“Khi nhắc đến Noboribetsu! Trang trại gấu~♪”

Dưới cơn gió trời thu lướt qua, cô bé lớp dưới của trường tiểu học đang ngân nga tiếng hát tràn đầy năng lượng.

Tay trong tay bước đi, cô bé nở nụ cười trên môi cùng với tôi đang kề bên cạnh.

“Nãy cô bé nào đấy vừa mới giàn giụa nước mắt vì bị lạc nhỉ, ơ sao giờ tâm trạng lại khá lên trông thấy rồi hửm.”

“Em k-không có~khóc.”

Mặc dù cô bé phủ nhận, nhưng thực tế là bị lạc khỏi bố và mẹ trong chuyến đi du lịch cùng gia đình nên nãy lủi thủi khóc một mình tại khu suối nước nóng đây.

Dĩ nhiên là tôi không thể nhắm mắt làm ngơ khi tình cờ bước ngang qua rồi, vậy nên tự thân đã cùng với cô bé đi tìm bố mẹ tại chốn suối nước nóng này.

Lúc đầu thì cô bé vẫn còn khóc, nhưng khi được tôi đưa cho chiếc bánh Onsen manju [note48342] thì tâm trạng lại tươi tỉnh hẳn lên. Trẻ con đúng là đơn giản thật.

“Trang trại gấu~♪ Trang trại gấu~♪”

“Nè, nãy giờ em đang hát về gì vậy?”

“Bài hát về trang trại gấu. Anh không biết sao?”

“Anh biết trại gấu là một địa điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở Noboribetsu, nhưng khi nói đến bài hát thì hoàn toàn mù tịt luôn.”

“Ể-ể! Nhưng mà bố mẹ và cả bạn bè của em ai cũng đều biết hết á.”

Đôi mắt nho nhỏ của cô bé chớp chớp trong sự ngạc nhiên thấy rõ.

“Vậy à…Có khi nào, em đang sống ở Hokkaido không?”

“Un! Em sống ở Sapporo! Chuẩn rồi, phục mình quá.” [note48343]

Cô bé tự hào đáp lại rồi khịt lấy chiếc mũi của mình.

“Bài hát về trang trại gấu chắc là một ca khúc địa phương ở Hokkaido. Anh không sống ở Hokkaido nên cũng đành chịu thôi.”

“Ra là vậy sao~. Nè nè, onii-chan sống ở đâu vậy?”

“Anh á? Anh đến từ Tokyo…”

“Tokyo! Cả ‘Tháp Tokyo’ và ‘Sky Tree’ có phải không ạ?”

“Đã là Tokyo thì đương nhiên sẽ có mấy thứ đó rồi.”

“Tuyệt thật đó ~!”

Một cô bé với ánh mắt lấp lánh.

Vậy ra đối với trẻ con thì Tokyo có nghĩa là Tháp Tokyo với Sky Tree à.

“Nè, em này. Ngoài Tháp Tokyo và Sky Tree ra còn có rất nhiều địa điểm nối tiếng ở Tokyo nữa đấy──”

“Aaa, mama kìa!”

Khi đang trò chuyện nửa chừng, cô bé đột ngột thốt lên rồi nhanh chân chạy vụt đi.

Có vẻ như cô bé đã tìm thấy mẹ của mình. Nhờ đó tôi cũng cảm thấy an lòng, nhưng bản thân cứ đinh ninh là mình sẽ được giới thiệu một vài địa điểm tham quan khác nhau tại Tokyo cho cô bé cơ…

“Mai-chan!”

“Mama~”

Khi nhìn thấy cô bé, người mẹ vội vàng chạy đến và ôm chầm lấy con gái của mình.

Chắc hẳn cô ấy đã phải lo lắng lắm. Mọi chuyện giờ không sao rồi.

Trong khi chứng kiến cảnh tượng đoàn tụ đầy cảm động của hai mẹ con. Người mẹ sau khi hỏi han cô con gái

thì chợt nhận thấy tôi và tiến tới lại gần.

“Chính cháu là người đã giúp đỡ con gái của cô à. Xin lỗi vì những phiền phức con bé đã gây ra cho cháu nhé.”

“Không không, chính cháu cũng rất vui khi được cô bé dạy cho về bài hát Trang trại gấu nữa ạ.”

“Con đã dạy cho onii-chan bài hát về Trang trại gấu đó! Mama thấy con giỏi chưa!”

Cô bé cất tiếng nói với tông giọng vui vẻ, còn người mẹ thì cúi đầu xuống xin lỗi.

Mẹ con hòa thuận như vậy là tốt quá rồi .

“Vậy thì xin phép cô. Cháu còn chuyến đi đang bỏ dở nữa ạ.”

“Cảm ơn nhiều vì đã giúp đỡ cho con gái của cô nhé! Thành thật xin lỗi vì đã để gia đình và bạn bè của cháu phải chờ như vậy.”

“Không sao đâu ạ. Dù gì cháu cũng đang đi du lịch một mình.”

“…Ể?”

Lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên, người mẹ hướng ánh mắt của mình nhìn tôi từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.

“Có khi nào, cháu là sinh viên đại học hay đang đi làm gì đó không?”

“Trông cháu giống người lớn đến vậy sao? Thực ra cháu chỉ mới là học sinh cao trung thôi ạ…”

“T-thì ra là vậy…”

Không biết sao mà mẹ cô bé nở một nụ cười tỏ vẻ rắc rối…Mà, đại khái tôi cũng hiểu nguyên nhân là do đâu rồi.

