Về phần Xán Xán, hôn lễ này quả là quá đột ngột, đột ngột đến đơn giản, cứ như một giấc mộng. Khi hai người tay trong tay cùng nhau bước ra, hai bên lối đi đã rất đông họ hàng bạn bè mọi người đều ríu rít nở nụ cười chúc phúc.

- Xán Xán! – Nhan Như Ngọc mặc áo dân tộc đỏ chóe xông đến, áo lụa đỏ thêu hoa mẫu đơn xanh, hoa nở rực rỡ cực kỳ bắt mắt.

Nhan Như Ngọc xông tới trước mặt cô, lập tức vỗ vai bạn đánh bộp:

- Xán xản, cậu quá chểnh mảng đấy!

Cú vỗ này quá mạnh khiến Xán Xán suýt ói ra máu:

- Như Ngọc, cậu làm gì thế?

- Khai thực ra, chiêu này cậu thực hiện lúc nào vậy? Cậu cứ lo tớ không tìm được bạn trai, kết quả tớ phải chịu cậu còi to cho vượt rồi…

- Hứ! – Xán Xán vội vã bịt miệng bạn – Đừng để bố mẹ nghe thấy.

Có sao đâu! – Nhan Như Ngọc vô tư lự nhún vai – Dù sao cũng trả lại sự trong trắng cho cậu rồi.

Trả lại sự trong trắng?

Vừa nghe thấy từ này, Xán Xán đã hốt hoảng, không kìm nổi quay đầu nhìn Triệu Noãn Noãn. Anh đang nhìn cô cười mỉm trong lòng ấm áp vô cùng, ngọt ngào khôn xiế.t

- Úi chà, lại còn lén đánh mắt cho nhau nữa! – Nhan Như Ngọc đứng bên cạnh chọc ngoáy.

Xán Xán má ửng hổng:

- Nói gì cơ… – Bỗng cô ý thức được điều gì, ngẩng đầu nhìn Nhan Như Ngọc – Như Ngọc, hôm nay cậu tới làm gì?

Tới làm gì? Nhan Như Ngọc sững sờ:

- Cậu không biết à? Tớ đến làm phù dâu cho cậu đấy!

Phù dâu!

- Thế phù rể là… – Tim Xán Xán chợt nảy lên một linh cảm không lành.

- Phù rể hả? – Nhan Như Ngọc e lệ cúi đầu, nhìn Xán Xán chớp chớp mắt. Chẳng phải là… anh thân yêu của nhà tớ..

Trong vô số mối lo, Xán Xán chầm chậm đưa mắt nhìn vê’ phía không xa…

Quả nhiên, Dương Tiếu lẫm liệt đứng đó, trang phục thời Đường màu đỏ chóe rồng phượng giao nhau, tóc chải dầu bóng mượt cảm giác chói lóa mắt, nhẹ đưa mắt, anh nhoẻn nụ cười phong tình với mọi người.

Ôi trời… Xán Xán thấy toàn thân vỡ vụn.

- Sao anh để anh ấy làm phù rể? – Xán Xán đứng ở cửa, nhân lúc vắng khách cằn nhằn với Triệu Noãn Noãn.

Triệu Noãn Noãn có vẻ bị làm khó:

- Mọi việc đột ngột quá, anh cũng nhất thời không tìm được ai.

- Không tìm được ai cũng không tìm tới anh ấy chứ? – Cứ nhớ lại khúc ca hoành tá tráng hôm nọ, tim Xán Xán lại thấy thấp thỏm.

- Thế biết làm sao?

- Làm sao cái gì? – Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời thì thầm của hai người.

- Anh… anh Cao Vũ? – Xán Xán quay lại, kinh ngạc nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến mối quan hệ giữa anh và Triệu Noãn Noãn, chợt thấy lúng túng. Việc đời biến đổi, hôm trước họ còn là một đôi, đến nay cô lại trở thành vợ mới của Triệu Noãn Noãn. Việc này… cô có phải là… kẻ thứ ba không?

- Sao thế? Không hoan nghênh anh tới à? – Cao Vũ nhướn mày cười, ánh mắt dịu dàng hướng về phía cô.

