Sau hai ngày Dương Di nhanh chóng chuyển đồ qua ngồi nhà thuê của Trần Chí Phong.

Ngôi nhà thuê….

.

đây là nhà thuê thật đấy à sao lại to như vậy?

Lúc trước chỉ có năm người, bây giờ cô đến là sáu người nhưng nhìn vẫn rất to, tên Trần Chí Phong này làm ra rốt cuộc bao nhiêu tiền mà phung phí như vậy rồi.

Tạ Kiến Minh đã làm xong sản phẩm liền thu xếp về Bắt Kinh 1 tháng sau liền cho ra mắt sản phẩm nước hoa mới mang tên Lavender.

Dương Di xem tin tức được biết loại nước hoa này ngửi vào sẽ có một mùi hương dịu, nhẹ nhàng không quá nồng rất thu hút nên vừa ra mắt đã được nhiều nhà báo đi bài tích cực cho sản phẩm nước hoa này lẫn công ty anh.

Lavender à….

Là hoa oải hương, Lavender không phải là oải hương hay sao?

Loài hoa mà cô thích nhất.

!.

.

Tạ Kiến Minh đáng lý phải ở lại công ty vào thời gian công ty đang đà phát triển thuận lợi như thế này mới đúng nhưng ai mà ngờ được anh nghĩ gì trong đầu mà nữa đêm bắt Hàn Lâm sắp xếp hành lý muốn đi Giang Nam du lịch.

Đi Giang Nam du lịch? sếp của cậu có phải bị hâm không hả? không phải tháng trước vừa từ Giang Nam về à!

Bất bình nhưng dù sao lời sếp nói sao cãi được, cậu vẫn phải nữa đêm lu bu hành lý bay đến Giang Nam cùng Tạ Kiến Minh.

Khi đến nơi đã là 4 giờ sáng, ngủ một giật đến chiều cả hai đi đến tiệm lẩu của vợ chồng chú Cao.

Vừa bước vào quán liền thấy Trương Tiêu, Chu Trí Cường và Dương Di đang ngồi một bàn đang ăn lẩu.

Dương Di !!!!

Cô nhìn thấy Tạ Kiến Minh và Hàn Lâm liền kinh ngạc đến mức tay run rơi cả đôi đũa đang cầm.

Tạ Kiến Minh sao lại quay lại đây rồi? không phải hôm qua vẫn thấy ở một cuộc họp báo sao.

Trong đầu cô vô thức chuộc dạ quay đầu sang chỗ khác.

1 Tháng trước, Tạ Kiến Minh và Hàn Lâm về Bắt Kinh còn cô liền đi mua que thử thai quả nhiên thật sự hai vạch rõ đậm.

Còn đang trong thời gian cố gắng tìm cách nào để nói cho Trần Chí Phong biết thì không ngờ Tạ Kiến Minh cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô luôn rồi.

Hàn Lâm đưa mắt nhìn hồi mới thấy Dương Di liền kéo Tạ Kiến Minh đi đến chào hỏi.

- Chào chị Dương Di lâu rồi không gặp

Trương Tiêu vừa nhìn thấy Tạ Kiến Minh liền thay đổi sắc mặt cau mày lên hỏi.

- Tại sao anh lại ở đây?

- Tại sao tôi lại không thể ở đây?

Trương Tiêu bị anh phản đòn vô thức liền không biết nói gì thì Tạ Kiến Minh lại cất giọng.

- Yên tâm tôi không có ý muốn ngồi cùng bàn đâu

Anh liếc qua nhìn Dương Di, thấy cô thãn nhiên ăn không quan tâm đến anh nên anh cũng không màng hỏi đến.

Hai người nhanh chóng đi sang bàn trống ngồi còn chào hỏi chú Cao rất vui vẻ.

Chu Trí Cường vốn chẳng liên quan đến cái chuyện riêng tư bùng bình kia của mấy người đó nên nãy giờ vẫn cấm cúi gấp đồ ăn cho mình rồi lại gấp cho cô bạn sát bên.

- Di Di à cậu không ăn cay đúng không?để tớ gấp ớt ra nha

Thấy Dương Di không trả lời mà đờ người ra cậu liền gõ mạnh vào đầu cô.

- Nghĩ gì vậy?

Cô hoàn hồn lại liền đá vào chân Chu Trí Cường một cái rõ đau rồi ngước mặt trả lời.

- Biết đau lắm không cái tên này

Đang ngồi đấu võ mồm với Chu Trí Cường điện thoại trên bàn run lên, cô nhanh chóng cầm lấy nhìn vào tên người gửi.

Là Tạ Kiến Minh nhắn 7giờ tối đến nhà thuê lúc trước đi

Tiếp theo anh lại nhắn thêm Có chuyện muốn nói, phải đến đấy!

Phải đến lại còn có dấu !!.

đây là ngầm ý bắt buộc phải đến à?

Cô không trả lời mà đặt điện thoại xuống bàn, lúc sau lại run lên cô nhanh chóng lấy lên vì sợ Trương Tiêu và Chu Trí Cường nhìn thấy.

Lần này là Anh muốn gặp em riêng, phải đến đấy nhé

Tuy là tin nhắn nhưng lại cảm nhận được sự dịu dàng trong câu nói ấy.

Anh sợ cô không đến nên mới dịu dàng nhắn lại à?

Lúc sau cô lại gõ chữ đáp Được

Khi về cũng đã 6h 30, Dương Di bảo Trương Tiêu và Chu Trí Cường về trước rồi cô đón taxi đi đến căn nhà thuê kia.

Lúc nãy Tạ Kiến Minh và Hàn Lâm về trước cô tận nữa tiếng, 10 phút sau xe dừng trước cổng nhà.

Dương Di theo thói quen mà tháo giày ra đi vào! động tác tháo giày giữa chừng thì đột nhiên cô khựng lại nhớ đến!

Năm ấy cũng giống như thế này, cô quen thuộc đi đến chỗ Tạ Kiến Minh như thành thói quen!.

Hồi lâu cô bất giác khẽ cười rồi cởi giày ra nốt, đi thẳng vào phòng Tạ Kiến Minh.

Vừa mở cửa phòng đã làm anh giật mình quay đầu nhìn cô đứng trước cửa ba giây rồi hoàn hồn cất giọng.

- Đứng đó làm gì? vào đi

Dương Di đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cửa gỗ khoanh tay lại khẽ nghiêng đầu nhìn anh toát ra khí chất kêu ngạo cất giọng lên.

- Đứng đây được rồi, ai biết được anh muốn làm gì

Tạ Kiến Minh nhìn Hạ Dương Di lúc này thật sự rất giống 5 năm trước, quả thật là cực kỳ giống rồi.

Y như lúc trước, lần đầu tiên anh gặp cô ở nhà Hạ Tề vậy.

Cái khí chất kêu ngạo luôn dùng ánh mắt lạnh lại vừa sang chảnh nhìn người khác khiến người ta có cảm giác được bản thân vô thức thấy tự ti ngay tức khắc.

- Đến ghế ngồi đi, mang thai không được đứng lâu đâu

Hạ Dương Di !!!!!

Tạ Kiến Minh vừa nói gì vậy?.