Một học sinh cao trung cuốn gối đi du lịch một mình chắc hẳn là trông kì lạ lắm.

“Vậy thì cháu xin phép đi trước.”

“ÀAa, đúng rồi. Ừm…cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp đỡ con gái của cô!”

“Onii-chan! Hẹn gặp lại~”

“Ô, gặp lại sau nhé.”

Sau khi vẫy tay chào cô bé, tôi bước chân rời đi khỏi cặp mẹ con hòa thuận này.

Tuy có hơi mất thời gian một chút nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch du lịch hoàn hảo mà tôi đã vạch lên từ trước.

Giờ thì bước tiếp theo là đến những địa điểm tham quan đẹp nhất ở Noboribetsu.

Năm nay, tôi – Tsukishima Kaito, học sinh cao trung năm nhất, đã dành ngày thứ bảy và chủ nhật của mình để đến tham quan thành phố Noboribetsu tại Hokkaido.

Vậy thì địa điểm thu hút khách du lịch số một ở Noboribetsu là──

“Tuyệt thật đó…”

Từ khu suối nước nóng di chuyển tới điểm đến tiếp theo, Noboribetsu Jigokudani [note48344] mất khoảng mười phút đi bộ. Khi đến nơi, tôi đã bị hút hồn bởi khung cảnh kỳ vĩ trải dài trong tầm mắt.

Những chiếc lá mùa thu tuyệt đẹp nhuộm một màu đỏ thẫm trải dài trên ngọn núi cao hùng vĩ.

Từ miệng thông khí dưới chân núi , hơi nước nóng trắng xóa bốc lên dữ dội, đúng với tên gọi của mình, mạnh mẽ đến mức như thể địa ngục đang lan tỏa ngay trước ngưỡng nhìn.

Đã thế, mùi hương đậm đặc lưu huỳnh còn khiến tôi nhận ra đây là một suối nguồn thuộc hàng nặng đô, nhưng cũng chính vì thế mà nên bản thân lại cảm thấy thật hưng phấn làm sao.

Lựa chọn đến đây quả đúng không phải là một quyết định sai lầm mà!

Noboribetsu Jigokudani mà tôi đang quan sát bây giờ chính là khu suối nước nóng đại diện cho Hokkaido──Là nguồn suối nước nóng lớn nhất tại Noboribetsu cũng như là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch hàng đầu ở Hokkaido này.

Theo như trang web du lịch có nói, nơi đây dường như đón nhận du khách đến viếng thăm trong suốt cả năm, nhưng thời điểm được đề xuất để đến tham quan là từ giữa cho đến cuối tháng Mười, với những chiếc lá mùa thu tuyệt đẹp mà bạn có thể ngắm nhìn như ngày hôm nay vậy.

Đúng là có rất nhiều người đang ở xung quanh như các gia đình có con nhỏ, những cặp đôi nam nữ hay người ngoại quốc… đến đây để thưởng ngoạn.

“Mùi của lưu huỳnh đúng là không thể lẫn đi đâu được mà!”

“Nè! Phong cảnh ở đây cũng đẹp nữa!”

“Này này, sao chúng ta không chụp với nhau một tấm nhỉ?”

“Dô, được thôi~”

“Đồng ý! Đồng ý!”

Những anh chị sinh viên đại học đang cười đùa và trò chuyện với nhau.

Tuy trông có vẻ vui là thế, nhưng đối với tôi thì, đi du lịch nhiều hơn một người là điều không tài nào được.

Ngay cả khi có đi chung với nhiều người đi chăng nữa, ai nấy cũng sẽ đều muốn đến những địa điểm khác nhau, cả thời gian giành ra để tham quan cũng phải khác nhau. Do đó nên tất cả sẽ phải chú ý, điều chỉnh kế hoạch của từng cá nhân sao cho khớp với tập thể.

Không ai có thể tận hưởng trọn vẹn 100% một chuyến đi như vậy cả.

Tính ra, chỉ có một mình là tốt nhất.

Thích đến đâu thì đến, bất cứ khi nào muốn và tham quan đến khi nào chán thì thôi.

Thế mới đích thực là một chuyến đi hoàn hảo chớ.

Vì lẽ đó nên tôi thích đi du lịch một mình và sẽ luôn đi du lịch một mình.

Tất nhiên, tôi là người duy nhất trong chuyến đi tham quan Noboribetsu lần này.

Nghĩ đến đây, tôi mở chiếc mặt dây chuyền mề đay mà mình đeo trên cổ ra. Bên trong đó là một bức ảnh nhỏ chụp một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi... Những ai không chứng kiến tận mắt có thể sẽ bảo cô ấy giống như ở độ tuổi đôi mươi.

“Hôm nay con đã đến được Noboribetsu Jigokudani rồi. Mùi của suối nước nóng tuyệt lắm và những ngọn núi kia cũng thật đẹp biết bao.”

Một lần nữa, tôi tự mình thì thầm như thể đang nói chuyện với người phụ nữ trong bức ảnh, nhìn ra dãy núi nhuộm trong sắc lá mùa thu.

Sau khi cùng người phụ nữ trong ảnh chiêm ngưỡng cảnh đẹp một lúc, tôi lặng lẽ đóng mặt dây chuyền lại.

…Vậy thì, mình cũng nên chụp một bức ở đây thôi.

Lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra, tôi bắt đầu chụp lấy những tấm ảnh phong cảnh Jigokudani.

“Chuẩn chuẩn~! Cả góc này cũng đỉnh nữa~! Cảnh này đúng là đỉnh của chóp!”

