Khi Kỷ Phồn Âm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, trên giường chỉ có một mình cô.
Cô đưa tay lấy chiếc điện thoại đang sạc pin trên tủ đầu giường, nhưng mới chỉ khẽ vươn tay thôi mà đã khiến cho toàn bộ cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức vô cùng.
Kỷ Phồn Âm cầm được một nửa liền để xuống, sau đó trở lại dáng vẻ cá ướp muối nằm trên giường lâm vào trầm tư.
... Đây chính là thực lực vốn có của người trẻ tuổi hay sao?
Rõ ràng ban đầu còn học hỏi từ cô, nhưng sau một tiếng đã đảo khách thành chủ.
Trong tưởng tượng của cô, nó vốn không phải như vậy!
Kỷ Phồn Âm nằm hồi lâu mới có thể gian nan đứng dậy, lê cái dép lê chậm rãi đi vào trong phòng tắm, kéo chiếc áo thun dài lên để lộ hơn nửa người của mình trước gương, sau đó quay người nhìn vào phần lưng, rồi yên lặng buông áo xuống.
Hôm nay phải ăn một bữa thật ngon để bồi bổ thân thể, cô vừa đánh răng vừa nghĩ như vậy.
Bên ngoài phòng đã có thể ngửi được mùi thơm mơ hồ, hiển nhiên là Trần Vân Thịnh đang nấu cơm, tuy là đói nhưng Kỷ Phồn Âm vẫn đánh răng rửa mặt khá là ung dung.
―― bởi thực sự cũng không gấp được, đây chính là di chứng của việc vận động quá mức đó.
Rửa mặt xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm, Kỷ Phồn Âm có liếc nhìn cái tủ đầu giường, trông thấy trên tủ đầu giường có một cái hộp nhỏ thần bí còn nằm ở nơi đó, vừa cảm thấy tò mò vừa tức giận, tiến lên cầm hộp nhỏ lên rồi lắc lắc.
Động tĩnh bên trong nghe có vẻ trống không, mấy giây sau chỉ có một tờ giấy lẻ loi trơ trọi rơi ra.
Kỷ Phồn Âm: "..."
Cô trở tay nhìn số lượng bên ngoài hộp giấy có ghi rõ, năm gói*. (*bao cao su đó ạ )
Nghĩ đến cái hộp này còn là cô nửa đường dừng xe lại bảo Trần Vân Thịnh đi mua, Kỷ Phồn Âm càng thấy thêm đau lưng.
Đến cả áo khoác cô cũng lười mặc, ỷ vào việc trong nhà có hệ thống sưởi ấm, cô trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp, liếc mắt thấy Trần Vân Thịnh đang ở bên trong chuyên tâm nấu cơm, động tác thành thạo lại đẹp mắt, thao tác nhìn rất điêu luyện thanh thoát, không hề giống như tình trạng cơ bắp đau nhức của cô.
Kỷ Phồn Âm lại một lần nữa lâm vào trầm tư.
Là bởi vì Trần Vân Thịnh còn trẻ, cho nên khả năng khôi phục mới nhanh như vậy sao?
Kỷ Phồn Âm không thể hiểu được, dứt khoát tiến lên, lên tiếng chào hỏi Trần Vân Thịnh: "Chào buổi sáng."
Trần Vân Thịnh nghe tiếng bèn quay đầu lại, lập tức nở một nụ cười: "Hơn hai giờ chiều rồi."
Kỷ Phồn Âm lơ đễnh bước lên phía trước, nhéo nhéo cánh tay Trần Vân Thịnh.
Người trẻ tuổi ngơ ngác buông lỏng cơ bắp ra cho cô bóp.
Kỷ Phồn Âm lại bóp eo của cậu, bóp xong liền dùng hai tay kéo áo trên người cậu lên.
Trần Vân Thịnh: "! ! !"
Trông thấy vết xước và vết răng trên người cậu thanh niên vẫn còn, Kỷ Phồn Âm mới hài lòng một chút.
Có lẽ là vì cậu ta còn trẻ, có tương đối nhiều adrenalin nên thân thể không cảm thấy mệt nhọc mà thôi.
