Solo: Loli666

=================================

Vài ngày sau cái hôm cả nhóm bắt đầu học nhóm.

Hôm đấy có lớp thể chất nên Yui cầ tới phòng thay đồ nữ.

Tiến vào trong, Yui nhanh chóng bước tới tủ khoá nằm ở góc phòng. Cô thay sang bộ đồng phục thể dục khi đứng đối diện với tủ và cố khép nép nhất có thể.

Với một người rất ít khi tới trường hồi tiểu học và sơ trung, việc thay đồ tại chỗ đông người là trải nghiệm mà cô hiếm khi trải qua cho tới tận bây giờ.

Có lẽ vì thế, cô vẫn thấy xấu hổ khi bị nhìn thấy đồ lót dù xung quanh toàn là bạn học cùng giới.

Cô từng thay đồ cùng Nene một lần nhưng khi đó là do cô hoàn toàn bị thao túng và Nene cũng rất cao tay nữa nên cảm giác hoàn toàn khác.

Nên vào những giờ thể chất, Yui cố hết sức không để lộ da thịt và tránh nhìn vào người khác. Cô luôn thay đồ ở góc phòng và cố mờ nhạt nhất có thể.

Tuy nhiên, có người chẳng hề bận tâm tới điều đó…

“Yui-chan♪”

“Eek!?”

Ngay khi Yui cởi áo ra, Asuka đã lao tới ôm từ phía sau.

Nhìn lại, cô thấy Asuka chỉ đang mặc mỗi đồ lót. Không chỉ thế, cô còn cảm nhận được cảm giác mềm mại của da thịt ở phía sau khiến Yui đỏ mặt.

“M-M-Megu-chan?! Eh, um… cậu mặc đồ trước đi được không!?”

“Oh, thôi nào, con gái với nhau mà. Với cả, tớ từng đọc trong manga mà chị Nene đưa cho. Họ gọi đây là ‘yuri’ nhỉ? Yui-chan, hãy làm mấy thứ ‘yuri’ với nhau nào~♪”

“Megu-chan, cậu có hiểu những gì mình vừa nói không đấy!?”

“Huh? Là con gái thân thiết với nhau đúng chứ?”

“Ừ thì, cũng đúng, nhưng…chỉ là…”

“Quan trọng hơn, Yui-chan, gần đây cậu thân thiết với Sugisaki-kun quá nhỉ? Cậu trông cực kỳ hạnh phúc và quan sát hai người đáng yêu thật đấy. Có chuyện gì thế? Cả hai đã bí mật hẹn hò rồi à?”

“V-vẫn chưa…”

“Oh, thật sao, ‘chưa’ hử?”

Với nụ cười ma mãnh, Asuka trêu chọc khiến Yui đỏ mặt. Và rồi…

“Eh? Kamishiro-san, cậu chưa hẹn hò với Sugisaki-kun á?”

Một bạn học gần đó lên tiếng khiến Yui lắp bắp.

“Uh, um…phải…”

“Huh~ Tớ tưởng hai người đang hẹn hò rồi cơ~”

“Các cậu lúc nào cũng dính lấy nhau cả.”

“Đặc biệt là gần đây…nhỉ?”

“Cứ tưởng cậu đã phải hôn rồi chứ…”

Có thêm nhiều bạn cùng lớp bị thu hút bởi chủ đề tình yêu. Tuy không phải tất cả đều trực tiếp tham gia nhưng Yui cảm thấy phần còn lại cũng đang hóng hớt gần đó.

(S-sao mọi người lại hứng thú với chuyện của mình vậy?!)

—Yui ngây ngô không hề biết bản thân khá nổi tiếng với các nữ sinh nên tất nhiên là họ sẽ tò mò rồi.

Không những mang sự đáng yêu như loài vật nhỏ, tình cảm và cử chỉ dễ thương của cô đối với Yuuma trong mắt của mọi người là một lượng mật ngọt khổng lồ, đủ khiến Yui trở thành linh vật đối với các nữ sinh.