Trong quá trình chụp ảnh, vì lỡ để bản thân cao hứng quá nên mọi người xung quanh ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt kì lạ về phía này. Đặc biệt những anh chị sinh viên đại học xúm lại bên cạnh chụp ảnh cũng đang trông tôi với cái nhìn thương hại. Bọn họ đúng là thô lỗ thật, cho dù tôi có đang thật tâm tận hưởng đây này.

…Mà, mấy chuyện như này diễn ra thường như cơm bữa, tôi thì cũng đã quá quen rồi.

Sau đó, tôi tiếp tục tự mình chụp ảnh Jigokudani… Được rồi, nhiêu đây là đủ!

Thao tác chiếc máy ảnh kỹ thuật số để kiểm tra số ảnh đã chụp được.

Hàng tá bức ảnh đã được chụp, trong đó là những ngọn núi nhuộm màu đỏ thẫm nằm tĩnh lặng trái ngược với cảnh tượng nguồn hơi nước bốc lên dữ dội như thể đang nổi cơn phẫn nộ.

Mọi thứ đều được gói gọn một cách hoàn hảo.

Quá tuyệt vời! Quả không hổ danh đúng là mình!

Mỗi lần đi du lịch như thế này, quả thật chẳng lãng phí tí nào khi miệt mài chụp ảnh đến khi nào bản thân hài lòng với thành quả mong muốn.

Lần tới nếu như dành dụm đủ tiền, tôi phải mua một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn mới được.

Trong khi suy nghĩ, tôi bỏ chiếc máy ảnh kĩ thuật số của mình vào lại balô.

Phải rồi, lần sau mình phải đến Oyunuma theo như trong kế hoạch mới được!

Tiện thể ngâm chân mình tại sông Oyunuma, sau đó thì quay về khu suối nước nóng và mua một số món quà lưu niệm, và cuối cùng nhất định phải tận hưởng suối nước nóng Noboribetsu!

Suối nước nóng Noboribetsu, chính là mục đích tất yếu của chuyến đi này!

Ít nhất ba lần, không, phải vào tắm năm lần chứ! Có khi phê tới nóc luôn quá~!

Sau khi xác nhận kế hoạch tương lai trong đầu, tôi nhớ lại lần nữa.

──Sau cùng thì, đi du lịch một mình đúng thật là vui quá xá!!

“Phù, mệt thật.”

Sau khi tham quan Noboribetsu Jigokudani và ngắm cảnh ở Noboribetsu theo trong kế hoạch, tôi đi đến nhà trọ mà mình đã đặt trước. Cuối cùng cũng đã đến thời khắc thưởng thức suối nước nóng Noboribetsu được mong chờ bấy lâu nay rồi.

Cơ thể tôi cảm nhận thấy cơn mệt mỏi, vậy nên ngâm mình trong suối nước nóng nhất định sẽ mang lại cảm giác sung sướng cho mà xem.

“Chào mừng quý khách.”

Trong khi đang mảy may về suối nước nóng, một nữ nhân viên phục vụ tiến đến để chào đón tôi.

Mái tóc đen suôn mượt trải dài đến ngang vai cùng với đôi ngươi trong suốt. Làn da trắng tựa như lớp tuyết lạnh cóng.

Sở hữu một gương mặt chỉn chu, cùng với chiếc kimono hoa văn mặc trên người càng làm cô ấy thêm tô điểm.

Tựu chung lại, cô ấy là một người con gái xinh đẹp mang trong mình khí chất của một Yamato Nadeshiko ở xứ tuyết.

──C-chờ đã, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng trông giống một học sinh cao trung hệt như tôi vậy.

Chưa kể, cô ấy lại còn đang làm việc cho một ngôi nhà trọ nguy nga như thế này á?

“Quý khách có thể cho tôi biết tên được không ạ?”

“À…vâng. Là Tsukishima, hôm nay đã có đặt chỗ cho một người ở.”

“Cậu là Tsukishima-sama à. Nếu vậy thì, vui lòng hãy điền tên mình vào trong sổ thông tin đăng kí trọ này.”

Nghe theo lời quý cô xinh đẹp nói, tôi điền tên và địa chỉ của mình vào cuốn sổ thông tin nằm trên bàn lễ tân.

Sau đó, cô ấy hoàn thành xác minh danh tính của tôi.

“Tsukishima-sama, thủ tục xác nhận đã hoàn tất, tôi sẽ hướng dẫn ngài đến phòng của mình. Cứ để hành lý đó cho tôi.”

“X-xin lỗi nhé. Vậy thì đành làm phiền cậu một lát vậy.”

Được một cô gái không cách tuổi nhau là mấy phục vụ trong một căn nhà trọ đúng là có hơi kỳ lạ thật.

Sau đó, tôi bước vào bên trong dưới sự hướng dẫn của thiếu nữ xinh đẹp.

Căn nhà trọ này──‘Gia đình Nagi’ là một trong những căn trọ nằm ở khu suối nước nóng tại

Noboribetsu này, và từ lâu đã được đưa vào hoạt động khoảng hơn một trăm năm.

Tuy phí chỗ ở có hơi tốn kém nhưng bản thân cũng đã dành dụm được kha khá tiền từ công việc bán thời gian cho ngày hôm nay nên chẳng có vấn đề gì sất. Đây là suối nước nước nóng Noboribetsu quý giá mà. Ít nhất tôi đây cũng phải vào một nhà trọ sang trọng một tí chứ.

“Mà nội thất bên trong đúng là đẹp phết.”

