Nhất loạt các loại xe sang trọng dừng trước nhà hàng của Tần Thị, nhìn vào thấy khách đến dự tiệc đều là những người nổi tiếng, ngay cả người đứng tiếp đãi cũng là tổng giám đốc Triệu thị Lý Hạo.

Có thể thấy được, đêm nay tiệc không phải bình thường.

Đích xác, khách được mời, có thể tham gia tiệc cùng Tần thị và Triệu thị giống như là chứng minh sẽ được gia nhập xã hội thượng lưu, cảm giác tự tin tăng lên gấp bội. Huống chi, tiệc đêm nay là tiệc cưới giữa Tần thiếu gia của Tần thị và Triệu tiểu thư của Triệu thị!

Đính hôn, giờ là kết hôn, cuối cùng suốt mười hai năm trời, hai vị này đã hợp lại. Thật hoàn hảo.

Nhưng là thời gian trước, trên mạng và báo giấy có tin cô dâu bẫy chú rể, thực tại khiến mọi sự náo loạn một phen.

Cho nên chú rể đối với người khác, hết sức bình thường, chỉ mỉm cười!

Rốt cục chân tương là như thế nào? Người biết chuyện đều im lặng. Chờ một lúc sau, cũng đã tề tựu đông đủ.

Nói về vấn đề chính.

Cửa lớn náo nhiệt, trong nhà hàng người đến đông nghịt, chúc phúc không ngừng.

“Nghị, chúc mừng, chúc mừng, vất vả lâu vậy, rốt cục tu thành chính quả.” Dẫn người yêu đi vào, Hàn Quân Hồng chân tâm thật ý nói.

“Đa tạ đa tạ.” Tần Nghị cười đến cảnh xuân sáng lạn.

Hàn Quân Hồng lắc đầu, hắn thật sự không muốn thừa nhận tên chú rể kia là bạn thân trí cốt chơi từ bé của mình.

“Đúng rồi, Tần đại ca, Kỳ Kỳ đâu? Cô dâu đâu?” Thanh Thanh nghển cổ kiếm tìm.

Nói tới cô dâu của mình, sắc mặt Tần Nghị đột ngột trở nên khó coi.

“Đang cùng một đám bằng hữu, cử hành cáo biệt đời độc thân.”

“Hả?” Thanh Thanh nháy mắt mấy cái.

Là cô nghe nhầm sao? “Tần đại ca, vì sao lại nghiến răng nghiến lợi thế?”

Có thể không nghiến răng nghiến lợi sao? Tần Nghị căm giận nghĩ. Không nhìn xem trên lầu trong phòng cô dâu là những ai….

— Phòng cô dâu.

“A.a.a.a. nhị thiếu… a.a.a.a sao… sao có thể. Mới hai tháng. Cậu… làm sao liền nhân lúc tôi đi vắng… lại đi lấy chồng….a.a.a.a.a.a”

Nữ tử gào lớn khiến người xung quanh nhất loạt bịt lỗ tai.

“Tớ không có nhân dịp cậu đi vắng lấy chồng, tớ chờ cậu về rồi mới cử hành hôn lễ!” Triệu Kỳ nhắm để người trang điểm làm việc, kiên nhẫn trả lời.

“A.a.a.a Mặc kệ.. a.a.a… Người ta mặc kệ.”

“Người ta… người vẫn mong có thể ở bên ngươi…như hình với bóng. a.a.a.a”

“Người ta cũng..a.a.a.a.a” Có người nức nở phụ họa.

“Như hình với bóng cái đầu cô!” Nhịn không được, Tần Nghị đứng ngoài đã một lúc đẩy cửa phòng, rống to: “Kỳ Kỳ là vợ tôi, không phải nam nhân của mấy người.”

Người đang gào thét sửng sốt, mắt chớp chớp, giơ tay nắm đấm, run run nói: “Anh… anh…anh…anh… làm sao chạy vào?”

“Đi ra ngoài mau, mau!” Có người đứng lên đuổi hắn, “Trước hôn lễ, cấm chú rể không được gặp mặt!”

“Ai tin mấy người?” Tần Nghị chỉ tay ra cửa: “Khóc đủ chưa? Đủ rồi thì cút cho tôi!”

“Chưa đủ!” Mấy nữ nhân cùng kêu to, thanh âm vang trời.

“Tôi nói cho anh hay, cho dù hai người kết hôn, nhị thiếu – cô ấy vẫn là của tôi!” Chu Thiến tràn đầy tự tin tuyên bố.

Một tiếng này lập tức khiến người khác sôi nổi hưởng ứng.

“Cũng là của tôi! Là của tôi!”

Tần Nghị trán nổi gân xanh, kéo tay Chu Thiến đẩy ra cửa: “Cút cút ! Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi!”

“Tôi không đi! Tôi muốn ở cùng một chỗ với nhị thiếu! Tôi muốn phá hư hôn lễ của hai người!” Chu Thiến kêu to.

“Đúng vậy.” Những nữ nhân khác như gà mổ thóc gật đầu.

Tần Nghị cười lạnh: “Không ra ngoài phải không? Tốt lắm, bên ngoài có nhiều phóng viên mà, để tôi gọi vài người vào.

Nói xong, nhanh chân chạy ra ngoài.

“Đừng, đừng, đừng đừng!” Nhắc tới phóng viên, mấy người mẫu sắc mặt thay đổi, nhanh chóng kéo Tần Nghị đang nổi giận quay lại, không cam lòng nói: “Chúng ta đi là được chứ gì!”

Một đám nữ nhân nối đuôi nhau đi ra, không quên lớn liếng mắng lại: “Hừ, đồ hẹp hòi, xú nam nhân.”