Nhất là dạo gần đây, khi Yui bắt đầu tấn công bạo dạn. Mọi người đều tò mò và muốn được biết nhiều hơn nữa.

“Chà, trông họ có khác gì đang hẹn hò đâu.”

“Mình cũng muốn có bạn trai.”

“Nhưng thật lòng ghen tị với Sugisaki-kun ghê. Nếu mà là con trai, có được bạn gái như Kamishira-san chẳng phải quá tuyệt à?”

“Uh…”

Khi Yui bị áp đảo trước những lời không ngờ ấy, các nữ sinh khác cũng đồng tình.

“Đúng vậy. Tớ cũng không phiền hẹn hò với Kamishiro-san đâu.”

“Thấy nụ cười và được cậu ấy làm nũng thì quá tuyệt còn gì.”

“Mm-hmm. Cơm chó hảo hạng.”

“Ngày nọ, tụi tớ đã ăn chung với nhau sau lớp nấu ăn, và Kamishiro-san cực kỳ giỏi luôn đó.”

“Ah, chẳng phải Kamishiro-san làm bento mỗi ngày sao? Cho Sugisaki-kun ấy?”

“Thế khác gì vợ chồng đâu chứ? Vậy hai người tính bao giờ kết hôn thế?”

Bỗng nhiên, các bạn nữ khen ngợi Yui tới tấp.

Cô đỏ hết cả mặt trước những lời khen bất ngờ ấy. Nó cực kỳ xấu hổ, nhưng… thật lòng, cô không ghét khi được coi là bạn gái của Yuuma. Chính xác thì cô còn thấy vui là đằng khác. Yui cảm thấy khoé môi mình dần cong lên.

“Nhưng lấy can đảm để tỏ tình…khó lắm…”

Khi Yui lầm bầm như vậy, các bạn nữ liền trở nên phấn khích.

“Oh, cậu ấy thừa nhận mình đang yêu kìa.”

“Đến cả hai tai cũng đỏ bừng luôn. Bạo ghê~”

“Nhưng thật ra, cậu không cần phải ép mình tỏ tình đâu. Cậu ấy rồi sẽ tự tìm đến thôi. Rõ ràng cả hai người đều thích nhau mà.”

“Phải đó, và con trai nên là người mở lời.”

“Chính xác. Kamishiro-san may mắn thật đấy. Tớ ước được crush tỏ tình quá.”

“Không biết bao giờ cậu ấy mới thổ lộ nhỉ?”

“Với tiến độ này, có thể là sau đợt kiểm tra chăng?”

Các bạn nữ bắt đầu tranh luận xem lúc nào Yuuma sẽ tỏ tình, và Yui cảm thấy xấu hổ tới nỗi phải quay mặt vào tường.

Yui biết tình cảm của Yuuma và cô tin rằng cậu cũng hiểu được cảm xúc của cô. Tất cả những gì cô cần làm tiếp tục thể hiện tình cảm và kiên nhẫn đợi tới khi cậu tỏ tình.

Rõ ràng đây là một tình huống trong mơ đối với bao người. Người mà cô yêu cũng phải lòng mình và thổ lộ tình cảm.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng khiến tim cô đập mạnh. Như thể một luồng điện chạy dọc qua sống lưng. Nhưng…

—Sâu trong thâm tâm Yui, vẫn có điều gì đó bất an.

***

Ngày hôm đó, Nago có vài việc vặt cần xử lý, nên không có buổi học nhóm nào cả.

Quay về lịch trình cũ, cả hai về nhà cùng nhau. Sau khi rời khỏi tàu, họ tay trong tay trên đường từ ga tới nhà. Một khoảnh khắc hạnh phúc đáng quý và bí mật mỗi ngày.

Tuy nhiên, khoảng cách từ ga tàu tới nhà họ không quá xa. Chẳng mấy chốc họ đã tới trước cửa nhà Yui.

“Vậy mai gặp nhé.”

Yuuma nói rồi buông tay ra.

Nhưng Yui muốn ở bên cậu thêm nữa.

“Y-Yuuma, hay là hôm nay tụi mình học ở nhà tớ đi?