- Sao ạ? – Cô vội vàng mở miệng – Em cứ nghĩ là… Anh sẽ không tới chứ…

- Yên tâm! – Cao Vũ nói rồi, đột nhiên nghiêng mình tới gần cô, ghé vào tai cô nói khẽ – Tiền rượu lần trước vẫn ghi nợ đấy, anh dù gì cũng phải đòi chứ!

- Ha ha… – Xán Xán cười gượng, trong bụng rủa thẩm, quả nhiên bọn tư bản nhớ dai thật!

- Xán Xán! – Đang cười ha ha, chợt vang lên một giọng nói khác rất quen.

Không đợi Xán Xán đáp, Triệu Noãn Noãn tiến lên một bước, che trước mặt cô, cảnh giác nhìn Lạc Thiếu Tuấn:

- Anh tới đây làm gì?

Lạc Thiếu Tuấn bị hỏi như vậy hóa lúng túng:

- Anh đừng hiểu nhầm, tôi…

- Anh ấy là tôi đưa tới đây! – Cao Vũ đột nhiên cất lời, đến bên Lạc Thiếu Tuấn, đưa tay choàng lấy cổ anh.

Anh, bọn anh…- Xán Xán miệng chữ o mắt chữ A, hai người họ kết thành đôi từ khi nào thế? Quá… Quá kinh dị!

” Sao nào? Hai người thì lấy nhau, không cho tôi dẫn theo người thân tới sao? – Nói rồi, Cao Vũ đưa mắt nhìn Thiêú Tuấn đầy ấm áp, Lạc Thiếu Tuấn vốn lạnh lùng cũng đỏ bừng mặt!!!

Xán Xán! Nhan Như Ngọc đứng bên cạnh bị kích động

Bang hoàng hết cả người. Cậu đúng là chân nhân không lộ chân tướng. Không chỉ lấy lại được sự trong trắng, mà lại còn bôi bẩn cả sự trong trắng khác nữa! Quá tài! Quá tuyệt!

Ặc… Cớ sao điều này lại liên quan tới cô?

* * *

6 giờ 18 phút, hôn lễ chính thức bắt đ

ầu, cô dâu chú rể tiến vào hội trường.

Xán Xán níu tay Triệu Noãn Noãn, mỗi bước đều rất thận trọng.

Người chủ hôn theo lệ nói mấy câu mào đầu, sau đó đến đoạn cô dâu chú rể mở lời.

Tại đây trước hết tôi phải cảm tạ người phụ nữ quan trọng nhất đối với sinh mạng tôi. – Triệu Noãn Noãn nói rồi âu yếm nhìn Xán Xán. – Không có người ấy, tôi không thể đứng đây, tôi muốn nói với người ấy một tiếng…

Xán Xán xúc động dâng trào, trông chờ anh nói nốt phần sau.

- Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ!

Wa wa wa, Xán Xán cảm thấy rắc rắc rắc

Khi anh nói về mẹ anh, sao anh cứ nhìn em? Phí cả cảm xúc!

- Tiếp theo đây, tôi xin cảm tạ một người phụ nữ khác quan trọng trong đời tôi.

Xán Xán vội lấy hết tinh thần, lần này chắc là đến lượt cô?

Triệu Noãn Noãn dịu dàng nhìn thêm lần nữa:

- Không có người ấy, hôm nay tôi không thể đứng ở đây, vì thế tôi xin nói với người ấy một lời…

Cảm động! Cảm động!

- Mẹ vợ ơi, con cảm ơn mẹ!

Sau nữa, tôi xin cảm ơn bố tôi, là người đã nuôi dưỡng tôi nên người…

Tiếp nữa, Triệu Noãn Noãn kể ra một lô xích xông tên, nghe mà Xán Xán quay cuồng muốn ngủ, mãi vẫn chưa đến lượt cô.

Trong không khí hồi hộp, cuối cùng cô cũng thành công trong việc xuất thần. Không biết bao lâu sau, bỗng dưng…

- Xán Xán? Xán Xán!

- Dạ? – Xán Xán định thần – Gì vậy?