Cô buông cái áo xuống, thuận tay vuốt lên vạt áo, làm như không có việc gì: "Lúc nào có thể ăn cơm?"
"Có vài món ăn đã làm xong, để ở trong nồi giữ nhiệt rồi, " Trần Vân Thịnh cố gắng trấn định, "Đảo qua cơm là có thể ăn."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy sức lực toàn thân mình đã bị rút sạch, chỉ còn sức mà dựa đầu vào lưng Trần Vân Thịnh nói: "Tay mệt rồi, không nhấc lên nổi."
Trần Vân Thịnh nhỏ giọng biện giải cho mình: "Lần nào em cũng hỏi là chị có đồng ý không mới tiếp tục làm mà."
Kỷ Phồn Âm: "..." Là vì sự quật cường của tôi hại tôi thôi, được chưa?
Có lẽ là bởi vì hiếm khi nào nhìn thấy Kỷ Phồn Âm không còn mạnh miệng như vậy, Trần Vân Thịnh phì cười, cậu trở tay nhấc Kỷ Phồn Âm đang bám trên người mình lên cõng trên lưng: "Vậy lần sau, em sẽ hỏi chị nhiều lần lại để xác nhận."
Kỷ Phồn Âm như một con cá ướp muối không xương rũ cánh tay xuống bờ vai của Trần Vân Thịnh, lười nhác so đo với cậu thanh niên.
Chí ít thì sau đó Trần Vân Thịnh cũng phục vụ cô rất tốt.
Tắm rửa cho cô, thay giặt giường, giặt quần áo, còn làm cơm.
. . . chờ một chút.
Rốt cuộc là cô ngủ quá lâu, hay là Trần Vân Thịnh ngủ quá ít?
Kỷ Phồn Âm chậm rãi ăn cơm, quyết định sẽ bắt đầu tập thể dục trở lại.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Vân Thịnh chủ động thu dọn bàn ăn, Kỷ Phồn Âm giúp cậu cầm hai cái bát và đũa mang ý nghĩa tượng trưng cùng cậu đi vào phòng bếp.
Cô vốn yêu thích nấu nướng, căn phòng bếp không những to lớn khủng khiếp mà còn chứa đầy đủ những dụng cụ làm bếp mà gần như không ai có thể nghĩ tới, chưa kể đến còn có một cái máy rửa bát, là loại có đầy đủ chức năng nhất.
Khi Trần Vân Thịnh đặt từng cái nồi, bát, đĩa vào bên trong máy rửa bát, Kỷ Phồn Âm liền dùng ngữ khí giống như nói chuyện phiếm để hỏi: "Vậy bây giờ có thể nói được chưa? Sau khi chị rời đi, thế giới kia đã xảy ra chuyện gì."
Động tác Trần Vân Thịnh dừng lại một chút, sau đó mới hỏi: "Chị muốn biết chuyện gì?"
“Nói về 'Kỷ Phồn Âm' kia trước đi đi, " Kỷ Phồn Âm bắt đầu hỏi từ người mà cô lo ngại nhất, "Cô ấy thế nào?"
Đến tận lúc trước khi đi, Kỷ Phồn Âm cũng không xác định được "Kỷ Phồn Âm" có còn ở đó hay không, chỉ sau khi được nhìn thấy hình ảnh cô ấy ở trong khe hẹp giao thoa giữa hai thế giới cô mới có được sự chắc chắn.
"Kỷ Phồn Âm" vẫn còn đó, cho nên di chúc coi như là vô dụng, nhưng mà đường lui mà cô để lại chắc là có thể phát huy được tác dụng.
"Nhà khoa học cấp bảo vật quốc gia, " Trần Vân Thịnh dùng ngữ khí khâm phục nói, "Tên của cô ấy còn xuất hiện trên sách giáo khoa, thỉnh thoảng em có nói chuyện với cô ấy về chị."
Lúc bắt đầu cậu nói nghe có vẻ khá ấp úng, nhưng sau đó thì đã trôi chảy hơn rất nhiều, nói liên tục hết chuyện này đến chuyện khác.