Cô đã thẳng thắn ngỏ lời.

“Huh?”

“C-cậu thấy sao? Nhà tớ yên tĩnh lắm…và chỉ có mỗi hai đứa nữa…”

“…”

Khi Yui đỏ mặt, Yuuma cũng chẳng hề kém cạnh. Dường như cậu đang đắn đo điều gì đó nhưng rồi vẫn khẽ gật đầu.

“T-thế tớ xin được làm phiền.”

“Đ-đi thôi nhỉ?”

“Ừm.”

Cặp đôi mặt cà chua cùng nhau tiến vào nhà.

“…Khoan đã, bố mẹ cậu đâu rồi?”

Ngay khi bước vào và không cảm thấy bất kỳ sự hiện diện nào, Yuuma hỏi.

“Huh? Họ đều nói sẽ đi làm về muộn hôm nay…”

“…Cậu đúng thật là…”

Yuuma đặt tay lên trán và đảo mắt đi… Song Nene từng kể cho Yui rằng mỗi khi Yuuma thấy xấu hổ thì sẽ thói quen đảo mắt đi.

Biết cậu để tâm tới Yui như một nữ giới, cô lại cảm thấy tim mình lỡ nhịp.

Dù sao thì Yui dẫn Yuuma vào phòng mình và nói “tớ sẽ chuẩn bị chút đồ uống” rồi rời đi.

Trong lúc chuẩn bị nước hoa quả và snack, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

(Mình cũng bạo phết đấy nhỉ…)

Cô từng cho Yuuma vào phòng và còn qua đêm nữa, nhưng lần này lại lại khác với mọi ngày.

…Mời chàng trai mà cô thích vào phòng riêng và chỉ có hai người.

Cô hiểu rõ ý nghĩa của hành động đó.

Tất nhiên, cô tin Yuuma không phải loại người đó. Nhưng cái tỷ lệ siêu siêu nhỏ ấy vẫn tồn tại và cô đã mời cậu vào nhà…

Yui đưa hai tay phẩy phẩy khuôn mặt đỏ của mình.

…Từ khi cô biết cả hai đều có tình cảm với nhau, chỉ số phòng ngự của Yui càng suy giảm.

Cô muốn thêm nhiều khoảnh khắc ngọt ngào với Yuuma. Cô chẳng bận tâm nếu cậu có phát hiện ra tình cảm này, chính xác thì còn ngược lại.

Cô muốn được cậu nuông chiều và âu yếm. Cảm xúc này lớn đến nỗi khiến cô nghĩ Yuuma thật đáng yêu và thế thôi cũng khiến cô hạnh phúc. Làm sao Yui có thể kiềm được chứ?

(…Với cả…được ở cạnh Yuuma, dù chỉ một chút thôi…)

………………….

(…~~~! ~~~~~!)

Trong thoáng chốc, cô đã có những suy nghĩ kỳ lạ và giờ chỉ khiến cô muốn lăn lộn trên sàn.

Nhưng cô không thể tốn quá nhiều thời gian được, nếu không Yuuma hẳn sẽ chú ý tới nên Yui nhanh chóng đặt nước hoa quả và snack lên khay và quay về phòng.

Bước vào trong, cô thấy Yuuma đã chuẩn bị mọi thứ cho việc học nhóm.

Thật lòng thì cô muốn quấn lấy nhau hơn là học nhưng vì ý tưởng ban đầu là của cô nên Yui cô đã kiềm lại và ngồi đối diện Yuuma. Cả hai bắt đầu giải bài tập trên sách ôn luyện riêng của mình.

(…Tự dưng căng thẳng ghê.)

Tiếng bút sột soạt trên giấy bao phủ căn phòng im lặng.

…Chỉ có hai người ở nhà. Đây chẳng phải là cơ hội lý tưởng để tỏ tình sao?

Hai người đều có tình cảm sâu đậm và tất cả những gì cần làm là nói ra.