Trên đường đến phòng vừa thuê của mình, tôi quan sát bên trong nhà trọ, loại gỗ được sử dụng để xây nhà là hàng mới, đặc biệt không có phần nào quá cũ rích cả. Tôi được nghe bảo rằng nơi này đã hoạt động được hơn một trăm năm, bản thân cứ đinh ninh là sẽ trông cũ kĩ hơn thế, nhưng có vẻ là không phải vậy rồi.

“Hai năm trước, chúng tôi đã cải tạo lại nơi này. Có thể đó là lý do mà nét cổ kính của nhà trọ có phần mờ nhạt như vậy.”

“À, ra là vậy.”

Tôi cứ nghĩ bản thân đang thì thầm một mình, nhưng hóa ra mĩ thiếu nữ bên cạnh cũng đã nghe thấy điều vừa rồi.

Tuy vậy, cô ấy vẫn trả lời tôi mà không bộc lộ một chút bất bình nào trên mặt.

Mặc dù không cách nhau bao nhiêu tuổi, nhưng nhân viên-san đây lại rất thạo việc.

“Tsukishima-sama này, cậu đến từ đâu vậy?”

“Từ Tokyo. Sáng sớm tớ hạ cánh tại sân bay New Chitose, rồi sau đó bắt xe buýt tốc hành để đi tới đây.”

“Vậy ra là ở ngoại ô Hokkaido. Chắc hẳn cậu phải đang mệt mỏi lắm.”

“Đúng là…tớ có hơi mệt thật.”

Cô nàng xinh đẹp ấy và tôi đã trò chuyện với nhau như thế.

Cho tới khi đến phòng, cô ấy hẳn là đã tinh ý đưa ra chủ đề nói chuyện này.

Hơn nữa, cô ấy còn lại khá thành thạo. Trông cứ như là một bà chủ kinh nghiệm đầy mình vậy.

“Tsukishima-sama này, liệu cậu có phải là một học sinh không?”

Lặp lại cuộc trò chuyện, cô thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên từ đâu quăng ra một câu hỏi.

“À thì…tớ là học sinh cao trung năm nhất.”

“Năm nhất cao trung á! Vậy là cũng giống tớ rồi!”

Mĩ thiếu nữ quay về phía tôi với vẻ mặt hạnh phúc.

Thiệt luôn…Không đời nào cô nàng phục vụ dày dặn kinh nghiệm thế kia lại cùng tuổi với mình được.

“Nhưng mà, hiếm khi thấy một học sinh cao trung lại đi du lịch một mình như thế này.”

“Mà, có lẽ đúng là vậy…nhưng, đi du lịch một mình vui lắm đấy.”

“Có thể nào, trước đây cậu đã từng đi du lịch một mình vài lần rồi không?

“Kể từ hồi mới vào cao trung, cũng không nhiều lắm đâu, tớ mới đi du lịch một mình hơn hai mươi lần thôi.”

“Hai mươi lần á!?”

Vị mĩ thiếu nữ đột nhiên dừng lại, quay người về, trên mặt biểu lộ vẻ ngạc nhiên.

“Hai mươi lần, điều đó có nghĩa là Tsukishima-sama đã đến rất nhiều nơi rồi sao?”

“Đ-đúng là như thế…”

Một mĩ thiếu nữ xinh xắn thình lình đến gần tôi và bắt chuyện.

S-sao đột nhiên lại? Mình, không có nói cái gì kỳ lạ đâu phải không?

“Ra là vậy…Đúng là một tin tốt.”

“? Tin tốt?”

“Aa, xin lỗi nhé. Tớ chỉ đang tự nói chuyện một mình thôi, cậu không cần bận tâm đâu~”

Ohoho, cô nàng xinh đẹp đưa tay lên che miệng mình lại. Trái lại, cử chỉ đó còn làm tôi tò mò đến phát điên lên được…

Tuy nhiên sau đó, cô ấy chả có biểu hiện gì khác lạ cả, vẫn cứ trò chuyện như lúc trước, rồi cuối cùng cả hai tiến đến căn phòng nơi tôi sẽ ở tối nay.

“Vậy thì, đây chính là phòng của Tsukishima-sama.”

“Cảm ơn nhé.”

Đứng trước phòng mình, tôi nhận lấy chìa khóa từ cô nàng.

“Cũng đã tới giờ ăn tối rồi, tớ sẽ mang đồ ăn lên phòng cho cậu, từ giờ cho đến lúc đó thì hãy cứ từ từ nghỉ ngơi nhé.”

Sau khi cúi đầu thật sâu, mĩ thiếu nữ đi ngược lại hướng mình đã đến.

Ngoại trừ cái cách đột ngột tiếp cận khi nãy, cô ấy đúng là một nhân viên không thể chê vào đâu được.

Ngược lại, tôi còn cảm thấy tò mò không biết rốt cuộc đó là cái gì nữa cơ.

“Mà còn một thứ quan trọng hơn, trước hết là suối nước nóng cái đã!”

Đã đến lúc tận hưởng suối nước nóng Noboribetsu ngày đêm mong chờ rồi!

Ba lần tối nay, hai lần sáng mai! Giờ thì đã có thể hưởng thụ suối nước nóng đến tận năm lần!

Theo như được biết thì tại đây có tới sáu loại bồn tắm, và ta đây sẽ ngâm mình trong từng cái một, năm lần!

Chuyến đi du lịch một mình của thằng này vẫn chưa kết thúc đâu!!