Triệu Noan Noãn mặt sa sầm, anh chuẩn bị lời trình bày mất bao nhiêu lâu, cô không nghe thấy gì thì phải? Trong lòng thấy có chút giận dỗi:

- Anh vừa nói gì, em nghe thấy không?

- Ặc… hình như có nghe thấy…

Triệu Noãn Noãn mặt trầm lắng:

- Tô Xán Xán, Anh! Yêu! Em!

Nói xong, không đợi cô định thần, anh ôm ngang lưng cô trước mặt mọi người anh hôn cô luôn. Nụ hôn này như vũ bão không để cho cô có chút khe hở nào mà thở, trong tiếng hô kinh ngạc kèm theo xuýt xoa tặc lưỡi của quan khách, vẫn hôn đủ năm phút.

Hôn xong, Triệu Noãn Noãn từ tốn buông cô ra, ghé vào tai cô nói:

- Bây giờ đã nghe thấy chưa?

- Nghe… nghe thấy rồi… – Xán Xán đờ đẫn gật đầu.

Đừng nói là bây giờ, cả đời này muốn quên cũng không quên được!

Nụ hôn kiểu Pháp khiến chân tay tê dại, đầu óc choáng váng, khi đến lượt cô dâu mở lời, Xán Xán đứng tại lễ đài, không nói nổi một câu.

Bây giờ xin mời cô dâu có vài lời với mọi người! Chủ hôn nhắc thêm lần nữa.

Tôi…Xán Xán mắt nhìn ngơ ngác ra phía trước. Tôi…tôi hi vọng mọi người có thể ăn no uống say, nhất định đừng để thừa thức ăn đồ uống…

Sau vài giây trâm lắng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.

Phải lắm! Lễ cưới mà, phải ăn no uống say, phải ăn bằng sạch cỗ cưới chứ!

Với sự khích lệ của cô dâu, dạ dày của quan khách vô cùng hào hứng, món này tiếp đĩa kia, chai này tiếp chai khác, không khí nóng hôi hổi.

Em uống ít thôi. – Triệu Noãn Noãn đứng bên cạnh nhắc cô. Lát nữa còn việc quan trọng phải làm đấy.

Việc quan trọng? Xán Xán mơ hồ nhìn anh:

- Việc gì?

- Thì là… – Anh dẩu môi. – Em đợi lát nữa thì biết.

Đáng ghét, không nói thì thôi! Xán lẩm bẩm một câu nâng ly rượu, lại mời rượu ai đó

- Đợi đã! – Triệu Noãn Noãn ngăn cô – Anh, anh uống giúp cô ấy nhé?

- Được! Chỉ thấy một bóng người đỏ lựng vút qua, đón ly rượu từ tay Xán Xán uống một hơi cạn sạch, rồi không quên cầm ly rượu óng ánh. – Cục cưng bé nhỏ thân yêu, em xem anh lợi hại chưa!

- Anh thân yêu, anh thật quá lợi hại! Em ngưỡng mộ anh quá cơ!

- Nào, chúng mình cùng uống giúp họ đi!

- Được! Hôm nay hãy xem hai chúng mình đây!

Mọi người:

Điều không ngờ tới là nửa giờ sau.

- Em gái ngồi đầu thuyền, anh giai đi trên bến, ân ân ái ái quyến luyến tơ vương dăng dăng…

- Em gái nhỏ tôi ngồi đầu thuyền, anh giai anh đây đi trên bên, mối tình chúng mình, tình yêu chúng mình, quyến luyến dăng dăng tơ vương vương tơ…

Lần này khúc hát Bài ca hảo hán đã trở thành Tình yêu quyếên luyến, và đôi nam nữ hợp xướng kia có tiến bộ! Trong tiếng ca kinh hồn, lễ cưới rầm rĩ kết thúc, tiễn hết quan khách, lại hò hét dỗ dành để đôi tình nhân Nhan Như Ngọc chịu ra về, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

* * *

Giờ phút này, trong gian phòng yên tĩnh chỉ có Tô Xán Xán và Triệu Noãn Noãn.

