện giữa chúng tôi không đến lượt người ngoài như cô can thiệp! Nếu cô không thích anh ta thì làm ơn hãy tránh xa anh ta đi, đừng có làm phiền anh ta nữa!"
Những lời này đúng là đã đánh trúng tim đen của Hướng Vân Lộc, cô vội giả vờ tỏ ra lo lắng.
"Tôi cũng muốn đi nhưng bây giờ anh ta đang quay lại lấy hộ chiếu của tôi, lấy được rồi sẽ đưa tôi rời khỏi Anh Quốc, cô có thể giúp tôi được không? Giúp tôi liên lạc với vị hôn phu của tôi, tôi cam đoan chỉ cần hôm nay có thể rời đi, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Đoàn Lâm Chu nữa!"
Ngoài cửa lại rơi vào im lặng.
Lần này, Hướng Vân Lộc cũng không gấp gáp nữa, bởi vì cô biết rằng, chắc chắn Tống Yểu Yểu sẽ đồng ý.
Và đúng như dự đoán, vài phút sau, âm thanh từ ngoài cửa vang lên.
"Cho tôi số điện thoại."
25.
Ba giờ sau, Đoàn Lâm Chu trở lại, mở cửa ra.
Nhìn thấy Hướng Vân Lộc ngoan ngoãn ngồi trong góc, anh ta rất hài lòng, đưa nước và đồ ăn đã mua trên đường cho cô.
"Lộc Lộc, ăn chút gì đó đi, anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay bây giờ."
Hướng Vân Lộc cúi đầu nhìn túi đồ, không có bất kỳ hành động nào.
Cô đợi cho đến khi kiên nhẫn của Đoàn Lâm Chu sắp hết, mới vươn tay lấy một chai nước ra.
Cả ngày chưa ăn gì nên cô chẳng mở nổi nắp chai, đành phải đưa nước cho người trước mặt.
Hành động này của cô làm Đoàn Lâm Chu rất mừng.
Cuối cùng anh ta cũng nở nụ cười, mở nắp chai nước giúp cô, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng điệu đầy vui vẻ.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Lộc Lộc, chúng ta mới là cặp trời sinh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh, chuyện của bố mẹ anh sẽ tìm cách giải quyết."
Hướng Vân Lộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
"Được."
Mọi nỗi đau và sự ức chế trong suốt hơn một tháng qua của Đoàn Lâm Chu đều tan biến trong một chữ này.