Sau khi tạm biệt cô nàng xinh đẹp, tôi thay ra chiếc samue [note48345] đã được chuẩn bị sẵn trong phòng và bắt đầu tận hưởng suối nước nóng Noboribetsu. Có rất nhiều suối nước nóng với chất lượng khác nhau, và mỗi loại lại có tác dụng khác nhau, vậy nên tôi đã ngâm mình trong tất cả bồn tắm theo như kế hoạch đã định sẵn trước.

Cũng nhờ vậy mà tôi cảm giác mình có hơi bừng nóng, nhưng phần nào mệt mỏi từ chuyến đi cũng đã thuyên giảm.

Sau khi đắm mình trong suối nước nóng thì cũng đã đến giờ ăn tối, và như những gì đã được bảo trước đó, cô nàng xinh đẹp mang thức ăn lên phòng cho tôi. Để rồi khi dùng bữa xong lại nằm ườn xuống sàn nhà.

“Fuu~Ngon bá cháy”

Quả không hổ danh nhà trọ với một trăm năm kinh nghiệm hành nghề. Thức ăn đúng là đỉnh của chóp. Nhân tiện thì, phòng của tôi là một căn phòng mang phong cách Nhật Bản với thảm tatami được trải trên sàn, vì lẽ đó nên sẽ có thể ngửi thấy mùi cỏ mang lại cảm giác cực kì dễ chịu khi nằm trên đó.

Được rồi, vậy thì giờ mình sẽ xuống suối nước nóng một lần nữa.

Ngay khi bản thân từ từ chậm rãi đứng dậy, đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó khác lạ ở cổ mình.

Dường như người mình có vẻ nhẹ hơn một chút…

Nghĩ vậy, tôi đưa tay mình lên cổ, “…Không còn nữa”, chiếc dây chuyền mề đai mà tôi đã mang theo suốt từ đầu chuyến đi đã biến đi đâu mất.

…Này, này. Nghiêm túc đấy à. Giờ không phải là lúc để đùa đâu.

B-bình tĩnh đi, tôi ơi! Trước hết phải tìm kiếm trong phòng cái đã!

Tôi lập tức lục tung mọi ngóc ngách trong phòng, thậm chí cả ba lô và ví.

──Tuy nhiên, rủi thay tôi lại chẳng thể tìm thấy chiếc dây chuyền mề đai nằm ở đâu cả.

“…Đừng có đùa như vậy chứ” Tôi khuỵu gối xuống và ôm lấy đầu mình.

Nó có thể rơi ở đâu được chứ? Có lẽ là tại bồn tắm lớn chăng?

Tôi luôn đeo chiếc dây chuyền trên cổ để phòng tránh những chuyện như này xảy ra, nhưng việc ấy lại gây phản tác dụng.

Bây giờ không phải là lúc để bàn đến chuyện tận hưởng suối nước nóng lần hai.

Đối với tôi, mặt dây chuyền đó quan trọng rất nhiều.

…Tiếp đó, một tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’ vang lên.

“Tsukishima-sama, cậu có ở trong phòng không?”

Chủ nhân của giọng nói chính là cô nàng xinh xắn kia.

Sau khi tôi đáp lại, cô ấy bảo rằng nếu như đã ăn tối xong rồi thì bản thân sẽ đến mang bát dĩa đi.

Thật lòng mà nói, giờ tôi đang không có tâm trạng, nhưng vì bản thân cũng đã ăn xong, từ chối người ta thì cũng không hay cho lắm nên tôi bảo cô ấy sử dụng chìa khóa chính để vào phòng.

“Xin thứ lỗi.”

Cô gái xinh đẹp lễ phép cúi đầu, sau đó thuận thế đặt bát đĩa rỗng lên khay rồi thu dọn.

Tuy có hơi kỳ lạ trước đó, nhưng cô nàng này vẫn là một nhân viên phục vụ tốt.

…Giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó. Sauk hi cô ấy rời đi, tôi sẽ đi tìm chiếc dây chuyền mề đai ở trong nhà tắm công cộng.

“À, Tsukishima-sama. Liệu thứ này có phải là của Tsukishima-sama không?”

Sau khi dọn dẹp xong, cô ấy chìa ra một thứ gì đó như đang chợt nhớ ra.

Và rồi thứ mà cô ấy đưa ra cho tôi xem, chính là chiếc dây chuyền mề đai!

“Là của tớ! Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

“Thì ra là vậy. Nó đã rơi trên đường đến đây, vậy nên tớ nghĩ đó có thể là thứ mà Tsukishima-sama đang đeo trên mình.”

“L-là vậy sao…Dù vậy nhưng cậu vẫn còn nhớ nó là của tớ à?”

“Đối với những lúc như thế này, chúng tớ luôn dõi theo tất cả ngoại trang và hành lý mà du khách mang theo bên người.”

Mĩ thiếu nữ nở một nụ cười tao nhã. Đ-đúng là một nhân viên không thể chê vào đâu được!

Sau đó, tôi ngập ngừng mở mặt dây chuyền để kiểm tra bên trong.

Bên trong là bức ảnh của một phụ nữ với vẻ ngoài đôi mươi. Đây đích thực đúng là chiếc dây chuyền mề đai của tôi.

“Quá tốt rồi…”

Ngay khi bản thân cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, tôi đột nhiên nhận ra cô nàng xinh đẹp bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

“Có chuyện gì sao?”

“A! X-xin lỗi nhé. Tớ vừa nghĩ người trong bức ảnh thật là đẹp biết bao…Cô ấy là chị gái của cậu à?

“À thì…thực ra, bà ấy là mẹ của tớ.”

“Là mẹ của cậu á? Trông cô ấy vẫn còn rất trẻ như vậy.”

