Mở đầu
Ký ức chợt ùa về, tôi nhớ lại Thần từng hỏi mình thế này.
“Nếu ta ban cho ngươi cơ hội trở thành con người, thì ngươi có muốn không?”
Hồi ấy tôi chỉ đơn thuần cười và bảo, “Con không muốn trở thành con người đâu. Con chỉ muốn tiếp tục làm một con chim, tự do sải cánh trên trời cao. Với con thì thế là mỹ mãn.”
Khi mọi chuyện đổi thay theo dòng chảy của thời gian, thì đột nhiên tôi lại rất muốn được một lần trở thành con người. Rồi tôi hỏi Thần, “Con vẫn còn có một cơ hội làm người nữa chứ ạ?”
Tuy nhiên, Thần lại lắc đầu, “Ngươi đã lỡ mất cơ hội của mình rồi. Hơn nữa, dù bây giờ ta có cho ngươi một cơ hội, thì ngươi cũng sẽ không sống được nổi một ngày đâu.”
“Như thế là được rồi ạ, kể cả là nửa ngày cũng được. Con chỉ muốn làm con người một lần thôi.” Với đôi mắt lấp lánh, tôi khẩn cầu.
Thần thở dài, “Vậy ta sẽ ban cho ngươi thời gian một ngày. Ngươi tính làm gì với nó?”
Tôi mỉm cười, nhưng vẫn không nói gì.
Một ngày đã đủ rồi.
1.
Tôi là một con chim nhỏ được Thần nuôi dưỡng, được sinh ra nhờ những phước lành của Thần.
Bộ lông của tôi mang màu thiên thanh lộng lẫy, điểm thêm đôi chút sắc trắng tựa tuyết.
Thế nên từ khi ra đời, gần như tôi đã bị tất cả đồng loại ghen tị.
Bởi tôi có thể lựa chọn vận mệnh của chính mình, giống như cơ hội mà Thần từng ban cho.
“Nếu ta ban cho ngươi cơ hội trở thành con người, thì ngươi có muốn không?”
Tôi nhớ rằng mình đã trả lời ngài bằng một câu hỏi.
“Con người có gì khác với loài chim chúng con không ạ?”
Ngài cười, “Đương nhiên là khác rồi. Con người có trí tuệ tuyệt vời và năng lực xuất chúng. Thế nên tất cả động vật đều sợ họ.”
Tôi kinh ngạc nhìn lại một hồi lâu rồi mới hỏi, “Vậy còn loài chim thì sao ạ?”
Trên môi vẫn nở nụ cười, Thần đáp, “Loài chim thật đơn thuần, nhưng chúng tự do.”
“Vậy thì con không muốn cơ hội đó đâu ạ, con chỉ muốn làm một con chim tự do thôi.”
Hồi ấy, bản tính tôi thật thuần khiết.
Tôi cứ tưởng rằng nếu trở nên thông minh hơn thì tôi chắc chắn sẽ mất đi đôi cánh này.
Thế thì sao không làm một con chim tự do cơ chứ?
Tôi trông thấy Thần gật đầu, rồi dường như rơi vào trầm tư.
Và từ lần đó, quả thật tôi đã trở thành một con chim nhỏ hạnh phúc.
2.
Tôi từng là một con chim nhỏ vừa mới tập bay.
Từ bên cạnh một vị thần rất tốt bụng, lần đầu tiên tôi sải cánh hướng về rừng xanh.
Ngài nói rằng tôi thuộc về thiên nhiên.
Rồi, ngài rời đi.
Lúc tôi mới thấy được bầu trời, nó thật xanh và rất, rất chi là lớn.
Tôi chỉ muốn bay cao hơn nữa, xa hơn nữa, và rồi rốt cuộc tôi đã bay đi xa thật xa.
Tôi làm theo những con chim đồng loại và đáp xuống ban công nhà của một con người.
Chúng đang trộm và ăn nhưng hạt thóc được trải ra để phơi khô dưới nắng. Tôi cũng núp vào một góc rồi lén lút ăn từng miếng một, và thấy thật thỏa mãn khi no căng diều.
Khi màn đêm buông xuống, tôi theo họ và bay về khu rừng.