Tần Nghị tâm tình tốt, có tai như điếc, mặc kệ mấy cô phát tiết.

Mặc Mặc là phù dâu, từ đầu tới đuôi thu hết câu chuyện trong mắt. Chờ đám người đi hết sạch, cô mới nhẹ giọng nói: “Nhị ca, sao nãy giờ chị không nói gì?”

Triệu Kỳ nhấc mí mắt lên, miễn cưỡng nhìn cô: “Có gì đâu?”

Nếu cô chịu nói một câu giúp đám người kia, kết quả của họ sẽ không thảm như thế.

Mặc Mặc le lưỡi không nói nữa.

Keng keng….

“A! Lại có người tặng đồ nè!”

Mặc Mặc cao hứng nói, ký vào giấy sau đó mở ra,

“Không biết là gì,…”

“A, có phải là phát sai chỗ rồi?”

Tần Nghị ngó tới, “Đưa anh xem.”

Ngẩng đầu nhìn địa chỉ người gửi, hắn lắc đầu khẳng định: “Là gửi cho chúng ta.”

“Không thể nào!” Mặc Mặc kêu lên sợ hãi: “Ai? Nghe như là khẩu khí của tình nhân a!” Nhưng là tình nhân của ai? Lão đại? Hay nhị ca?

“Chính là hắn.” Tần Nghị bĩu môi, không biết là cao hứng hay phẫn nộ nói.

Mặc Mặc trộm đến bên Triệu Kỳ, nhỏ giọng: “Nhị ca, hắn rốt cuộc là ai?”

Triệu Kỳ mỉm cười, khẽ mở miệng: “Bạo chúa!”

“Bạo chúa?” Mặc Mặc ngơ ngác.

Triệu Kỳ sờ sờ đầu cô, nhẹ nói thầm: “Nhanh thôi, em sẽ nhận ra ngay đây.

“Nhanh? Là sao?” Mặc Mặc như lọt vào sương mù, đang muốn hỏi lại thì một đám người xông vào phòng.

“Chuẩn bị xong chưa? Ra ngoài thôi, hôn lễ sắp bắt đầu!” Mẹ của Triệu Kỳ và Tần Nghị nhanh chóng lôi cô dâu đi.

Mặc Mặc dẫn váy nhanh chóng đi theo: “Chờ con chút, chờ con chút, con là phù dâu mà!”

Một đám người chen vào rồi lại chen ra, còn duy nhất chủ rể đơn độc trong phòng trang điểm cô dâu, không biết nên tức giận hay buồn cười.

Chậm đi ra ngoài, tức giọng bình phẩm: “Cô là phù dâu, còn anh là chú rể đây!”

Chưa thấy qua hôn lễ nào mà chỉ lo cho cô dâu, đem chú rể gạt qua một bên như thế.

Mười phút sau.

Khúc nhạc hôn lễ du dương được tấu lên, cô dâu đang được cha dẫn từ phía xa tiến lại.

Nhận người yêu từ trong tay bố vợ mình trao cho, Tần Nghị cười đến híp cả mắt.

Mặc dù biết có nhiều camera đang quay mình, bản thân nên tỏ ra sang trọng, lịch sự. Nhưng là, hắn nhịn không được, cao hứng quá, không thể nhịn được.

Cuối cùng, tâm nguyện của hắn đã đặt được. Trên đường gặp nhiều khó khăn, bị đùa bỡn, lừa dối, hắn cũng biết cả. Nhưng, hắn đồng ý, mọi chuyện đã có kết thúc tốt đẹp.

“Tần Nghị tiên sinh, xin hỏi ngài nguyện ý cùng Triệu Kỳ tiểu thư kết thành vợ chồng, cho dù ốm đau hay nghèo khó cũng vẫn ở bên cô ấy không?”mục sư nghiêm trang hỏi.

“Tôi nguyện ý.” Tần Nghị trả lời không chút do dự.

“Tốt lắm.” Mục sư gật đầu, nhanh chóng chuyển hướng nhìn cô dâu: “Triệu Kỳ tiểu thư, xin hỏi tiểu thư nguyện ý cùng Tần Nghị tiên sinh kết thành vợ chồng, cho dù ốm đau hay nghèo khó cũng vẫn ở bên anh ấy không?”

“Nói không muốn, không muốn đi!” phía dưới có người kêu nhỏ,

Tần Nghị quay ánh mắt giết người về phía đám người Chu Thiến. Xú nữ nhân, ngay cả giờ phút này cũng dám làm loạn, để tí nữa xem hắn sẽ làm gì!

Chu Thiến lè lưỡi với hắn, không chút sợ hãi ! Hừ, có nhị thiếu, cô không tin hắn dám làm gì cô!

Triệu Kỳ ở một bên, lắc đầu buồn cười.

“Tôi nguyện ý.” Cô trịnh trọng nói.

“Tốt, bây giờ, tôi tuyên bố, hai người chính thức kết thành vợ chồng!” Mục sư tuyên bố.

Chủ trì đã nhiều hôn lễ, nhưng ông chưa từng thấy hôn lễ nào mà chú rể khẩn trương đến như thế này, cô dâu thì bình tĩnh tới mức lãnh đạm.

Chờ kết thúc xong, về sẽ có nhiều chuyện hàn huyên với đồng nghiệp. hắc hắc.

Hôn lễ đã thành, toàn bộ khách đứng lên vỗ tay và chúc phúc.

Chúc cho công chúa và hoàng tử hạnh phúc bên nhau, bách niên giai lão !

Còn sau này, liệu chừng hoàng tử và công chúa sẽ như thế nào đây ? Nói không chừng….

(Hoàn)