Mĩ thiếu nữ tròn xoe mắt nhìn ngờ vực. Cô ấy phản ứng như vậy thì cũng dễ hiểu thôi.

Thậm chí ngay cả tôi đây cũng đã nghĩ mẹ mình đã dùng loại thuốc trẻ hóa nào đó ấy chứ.

“Tuy vậy, đặt ảnh gia đình vào mề đai dây chuyền như thế, chắc hẳn Tsukishima-sama rất trân quý mẹ của mình.”

“…Cảm ơn cậu.”

Tôi chỉ biết thốt ra lời cảm ơn.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn, cô thiếu nữ xinh đẹp ấy lau chùi chiếc bàn sao cho thật sạch sẽ.

“Tsukishima-sama này, hôm nay cậu đã đi đến đâu vậy?”

Đang giữa chừng thì cô ấy hỏi tôi về chuyến đi của mình.

Khá chắc cô ấy đã tinh ý làm thế để cả hai có chủ đề nói chuyện.

“Hôm nay thì là Jigokudani với cả Oyunuma.”

“À, hẳn rồi. Vào thời điểm này trong năm ở Jigokudani, những chiếc lá mùa thu thật sự rất đẹp có phải không?”

“Đúng vậy đó. Tớ đã mải mê chụp ảnh luôn. Còn bồn ngâm chân Oyunuma là đỉnh nhất.”

“Sướng thật đó~. Hồi có bé tí tớ thường được dẫn tới đó lắm.”

“Hồi bé…Vậy là giờ cậu không còn đến đó nữa sao?”

“Vâng, vì bận rộn với công việc quá nên tớ không có thời gian để nghỉ ngơi …”

Mĩ thiếu nữ đáp lại với một nụ cười gượng gạo.

“Tớ từng nghĩ phục vụ tại nhà trọ là một công việc khó nhằn, nhưng không ngờ lại bận rộn đến mức nhân viên không có đến nỗi một ngày nghỉ.”

“À ừm…thực ra tớ, chính là bà chủ của nhà trọ này.”

“Bà chủ!? Thật luôn á!”

Khi cô ấy đột ngột tiết lộ, tôi vì ngạt nhiên mà lỡ cao giọng cất tiếng.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi. Bảo sao về khoản phục vụ khách hàng thì họ lại đứng đầu.

“Nhắc đến mới nhớ, ngoài hôm nay ra thì Tsukishima-sama đã từng đi du lịch rất nhiều lần rồi đúng không?”

“Hừm, mà đúng là vậy nhưng…”

Sao cô ấy lại đột ngột chuyển chủ đề thế?

“Những nơi khác mà cậu đã đi du lịch là ở đâu vậy?”

“Còn nơi nào không à? Địa điểm điển hình đó chính là lâu đài Himeji ở tỉnh Hyogo. Những tòa tháp trắng tinh khôi đúng là ngầu bá cháy!”

“Quả đúng là một tòa lâu đài tráng lệ! Tớ chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy một cái cả…vậy còn những nơi khác thì sao?”

“Còn những nơi khác à? Để xem…”

Tôi muốn nhanh sớm sớm để mà đi tới suối nước nóng…

Tuy nhiên, ánh mắt lấp lánh chói lóa đang nhắm về phía tôi ấy đang chất chứa tràn đầy hi vọng.

Nhìn thôi cũng đủ hiểu cô ấy muốn nghe thêm về chuyến đi của tôi rồi.

Đáng lẽ mình nên đến suối nước nóng ngay từ đầu mà không cần do dự mới phải.

…Nhưng mà, tôi vẫn còn nợ cô ấy một ân huệ vì đã nhặt được chiếc dây chuyền mề đai của mẹ tôi.

Có lẽ tôi nên kể một hay hai câu chuyện du lịch gì đó.

“Những nơi khác thì──”

Sau đó tôi lại bắt đầu kể chuyện cho mĩ thiếu nữ.

Đã khoảng một giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi tôi bắt chuyện với cô ấy về chuyến đi của mình.

Tôi đã kể cho cô ấy nghe về chuyến đi đầu tiên của mình, ở Karuizawa, đã thất bại như thế nào; rằng vườn hoa nemophila tại công viên Hitachi Seaside trong lâu đài đẹp đến ngây ngất lòng người; rồi cả vụ khi tôi gọi tanuki udon tại một cửa tiệm ở Osaka thì họ lại đem ra kitsune soba, vân vân và mây mây; những câu chuyện rất đỗi giản dị.

Ấy vậy, cô nàng xinh đẹp vẫn thích thú lắng nghe từng câu chuyện.

Bởi thế nên ngay cả người kể chuyện cũng tự nhiên cảm thấy vui lây, thời gian nhờ đó cũng trôi qua nhanh chóng.

“Có một điểm du lịch tên là núi Kanpu ở tỉnh Akita, toàn bộ khu vực được bao phủ bởi những thảm cỏ xanh mướt, tuyệt đẹp cực kì khi nhìn từ đài quan sát đó! Tuy biết là khó có thể diễn tả bằng lời nói nhưng cảnh tượng đẹp mê hồn luôn!”

“Là vậy sao~! Nhưng cậu đã có thể truyền đạt cho tớ tường tận bằng lời đó thôi! Nói sao đây…tớ cảm nhận được sự nhiệt huyết của cậu trong đó! Chắc đấy phải là một nơi tuyệt lắm!”

“Chuẩn luôn! Vậy thì tốt quá rồi!!”

Lúc đó, tôi và cô nàng xinh đẹp mắt chạm mắt với nhau──và rồi cả hai nhận ra.