Lúc không có gì làm, tôi học bắt sâu để ăn cùng với những đồng bạn.
3.
Tôi từng là một con chim nhỏ hạnh phúc.
Lúc tôi mới lần đầu gặp một con người, cả bạn đồng hành lẫn tôi đều rất sợ hãi tới nỗi chúng tôi đã bay đi cực xa.
Chúng bảo rằng con người rất xấu xa, họ sẽ bắt nhưng con chim nhỏ về nghịch.
Tôi đã rất sợ.
Vì tôi yêu bầu trời này, thích được bay lượn bằng chính đôi cánh này, và yêu sự tự do của bản thân.
Nhưng mà con người đâu có xấu xa đến thế.
Tôi từng nhìn thấy một cô bé có mái tóc rất dài, cô bé đó đang vẫy tay với tôi.
Bị bất ngờ nên tôi đáp xuống một cành cây phía xa nơi cô bé không thể với tới. Tôi không hiểu được cô bé đang làm gì nữa.
Cô bé bốc một nắm thóc và quăng ra, rồi chúng rơi xuống gần chỗ tôi.
Tôi muốn ăn mấy hạt thóc đó, nhưng lại sợ sẽ bị cô bé bắt mất.
Tôi thấy bạn đồng hành của mình đều đã bay đi hết, nhưng cô bé kia vẫn cứ mỉm cười dõi theo tôi.
Cô bé không nhúc nhích, tựa hồ đang đợi tôi lại gần.
Cô bé đã bất động một hồi rất lâu.
Tôi nghĩ, rằng mình có thể qua đó chăng.
4.
Con người thật tốt bụng.
Tôi cẩn thận nhảy lên vài bước, nhưng cô bé vẫn không nhúc nhích chút nào.
Thế nên tôi vội nhặt đầy một mỏ và bay đi, nhưng cô bé vẫn cứ ở yên đó.
Tôi lại nhảy về phía trước, vừa ăn vài miếng vừa run rẩy vì sợ hãi- rồi cô bé di chuyển khiến tôi hoảng loạn mà bay đi.
Tuy nhiên, tôi thấy cô bé quăng thêm thóc ra.
Tôi đã hết sợ, và sau khi thóc trên đất bị ăn hết thì cô bé vẫn quăng một nắm thóc khác cho tôi.
Cô bé thật tốt bụng.
Cô bé ấy là con người đầu tiên tôi gặp.
Tôi đã nghĩ rằng, con người đều tốt bụng.
5.
Sau lần ấy, ngày nào tôi cũng đậu ở cái ban công đó.
Khi cô bé kia thấy tôi, cô ấy luôn ném cho tôi ăn một nắm thóc.
Dần dần, tôi không thấy sợ cô bé nữa.
Đôi khi, tôi còn đáp xuống rất gần cô bé.
Cô bé chưa từng cố gắng bắt lấy tôi.
Khi dõi theo tôi, cô bé luôn cười rất tươi.
So với những nhân loại khác thì người cô bé rất nhỏ. Cô bé thậm chí còn không cao bằng chân của người khác nữa là.
Cô bé có mẹ, và luôn kéo quần mẹ để xin cô ấy ném thức ăn cho tôi.
Tôi không hiểu được họ nói gì.
Tôi chỉ biết rằng cô bé ấy sẽ luôn cho tôi ăn gì đó thôi.
6.
Tôi là một con chim nhỏ lười biếng.
Sau khi tìm được người cho mình ăn hàng ngày, tôi dần lệ thuộc vào cô bé đó.
Dù tôi có thể tự kiếm được thức ăn, nhưng tôi cứ hoài mong đợi cô bé hết lần này tới lần khác.
Cô bé sẽ cho tôi ăn thật nhiều thóc.
Cô bé sẽ mãi cười với tôi.
Một thời gian sau, tôi đã dần quen với cô bé.
Tôi chẳng còn sợ cô ấy nữa rồi.
Tôi đã nghĩ rằng, con người không hề đáng sợ chút nào.
7.
Sau đó tôi thấy gia đình cô bé ấy mang theo rất nhiều túi to túi nhỏ ra khỏi cửa nhà.
Sau lần đó, tôi không còn gặp lại cô bé ở ban công đó nữa.