- Anh Noãn Noãn, anh… Lúc nãy anh bảo còn có việc gì quan trọng phải làm? – Tuy phần lớn rượu đã được Nhan Như Ngọc và anh thân yêu của cô ấy đỡ hộ, nhung người như Xán Xán vốn không có chút tửu lượng nào cũng đã say.

- Em lại đây, anh nói cho em biết. – Triệu Noãn Noãn vẫy vẫy tay.

- Ừ… – Cô ậm ừ, chuếnh choáng bước tới, chân loạng choạng khiến đầu chúi về trước.

Cẩn thận nào! Triệu Noãn Noãn vội tiến lên một bước ôm lấy cô, thân thể mèm oặt ngả vào lòng anh,toàn thân anh bỗng nhiên nóng ran. – Em vẫn ổn chứ?

Không sao…Xán Xán lắc đầu, trông có vẻ ảo não. Có việc gì quan trọng anh nói đi…

Triệu Noãn Noãn đã tính, trước là Xán Xán không uống được rượu, giờ cô thế này…chợt anh thấy đau lòng. Cô mới ốm dậy mà phải chịu mệt thế này. Trong cơ thể có một luồng khí nóng lan tỏa khắp nơi, anh phải gắng nén xuống:

- Không có gì, hôm nay em mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.

Nghỉ? Từ này in lại trong trí óc Xán Xán, bỗng nhiên cô mở to mắt:

- Làm sao phải nghỉ? Em còn chưa động phòng mà!

- Xán Xán, em nói gì?

Động phòng, em muốn động phòng! – Xán Xán nắm chặt hai tay, vẻ kiên quyết không lùi. Người uống rượu say là như thế, một khi có hơi ruợu, ngăn cũng không nổi.

Tối nay giờ là lúc hơi rượu bốc mạnh nhất. Triệu Noãn Noãn vừa mừng vừa lo:

- Em nói thật chứ?

- Thật! Em muốn động phòng. Xán Xán nói rồi tự cởi quần áo mình.

Cơi hồi lâu mà không cởi nổi.

Thôi vậy. Cô giận dữ phun ra một tiếng, nhào tới kéo quần áo của Triệu Noãn Noãn.

Quần áo nam giới dễ cởi hơn, không lâu sau bộ âu phục và áo sơ-mi của anh đã bị cô vứt sang một bên, sau đó hai móng vuốt lại sờ xoạng, sờ đến cạp quần. Triệu Noãn Noãn bấít động, mặc cho cô hoành hành trên người mình, một hồi sau, anh không chịu nổi:

- Em đang làm gì thế?

- Cởi… cởi không ra… – Xán Xán mặt mày thê thảm ngẩng đầu lên, Triệu Noãn Noãn cúi nhìn, khóa quần của anh và khóa váy của cô mắc vào nhau, kéo không ra.

- Ngốc chết được! – Anh không kìm được, ra tay giúp cô.

Nhưng khóa càng kéo càng chặt, giằng co hồi lâu, cuối cùng chịu bó tay.

- Thôi, cắt đi! – Triệu Noãn Noãn nói.

- Đừng! Đắt lắm đấy! – Say rượu vẫn không quên tiết kiệm, cô đúng là vợ hiền mẹ đảm!

- Cắt đi!

- Đừng!

- Cắt đi!

- Đừng cắt!

Giằng giữ một hồi, veston rời ra khỏi khóa. Triệu Noãn Noãn mừng lắm:

- Được rồi, bắt đầu nào!

- Đừng, em mắc… – Hơi rượu trong người Xán Xán đang dần hả đi, đầu cô lăn lóc trên giường, thở phì phò đi vào giấc ngủ.

Đêm yên tĩnh vang lên tiếng quát giận dữ.

- Tô! Xán! Xán! Em đáng chết!

Sau đó…

Các bạn hỏi tôi sau đó thế nào?

Sau đó mọi người tự nghĩ đi!

Nhưng tôi bảo với mọi người một việc, trên đời này, xu hướng giới tính thì có ít, nhưng tình yêu thì có vô số khả năng. Cứ hối hả đi tìm, rốt cuộc quay đầu lại… cô ấy chính là người vừa vặn với bạn nhất.

******************** THE END ********************