“X-xin lỗi. Tớ lỡ quên không sử dụng kính ngữ…”

“Không sao đâu, xin lỗi vì tớ đã có hơi quá trớn…”

Cảm thấy xấu hổ bởi nhau, hai người trao đổi trong khi ngoảnh mặt đi.

Tuy nhiên, khi ánh mắt của họ chạm nhau lần nữa, cả hai đều bật cười phá lên.

“Nè, cậu biết chứ…nếu có thể, tớ muốn được nói chuyện bình thường với cậu…”

“Trùng hợp thật. Tớ cũng nghĩ như vậy.”

Sau khi nghe tôi đáp lại, mĩ thiếu nữ vui mừng lên thấy rõ, song với đó cô cũng cảm thấy xấu hổ.

Mỗi khi tiếp khách thì phong thái thay đổi hẳn, dáng vẻ tươi tắn từ cô nàng đến tôi còn cảm nhận được.

“Nhắc mới nhớ, công việc của cậu vẫn ổn đấy chứ? Bọn mình nãy giờ cũng đã nói chuyện được khá lâu rồi đấy.”

“Un! Hôm nay tớ có rảnh chút xíu nên là…dư ra ti tí, ti tí thời gian ấy mà!”

Mĩ thiếu nữ tự tin gật đầu.

Có thật sự ổn không vậy mẹ trẻ?

“…Này nè, cho tớ hỏi một câu được không?”

“Hỏi á? Un, không sao hết!”

“À ừm…sao cậu lại muốn nghe về những chuyến đi của tớ đến vậy thế?” tôi tự hỏi.

Mặc dù cô ấy bảo mình đang bận bịu với công việc, nhưng bản thân lại vẫn muốn lắng nghe về những chuyến đi của tôi.

“Tớ ấy nhé, thực ra hay bắt chuyện với các khách hàng khác của mình về những chuyến đi của họ bằng cách này lắm.”

“Cả với người khác á?...Sao cậu lại làm thế?”

“Bố tớ là một nhiếp ảnh gia. Là một người rất thích đi đây đi đó, ông ấy lúc nào cũng chu du khắp Nhật Bản và cả thế giới để chụp hình ở muôn nơi. Bởi lẽ đó nên mỗi khi bố về nhà, ông ấy luôn kể cho tớ nghe về những chuyến đi của mình.”

Trong khi nghe bố mình kể chuyện, trong đầu mĩ thiếu nữ bắt đầu nhen nhóm những ý nghĩ rằng một ngày nào đó bản thân cũng sẽ được đi du ngoạn giống như thế. Tuy nhiên ngay từ khi còn thơ bé, cô chẳng bao giờ có được cơ hội đi đây đó cả, bởi bản thân đã nhận huấn luyện để trở thành một bà chủ trẻ, giờ bận rộn với công việc, muốn đi du lịch cũng không tài nào khả thi.

Cũng vì lí do đó, cô ấy đã không tham gia vào các chuyến đi dã ngoại hồi còn ở tiểu học và sơ trung. Nếu cứ đà này mà tiếp diễn thì mấy chuyến đi trên cao trung nhỏ cũng sẽ tăm hơi đâu mất cho mà xem.

Vậy là cô ấy không thể đi du lịch một mình, thỉnh thoảng lại lắng nghe những câu chuyện về chuyến đi của những vị khách đến nhà trọ, mong ước rằng một ngày nào đó bản thân cũng sẽ được chu du đây đó!

Cứ như tôi đang phấn khích quá đà vậy.

“Có khi cậu bị ảnh hưởng bởi người cha nhiếp ảnh gia thích đi du lịch của mình cũng nên. Chắc hẳn là cậu phải rất yêu quý bố mình lắm.”

“Un!...Nhưng giờ ông ấy đã đi mất rồi.”

Mĩ thiếu nữ khẽ nói buồn bã.

“Đi mất” ở đây không hề có nghĩa là đã rời khỏi nhà hay gì cả…Có lẽ ở đây cô ấy muốn nhắc đến nghĩa đó.

“X-xin lỗi nhé. Tự nhiên lại đi nói những chuyện như thế này để gây phiền phức cho cậu làm gì không biết.”

Mĩ thiếu nữ định thần lại, cúi đầu xuống xin lỗi.

“Không sao đâu. Mẹ cũng đã không còn, nên là… không khác cậu là mấy.”

“Ể…?”

Mĩ thiếu nữ ngạc nhiên ngoảnh mặt lại.

…Tuy vậy, cô ấy đã không hỏi tôi bất cứ điều gì cụ thể cả.

“Tuy biết là đã hỏi khi trước rồi nhưng, cậu có chắc là thời gian ổn không đó?”

Để cho chắc chắn, tôi hỏi lại lần nữa, rồi mĩ thiếu nữ kiểm tra chiếc đồng hồ được treo trên tường của căn phòng.

“Thôi chết!! Tớ phải quay lại làm việc mới được!!”

Vội vã, cô nàng xinh đẹp đứng lên cầm lấy chiếc khay cùng với đống bát đĩa mà mình vừa dọn dẹp ban nãy.

Biết ngay mà. Vừa rồi trông cô ấy chả có tí nào là ổn sất…

“Vậy thì, xin được kết thúc câu chuyện của tớ tại đây.”

“À ừm, cho tớ xin lỗi vì đã làm hỏng bầu không khí ngay khúc cuối như thế này….”

“À tớ không có để bụng đâu. Phải nói là không ngờ khi kể chuyện về những chuyến đi của bản thân lại vui thế này.”