Những đồng loại của tôi bảo rằng con người bé nhỏ đó đã chuyển nhà rồi.
Tôi hỏi lại, “Chuyển nhà nghĩa là sao?”
Chúng đáp, “Nghĩa là họ sẽ không bao giờ về đây nữa đâu.”
Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật kinh khủng.
Là do tôi đã ăn hết thóc trong nhà cô bé nên họ không còn gì ăn sao?
Nếu con người không còn gì ăn nữa, họ phải đi bắt sâu để ăn sao?
Cảm giác thật tội lỗi.
Tôi rất sợ cô bé đó sẽ chết đói.
Không thể thế được, mình phải đi tìm cô ấy.
8.
Tôi bỏ nhà, bỏ cả bạn, và không bao giờ gặp lại Thần nữa.
Tôi bay một mình về phía trời xanh, và rốt cuộc cũng tới được một nơi gọi là thành phố.
Nơi đó rất chi là lớn. Có thật nhiều con người, và bầu trời không còn xanh nữa.
Có rất ít cây cối, khói đen thì mịt mù, tôi không tìm nổi chỗ ngủ.
Tôi đã bay thật xa, và băng qua nhiều nơi.
Nhưng tôi chưa gặp được cô ấy dù chỉ một lần.
Cô bé tốt bụng đã cho tôi ăn thóc.
Và ngôi nhà tuyệt vời mà tôi hằng mong mỏi.
Xung quanh tôi toàn nhà là nhà.
Tôi lạc mất phương hướng, lạc mất cả lối về.
9.
Tôi lại gặp một cô bé ở giữa thành phố nọ.
Khi ném cho tôi một nắm thóc, đôi mắt cô ấy sáng ngời.
Cô ấy cao hơn cô bé kia nhiều lắm, và chắc hẳn cũng là một người tốt.
Tôi nhảy về phía trước đầy thích thú và đáp xuống mặt đất. Rồi tôi bắt đầu ăn những hạt thóc đó.
Tuy nhiên, cô ấy đột ngột lao tới và đã quá trễ để tôi trốn thoát được.
Cô ta nắm chặt đôi cánh của tôi, và tôi vùng vẫy hết sức có thể.
Tôi cuồng loạn, tôi đã cố gắng gào thét!
Tôi đã cầu xin cô ta rủ lòng thương, song cô ta lại cười phá lên!
Đôi cánh tôi rất đau, và lông đã rụng.
Tôi la ó, tôi kêu gào, và cô ta thì cứ ôm bụng mà cười.
Cô ta rõ ràng là to lớn hơn cô bé kia rất nhiều.
Vậy mà tại sao cô ta lại không tốt bụng như cô bé kia cơ chứ?
10.
Tôi bị nhốt vào một cái lồng và bị mang về nhà cô ta.
Cô ta đem tôi khoe với nhưng con người khác, trên môi là nụ cười rạng rỡ.
Và rồi, người nào cũng cười.
Như thể đang khen ngợi cô ta.
Tôi cứ kêu ngày kêu đêm, cầu xin cô ta thả tôi ra.
Ấy thế mà cô ta trông thật thư thả và thỏa mãn, như thể đang nghe một bản nhạc vậy.
Tôi không hiểu được cô ta nói gì, và dường như cô ta cũng không biết rằng tôi đang khóc.
Vì rất đói nên tôi váng hết cả đầu. Tôi đổ gục xuống lồng và không kêu gào nữa.
Cuối cùng cô ta cũng cho tôi thức ăn, nhưng đó là thứ tôi không thích.
Mấy cái hạt đen đen vàng vàng, đó là thứ những con chim ở thành phố này ăn à?
Nhưng tôi muốn ăn thóc cơ.
Tôi thấy nhớ cô bé đó.
11.
Rốt cuộc cô ta cũng quăng tôi ra khỏi lồng và nhốt một con chim nhỏ khác vào đó.
Tôi thấy con chim đó gào thét không ngừng, liều mạng mà vùng vẫy.
Nó đang kêu, “Cứu tôi, cứu tôi với...”
Tôi nói với nó một cách yếu ớt, rằng hãy giả chết. Hãy giả chết đi.
Nó đã giả vờ chết.