"Cô ấy và Trình Lâm đã trở thành bạn tốt; Chương Ngưng thì vẫn như trước, vẫn hô mưa gọi gió không chịu thua thiệt; Lệ Minh Nguyệt thay thế vị trí trước đây của Lệ Tiêu Hành; còn có Kỷ Hân Hân, vẫn luôn ở trong viện dưỡng lão. Em đi thăm cô ta một lần rồi, dường như đại đa số thời gian đều không phân rõ ảo giác và hiện thực; cuộc sống sau này của Kỷ tiên sinh và Kỷ phu nhân cũng không quá lý tưởng, bọn họ từng tố cáo Kỷ Phồn Âm muốn đòi mấy trăm triệu, nhưng toà án đã bác bỏ thỉnh cầu..."
Kỷ Phồn Âm ở bên cạnh lắng nghe, đột nhiên buồn cười nhận ra được gần như từ đầu tới cuối Trần Vân Thịnh chỉ đang nói chuyện về nữ, ngoại trừ cha Kỷ bất ngờ được nhắc đến ra thì không nhắc đến bất kỳ một người đàn ông nào cả.
Cô không cắt ngang, liên tiếp gật đầu chờ Trần Vân Thịnh ngừng lại, ý đồ xấu hỏi: "Còn có nữa mà?"
"Còn có ai nữa?" Trần Vân Thịnh ra vẻ trấn định hỏi, còn giả vờ nghiêm túc nghiên cứu máy rửa bát.
Kỷ Phồn Âm ngồi xổm bên cạnh Trần Vân Thịnh, ôm đầu gối nhìn cậu: "Hạ Thâm á."
Trần Vân Thịnh ngậm miệng không xoay mặt: "Vẫn làm về mảng điện ảnh, thành tựu rất cao."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy thú vị, tiếp tục hỏi: "Bạch Trú thì sao?"
"Kế thừa sự nghiệp trong nhà, con riêng của cha cậu ta muốn tranh với cậu ta, nhưng thất bại rất nhanh." Trần Vân Thịnh nói rất nhanh, "Lệ Tiêu Hành thì vẫn ở nước ngoài nằm viện an dưỡng, em không có chú ý đến; Tống Thì Ngộ thì đã qua đời, nguyên nhân là do bệnh tim... . Còn có ai mà em chưa nói đến nữa?"
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Còn có một người."
"Ai?"
"Trần Vân Thịnh." Kỷ Phồn Âm vươn tay ra nhấn hai ba lần điều chỉnh xong chương trình máy rửa bát, rồi kéo tay Trần Vân Thịnh xuống, "Còn có chuyện của Trần Vân Thịnh là chưa nói đến. Từ chỗ ông chủ thực tập và đồng nghiệp của em chị có nghe được một chút, nhưng chị vẫn muốn được nghe phiên bản của chính em."
"..."
"Em nói Tống Thì Ngộ đã qua đời?" Kỷ Phồn Âm nhu hòa nắm chặt mấy ngón tay của Trần Vân Thịnh, "Rốt cuộc em đã đi lúc nào mà biết nhiều chuyện như vậy?"
Biểu cảm trên mặt Trần Vân Thịnh ngay lập tức có vẻ hoảng hốt, chỉ trong phút chốc đã lộ ra một câu "Hỏng bét, nói lộ ra chuyện" rồi.
Kỷ Phồn Âm mở năm ngón tay của Trần Vân Thịnh ra, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, không tự chủ được nâng tay của cậu lên so sánh độ lớn nhỏ với mình.
Khi hai bàn tay đặt sát cạnh nhau so sánh, lập tức có thể nhìn ra mấy ngón tay thuộc về đàn ông quả thực lớn hơn một vòng so với tay cô.
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nhìn một hồi, ngón tay khẽ nhúc nhích rồi trực tiếp nhét vào giữa kẽ tay Trần Vân Thịnh cầm thật chặt, như không có việc gì thúc giục cậu: "Nói đi, sao lại ngẩn người?"