“T-tớ cũng vậy! Được nghe Tsukishima-kun nói về những câu chuyện của mình đúng là tuyệt cú mèo!”

Dù cho có đang bối rối, mĩ thiếu nữ vẫn cố đánh tiếng.

Nhìn thôi cũng đủ biết nhỏ đang cảm thấy thích thú. Rõ mồn một trên mặt thế còn gì.

“À ừm… Tsukishima-kun có định đi du lịch đến Noboribetsu lần nào nữa không?”

Mĩ thiếu nữ ngó nghía hỏi han, đảo mắt nhìn sang tôi rồi lại lượn đi.

Cử chỉ đó có làm tôi hơi ngạc nhiên một chút.

“P-phải rồi…tớ còn chưa được đến trang trại gấu nữa, chắc có lẽ là vào dịp sau.”

“Vậy thì sao lần tới cậu không tiếp tục đến nhà trọ của tớ nữa nhỉ? Vậy nên, nếu được thì tớ muốn được nghe thêm về những chuyến đi của cậu khi đó!”

Cô nàng xinh đẹp vui vẻ nói. Còn về chuyến du lịch thì…

“Tuy bản thân có thèm được trú lại đến mức sẵn sàng van nài đi chăng nữa, cơ mà xin thứ lỗi, tớ không có ý định sẽ kể về chuyến hành trình của mình đâu.”

“Ể-ể!? Tại sao chứ!?”

Mĩ thiếu nữ mở tròn mắt trong sự ngạc nhiên.

“Mỗi khi đi du lịch hoặc về cơ bản là làm bất cứ thứ gì, tớ không muốn lãng phí thời gian của mình cho người khác. Lần này chính trường hợp đặc biệt.”

“V-vậy sao…”

Mĩ thiếu nữ buông thõng vai đầy thất vọng.

Mình có nói gì đó sai à?

Ngay sau khi ngẫm nghĩ, cô ấy ngẩng đầu như thể có thứ gì đó vừa mới lóe lên.

“Hiểu rồi! Vậy thì nếu lần tới cậu đến đây và kể về những chuyến đi của mình thì tớ sẽ giảm giá phòng cho cậu!”

“Giảm giá à…Cậu có thể làm như thế luôn cơ á?”

“Dĩ nhiên rồi! Bởi vì tớ là bà chủ ở đây mà!”

“…Nhắc mới nhớ.”

Cởi bỏ đi kính ngữ dẫn theo đó là phong thái thay đổi khiến tôi quên béng đi mất chuyện đó luôn, chứ thực ra nhỏ là một bà chủ trọ với chất lượng phục vụ không tìm chỗ nào mà chê được.

“Cậu thấy sao? Vẫn muốn kể cho tớ nghe về những chuyến hành trình của mình chứ?”

Đôi ngươi trong veo của cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Mà nếu được giảm giá chi phí ăn ở tại căn nhà trọ đắt đỏ này thì cũng có thể gọi là một điểm cộng đấy chứ.

“Đã rõ. Nếu như được giảm giá thì tớ sẽ kể cho cậu nghe về những chuyến đi mà bản thân chưa từng tiết lộ với ai lần nào hết.”

“Thật chứ! Cậu nói rồi đấy nhé!”

Mĩ thiếu nữ nắm tay mình lại giơ lên ăn mừng tựa như con nít.

Quả nhiên là vẫn còn khác xa so với khi tiếp khách lắm.

“Tsukishima-kun đã hứa rồi đấy nhé, vì còn có việc phải làm nên xin phép cậu cho tớ lui xuống trước.”

“À ừ. Hẹn gặp lại sau.”

Khi mĩ thiếu nữ bước ra khỏi phòng, tôi liền đánh chân ra cửa để tiễn cô ấy.

…Thế nhưng, không biết cớ nào cô ấy lại dừng bước trước cửa.

Cô ấy còn gì để nói nữa à? Khi tôi vừa hướng mắt nhìn và ngẫm nghĩ, mĩ thiếu nữ quay người lại.

“Nhắc mới nhớ, tớ vẫn còn chưa nói cho cậu tên của mình.”

“Sao? …À à, đúng là vậy thật.”

Nghe thấy tôi đáp lại, mĩ thiếu nữ đặt tay lên ngực mình rồi nở một nụ cười đáng yêu, nói “Tớ là Fuyunagi Shiori! Nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, Tsukishima-kun!”

“Là vậy sao. Hẹn gặp lại sau nhé”

Sau khi hai người họ trao đổi với nhau những lời cuối cùng, Fuyunagi mở cửa và bước ra khỏi phòng.

…Mặc dù kế hoạch có hơi thất bại một tí nhưng từ giờ đến lúc trả phòng vào ngày mai, tôi vẫn có thể ngâm mình trong suối nước nóng bốn lần nữa. Vậy là đã hoàn toàn đạt được chỉ tiêu tắm suối nước năm lần rồi.

Việc cả hai đã lập lời hứa với nhau cho thấy điều đó quan trọng đến nhường nào.

Có vô số nơi tôi muốn đặt chân đến trong chuyến hành trình của mình, nên thật lòng mà nói, bản thân cũng chả biết bao giờ sẽ ghé thăm Noboribetsu lần nữa. Nhưng mà, tôi quyết sẽ giữ lời hứa của mình.

Thằng này sẽ không bao giờ làm mấy chuyện nhạt nhẽo như là thất hứa đâu.

──Nhưng vào lúc đó, tôi lại hoàn toàn không biết rằng.

Mình sẽ được gặp lại Fuyunagi Shiori theo cách này.