Nhưng còn tôi, có lẽ sắp chết thật rồi.
Thì ra con người quả thật rất độc ác.
Lấy cớ chăm sóc ta, chúng sẽ nhốt ta lại.
Rồi hành hạ ta tới chết.
Tôi bị vứt ra ngoài cửa sổ và rơi xuống đất dưới hiên.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh rộng lớn và những con chim tự do trên đó.
Tôi dõi theo đàn chim nhỏ đang bay ngang qua phía trên tôi.
Chúng ríu rít nói nọ kia, nghe chừng không vui. Phát giác ra tôi, chúng vô cùng sửng sốt.
“Trông kìa! Trông kìa!”
“Con chim nhỏ đó đang khóc...”
12.
Tôi được nhặt lên và mang về một nhà khác.
Cô gái đó vuốt ve bộ lông của tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
Cô ấy dường như rất thích bộ lông này. Và cô ấy cầm lấy một cây kéo.
Rồi cô ta cắt lông của tôi từng cái từng cái, và xếp chúng thành hình một bông hoa rất đẹp.
Cô ta đặt bông hoa ấy lên cửa sổ. Một cảnh tượng thật lóa mắt.
Bị nhổ hết lông, tôi cuối cùng cũng chầm chậm nhắm mắt lại.
Tại sao con người càng to lớn lại càng có nhiều ác tâm?
Tại sao con người càng nhỏ bé thì trái tim lại càng thánh thiện?
Thật tiếc vì giờ tôi mới nhận ra điều đó.
Thật tiếc, vì tôi không còn đủ sức để nói nữa rồi...
13.
Tôi gặp lại Thần, vào khoảnh khắc tôi sắp chết đi.
Ngài chỉ lắc đầu và đưa tay ôm lấy tôi.
“Tại sao ngươi lại không phân biệt được đâu là thiện, đâu là ác chứ?”
Tôi yêu ớt cất tiếng, “Tại sao con người lại phân ra thành thiện và ác ạ?”
Song, ngài mỉm cười và nói, “Nếu ngươi là một con người và sống trong môi trường như thế, chính ngươi có lẽ sẽ không trở thành một người tốt đâu.”
Chìm trong sầu muộn và đau đớn, nước mắt tôi trào ra.
“Con vẫn còn có một cơ hội làm người nữa chứ ạ?”
Tuy nhiên, Thần lại lắc đầu, “Ngươi đã lỡ mất cơ hội của mình rồi. Hơn nữa, dù bây giờ ta có cho ngươi một cơ hội, thì ngươi cũng sẽ không sống được nổi một ngày đâu.”
Với đôi mắt đẫm lệ, tôi đáp, “Như thế là được rồi ạ, kể cả là nửa ngày cũng được. Con chỉ muốn làm con người một lần thôi.” Với đôi mắt lấp lánh, tôi khẩn cầu.
Thần thở dài, “Vậy ta sẽ ban cho ngươi thời gian một ngày. Ngươi tính làm gì với nó?”
Tôi mỉm cười, nhưng vẫn không nói gì cả.
Một ngày đã đủ rồi.
14.
Rốt cuộc tôi cũng đã được đưa tới chỗ cô bé đó, dưới hình dáng con người.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đã hiểu được cô bé nói gì.
Dù sống ở một thành phố lớn, nhưng cô bé vẫn yêu chim chóc như xưa.
Cô bé đứng ở một ban công mới toanh, cùng với hai con chim làm bạn như thuở trước.
Ngày đó, tôi đã đứng đối diện với cô bé.
Tôi không nói một lời nào với cô bé cả.
Tôi chỉ nhặt vài hòn đá và cố tình ném chúng.
Không một hòn nào trúng phải mấy con chim nhỏ kia.
Tuy nhiên, mấy con chim cô bé đang cho ăn đều bay đi mất.
Mấy con chim đó hoảng sợ, và không một con nào ở lại.
Cô bé òa khóc và hỏi tôi làm gì thế!
Tôi mỉm cười và lần đầu lên tiếng.
Lời nói cuối đời của tôi là một câu thế này.
“E rằng sau này chúng sẽ nghĩ con người ai cũng tốt.”
~ Hết ~