Nếu ngay bây giờ, cô bảo rằng, “tớ yêu cậu. Xin hãy làm bạn trai tớ, Yuuma.” Thì cả hai sẽ trở thành một cặp. Mong ước của cô sẽ trở thành sự thật chỉ trong một bước… Yui hiểu rõ điều đó, nhưng…

“~”

Chỉ tưởng tượng đến cảnh tỏ tình cũng khiến Yui đỏ cả mặt.

Ranh giới giữa muốn cậu nuông chiều và thổ lộ là một lòng can đảm to lớn.

Chính vì thế… trong khoảnh khắc, cô đã định dùng tới tin nhắn, nhưng thật sự thì Yui không nghĩ mình sẽ làm nửa mùa như vậy. Nhưng trái lại, cô quá xấu hổ để cất lời.

Vì lý do ấy, cô đã cố hết sức nhưng chẳng thể phát ra câu nào. Chúng luôn bị nghẹn lại và dừng ở đó.

“Yui.”

“Ah!?”

“? Um, cậu chẳng viết thêm gì được một lúc rồi. Có chỗ nào Yui không hiểu hả?”

“H-hể!? À um, phải, chỗ này nè…”

“Để xem nào…”

Nói rồi, Yuuma nhấc ghế ngồi cạnh Yui, vai hai người cũng vì thế mà khẽ chạm vào nhau.

Vì những suy nghĩ trước đó nên chỉ tiếp xúc cỡ này cũng khiến cô ngượng không chịu được. Nhưng kể cả thế, cô vẫn thấy hạnh phúc vô cùng và càng muốn sát lại gần hơn.

Nhìn cậu, cô nhận ra má của Yuuma có hơi ửng đỏ.

‘Yuuma cũng giống mình ư?’ Nghĩ vậy càng khiến ngực cô thắt lại, nhưng là vì hạnh phúc chứ chẳng hề đau đớn gì cả. Thậm chí cô muốn nó mãnh liệt hơn nữa.

Nếu được, cô sẵn sàng dẹp việc học sang một bên và ôm lấy Yuuma thật chặt. Yui muốn cảm nhận từng cen-ti-met của Yuuma. Nhưng cô không thể làm thế vì cả hai chưa chính thức hẹn hò…

Và cứ thế, thời gian trôi như gió thổi. Cả hai không hề nhận ra ngoài trời đã chuyển tối.

“Trễ thế rồi cơ à?”

Yuuma là người đặt bút xuống trước.

“Chà, đến lúc tớ phải về rồi.”

“Uh…”

Với cảm giác thất vọng, Yui cũng hạ bút và đóng vở lại.

Cô thực sự không muốn cậu rời đi. Cô muốn ở cạnh nhau thêm nữa.

Nhưng vì không thể truyền đạt điều đó qua hành động hay lời nói, cô chỉ có thể chào tạm biệt.

Sau khi Yuuma rời đi, Yui nhào lên giường và vùi mặt vào rối.

(Không thể…quả nhiên là bất khả thi mà…)

Cô tự hỏi vì sao trước kia bản thân có thể dễ dàng nói ‘tớ yêu cậu’ như vậy.

Yui yêu Yuuma vô cùng và cô tin chắc cậu sẽ chấp nhận lời thổ lộ. Song kể cả thế, cô chỉ đơn giản là không thể làm gì hơn.

(…Có lẽ mình nên đợi Yuuma thổ lộ trước…?)

Sự tự ti ấy luôn bám lấy suy nghĩ của cô.

Yuuma đã mời cô đi hẹn hò sau bài kiểm tra. Dường như cậu định sẽ tỏ tình vào lúc ấy.

Nên cô chỉ cần chờ đợi là được chăng?

Thay vì thúc ép bản thân, chờ đợi Yuuma có vẻ là lựa chọn dễ dàng hơn. Bạn cùng lớp cũng bảo rằng được crush tỏ tình là tuyệt nhất.

Cô vừa nghĩ thế vừa kiểm tra lịch… Nhưng không hiểu sao, Yui lại cảm thấy lo lắng.

(…?)

Nguyên nhân của nỗi bồn chồn ấy vẫn là một bí ẩn ngày qua ngày.